Trời Sinh Cốt Phú Quý

Chương 70



Edit A Quýt dntltk

Chưa beta

Chương 70

    Lệ Diễm gật đầu: “Vậy thì tôi đi cùng cậu.” Y nhướng mắt cười: “Nếu không có cậu lột kẹo cho tôi , có lẽ sẽ không uống thuốc nổi.”

    Khi đã quen với vị ngọt rồi lại đến vị đắng thì sẽ không thể nào chịu nổi.

    Lạc Bạch vỗ vỗ túi tiền của mình: " Ngộ có kẹo đủ, sẽ không làm lị thất vọng."

    Lệ Diễm nghiêng người, tựa trán vào vai Lạc Bạch, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

    Lạc Bạch có chút bối rối, tuy rằng đã từng ngủ chung giường khi trời lạnh, nhưng là chăn bông khác biệt. Trong lòng của cậu là thật bằng phẳng. Hiện tại lúc này, cái tư thế này, lại không hiểu sao có chút mập mờ.

    Cậu đưa tay lên gõ vào đầu, nghĩ gì thế nhỉ?

    Lệ Diễm mới mười bốn tuổi!

    Lạc Bạch, người chưa từng yêu đương, cho rằng mình hẳn là muốn yêu rồi


  --- - Mùa xuân năm nay đến hơi muộn a.

    Đã nói như vậy, tại sao cậu lại có những suy nghĩ mập mờ cổ quái này, có phải cậu quá rảnh rồi không?

    Cảm thấy mình quá rảnh, Lạc Bạch lẳng lặng mở ngăn kéo lấy tờ đề ra, trầm mặc một lát, quay đầu lại hỏi Lệ Diễm: "Cùng nhau làm không?"

    Lệ Diễm: "..." Cậu là thờ thần bài thi à?

   "Cho tờ hóa học."

    Lạc Bạch lấy ra tờ đề hóa học đưa cho Lệ Diễm, hai người ngồi xếp bằng, yên lặng làm đề thi trong phòng.

    .

    Lệ Diễm liên hệ Trợ lý: "Hủy bỏ chuyến đi phong hội thượng đỉnh."

    Trợ lý không hiểu: "Nhưng công ty của chúng ta đã được lựa chọn, trải qua điều tra nghiên cứu."

    Lệ Diễm không cho từ chối: "Hủy."

    Trợ lý bất lực: "Được."

    Lệ Diễm: "Nhân tiện tiến cử hợp tác xã Tây Lĩnh."


     Trợ lý: "? ?"

    Hợp tác xã Tây Lĩnh? Đó có phải là một công ty nổi tiếng?

    Quên đi, lương là sếp cho, sếp nói gì thì làm.

    " đề xuất với người tổ chức hội nghị thượng đỉnh và rút khỏi cuộc tuyển chọn."

    .

    Lạc mẫu biết được Lạc Bạch sắp đi hội nghị kinh doanh tỉnh Bình Hán, vì vậy nói: "Vậy con đi đi."

    Lạc Bạch: "Mẹ cũng đi, cùng Chu thúc. Hai người đều là quản lý trưởng hợp tác xã. Cần phải biết những người đó, và cần phải bị nhận biết nữa a."

    Lạc mẫu cau mày, suy nghĩ một chút: "Được."

    Lạc mẫu đồng ý, Chu Vĩnh Lợi cũng phái tới đó, ông cũng sẽ đi.

    Vì vậy hai ngày trước khi bắt đầu, Lạc Bạch, Lệ Diễm và Lạc mẫu cùng nhau đi tỉnh Bình Hán , gặp Đái Thành Tài trong cuộc gặp gỡ, cũng rất là duyên phận.

    Cả nhóm chỉ đơn giản là đi dạo cùng nhau và nghỉ tại khách sạn nơi họ ở ban đầu.


    Chu Vĩnh Lợi cũng từ Bình Nghiêu đến tham gia cùng họ.

