Ngu Y Kiệt đưa Kiêu Kiêu lên máy bay, trong lòng có một chút thất lạc, con trai lớn đến từng này rồi, chưa từng rời cậu đi xa như vậy bao giờ, hơn nữa còn là đi một tháng, mặc dù Kiêu Kiêu từ nhỏ so với những đứa trẻ khác hiểu chuyện hơn, nhưng cậu vẫn không tránh được lo lắng.
Ngu Y Kiệt hôm nay có hẹn với Tiết Tường Quân bàn một số việc, đưa con đi xong lúc đến nơi đã thấy người kia ngồi chờ rồi. Trước tiên cậu đem lo lắng của mình nói cho Tiết Tường Quân nghe, Tiết Tường Quân nghe xong cười đến không ngừng được, nếu như không phải ở bên ngoài, Ngu Y Kiệt cảm thấy Tiết Tường Quân có thể cười đến bò lăn ra đất
“Cậu lo lắng Kiêu Kiêu cái gì? Đừng có tưởng anh không biết ở nhà cậu là ai chăm sóc cho ai, nói Kiêu Kiêu lo cho cậu thì còn nghe được đi.”
Ngu Y Kiệt mặc dù không phục, thế nhưng cũng không có phản bác, thân là ba ba nhưng cái gì cũng để cho con trai lo lắng, chuyện này nói ra còn gì là mặt mũi của cậu.
Đang trò chuyện thì điện thoại của Tiết Tường Quân vang lên, là Lương Bác Văn gọi tới: “Tam ca anh đang ở đâu, về nhà gấp, Tiểu Ca Ca thức dậy khóc đòi tìm anh kìa!”
Tiết Tường Quân cúp điện thoại đứng dậy: “Anh phải trở về, tiểu tổ tông ở nhà lại khóc nháo tìm bố rồi.”
Ngu Y Kiệt bất mãn: “Lương Bác Văn làm ăn cái gì a, dỗ con mà dỗ cũng không được.”
Ngu Y Kiệt nói Lương Bác Văn Tiết Tường Quân đương nhiên không vui: “Cũng như nhà cậu trước đây thôi…than vãn cái gì.”
“Được rồi, được rồi, xem như em nhiều chuyện. Hôm nay em có thể đến nhà anh ăn cơm không? Kiêu Kiêu đi rồi, ở nhà chán lắm.”
“Được, thu dọn đồ đạc đi.”
—
Chuyến bay của Kiêu Kiêu hạ cánh an toàn, thầy giáo lần lượt điểm danh từng bé sau đó để cả đám xếp thành một hàng, bắt đầu trại hè.
Kiêu Kiêu tám tuổi vóc dáng không cao, túi sách đeo trên vai thật là to. Kiêu Kiêu hiếu kì nhìn bốn phía, nhóc đối với trại hè này cực kì hứng thú và chờ mong, từ nhỏ cho tới bây giờ nhóc cũng chưa hề rời ba ba lâu như vậy. Trại hè tổ chức ở vùng ngoại ô của một thành phố phía nam, non xanh nước biếc, những thứ này đối với mấy bé con thành thị thực sự là rất cuốn hút. Bạn nhỏ nào cũng phấn khởi, cũng không sợ người lạ, rất nhanh chóng làm quen với nhau, không lâu sau thì trò chuyện đùa giỡn líu ríu giống như bầy chim nhỏ. Kiêu Kiêu là một nhóc rất đẹp trai, lại dễ làm quen nên rất nhiều bạn nhỏ muốn kết bạn. Mấy nhóc đứng xếp hàng từng bước từng bước xuống xe, bây giờ không còn đi một mình nữa mà đã có bạn rồi, Kiêu Kiêu cũng cùng hai bạn mới cười cười nói nói.
Bỗng nhiên, một chiếc xe hơi màu đen ngừng lại, trên xe đầu tiên xuống tới một người nam nhân mặc âu phục, giày da bóng loáng, nam nhân mở cửa sau ra, một bé trai từ trong xe bước xuống. Cậu bé khắp khuôn mặt cũng là tràn đầy hưng phấn, liền muốn chạy đến hoà cùng các bạn, nam nhân giữ chặt nhóc lại nói:
“Tử Dục, bố cháu đã dặn những gì cháu còn nhớ không?”
Nhóc liền gật đầu như giã tỏi: “Nhớ nhớ! Chơi vui chú ý an toàn!”
Nam nhân nhịn không được bật cười, ngày nào cũng nghe boss nhắc đi nhắc lại dông dài, tới phiên nhóc con này trong đầu chỉ còn sáu chữ:
“Được rồi, Tử Dục, chúng ta tháng sau gặp lại.”
Nhóc khoát khoát tay: “Bye bye chú Trương!” Sau đó lập tức chạy tới hoà vào với các bạn.
—
Thầy giáo dẫn các bé đi phân phòng, cứ ba nhóc sẽ ở trong một ngôi nhà gỗ nhỏ, Kiêu Kiêu cùng hai bạn nhỏ nữa ở chung, nhận chìa khoá xong cả ba chân trước chân sau về nhà của mình.
Tử Dục nhận chìa khoá xong, lúc về phòng thì có chút phiền toái, bình thường ở nhà cái gì cũng là bố làm cho, bây giờ nhìn một đống đồ đạc nhóc không biết bắt đầu từ đâu, cũng may nhóc có các bạn cùng phòng giúp cuối cùng đồ đạc cũng xem như tạm sắp xếp xong.
Tử Dục họ Lưu, năm nay tám tuổi, bố của nhóc tên là Lưu Đồng, hai bố con ở nước ngoài sống mấy năm với ông bà, lúc nhóc được sáu tuổi thì hai bố con về lại Trung Quốc.