Trời Sinh Cốt Phú Quý

Chương 7: 7: Thật Đáng Tiếc




Vì vậy, hai người Lạc Bạch và Chu Hạo Hải tránh bên trong vũ trường đối diện nhìn, không biết bên nào ra tay trước.

Dao cắt dưa gậy sắt vung ra nhiw gió, chẳng mấy chốc đã thấy máu.
Có người chạy trốn trên đường cái, đi về phía vũ trường, trực tiếp bị chém nằm sấp xuống đất, máu phun đầy đất.
Chu Hạo Hải vốn tràn đầy nhiệt huyết thấy thế, mặt trắng bệch, tay chân nhũn ra.
Nói cho cùng, một thân nhiệt huyết bất quá là tưởng tượng, nhìn thấy chân chính mới biết con đường xã hội đen nhiều máu tanh tàn khốc.
Một khi không cẩn thận, sẽ mất mạng thật.
Lạc Bạch chính là muốn đả kích Chu Hạo Hải, khiến hắn tỉnh táo một chút, đừng chỉ vì chút khí phách liền dính những thứ không nên dính.
Cậu lạnh lùng nói: "Nếu anh không trốn vào vũ trường, thì hiện tại người nằm bên ngoài chính là anh.

Anh sẽ bị chém đứt cánh tay hoặc chân, co quắp một chỗ chờ máu chảy.

Tất nhiên nếu may mắn một chút, được đưa đi bệnh viện nhặt về cái mạng, nhưng là từ đây về sau sẽ thành tàn phế."
"Cha anh đau buồn không thôi, có thể táng gia bại sản để chữa trị cho anh, sau cùng đau khổ mất sớm.

Mà cô gái anh thích, vĩnh viễn xem anh thành một tên lưu manh không có tiền đồ, thậm chí vì vậy mà sợ hãi anh, tránh xa anh."
Lạc Bạch nói chính là chuyện phát sinh ở quỹ đạo ban đầu, gió mát thổi qua, giống như máy điều hoà.
Chu Hạo Hải sợ tới mức rụt cổ, run rẩy thề: "Anh, anh không bao giờ làm xã hội đen nữa......"
Giấc mơ lưu lạc giang hồ của nam nhân, tan tành trong giọng điệu u linh lạnh nhạt của anh Đại Bảo.
Kỳ thật, Lạc Bạch rất ghét những cái gọi là băng đảng này.
Theo quỹ đạo van đầu, tối nay Hồng Bang cướp được địa bàn, trấn áp thành công người từ ngoài đến, đoạt lại quyền phát biểu ở thành phố Trường Kinh.

Sau đó với sự giúp đỡ của các doanh gia giàu có ở địa phương, thành công chuyển đổi thành doanh nghiệp hợp pháp.

Nhưng sau lưng, vẫn như cũ làm việc thương thiên hại lý, thẳng đến hậu kỳ trong nguyên văn, thua khi cùng nam chủ tranh đấu, hoàn toàn bị loại bỏ khỏi thành phố Trường Kinh.
Mà Lạc Bạch chết trong trận tranh đấu đó, Lạc Ngân đến thành phố Trường Kinh sớm hơn làm việc, bị xã hội đen nhìn trúng.

Lạc Ngân không chịu, bị buộc nhảy xuống toà nhà cao tầng.
Lạc Bạch không thể không cảm thán sự hắc ám của nguyên tác, quả thực là nơi tụ tập của năng lượng tiêu cực, xem xong không thể không hậm hực.
Cũng may, Đại Bảo ca đã tới.
Tự thân mang may mắn và buff.
Gì mà băng đảng Hồng Bang Hán Bang, tất cả đều vào nhà lao cải tạo cho tốt đi!
Đúng lúc này, còi cảnh sát vang tận trời, từ xa đến gần.

Đang chém giết không kịp phản ứng, chờ tinh thần phục hồi lại đã bị cảnh sát vây quanh.

