Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 107



“Nương, nương xem bên kia kìa!”

“Nương, nương nhìn bên này xem!”



Dọc đường đi, Lãng nhi giống như một chú chim nhỏ vui vẻ, ngồi trong xe ngựa líu ríu nói không ngừng, ngay cả Trường Khanh đi bên cạnh xe cũng phải mỉm cười.

Kỳ An thực sự bị nghe tới hoa mắt, liền ôm Lãng nhi vào ngực, “Lãng nhi, Lãng nhi ngừng nói một chút được không?”

Lãng nhi liền im lặng nằm trong lòng nàng, thoải mái híp mắt nói, “Nương, nương nói xem, Trường Lan di bị bỏ ở nhà chăm sóc đệ đệ liệu có khóc nhè không?”

Kỳ An vươn hai ngón tay nhéo mũi hắn, “Lãng nhi cho rằng Trường Lan di nghịch ngợm như Lãng nhi sao?”

Lãng nhi không phục chun cái mũi lại, “Lãng nhi không nghịch ngợm. Lãng nhi là ngoan nhất!”

Kỳ An còn muốn nói gì nữa, xe ngựa bỗng nhiên đứng khựng lại.

“Trường Khanh?” Kỳ An gọi một tiếng.

“Tiểu thư, không sao, không cần xuống xe.” Thanh âm Trường Khanh cực bình tĩnh.

Xa xa, mơ hồ nghe tiếng đao kiếm chạm nhau, “Nương!” Lãng nhi khẩn trương giật nhẹ vạt áo nàng.

“Không sao!” Kỳ An ôm sát hắn, “Có Trường Khanh thúc thúc ở bên ngoài rồi.”

Ánh mặt trời kéo dài bóng Trường Khanh chiếu trên thành xe ngựa, nhìn thấy thực làm cho người yên tâm.

Trường Khanh và thị vệ vương phủ bao vây quanh xe ngựa, cũng không hề khẩn trương.

Những người đưa Vương phi ra phủ hôm nay đều là cao thủ trong phủ, tuy rằng tiếng tăm không lừng lẫy bằng mười tám vệ kia nhưng để đối phó với khoảng ngàn người thì vẫn thoải mái.

Tuy nhiên, mặt Trường Khanh dần dần nhíu lại, đối phương lai lịch bất minh, hơn nữa đều ra tay là hạ sát thủ, tựa hồ tình thế bắt buộc.

“Không đúng!” Trường Khanh kêu lên một tiếng, sát khí chung quanh quá nặng. Hắn nhìn lướt qua một lượt, hét lớn, “Dạ, che chở tiểu thư nhà ta. Tiêu Tấn, lập tức đi hoàng cung tìm Tiêu Lịch, đối phương là tử sĩ!”

Tử sĩ có nghĩa là không chết không ngừng. Dạ, vốn vẫn ẩn thân trong bóng tối liền nhảy ra, cùng Trường Khanh một trái một phải đứng hai bên xe ngựa. Tiêu Tấn là lính liên lạc của Tiêu gia quân, trình độ khinh công đã đạt tới mức tuyệt hảo, Trường Khanh vừa dứt lời hắn đã như một làn khói nhẹ nhảy lên cao.

Giữa không trung nghe thấy hàng loạt tiếng “vụt vụt vụt” xé gió, vô số mũi tên từ bốn phía bắn ra, như một bầy ong áp chế Tiêu Tấn.

Sắc mặt Trường Khanh đại biến, bốn phía đều là sườn núi cao, nếu có tiễn thủ mai phục, bọn họ sẽ bị vây ở đây không thể đi.

Tiêu Tấn xoay vòng vòng trên không trung, lại lui trở về, đưa mũi tên trong tay cho Trường Khanh, “Trường Khanh đại ca, là quân đội.” Hơn nữa, lại là quân đội dũng mãnh thiện chiến, mai phục lặng yên không một tiếng động, mũi tên bắn ra cơ hồ cùng một lúc, hiển nhiên là có sự huấn luyện.

Trường Khanh cầm mũi tên, tay phát run.

