Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 113: Sơn cốc



Không biết qua bao lâu, Chiến Liệt tỉnh lại, chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy đầu tiên là vách núi đá, trên đó còn có một ít cỏ dại đang lay động trong gió.

Xung quanh thực an tĩnh, an tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng lá cây rơi xuống mặt đất.

Đây là đường xuống hoàng tuyền sao?

Hắn hơi hơi quay đầu, ánh mắt như tìm kiếm cái gì, lâu sau có chút thất vọng thu hồi tầm mắt.

Hóa ra cho dù là chết, hắn vẫn cô độc.

Cho tới bây giờ hắn vẫn chỉ có một mình.

Như đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn vội vàng mở mắt ra, trong mắt như có hào quang sáng lạn lưu chuyển.

Không thấy nàng, tức là nàng còn sống?

Nàng còn sống, vậy là tốt rồi! Trên mặt Chiến Liệt nở nụ cười vui sướng.

Xa xa vang đến tiếng bước chân Chiến Liệt lơ đễnh nghiêng đầu qua, chỉ là muốn xem xem người ta biến thành quỷ thì có bộ dáng thế nào.

Nhưng khi bóng dáng kia chậm rãi đi tới, Chiến Liệt mở to mắt, đầu tiên là không thể tin, sau đó là mừng như điên.

“Kỳ An!” hắn vội vàng động đậy, định đi tới phía đó nhưng cả người đau nhức lại ngã xuống đất.

“Kỳ An!” hắn quỳ rạp xuống đất, tay lại cố chấp vươn về hướng đó, dùng khí lực toàn thân muốn tới gần, hoàn toàn không để ý miệng vết thương đang nứt toác, máu bắt đầu tràn ra.

“Không được cử động!” Kỳ An phía xa hiển nhiên nhìn thấy hành động của hắn, vội vàng chạy tới, bỏ thảo dược trong tay xuống, xem xét vết thương trên lưng hắn.

“Vừa tỉnh lại đã không an phận như vậy, ngươi không muốn sống nữa sao?” trong lòng lo lắng, Kỳ An một bên đắp thuốc cho hắn, một bên không ngừng quở trách.

Chiến Liệt cũng không cãi lại, chỉ trộm vươn một bàn tay nắm góc áo nàng, si ngốc nhìn nàng, cảm thấy trong lòng vui mừng vô hạn.

Kỳ An nhìn vẻ mặt hắn, không mắng nổi nữa, thở dài, “Về sau phải ngoan ngoãn nghe lời, được không?”

Hai mắt Chiến Liệt híp lại vì cười, dùng sức gật đầu.

Nằm một bên xem Kỳ An đắp thuốc, Chiến Liệt lúc này mới hỏi nàng, “Kỳ An, sao chúng ta không tìm một sơn động?” Cứ nằm trên đá như vậy, không làm sao tránh mưa tránh gió được.

Kỳ An đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn, “Cho nên ngươi phải mau khỏe lên, ngươi nặng như vậy ta không mang đi được.”

Nói tới đây Kỳ An lại ảo não. Trước đây trong sách hay trên TV đều nói có thể tùy tiện tìm được một sơn động toàn là nói láo. Nàng tìm đã vài ngày cũng không tìm ra cái nào.

“Còn nữa!” Kỳ An lại nói, “Ngươi nhanh khỏe lên còn đi bắt thú hay đánh cá cũng được, ngày nào cũng ăn chay ta sắp không chịu được rồi.”

“Ân!” Chiến Liệt thỏa mãn cười.

Một hồi lâu sau, Chiến Liệt mới hơi phục hồi tinh thần, kỳ quái hỏi, “Kỳ An, người chết cũng ăn cơm sao?” lại cố gắng giật giật tay mình, “Còn cả vết thương của ta nữa, chết cũng vẫn đau sao?”

“Đã chết?” Kỳ An nghi hoặc nhìn hắn.

“Đúng vậy, chúng ta không phải đã chết sao?” nhìn Chiến Liệt còn có vẻ nghi hoặc hơn nàng.