Một số người quen thuộc địa bàn, lập tức chui vào ngõ nhỏ chạy trốn, nhưng cảnh sát cũng đuổi theo.
Người thông minh hơn, lập tức hướng vũ trường đi tới.

Trong đó người đàn ông trung niên cầm đầu là phó bang chủ Hồng Bang anh Kim, gã ta bị thương nhẹ, được thủ hạ yểm trợ trốn vào vũ trường.
Những người trong vũ trường đồng loạt tản ra, quả thực khôn khéo không chịu được.
Chu Hạo Hải muốn kéo Lạc Bạch đi, nhưng Lạc Bạch vẫn ngồi tại chỗ, im lặng nhìn anh Kim.
Mã Tử, cái tên lúc nãy nhận hai trăm tệ của Chu Hạo Hải lập tức nhận ra bọn họ: "Bọn mày cư nhiên trốn ở đây?! Anh Kim, bọn nó là kẻ phản bội!"
Chậc, kẻ phản bội thì kẻ phản bội.
Học phim Hồng Kông kêu kẻ phản bội, không đâu vào đâu.
Anh Kim nhìn cảnh sát ngoài cửa và điện thoại trong vũ trường, "Tụi mày báo nguy?"
Gã ta cầm dao, đôi mắt đỏ ao đi tới, trước khi chạy trốn cũng phải chém chết hai kẻ phản bội này.
Chu Hạo Hải kinh hồn táng đảm, sợ đến cả người run rẩy, còn che ở trước mặt Lạc Bạch: "Cậu đi mau, đừng nói cho chị hai cậu biết."
Đàn ông, nên một mình đối mặt với bão táp.
Lạc Bạch: "......!Oh." Được rồi.
Dao cắt dưa bổ xuống, Chu Hạo Hải nhắm mắt lại, đau đớn trong tưởng tượng không đến.

Bởi vì Lạc Bạch đá văng hắn trước một bước, trở tay nhấc ba lô đập đến mu bàn tay anh Kim, tiện đà hướng tới đập đầu anh Kim.
Bang một tiếng, vô cùng rõ ràng.
Đầu anh Kim lập tức chóng mặt, đầu óc choáng váng thấy đầy sao vàng.
Lạc Bạch nhặt lên dao cắt dưa hấu đặt vào cổ anh Kim, "Chu Hạo Hải, lại đây."

Chu Hạo Hải hoàn toàn ngốc đi qua, sững sờ nhận dao cắt dưa hấu, sững sờ đặt vào cổ anh Kim.

Tiếp theo, tất cả mọi người bàng hoàng nhìn Lạc Bạch dùng balô không biết mang gì bên trong hung hăng đập đầu anh Kim.
"Xã hội đen đúng không, Hồng Bang đúng không, tùy tiện hại các cô gái đúng không, dạy dỗ vị thành niên bạo lực máu me đúng không --" Lạc Bạch đập đến mệt mỏi, mà anh Kim bị dây xích trên balô làm bị thương, đầu đầy máu tươi, bất tỉnh nhân sự.
Mọi người hoảng sợ nhìn cậu học sinh trắng trẻo dễ thương trước mắt -- không, học sinh cái chó má! Quả thực so với anh Kim chém người còn đáng sợ hơn.
Bởi vì vẻ mặt cậu hiện tại rất nhẹ nhàng, ngoan ngoãn và vô tội, ngay cả người đang nằm trên mặt đất là anh Kim, cũng sẽ cảm thấy là cậu bị bắt cóc.
Lạc Bạch cười haha cảm thán: "Rất nhiều năm không hoạt động gân cốt, đánh một chút liền mệt."
Chu Hạo Hải đứng dậy, theo bản năng kêu: "Bảo, Bảo ca, có cảnh sát bên ngoài, chúng ta chạy nhanh trốn thôi."
Lạc Bạch: "Người không chết."
Chu Hạo Hải thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Bạch: "Đó là hoàn toàn tự vệ."
Cậu cúi đầu liếc mắt nhìn anh Kim đầu đầy máu:
"Làm công dân tuân thủ pháp luật, không được giết người."
Giọng điệu có chút tiếc nuối.
Đương nhiên chỉ là tiếc nuối, dù hận người này như thế nào, cũng không thể giết người.
Rốt cuộc, đời này Lạc Ngân rất tốt, không gặp phải rác rưởi.
Những người khác không rảnh lo anh Kim, bỏ trốn thật nhanh.

