Một mình Kiều Nhân ăn hết nửa phần chân giò. Tâm tình cô vui vẻ, vừa rửa bát vừa ngâm nga hát. Đến lúc lên giường đi ngủ, Kiều Nhân lấy di động định gửi tin nhắn cho Tiêu Dương, bỗng nghĩ ra, nheo mắt suy ngẫm rồi đổi người nhận tin nhắn thành Nghiêm Thông: “Cảnh sát Nghiêm, tôi là Kiều Nhân. Tối nay Tiêu Dương có trực ban không anh? Tôi có chút chuyện tìm anh ấy nhưng anh ấy không ở nhà, gửi tin nhắn vẫn chưa thấy trả lời. —— Kiều Nhân “
Một lát sau nhận được tin nhắn trả lời của Nghiêm Thông: “Đêm nay không phải phiên trực của cậu ta nhưng không hiểu sao đột nhiên lại chạy tới, đang ngồi ngay cạnh tôi đây này. Tôi bảo cậu ta gọi lại cho cô nhé?”
Quả nhiên là lừa Kiều Nhân. Cô lập tức nhắn lại: “Không cần đâu, khi nào anh ấy về tôi sẽ nói sau. Cảm ơn anh, cảnh sát Nghiêm. —— Kiều Nhân “
Gửi xong tin nhắn, Kiều Nhân đặt điện thoại về trên tủ đầu giường, chỉnh điều hòa về chế độ ngủ. Giờ thì cô chắc chắn Tiêu Dương không phải dạng người cô có thể theo đuổi bằng cách đánh nhanh thắng nhanh, càng tấn công quyết liệt thì lại càng bị xa lánh, hơn nữa anh cũng chẳng ngại việc dùng chút thủ đoạn để cảnh cáo cô. Tình huống này không thể cứ thế liều chết xông lên, vậy thì tạm thời mềm nắn rắn buông, giữ khoảng cách, như gần như xa, để anh ta nghĩ cô đã bỏ cuộc sau đó âm thầm tiến công.
Vạch rõ con đường theo đuổi sau này rồi, Kiều Nhân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ an lành. Trong khi đó, sau khi Nghiêm Thông nhận được tin nhắn trả lời của Kiều Nhân thì tò mò quay đầu hỏi Tiêu Dương: “Lão Tiêu này, gà hấp muối không phải là luật sư Kiều làm à? Thế rốt cuộc là hàng xóm nào vậy?”
Tiêu Dương vẫn đang nghịch rubik, nghe xong thì cau mày, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Thông: “Sao cậu biết không phải cô ấy làm?”
“Cô ấy vừa gửi tin nhắn cho tôi hỏi hôm nay cậu có trực ban không, nói rằng có chuyện tìm cậu nhưng gửi tin nhắn mãi cậu không hồi âm.” Nghiêm Thông vừa gặm đùi gà vừa nói nhồm nhoàm: “Rốt cuộc gà này là ai làm hả? Mùi vì rất chuẩn, gần đây vận đào hoa của cậu không tệ đâu nhỉ…”
Tiêu Dương liếc mắt nhìn di động, trong lòng âm thầm đoán được chuyện gì vừa xảy ra, quả nhiên là không có tin nhắn nào cả.
“Cô ấy chưa hề gửi tin nhắn cho tôi.” Anh nói. “Cậu đã nói gì với cô ấy?”
Nhận ra ngữ khí kì lạ của Tiêu Dương, Nghiêm Thông bỏ chân gà xuống, cau mày nhăn mặt trả lời: “Tôi nói cậu hôm nay không phải phiên trực nhưng lại đang ở trong cục cảnh sát…”
Càng nghĩ càng không hiểu gì, Nghiêm Thông mạnh dạn hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Nghiêm Thông.” Tiêu Dương liếc nhìn đối phương một cái, nói năng bình tĩnh. “Lúc không phá án, cậu thật là gã đồng đội đầu heo.”
“…” Nghiêm Thông cảm thấy mình vô cùng vô tội nhưng miệng lưỡi lại nhát gan, không nói được câu nào, đành phải cúi đầu tiếp tục gặm đùi gà.
Tiêu Dương theo bản năng muốn gửi tin nhắn cho Kiều Nhân hỏi rõ sự tình nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thôi. Trực giác mách bảo Tiêu Dương biết, Kiều Nhân là kiểu người được đằng chân lân đằng đầu, giờ gửi tin nhắn cho cô ấy chỉ khiến cô ấy được đà lấn tới. Tiêu Dương quyết định sẽ án binh bất động, đợi Nghiêm Thông ăn xong liền xách cà mèn về nhà.
Hiếm khi nào Tiêu Dương cảm thấy khó ngủ như tối nay, anh đã kiểm tra di động tới ba lượt không thấy bất kì động tĩnh gì từ phía Kiều Nhân rồi mới đi vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, anh vừa tỉnh dậy đi đánh răng thì nghe thấy tiếng mở cửa đi làm bên phía nhà Kiều Nhân, muộn hơn so với thường ngày nửa giờ. Sau khi rửa mặt xong, anh lại kiểm tra di động nhưng vẫn không thấy Kiều Nhân chủ động nhắn tin cho anh. Bỏ cuộc rồi ư? Tiêu Dương nhíu mày, nhét điện thoại vào túi rồi đi làm bữa sáng.