Kỳ An nửa ngày không nói ra lời, Chiến Liệt lại còn rạo rực nói, “Ta chỉ biết Kỳ An thích nhất ta, cho dù chết cũng chăm sóc cho ta.”

Kỳ An nâng tay lên cao, lúc sắp đánh xuống đầu hắn lại dừng lại, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói, “Ai nói với ngươi chúng ta đã chết? Ban ngày ban mặt lại nói chuyện ma quỷ!”

Chiến Liệt ngây ngẩn cả người, nửa ngày mới cẩn thận vươn tay nắm tay nàng, lại chậm rãi thu tay lại, qua một lúc lại thử thăm dò, vươn tay ra nhẹ nhàng đụng chạm.

Kỳ An thấy buồn cười, “Cảm thấy nhiệt độ không?”

Chiến Liệt gật đầu, trên mặt lướt qua chút mất mát, “Hóa ra chúng ta còn sống.”

Còn sống, có nghĩa là sẽ có người đến tranh Kỳ An với hắn.

“Kỳ An, ngươi còn nhớ ca ca ta không?” sau khi trầm mặc thật lâu, Chiến Liệt hỏi nàng.

“Ca ca ngươi?” Kỳ An thì thào lặp lại.

Chiến Liệt trộm đưa mắt đánh giá nàng, “Ân, chính là ca ca Chiến Thanh của ta.”

Kỳ An không nói gì.

Chiến Liệt khẩn trương nhìn nàng, “Kỳ An, ngươi hận ca ca không?” hoặc là, ngươi còn yêu hắn không?

Kỳ An im lặng trong chốc lát mởi nói, “Ngươi dịch dung cho hắn thành Lục ca của ta? Ngươi làm thế nào mà không có chút sơ hở nào?”

Sắc mặt Chiến Liệt ảm đạm, “Ta dùng dược vật bảo tồn thi thể của Tiêu Lục, nghiên cứu thật lâu, ngón tay ta dã quen thuộc từng đốt xương thớ thịt trên người hắn, ngay cả những vết thương. Bơi vậy mới có thể dịch dung cho ca ca giống hắn như đúc.”

“Về việc lấy máu nhận người, là chúng ta bôi thuốc lên ngón tay ca ca từ trước, máu trộn thuốc rơi xuống bát nước thì dù là máu gì cũng có thể hợp lại một chỗ.”

Kỳ An bình tĩnh nhìn hắn, “Cái này ta đã nghĩ thông, nhưng lúc trước ta gặp hắn, tựa hồ hắn đúng thật là đã mất trí nhớ.”

Chiến Liệt cúi thấp đầu, “Bọn nhị hoàng tử sợ lộ ra sơ hở nên đã để ca ca thực sự mất trí nhớ, đợi đến lúc lấy được lòng tin của các ngươi mới để hắn khôi phục lại.”

Nói xong lại sốt ruột kéo tay nàng, “Kỳ thật trong lòng ca ca vẫn rất coi trọng ngươi. Sau khi hắn mất trí nhớ ta nhìn ra được hắn yêu mến ngươi như muội muội ruột của hắn. Sau đó, hắn cường áp Lạc Hoài Lễ cũng là để giúp ngươi hết giận, Kỳ An ngươi đừng để hắn chết được không?”

Kỳ An liếc hắn một cái, “Ngươi rất yêu ca ca?”

Chiến Liệt có chút mờ mịt nhìn nàng, “Ta chỉ có một ca ca. Ca ca rất tốt với ta, hắn còn cho người tới chăm sóc cho ta. Chỉ là ca ca luôn bề bộn nhiều việc…”

Ngu ngốc! Đó không phải là chăm sóc. Kỳ An thương tiếc vỗ đầu hắn, hít sâu một hơi, “Chiến Liệt, ngươi cảm thấy người Tiêu gia có thể tha thứ cho ca ca ngươi không? Nhất là sau khi hắn làm ra chuyện kia?”