Mà cái tên thu tiền Mã Tử kia chân đã mềm, dưới ánh mắt cười ngâm ngâm nhìn qua của Lạc Bạch run rẩy kêu lên: "Bảo, Bảo ca......"
Lạc Bạch liếc mắt, xoay người rút khăn giấy ra lau vết bẩn trên balô.
Trong lòng nghĩ, quả nhiên là đến luyện chân tay.
Vừa rồi căng được vậy hoàn toàn là dựa vào ý hận, hơn nữa anh Kim bị thương, súng trên người mất.

Và coi thường Lạc Bạch, đột nhiên không kịp phòng ngừa nên cậu phản kích mới thành công.
Vầng hào quang vận may không hề phai màu, Bảo ca tỏ vẻ vừa lòng.
Mở balô ra kiểm tra sách bên trong, không có hư hại gì, Lạc Bạch lập tức vừa lòng hơn.
Đội phó Hàn và tiểu Lưu vọt tới liền phát hiện phó bang chủ Hồng Bang đã té xỉu trên đất, bên cạnh là một vị thành niên run run rẩy rẩy cầm dao tự vệ.

Hai người vội vàng bước tới an ủi: "Bạn học, chúng tôi là cánh sát.

Hiện tại đã an toàn, mau bỏ dao xuống."
Chu Hạo Hải theo bản năng ngẩng đầu nhìn Lạc Bạch, người kia khẽ gật đầu khó phát hiện, hắn mới buông tay.

Khi hắn ngồi liệt dưới đất, mới phát hiện trên mặt toàn là mồ hôi lạnh.
Tiểu Lưu bắt anh Kim, xem xét vết thương trên đầu gã ta, lẩm bẩm nói: "Cái gì đập đây? Bị thương nghiêm trọng như vậy."
Lạc Bạch: "Sức mạnh của tri thức."
Chu Hạo Hải: "......!Em phải chăm chỉ học tập."
Đội phó Hàn bật cười: "Hai đứa nhóc các cậu, buổi tối không được phép đến nơi này khi không có người lớn.

Theo chú đến Cục cảnh sát, gọi cha mẹ đến đón."
Tác giả có lời muốn nói
Xin đấu giá Đại bảo ca thiên tài thân mang hào quang vận may, ai ra cao nhất được mang về nhà.
Bây giờ không có cục đất thì làm gì có cục trưởng, chuyện hư cấu, hư cấu liên quan đến quan chức đều dính líu.

Thẻ chính trị, cảnh sát cái gì cũng có, tôi cũng không dám quá coi trọng, đều là hư cấu, hoàn toàn hư cấu.
Lạc Bạch không có võ công, kiếp trước chỉ học kỹ thuật phòng ngự, căn bản đã quên.

Có thể đem hắc ám giúp phó boss chiến thắng, hoàn toàn dựa vào thiên tài hào quang Phù Vân.
Tái bút: Kỳ thực nơi này thuộc về một nhóm nhỏ tranh cướp địa bàn một chút, giai đoạn sau phát triển mạnh, gây hại cho một bên.

Tuy nhiên, bây giờ nó đã bị Bảo huynh nhổ sạch, quét sạch tà ác, người người phải chịu trách nhiệm.
PS: Bối cảnh ban đầu khá đen tối, phần tiền truyện sẽ gặp phải rất nhiều người xấu, những người xấu này đồng thời cũng đang trong quá trình phát triển...
.......
Chương 7°~°
Khi Chu Vĩnh Lợi nhận được tin tức từ máy BP, trong lòng đã lạnh một nửa.