    Bởi vì tổng hội là một bữa tiệc nên phải có trang phục, Lạc mẫu chưa từng tham gia một buổi tiệc trang trọng nên không có kinh nghiệm mặc lễ phục.

    Lạc Bạch đơn giản đưa Lạc mẫu đến hiệu quần áo nữ trong thành phố chọn váy, Lệ Diễm cũng đi theo.

    Quần áo trong cửa hàng hàng hiệu - thành thật mà nói, từ góc nhìn của những thế hệ sau này, hầu hết chúng đều rất khó tả.

    Tất nhiên, không thiếu những kiểu dáng cổ điển, nhưng hầu hết trang phục sẽ có yếu tố thời trang, và yếu tố thời trang những năm 1990 dường như bị tụt hậu so với các thế hệ sau.

    Ví dụ, từ những năm 80 đến cuối những năm 90, vai rộng, đệm vai và thân trên của người rất rộng.

    Thân trên rộng và th@n dưới hẹp.
    Đa số các bộ đồ nữ kiểu này ở các shop váy đầm, váy dạ hội cũng ok nhưng kiểu dáng hơi đơn lẻ.

    Lạc mẫu rất thích làm đẹp , nhìn thấy nhiều quần áo như vậy, liền đắm chìm trong đó, tinh lực cực kỳ tràn đầy.

    Lạc Bạch ngáp một cái, chống má chờ đợi, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn Lệ Diễm đang yên lặng xem tạp chí trải ra bên cạnh: "Chúng ta cũng phải chọn một bộ âu phục."

    Lệ Diễm ngẩng đầu: "Chúng ta?"

    Lạc Bạch gật đầu: "Cùng nhau đi nha."

    Nói xong, cậu đứng dậy, kéo Lệ Diễm lên, nói với Lạc mẫu: "Mẹ, con đi cửa hàng khác xem quần áo trước, sau khi làm xong sẽ đến gặp mẹ."

    Lạc mẫu vẫy tay không nhìn lại, "Đi đi."

    Lạc Bạch: "Đi thôi."

    Lệ Diễm bị tha đi.

    Cả một con phố ở đây đều bán quần áo ... vài cửa hàng nhãn hiệu nổi tiếng xếp trên cùng một con phố, cuối góc là cửa hàng quần áo nam mà Lạc Bạch đã nhìn thấy khi cậu đến.
    Khi bước vào cửa hàng, cậu thấy tất cả những bộ vest trong đó đều có phần vai rộng và miếng đệm vai, cậu lập tức mất hứng thú.

    Lạc Bạch tuy là tiêu chuẩn đơn giản , nhưng cũng không phải không có thẩm mỹ - thật sự không chấp nhận được một bộ đồ rộng thùng thình như cái mùng.

    Lạc Bạch: "Tôi mặc áo phông và quần tây nhin trông sẽ mộc mạc chất phác nga?"

    Phù hợp với thân phận người lao động của mình.

    Lệ Diễm: "Đi thôi."

    Hắn nắm chặt tay Lạc Bạch,  rời khỏi cửa hàng quần áo.

    Lạc Bạch đi một hồi mới nhận ra bọn họ đi không phải đường lúc đầu, "Đi đâu vậy."

    Lệ Diễm rẽ vào một con hẻm sâu, vừa đi vừa nói: " Tôi dẫn cậu đi mua quần áo, muốn mặc tây trang vẫn phải tìm một người thợ may cũ."

    Cuối cùng, họ dừng lại trước một cửa hàng kín đáo ở phía sau con hẻm, có treo bảng hiệu tiệm may. Mở cửa, họ như thể du hành xuyên thời gian và đến một tiệm may trong Những năm 1920, với một kết cấu ổn định.
    Trong tiệm chỉ có một lão thợ may, đeo kính nhìn bọn họ, không hề chào hỏi mà tự mình làm việc.

    Lạc Bạch hơi kinh ngạc: "Làm sao cậu biết ở đây có tiệm may?"