Tâm tư Kỳ An xoay chuyển cực nhanh, Chiến Thanh muốn thay thế được Tiêu Lục nhất định là phải cực quen thuộc Tiêu Lục mới được, hơn nữa ngày đó, có thể thần không biết quỷ không hay trộm xác Tiêu Lục trên chiến trường, nhất định là hắn ở ngay gần đó.

Liên tưởng tới lúc trước có nghe qua chuyện trong Tiêu gia quân xuất hiện nội gián, tất cả đều có thể lý giải.

Chỉ là không nghĩ tới Chiến Thanh có thể tàn nhẫn với chính mình như vậy. Cư nhiên đồng ý chịu đau đớn thể xác, lại chịu mất đi trí nhớ. Chiến Thanh kia đối với nhị hoàng tử thật đúng là kiên trung a!

Hai người chậm rãi dưỡng thương trong cốc, hồn nhiên không biết ở trên kia, những người đó sắp đem cả một vùng xới tung lên.

Sơn đạo phía trên vách núi đã bị lục tìm vô số lần, nhưng lại không có ai liếc mắt xuống dưới này một cái đã lập tức chạy tới khu rừng phía trước mà lục lọi.

Thương thế trên người Chiến Liệt cũng dần dần tốt lên, đã có thể chậm rãi đi lại dưới sự giúp đỡ của Kỳ An.

“Kỳ An, chúng ta cứ như vậy được không?” Chiến Liệt cười nói, chờ mong nhìn nàng.

Kỳ An vươn tay che lại ánh mắt hắn, mới nói, “Chiến Liệt, ngươi từng yêu người nào chưa? Khi yêu sẽ hy vọng đối phương cũng yêu ngươi, toàn tâm toàn ý, chỉ khóc với ngươi, chỉ cười vì ngươi, dù người bên ngoài có tốt thế nào, ánh mắt hắn cũng vẫn nhìn ngươi!”

Nàng cong khóe miệng, “Ta đã có phu quân, ta muốn hắn ở cùng ta, trong mắt hắn chỉ có ta, trong lòng hắn chỉ có thể nghĩ đến ta. Cho nên cũng như vậy, ta cũng sẽ chỉ nhìn hắn, chỉ nghĩ đến hắn.”

“Thực xin lỗi, Chiến Liệt. Ta đã là của người khác, sẽ không thể có tương lai với ngươi.”

“Nhưng Kỳ An, ta mến ngươi, ta cũng sẽ vĩnh viễn chỉ nhìn một mình ngươi, chỉ nghĩ tới một mình ngươi, ngươi đổi sang mến ta được không?”

“Nếu như yêu có thể thay đổi xoành xoạch như thế thì không đáng để chúng ta quý trọng. Chỉ cần hắn không phụ ta, thì lời hứa hẹn của ta là cả đời.”

Chiến Liệt trở nên trầm mặc.

Ban đêm bỗng nhiên tỉnh giấc, nhìn thấy Kỳ An đang bó gối nhìn bầu trời đầy sao, trên mặt có vẻ thống khổ cùng tuyệt vọng.

“Kỳ An, ngươi nhớ hai tiểu quỷ kia sao?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.

“Đúng vậy!” trên mặt Kỳ An đầy vẻ ôn nhu, quay đầu nhìn hắn, “Lãng nhi nhất định rất đau lòng, cả ngày không nói lời nào, không biết có khóc nhiều không. Tiểu tử Bảo Nhi kia không có ta không biết có chịu uống sữa không? Nói đến, cũng không biết đứa nhỏ này giống tính ai mà cố chấp, bá đạo như vậy.”

Thở dài, lại chỉ có thể cười khổ. Vách núi đen vạn trượng này nàng làm sao đi lên?

“Kỳ An, ta sẽ khỏe lên. Chờ ta khỏe rồi sẽ đưa ngươi lên.” Chiến Liệt cầm ống tay áo nàng.

Trong bóng tối, đôi mắt như sáng lên, Chiến Liệt cười rạng rỡ, “Kỳ An đừng thở dài, ta cũng muốn đối tốt với ngươi không thua gì hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.