Gọi điện thoại cho Cục cảnh sát Thành phố theo dãy số trên, nghe được cuộc đánh nhau quy mô lớn, ông sợ tới mức đầu óc trống rỗng.

Sau khi xác định con trai không sao, ông mới nhẹ nhàng thở ra.
Sờ trán một cái, đều là mồ hôi lạnh bị doạ ra.
Đến cửa Cục cảnh sát khu vực Kim Cảng, dọc đường nghe những người đó nói chuyện với nhau, Chu Vĩnh Lợi đã biết đầu đường phố Kim Cảng phát sinh cuộc tranh đấu có vũ khí quy mô lớn đẫm máu như thế nào.

Thậm chí có người mất cánh tay và chân, còn có người vào phòng cấp cứu ở bệnh viện, sống chết không rõ.
Tâm vừa mới buông xuống của Chu Vĩnh Lợi lại treo lên, không ngừng cảm ơn thần phật tứ phương phù hộ con ông bình an không có việc gì.

Trong lòng hạ quyết tâm, cho dù sau này có bị con trai oán hận thì cũng không bao giờ cho phép lẫn lộn với những nhân vật xã hội đó!
Trên đường đến đây, Chu Vĩnh Lợi thuận đường ghé vào ngân hàng để rút tiền.
Ông nghĩ, con trai đang ở cục cảnh sát khẳng định là bị bắt vào.
Phải có tiền để nộp tiền bảo lãnh.
Vào cục cảnh sát hỏi thăm, đồng chí cảnh sát nhìn Chu Vĩnh Lợi với ánh mắt kỳ quái: "Đi theo tôi."
Chu Vĩnh Lợi thấy thế, lòng lại lạnh.
"Đồng chí cảnh sát, con trai tôi gây rắc rối cho mọi người.

Sau khi về tôi khẳng định dạy dỗ nó thật tốt, tranh thủ làm nó sớm ngày sửa đổi, một lần nữa làm người."
Đồng chí cảnh sát bật cười: "Không cần, đứa nhỏ đêm nay cũng bị dọa sợ rồi.

Sau khi về đừng trách cứ, dạy dỗ tốt là được.

Về sau đừng đi những địa phương nguy hiểm đó nữa, học sinh nên tậo trung vào việc học."
Chu Vĩnh Lợi nghe xong cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cảnh sát nhân dân giỏi.
Vì vậy ông liên tục gật đầu: "Nhất định giáo huấn thật tốt......!Không phải, dạy dỗ."
Đồng chí cảnh sát đưa ông vào phòng đội phó đội điều tra tội phạm, nhỏ giọng hỏi: "Ông có biết anh Đại Bảo không?"
Chu Vĩnh Lợi ngập ngừng thử: "......!để có làn da đẹp, sớm muộn gì cũng dùng Đại Bảo?"
Đồng chí cảnh sát: "......!Đồng chí, vào đi thôi."
Chu Vĩnh Lợi: "??"
Như thế nào biến sắc mặt liền biến sắc mặt? ( Lật mặt như gió đại loại vậy~~)
Chu Vĩnh Lợi vào phòng liền nhìn Chu Hạo Hải đầu tiên, vội vàng bước lên kiểm tra, phát hiện hắn không bị thương mới chân chính đặt tảng đá lớn trong lòng xuống.
Chu Hạo Hải đứng dậy, cúi đầu biệt nữu nói: "Cha."
Chu Vĩnh Lợi: "Ừ."
Nhìn thấy người, lại trở nên lãnh đạm, đây là hình thức ở chung của cha con nhà họ Chu.
Mẹ Chu mất sớm, cha Chu bận sự nghiệp, hai cha con dần dần xa lạ.