    Nhìn vào hai bộ quần áo được trưng bày ở đây, kết cấu và kiểu dáng của quần áo rất cổ điển, bà chắc rằng chúng sẽ không bị lỗi thời trong một trăm năm nữa.

    Trước đây cậu từng nghe nói những bộ vest cổ điển thực sự không nằm trong tủ trưng bày của các cửa hàng đồ hiệu, mà là ở tiệm may sâu trong ngõ không ai thèm đoái hoài đến.

    Lệ Diễm: "Trước kia từng tới."

    Y đến tiệm may nói chuyện thì thầm với cậu, người thợ may đứng dậy lấy thước đo chiều rộng vai và chiều dài cơ thể của Lạc Bạch.

    Lệ Diễm vỗ vỗ lưng Lạc Bạch nói: " Cậu làm bộ tạm thời cũng đã muộn, có thể đổi cái cũ cho cậu."
    Người thợ may đeo kính vào, liếc Lệ Diễm một cái, phối hợp nói: "Trong cửa hàng có một bộ quần áo vừa vặn với câụ. Vòng eo và lưng cần phải chỉnh sửa ... Được rồi, ngày mai tới lấy."

    Lạc Bạch: " Tôi không phải thử trước sao?"

    Lệ Diễm: "Không có."

    Lạc Bạch: "Còn cậu?"

    Lệ Diễm: " Tôi trước đó có đặt một bộ".

    Thợ may: "Trước cứ như vậy. Tôi bận. Các vị tùy tiện"

    Rời khỏi tiệm may cũ và quay trở lại tiệm quần áo ban đầu, Lạc mẫu đã chọn xong chiếc váy dạ hội để mặc vào tối mai, một chiếc váy xanh navy một bên vai.

    Độc đáo, thanh lịch và quý phái, làm nổi bật vóc dáng mà không quá lộ liễu.

Mẹ Lạc thắc mắc: " Các con không có mua quần áo?"

    Lạc Bạch: "Ngày mai đến lấy."

   Mẹ Lạc: "Như vậy cũng được."

    .

    Hai hoặc ba giờ trước khi bắt đầu hội nghị, mẹ Lạc và Chu Vĩnh Lợi lần lượt lên đường làm đồng sự, cùng với Xương Thịnh Lại tổng và Chu xưởng trưởng của Nhà máy Máy nông nghiệp Tân Kinh.
    Lạc Bạch cùng Lệ Diễm đến sau, bọn họ trước tiên đi nhà may cũ lấy quần áo.

    Khi bọn họ đến nơi, lão thợ may đã chỉnh sửa xong quần áo, khi hai người vừa đến, ông ta chỉ vào hai bộ quần áo đang treo: "Phòng thay đồ ở đó, đã được giặt sạch từ trước."

    Lạc Bạch đè lưỡi lên lợi: "Thật chu đáo."

    Lệ Diễm: " Cậu thay đồ trước đi."

    Lạc Bạch gật đầu, sau đó cầm bộ đồ do người thợ may chỉ định vào phòng thay đồ, ngay khi người đó rời đi, người thợ may cũ bắt đầu tính tiền, bộ đồ làm bằng tay này rất đắt tiền và quý hiếm, mà ông ta chỉ may cho Lệ Diễm hai cái .

    Bây giờ một bộ đưa cho Lạc Bạch, sau khi sửa đổi, Lệ Diễm cũng không mặc được.

    Vì vậy Lệ Diễm sẽ chỉ có một bộ đồ duy nhất.

    Bởi vì người thợ may già có quy tắc nhất quyết không  làm thêm một bộ , cho dù có cho bao nhiêu tiền đi chăng nữa, đó là một nguyên tắc đặc thù của lão.
    Lệ Diễm cụp mắt xuống, không quan tâm lắm, nhẹ giọng đáp: " Tôi biết."

    Trên thực tế, đó chỉ là thói quen mà y may phù hợp với mỗi dịp và về cơ bản hắn cũng không mặc chúng.