Hắn vốn lớn lên trên chiến trường, cho dù có chết dưới tên bay đạn lạc cũng là chết có ý nghĩa. Nhưng hiện tại, sau lưng hắn còn có Tiêu gia tiểu thư.

Kỳ An hiển nhiên cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện, trong xe ngựa cũng có thể nhìn thấy những mũi tên rơi xuống.

Tim nàng đập không nhanh, có lẽ do khủng hoảng tới mức cực hạn, ngược lại con người trở nên bình tĩnh? Nàng đặt Lãng nhi xuống bên cạnh, cởi áo khoác, tháo tấm nhuyễn giáp gắn trên áo khoác xuống. Đây là hộ thể thần y tốt nhất thế gian, do tiên hoàng tự mình ban cho Hiên Viên Sam khi hắn được phong vương rời khỏi kinh thành, mà giờ phút này lại đang mặc ở trên người nàng.

Nàng mặc áo lại, thậm chí còn không để ý tới những nếp nhăn trên đó.

“Nương!” Lãng nhi bất an gọi.

Kỳ An quay lại, hôn lên mặt hắn một cái, lưu luyến vuốt ve má hắn, “Lãng nhi, nương biết, Lãng nhi là dũng cảm nhất, đúng không?”

Lãng nhi gật gật đầu.

Kỳ An nở nụ cười, “Lãng nhi phải nhớ kỹ, nhất định phải là người dũng cảm nhất, đừng để nương thất vọng.”

“Trường Khanh, vào đây!” Kỳ An quay đầu gọi ra ngoài.

Trường Khanh nhìn những tử sĩ đang dần tới gần, lại ngẩng đầu nhìn cao xung quanh, không có thêm mũi tên nào bắn ra, nhưng tựa hồ vẫn có thể thấy những người đó ẩn trong một nơi bí mật đang cười lạnh nhìn bọn hắn giãy dụa đến phút cuối cùng.

Hắn quay đầu liếc Dạ một cái, Dạ nói, “Ngần này người không đủ gây uy hiếp” Ngụ ý, cái làm người ta lo lắng là những cung tiễn thủ ẩn núp trên cao kia.

Trường Khanh gật gật đầu, vén rèm lên nhảy vào xe ngựa.

“Tiểu thư!” hắn vừa vào liền quỳ xuống, “Chúng ta phải lập tức rời đi.”

Kỳ An cười cười, không nói cho hắn biết nàng đã nhìn thấy Tiêu Tấn lăng không mà phải rơi xuống.

Nàng cầm nhuyễn giáp trong tay đẩy về phía hắn, thân mình Trường Khanh chấn động, kinh hoảng nhìn nàng “Tiểu thư?”

Kỳ An dùng sức chặn hắn lại, “Mặc vào, nếu như ngươi còn coi ta là tiểu thư.”

Một tay kéo Lãng nhi đến, nhét vào lòng hắn “Ta giao Lãng nhi cho ngươi, chỉ có ngươi còn sống, hắn mới có thể còn sống.”

“Không!” mắt Trường Khanh đỏ lên, tay đẩy nhuyễn giáp kia ra.

“Nương!” Lãng nhi cũng thấy không thích hợp, liên tục đưa tay ôm nàng.

“Tiêu Lãng, câm miệng!” nàng chỉ lừ mắt với Lãng nhi một cái, Lãng nhi liền đứng im, nước mắt từng giọt từng giọt rớt ra.

“Trường Khanh,” Kỳ An cười, “Ngươi không phải là người hiểu ta nhất sao? Ta đem bảo bối ta trân quý nhất giao cho ngươi, thỉnh ngươi nhất định phải bảo vệ hắn an toàn.”

“Trường Khanh, chúng ta đều biết đây là biện pháp tốt nhất mà, đúng không?”

Nàng yên lặng nhìn Trường Khanh. Với tình thế hiện giờ, hẳn là bọn họ không thể toàn thân trở ra. Chỉ có Trường Khanh, thân mặt nhuyễn giáp, không e sợ những mũi tên dày đặc kia mới có khả năng bảo vệ Lãng nhi rời đi.