Bằng không, Chu Hạo Hải cũng sẽ không đi gia nhập xã hội đen.
Nghĩ nghĩ, Chu Vĩnh Lợi nói thêm: "Con không sao hết, sau này con phải chăm chỉ học tập."
Nhìn sắc mặt trắng bệch khiếp sợ của con, ông không đành lòng mắng nó.
Chu Hạo Hải nghe thấy hai chữ học tập, theo phản xạ: "Nhất định là như vậy!"
Sức mạnh của tri thức đã hoàn toàn gột rửa tâm hồn của hắn.
Chu Vĩnh Lợi mờ mịt, nhưng cũng rất vui vì cuối cùng hắn cũng ngoan ngoãn: "Đi thôi, cha có mang theo tiền bảo lãnh, chúng ta về nhà thôi."
Nộp tiền bảo lãnh?
Chu Hạo Hải kinh ngạc bằng một cái chớp mắt, trọng điểm chú ý về hai chữ về nhà, quay đầu liền kêu Lạc Bạch đang nghiêm túc đọc sách: "Bảo ca, cha tôi đến đón tôi.

Chúng ta cùng nhau về đi."
Chu Vĩnh Lợi theo ánh mắt Chu Hạo Hải nhìn qua, kinh ngạc phát hiện Lạc Bạch cũng ở đây.

Cha Lạc và ông là bạn bè, thường xuyên qua lại, tự nhiên biết Lạc Bạch.
Ở trong nhận thức của ông, Lạc Bạch siêng năng, ham học hỏi lại thông minh lanh lợi....!con trai trong lý tưởng của ông, chính là Lạc Bạch.
Nhưng làm sao mà Lạc Bạch lại xuất hiện ở cục cảnh sát?
Ánh mắt sắc bén của Chu Vĩnh Lợi dừng sau lưng con trai, vừa đau lòng vừa tức giận: Một mình sa đọa thì thôi, sao còn kéo Lạc Bạch theo?
Chu Hạo Hải: Hồi nãy vẫn còn là người cha nhân từ khiến người ta khiếp sơ, sao mà nói thay đổi là thay đổi?
Lạc Bạch: "Chú Chu, chú vẫn khoẻ chứ."
Nháy mắt ánh mắt sắc bén của Chu Vĩnh Lợi đổi thành người cha nhân từ, mĩm cười: "Đại Bảo sao cháu cũng ở đây? Có phải Hạo Hải lừa cháu không? Cháu nghe chú, đừng theo Hạo Hải học hư."
Đôi mắt Chu Hạo Hải trợn tròn, lừa cái gì? Bảo ca là đại lão mà hắn có thể lừa sao?

Tuy nhiên, hắn liếc nhìn Lạc Bạch.
Nếu không có Lạc Bạch, có lẽ hắn sẽ là người nằm trên bàn mỗ bệnh viện tối nay.
Vẻ mặt Chu Hạo Hải hòa hoãn lại, hiếm thấy hắn không cùng cha cãi nhau.
Lạc Bạch: "Không thể nào, anh Chu rất tốt, ảnh giúp con rất nhiều."
Khóe môi nở nụ cười, khi kêu anh Chu, nhân tiện liếc nhìn Chu Hạo Hải.
Chu Hạo Hải toàn thân run lên, nghĩ đến chuyện vừa rồi khoe khoang khoác lác, hắn xấu hổ đến mức giấu mặt không muốn nhìn ai.
Chu Vĩnh Lợi cười to hai tiếng, xoay người muốn nộp tiền bảo lãnh đưa hai người ra ngoài.
Đội phó Hàn bị bỏ qua một bên nãy giờ giả bộ ho hai tiếng, cuối cùng thu hút được sự chú ý: "......!là thế này, hai học sinh này đến vũ trường chơi, bị liên lụy cuốn vào vụ đánh nhau của tổ chức không hợp pháp.