    Lạc Bạch mở cửa bước ra, vừa lúc có ánh mặt trời chiếu vào.

    Trời đã xế chiều, ánh mặt trời có chút vàng xuyên qua rèm ... khe cửa sổ rơi xuống sàn nhà, Lạc Bạch vừa đứng dậy thì ánh mặt trời đã rơi vào người cậu.

    Trên người mặc một bộ vest màu đen, không cài cúc và bên trong là một chiếc áo vest lông dê, thắt nơ là một chiếc thắt lưng mỏng màu đen có lớp lót màu trắng ở bên trong.

    Nó thêm một chút đĩnh đạc mà không làm mất đi sức sống mà Lạc Bạch đáng lẽ phải có ở tuổi của cậu ấy.

    Trong khoảng thời gian này, chiều cao của cậu đã tăng lên nhanh chóng, giống như tre xanh được mưa xuân tưới ẩm, càng ngày càng phát triển vững chắc, bộ đồ bó sát càng làm tôn lên đường nét cơ thể của đẹp mắt của, khiến cho dáng người càng thêm cao.
    Khuôn mặt ngây ngô mà ôn nhuận, ấm áp, đôi mắt luôn ẩn hiện nụ cười, lúc này, thiếu niên tuấn tú, đủ để khiến bất cứ ai cũng phải động tâm.

    Lệ Diễm chăm chú quan sát, ngón tay đung đưa bên cạnh thân thể khẽ run lên, trong lòng từng điểm xao động bộc phát lên.

Lạc Bạch giang hai tay: "Làm sao vậy, được không?"

    Lệ Diễm trầm mặc: "Ừ."

    Lạc Bạch: "Vậy cậu nhanh đi thay đi."

    Lệ Diễm cầm bộ đồ vào phòng thay đồ, một lúc sau mới đi ra.

    Lạc Bạch sững sờ, cậu biết Lệ Diễm rất ưa nhìn, nhưng lại không biết Lệ Diễm trong bộ quần áo chỉnh tề sẽ khiến người ta không thể rời mắt.

    "Nếu cậu mặc quần áo lịch sự như vâyh đến trường, bao nhiêu nữ sinh sẽ phải lòng cậu luôn a."

    Lệ Diễm mỉm cười, thay vì trả lời, hắn chỉ vào thời gian và nói: "Hội nghị sắp bắt đầu."
    Lạc Bạch nhún vai đáp lại, hai người mặc vest đi tới chỗ Hội nghị thượng đỉnh về mô hình kinh doanh, đến nơi thì gần như tất cả đều ở đó.

    Hai người vừa xuất hiện thì với ngoại hình và tuổi tác đã thu hút rất nhiều người tò mò xem, lúc đầu người phục vụ còn tưởng rằng họ đi nhầm chỗ nên muốn yêu cầu họ rời đi.

    Vì hội nghị thượng đỉnh là cuộc gặp gỡ trao đổi cấp cao giữa các công ty lớn, nên không ai được đưa con của mình đến đây.

    Lạc Bạch nói nhỏ với người phục vụ, trên mặt họlộ ra vẻ kinh ngạc, để cậu đi vào.

    Những người xem cảnh này đều có chút kinh ngạc, không khỏi hỏi người khác có biết Lạc Bạch và Lệ Diễm hay không.

    Lạc Bạch vẫn luôn khiêm tốn, Lệ Diễm so với cậu càng thấp càng không có mấy người biết, chính là người của Quả Hành, biết Lạc Bạch là vì qua Bình Nghiêu Nguyên Thương, nhưng không biết cậu là cổ đông lớn của hợp tác xã Tây Lĩnh.
    Đái Thành Tài mang theo những người buôn bán hoa quả khác đi qua, "Lạc Bạch, hoá ra cậu ở đây."

    Lạc Bạch: "Đái thúc, mẹ con cùng chú Chu đâu?"

