Một lát sau Phượng Định chạy về báo lại, Kỳ An lắp bắp kinh hãi liền đứng dậy chạy về nơi Chiến Liệt dưỡng thương.
Trên tảng đá vẫn còn dấu vết người nằm, một mảnh vải bố trắng loang vết máu vứt trên mặt đất.
Tay Kỳ An run run giở tấm vải trắng ra, trên đó viết một hàng chữ đỏ chót, “Không hẹn trở lại!”
Cái gì không hẹn trở lại? Kỳ An đứng dậy, lòng tràn đầy lửa giận,
“Chiến Liệt tên hỗn đản kia, trên người ngươi vẫn còn bị thương đó, mau đi ra cho ta.”
Không một lời đáp lại, chỉ nghe được tiếng lá rơi rụng trong gió.
“Chiến Liệt, ngươi lăn ra đây cho ta, nếu vết thương trên người ngươi bị nhiễm trùng, ngươi nhất định sẽ chết!”
Kỳ An thực sự sốt ruột. Với kiến thức cuộc sống của Chiến Liệt cùng với tình cảnh hiện giờ của hắn, chỉ cần ra khỏi cốc này làm sao có thể sống sót, sợ là sẽ sớm bị nhân mã tứ phương tới bắt sống mất.
Vẫn không có tiếng trả lời, Hiên Viên Sam chắp tay sau lưng nhìn sang hướng khác, Phượng Định và Khinh Ngũ cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.
“Chiến Liệt, dù có đi cũng phải dưỡng thương thật tốt rồi mới đi, được không?”
Kỳ An nhẹ giọng nói.
Nhưng vẫn không tiếng trả lời.
Hiên Viên Sam đi tới, nắm tay chàng, “Hắn đi rồi!”
Hắn đi rồi! Trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, từng đợt đau đớn.
Nhìn lại nơi hắn từng nằm, Kỳ An nhắm hai mắt lại.
Mạc đại ca đã từng nói, nàng cuối cùng vẫn phải quyết định cái gì giữ cái gì bỏ.