Chúng suy xét đến vấn đề an toàn mới thông báo cho phụ huynh, không cần nộp tiền bảo lãnh."
Chu Vĩnh Lợi bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi rất cảm ơn các cảnh sát đồng chí, thật sự cảm ơn."
Đội phó Hàn: "Không, chúng tôi mới thực sự nên cảm ơn.

Thật không dám dấu diếm, chúng tôi đã chú ý các tổ chức không hợp pháp lâu rồi, ít nhiều nhờ Lạc Bạch gọi điện thoại tới cử báo nặc danh, chúng tôi mới có thể thuận lợi truy bắt tội phạm."
Chu Hạo Hải sốc: "Sao các người biết là Lạc Bạch?"
Lạc Bạch liếc xéo hắn một cái, bởi vì từ nãy đến giờ anh toàn anh Bảo, Đại Bảo, toàn bộ cục cảnh sát đều biết.
Bằng không, đội phó Hàn sao có thể cố ý đưa hai người họ vào văn phòng?
Đội phó Hàn cười chống đỡ.
Nháy mắt Chu Hạo Hải cảm thấy mình bị nhằm vào, ủy khuất.
Đội phó Hàn: "Mặc dù hai học sinh này không trực tiếp tham gia đánh nhau, nhưng Chu Hạo Hải vẫn có liên quan.

Theo thẩm vấn, chúng tôi biết được có người bị mua chuộc để dụ Chu Hạo Hải tối nay tham gia đánh nhau.

Nếu như Chu Hạo Hải bị dụ thành công, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi"
Nháy mắt Chu Vĩnh Lợi liền nghĩ đến Đường Trấn, ông không nói nhiều lời, ngược lại cảm ơn đội phó Hàn.
Chu Hạo Hải không dám nói mình thật sự bị dụ dỗ thành công, đơn giản là địa vị em trai người trong lòng hắn quan trọng hơn lão đại.
Nhưng nghĩ đến hậu quả, hắn cũng sợ hãi một hồi: "Cũng may là Lạc Bạch không để con ra vũ trường."
Nghe vậy, ánh mắt Chu Vĩnh Lợi rất cảm kích nhìn Lạc Bạch.
Đội phó Hàn cười cười, rồi nói: "Bởi vì mục đích của đối phương chỉ muốn giáo huấn, mà bạn học Chu Hạo Hải cũng không bị thương.

Không thể cấu thành tội cố ý gây thương tích, cho nên chúng tôi chỉ có thể cảnh cáo bằng lời nói."
Chu Vĩnh Lợi: "Tôi biết rồi, cảm ơn đồng chí cảnh sát rất nhiều."
Đội phó Hàn chuyển lời: "Tuy nhiên, đối phương rất khôn khéo, lộ tung tích.

Bây giờ tin tức có người báo cảnh sát bị rò rỉ ra ngoài, những cá lọt lưới đó biết bọn họ báo cảnh sát, có thể sẽ trả thù.

Chúng tôi sẽ tiến hành theo dõi, để bắt tội phạm."
Cảnh sát theo dõi, chắc chắn sẽ bảo hộ.
Tất nhiên những trường hợp bị thương nhẹ gì đó, không thể bảo đảm.
Tranh đấu giữa những người lớn, lại liên lụy lên trên người trẻ nhỏ, lòng dạ thật ác độc.
Nghe nói chỉ là cạnh tranh trên thương trường, thủ đoạn thật sự ghê tởm.
Lạc Bạch tiếc nuối: "Thật đáng tiếc."
Chỉ chịu có chút đau nhỏ.
Đội phó Hàn: "Khụ."
Chu Hạo Hải: "Anh Bảo, điệu thấp."
Lạc Bạch liếc mắt, được rồi.
Dao nhỏ cắt từ từ người cũng rất đau.
Nghĩ như vậy, liền vừa lòng.
Bởi vì đã thông báo cho cha Lạc Bạch, cho nên Chu Vĩnh Lợi thuận tiện gọi điện thoại cho cha Lạc, nói ông đang ở cục cảnh sát.