    Đái Thành Tài chỉ phương hướng: "Ở đằng kia đang nói chuyện với người nào đó. Lạc Bạch, cậu ở đây, giúp chú xem hôm nay công ty nào có thể đạt được 'Ngôi sao kinh doanh'."

    Ngôi sao Doanh nghiệp là danh hiệu cuối cùng đạt được trong hội nghị thượng đỉnh mô hình kinh doanh dựa trên nghiên cứu và đánh giá các khía cạnh khác nhau của doanh nghiệp.

    Có 40 công ty lọt vào danh sách rút gọn, và cuối cùng là mười công ty 'Ngôi sao Doanh nghiệp' và công ty 'Tiềm năng nhất' sẽ được chọn.

    Lạc Bạch: "Con không biết rõ bọn họ, cho nên không thể nói."

    Đái Thành Tài: "Không sao, cậu chỉ cần một cái là được."
    Dù sao anh cũng tin vào vận may của Lạc Bạch.

    Lạc Bạch: "Vậy con chọn hợp tác xã Tây Lĩnh ."

    Đái Thành Tài: "Làm sao có chuyện như vậy?"

    Lạc Bạch: " Xí nghiệp của con, con không khoe khoang ai sẽ khoe khoang?"

    Đái Thành Tài: "..."

    Được rồi, cậu thật tuyệt vời.

    Lạc Bạch: "Tuy nhiên, con muốn biết ai đã tiến cử hợp tác xã Tây Lĩnh."

    Hợp tác xã Tây Lĩnh cũng nằm trong danh sách các công ty được chọn cho cuộc họp tổng kết, và yêu cầu lựa chọn là phải được một số công ty hoặc phương tiện truyền thông giới thiệu.

    Đái Thành Tài liếc nhìn Lạc Bạch, trên mặt lộ ra vẻ ' cậu còn giả bộ': "Truyền bá khắp ngành,  tiến cử Hợp tác xã Tây Lĩnh là Thần Tinh."

    Lạc Bạch nhướng mày: "Thần Tinh?"

    "Thần Tinh Tư Bản, một người nổi tiếng trong ngành. Có thể kiếm lời bằng cách đầu tư vào bất cứ thứ gì. Theo được biết thì Thần Tinh đầu tư vào bất động sản, điện tử,... nhưng nghe nói hắn vẫn đang ở nước ngoài, Hương Cảng và những nơi khác có những khoản đầu tư khác, liên quan đến vô số ngành công nghiệp. Đó là một công ty đầu tư mạo hiểm, theo lý mà nói mấy chuyện như vậy đôi khi sẽ mắc sai lầm, nhưng vị Thần Tinh này, chưa bao giờ thất thủ. "
    Vì vậy, hợp tác xã Tây Lĩnh do Thần Tinh Tư Bản tiến cử đã lọt vào mắt xanh của rất nhiều người.

    Lạc Bạch sắc mặt bất giác ngưng trọng, cậu nhớ tới Thần Tinh Tư Bản, bởi vì theo quỹ đạo ban đầu, Thần Tinh Tư Bản chính là Nam Chủ.

    Theo ước tính, Thần Tinh Tư Bản có tổng tài sản 3,5 nghìn tỷ USD, và khoản đầu tư của nó bao gồm một loạt các lĩnh vực dược phẩm sinh học, mạng điện tử, sản xuất thực phẩm, ngân hàng và thậm chí cả hóa chất.

    Có thể nói là một khối tài sản kếch xù, có thông tin cho rằng, việc định giá Thần Tinh Tư Bản cho dù chỉ là ý nghĩa không mấy tốt đẹp, cũng sẽ trực tiếp dẫn đến giá trị cổ phiếu của một công ty bị sụt giảm.

    Thần Tinh Tư Bản là vương phủ kinh doanh của Nam Chủ trong quỹ đạo ban đầu, lúc này lẽ ra không phải thành lập, trong miệng Đái Thành Tài làm sao có thể trở thành một doanh nghiệp rất có ảnh hưởng?
    )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.