Nhưng lúc bọn họ đang nói chuyện, chung quanh lại nổi lên dị động, tên phá không mà đến, thanh âm vun vút không dứt bên tai.

Trường Khanh bỗng kéo tay Kỳ An lại, nắm nhanh như dùng hết khí lực toàn thân, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy thống khổ tuyệt vọng, “Tiểu thư, Trường Khanh không thể, tuyệt đối không thể.”

Hắn đã thề sẽ dùng cả đời để bảo vệ tiểu thư, làm sao nàng có thể trước lúc sống chết lại tàn nhẫn bắt hắn rời đi?

“Cho dù có chết, Trường Khanh cũng muốn chết bên người tiểu thư.”

Đây là lời hắn đã thề, cả đời dứt khoát.

“Nương, Lãng nhi cũng không đi, Lãng nhi muốn ở cùng một chỗ với nương.” Lãng nhi đầy mặt nước mắt.

Kỳ An không nhìn hắn. Nàng không có dũng khí nhìn hắn, chỉ sợ liếc mắt một cái sẽ đau đớn rách tim. Nàng chỉ nói một câu, “Lãng nhi, hãy sống thay nương.”

Nàng chuyển người thành tư thế quỳ, nhìn sâu vào mắt Trường Khanh, “Tiêu Trường Khanh, xin nhờ ngươi, ta lấy thân phận một mẫu thân mà nhờ ngươi.”

Toàn thân Trường Khanh phát run, lại cơ hồ trong phút chốc bình tĩnh trở lại. Hắn nhanh chóng mặc nhuyễn giáp, ôm Lãng nhi vào ngực, xoay người phóng ra ngoài.

Chỉ cần là tâm nguyện của tiểu thư, hắn đều sẽ nghe theo, cho dù hắn phải thịt nát xương tan cũng không từ. Cho nên hắn không quay đầu lại, thậm chí không một lời dư thừa. Tiểu thư muốn, chính là Tiêu Trường Khanh hắn muốn.

“Nương!” Lãng nhi nức nở, hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy chính là gương mặt mỉm cười của nương. Hắn cố gắng nhịn tiếng nức nở, tựa đầu thật sâu vào lòng Trường Khanh, hắn đã đồng ý với nương, hắn sẽ hiểu chuyện, hắn sẽ dũng cảm.

Trường Khanh vừa ôm Lãng nhi ra, hiệu lệnh kia liền dồn dập vang lên, mưa tên liền tới tấp bắn xuống, thẳng hướng Trường Khanh.

Trường Khanh thi triển nội lực toàn thân chạy về phía trước, có vài kẻ không thức thời giơ kiếm tiến đến, hắn không chớp mắt bổ tới một chưởng. Tiêu Tấn và vài thị vệ khác hộ bên cạnh hắn, một đường giết tới.

Chỉ là tên bắn quá nhiều, đã có nhiều thị vệ ngã xuống.

Tiêu Tấn thấy vậy, hét lớn một tiếng, “Trường Khanh, chúng ta giúp ngươi thoát ra.”

Trường Khanh hít một hơi nhảy lên cao, Tiêu Tấn đưa tay đệm dưới chân hắn, Trường Khanh nhanh chóng vút lên, thẳng hướng ngọn núi bên cạnh lao đi.

Còn Tiêu Tấn, một chưởng kia đã dùng hết toàn lực, kiệt lực rơi xuống từ không trung, cơn mưa tên liền thừa dịp xuyên qua thân thể hắn, làm bắn ra màn máu đỏ rợn người.

Trong mắt hắn lại chỉ nhìn thấy bóng dáng Trường Khanh xa xa, khóe miệng còn đọng lại nụ cười.

Hắn chậm rãi nhắm mắt, không còn biết rét lạnh nữa.

Từng trận mũi tên bắn xuống, cuối cùng bắn lật nóc xe ngựa xuống một bên.

Dạ kéo Kỳ An ra, mấy người che chở nàng phóng về phía trước.

Bên cạnh không ngừng có người ngã xuống, không ngừng có máu bắn lên mặt nàng, nàng lại ngoài khóc cũng không có cách nào.

“Dạ!” Kỳ An kinh hô một tiếng, mắt thấy một mũi tên đã bắn vào trước ngực Dạ.