Kêu ông ấy không cần đến đây, ông sẽ đưa Lạc Bạch về.
Sau khi cha Lạc nghe xong, ông xác nhận được Lạc Bạch an toàn, lập tức đồng ý: "Được, làm phiền lão Chu anh.

Tôi bận đến không đi được, may mà có anh ở đó."
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Không cùng con trai ruột nói một câu xác nhận.
Nữ cảnh sát bên cạnh cảm thán, làm cha, tâm cũng quá lớn.
Không nghĩ tới, cha Lạc sau khi nghe quá trình mô tả, biết rõ thuộc tính lộ si của Lạc Bạch.

Có thể đoán được Lạc Bạch bị lạc đường đến khu vực Kim Cảng.
Đó không phải là vấn đề gì lớn.
Hơn nữa, lấy sự thông minh của Lạc Bạch, khẳng định sẽ không có chuyện gì.
Đây là sự tự tin thuộc về cha của thiên tài, người thường sẽ không hiểu được.
Trước khi Lạc Bạch rời đi, Đội phó Hàn đưa số điện thoại riêng trong nhà mình cho hắn: "Sau này nếu có người trả thù, cháu liền gọi số điện thoại này.

Lần này, chúng tôi đều phải cảm ơn cháu."

Lạc Bạch cười: "Chống lại tội ác, mỗi người đều trách nhiệm, cháu chỉ là làm chút trách nhiệm của công dân."
Vẻ mặt đội phó Hàn nhu hòa đến mức, đặc biệt thưởng thức Lạc Bạch.
Bây giờ đã có nhận thức này, đừng nói là trẻ em, thậm chí người lớn cũng không có.

Có nhiều người biết luật mà còn phạm luật, thái độ đặc biệt chuyên chế, làm phiền người khác.
"Cử báo nặc danh, trấn áp thành công các tổ chức không hợp pháp ở thành phố Trường Kinh, là việc lập công.

Chú sẽ xin cấp trên một giải khen thưởng, trao cho cháu."
Lạc Bạch: "Cảm ơn."
Năm 1990, quốc gia bắt đầu mạnh tay trấn áp các hoạt động vi phạm pháp luật, đặc biệt là các tổ chức không hợp pháp.

Để khuyến khích quần chúng báo cáo, một cơ chế thưởng phạt được thiết lập, phần thưởng hình như rất hậu hĩnh.
Bước ra cục cảnh sát, Chu Vĩnh Lợi chân thành nói với Lạc Bạch: "Cảm ơn cháu."
Lạc Bạch gãi đầu, thật ra chuyện này hoàn toàn là trùng hợp, ngoài ý muốn.
Chu Vĩnh Lợi nghiêm túc cảm ơn hắn như vậy, ngược lại làm hắn hơi không tự nhiên.
Nghẹn nửa ngày, Lạc Bạch phun ra: "Không phải chuyện lớn, không cần khách sáo."
Nói xong mặt mày nhăn lại, câun thật không biết ứng phó thành ý thiệt tình của người khác.
Chu Vĩnh Lợi bật kỳ, ngay cả Chu Hạo Hải cũng thấy thần kỳ.
Khi Lạc Bạch đối mặt với anh Kim hung thần ác sát, bình tĩnh đến dọa người.

Nhưng đối mặt với cha Chú, ứng phó cũng không được.
Chu Vĩnh Lợi: "Đi, chú mang các con đi ăn."
~~~~~~~~~
Cục cảnh sát khu vực Kim Cảng thành phố Trường Kinh.
Tiểu Lưu: "Đội phó Hàn, tìm được tung tích của lão đại Hồng Bang."
Đội phó Hàn: "Ở đâu?"
Vẻ mặt tiểu Lưu cổ quái: "Đã chết, tai nạn xe hơi, lái xe sai quy định."
Đội phó Hàn: "......"
Tiểu Lưu: "Không xác định được có phải bị mưu sát không, còn chờ báo cáo kiểm nghiệm tử thi.

Nhưng mà, lão đại Hồng Bang yêu thích đua xe, trước kia đã từng bị tai nạn xe hơi, vì vội vàng đi tranh địa bàn, đâm chết cũng không có gì kỳ lạ.

Trùng hợp là, gã ta còn đụng vào người khác.

Người nọ là nhị thiếu gia Lệ gia, mới vừa đưa vào bệnh viện, chân đã không còn."
Đội phó Hàn nhíu mày, liên quan đến Lệ gia, rất khó điều tra.
"Tóm lại, trừ bỏ được một tai họa."
Biệt thự Lệ gia.
Lệ phu nhân đầu xù tóc rồi, đánh đá người hầu như người điêu, hét lên trên lầu: "Lệ Diễm mày ra đây cho tao!! Ra đây!!! Tạp chủng -- có phải mày hại hay không? Có phải mày hay không --!!!"
Người hầu ngăn bà lại: "Phu nhân, ngài bình tĩnh
một chút, đại thiếu đã ngủ rồi."
Lệ phu nhân: "Cút!!!"
Lúc này, Lệ Diễm đi ra, một tay đặt trên lan can lầu, rũ mắt nhìn xuống Lệ phu nhân chật vật: "......chân của Lệ Quỳnh Chân, không cứu được sao?"
Anh than nhẹ: "Thật đáng tiếc."
Mặt mày như họa, con ngươi đen bình tĩnh không gợn sóng, lạnh như đã kết băng.
Diện mạo quá xinh đẹp, khí chất lại âm lãnh bất thường.
Lạnh nhạt vô tình quá mức, giờ phút này không phù hợp với tuổi tác thiếu niên, vì thế có vẻ tà tính.
Rõ ràng là anh bình tĩnh không chút biểu cảm, lại có cổ khí thế ngang ngược toát ra từ khuôn mặt, đáp xuống, chọn người mà ăn.
Sự can đảm của Lệ phu nhân dần tan rã, thần kinh sợ hãi.
Lệ Diễm ra lệnh cho bảo tiêu đem bà ta ném ra ngoài.
Lệ phu nhân chỉ có thể la lối khóc lóc tức giận mắng chửi ở ngoài cửa.
Tạp chủng, tiện nhân, kỹ nữ......!Hàng loạt từ ngữ tục tiểu khiến người nghẹn họng nhìn trân trối.
Một đám bảo tiêu đàn ông cao lớn thô kệch đều không muốn nghe tiếp, nhưng thấy thiếu niên đằng trước mặt vững vàng ngồi tại chỗ, không vui không buồn, thờ ơ.
Sự lạnh nhạt, bình tĩnh thong dong, khiến người sinh sợ.
Lệ Diễm là đại thiếu Lệ gia, mẹ đẻ mất sớm, từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật.
Mẹ kế và em trai không ngừng khinh nhục, cha ruột phớt lờ.
Thân thế rất đáng thương, nhưng ở đây không người nào dám thương hại, nỗi sợ hãi Lệ Diễm đã khắc sâu vào trong xương cốt bọn họ.
Bởi vì người trước mặt không phải là người có lòng nhân từ.
Anh ta là dã thú ngang ngược hung bạo.
Tác giả điều muốn nói:
Trọng sinh công, siêu cấp hỏng, tâm tư cực kỳ thâm trầm, chuẩn bị tốt tâm lý
Nhưng mà, hắn cảm thấy rất tốt về nhà họ Lạc, bởi vì ký ức kiếp trước, nên ấn tượng chính là: Nhà họ Lạc đều là người hiền lành.

Lạc Đại Bảo là kẻ đáng thương..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.