Hai mắt Dạ nhìn về phía trước, nói, “Vương phi, chỉ cần đến con đường phía trước là được.”

Kỳ An bỗng bật khóc, đỡ lấy hắn, “Dạ, chúng ta không đi, không đi được không?”

Dạ quay đầu, khuôn mặt trắng bệch do nhiều năm không thấy ánh mặt trời có chút tươi cười, “Vương phi, dù biết rõ chỉ có đường chết, ám vệ vương phủ cũng tuyệt không ngồi chờ chết.”

“Ngươi yên tâm, Vương gia sẽ đến cứu ngươi.”

Hắn tin tưởng vương gia nhà mình, từ lúc được đưa đến trước mặt vương gia, hắn liền tin tưởng.

Kỳ An lau khô nước mắt, đi theo phía sau hắn, không nói gì nữa.

Dạ quơ trường kiếm, một đường chém giết, một bên còn ứng phó với những mũi tên đang lăng không mà đến, Kỳ An chỉ có thể ở phía sau hắn, nhìn trên người hắn càng ngày càng nhiều vết thương, nhìn trang phục hắn càng ngày càng đỏ.

Cho tới khi, Dạ bỗng nhiên ngừng động tác, trường kiếm dừng lại giữa không trung.

Hắn đứng thẳng tắp, lấy thân thể chắn phía trước nàng.

Kỳ An lệ rơi đầy mặt, bởi vì đầu ngón tay dò nơi mũi hắn đã không cảm thấy khí tức sinh mệnh nữa.

Tiếng xé gió lại đến, Kỳ An nhắm hai mắt lại.

Người đã từng chết một lần, nếu gặp phải lần nữa hẳn là đều sẽ bình tĩnh hơn bất kỳ ai khác.

“Kỳ An!”

Thanh âm quen thuộc vang lên, tràn đầy kinh hoàng.

Kỳ An mở to mắt nhìn, thấy hồng ảnh kia đang tiến lại gần, vượt qua màn mưa tên.

Chiến Liệt nhảy từ không trung xuống, chỉ kịp ôm Kỳ An, mũi tên kia liền bắn ngập vào lưng hắn, phần đuôi bên ngoài vẫn còn rung động.

Chiến Liệt lại bình tĩnh chưa từng thấy, chỉ mơ hồ quét mắt nhìn Kỳ An một cái, liền vận nội lực hét lớn một tiếng “Dừng tay!”

Thanh âm vang lên, thế công kia thoáng dừng lại. Bám vào thời cơ này, Chiến Liệt liền ôm Kỳ An nhanh chóng lao về phía trước.

“Bắn tên!” một thanh âm vội vàng vang lên.

Chỉ là tên bắn đã nhanh, thân hình Chiến Liệt còn nhanh hơn, chỉ một lát sau đã tới gần một khe vực.

Đáng tiếc Chiến Liệt chung quy cũng chỉ là một thân huyết nhục bình thường, dù tốc độ của hắn có nhanh hơn nữa cũng không thể bằng mũi tên, nhưng Kỳ An đang được hắn bảo vệ trong lòng không hề biết rằng bao nhiêu những mũi tên đuổi theo phía sau bọn họ đều đã tiến nhập vào thân thể hắn.

Hắn không hề trốn, hắn biết, phía trước có một đạo vách núi, chính là đường sống duy nhất của Kỳ An.

“Chiến Liệt!” Kỳ An cảm thấy bàn tay ấm nóng, ngước mắt lên xem, thấy một màu đỏ tươi ghê người.

Chiến Liệt không cúi đầu nhìn nàng, lại một mũi tên phóng tới, hắn cũng không hề tránh, nương theo hướng lực của mũi tên này nhảy xuống vách núi phía trước.

Lúc truy binh đuổi tới, chỉ thấy được mây mù che phủ một mảnh mông ung.

“Làm sao bây giờ?” có người hỏi.

“Hừ, làm sao bây giờ? Chiến Liệt trúng tên đầy người, Vương phi kia lại không biết võ công, hẳn phải chết không nghi ngờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.