Suốt cả tuần tiếp đó, quan hệ giữa anh và Kiều Nhân cứ như đã quay lại trước cái đêm cô uống say ấy. Giờ đi làm thay đổi, đừng nói đến chuyện gặp gỡ mà ngay cả chuyện chạm mặt nhau cũng không có. Không biết là cô giận dỗi hay đang giả ngốc, cuối tuần ở nhà cũng không liên lạc gì với anh, thậm chí cả cái cà mèn vẫn đang ở bên này cũng không quan tâm, rất có khả năng là cô ấy muốn trở về như trước đây. Điều này khiến Tiêu Dương lơi lỏng cảnh giác. Anh nhớ tới nụ hôn bất ngờ ngày hôm ấy, hẳn là sau khi biết anh cố tình bỏ đi, cô cảm thấy xấu hổ nên không nhắc lại chuyện theo đuổi nữa, điều này hết sức bình thường. Thỉnh thoảng anh vẫn vô tình kiểm tra WeChat của Kiều Nhân, thấy cô vẫn biểu hiện như thường nên lại càng thêm khẳng định cô muốn từ bỏ.
Thế nhưng đến sáng sớm thứ tư tuần tiếp theo, Tiêu Dương nhận ra rằng mình quá khinh địch. Hôn nay anh có ca trực buổi sáng, đúng bảy giờ ra khỏi nhà như bình thường, không ngờ vừa mở cửa thì phát hiện một chiếc dù đen treo sẵn trên cánh cửa. Trên dù còn dán một mảnh giấy nhớ, khóe mắt Tiêu Dương khẽ nhướng, giật mảnh giấy ấy ra, trên đó quả nhiên là bút tích đẹp đẽ của Kiều Nhân: “Hôm nay có cảnh báo mưa bão cấp màu vàng, đi ra ngoài nhớ mang dù kẻo ướt. —— Kiều Nhân “
Vẫn không buông tay? Anh nhét bừa tờ giấy vào túi, quay trở lại phòng lấy cái cà mèn bỏ vào túi nilon, mắc vào cùng với chiếc dù đem trao trước cửa nhà cô. Sau đấy còn gửi thêm một tin nhắn vô cùng lạnh lùng: “Cà mèn và ô treo trước cửa nhà cô.”
Không đợi cô trả lời, Tiêu Dương đã đi thẳng xuống dưới nhà đi làm. Đến cục rồi Tiêu Dương mới rút điện thoại ra kiểm tra, đọc tin nhắn hồi âm của cô: “Ừ, rồi.” Hai chữ đơn giản, thái độ chẳng nhiệt tình hơn hắn chút nào. Thoáng nheo mắt, trong đầu Tiêu Dương bất ngờ hiện lên bốn chữ: lạt mềm buộc chặt. Chuẩn bị đánh đánh lâu dài sao? Anh xoay di động một cái rồi nhét trở lại vào túi quần. Được lắm, vậy thì tương kế tựu kế.
Suốt hai ngày tiếp theo, không ai liên lạc với ai. Đến tận trưa thứ bảy, bụng đám cảnh sát trong cục đang réo ầm ĩ nhưng lạ là không thấy ai đứng lên đi mua cơm hộp. Đợi mãi, Tiêu Dương ngồi phía sau bàn làm việc, tháo cà vạt, không kiên nhẫn nổi nữa: “Hôm nay đến phiên ai đi mua cơm hộp?”
“Gọi rồi, lát nữa sẽ có người đưa tới.” Nghiêm Thông quay đầu cười nhe răng.
Vừa dứt lời thì Nghiêm Thông đột nhiên thốt lên: “Ôi, đến rồi!” Nói rồi nhanh nhẹn đứng lên đón hết sức nhiệt tình.
Tiêu Dương chuyển mắt nhìn sang thì thấy Kiều Nhân. Một tay cô xách túi cơm hộp, tay kia xách đồ uống, đụng phải cái nhìn của Tiêu Dương cũng chỉ gật đầu cười qua loa rồi đưa túi cơm cho Nghiêm Thông, đôi mắt cong cong cười như vầng trăng: ” Tôi thấy hôm nay trời nóng nên mua thêm mấy chai nước ngọt. Không biết các anh có thích không, dẫu sao cũng là đồ uống lạnh, cứ coi như là giải nhiệt nhé.”
“Làm phiền rồi! Còn mua cả nước ngọt, sao phải tốn kém vậy chứ!” Nghiêm Thông vui tươi hớn hở nhận đồ, quay người giới thiệu với các anh em: “Làm quen chút nhé, đây là Kiều Nhân, Kiều luật sư, hàng xóm của lão Tiêu, cũng là nhân chứng trong vụ Lý Thanh lần trước, hôm nay để tỏ lòng cảm ơn, đặc biệt mời chúng ta bữa cơm này.”
Vừa nói Nghiêm Thông còn vừa nháy mắt với Tiêu Dương nhưng đối phương cứ như pho tượng ngồi trơ ra ỏ bàn làm việc từ đầu tới cuối, cúi đầu nhìn lịch làm việc, từ chối phát ngôn. Lòng hiếu kỳ của cả hội vừa được hâm nóng lại đụng phải hòn đá Tiêu Dương không lạnh không nóng khiến không ai thốt nên lời, chỉ đành nói lời cảm ơn Kiều Nhân rồi thôi.
Kiều Nhân cười rất vui vẻ, phụ Nghiêm Thông phát từng hộp cơm cho mọi người, cuối cùng đưa một phần đặt trước mặt Tiêu Dương, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay bận tưởng chết, hôm nay mới có thời gian rảnh. Khi nào thì anh có thời gian? Dạy tôi làm hai món kia nhé.”
Không như ngày thường, hôm nay cô mặc một bộ áo liền váy thoải mái, nửa trên màu trắng không tay, điểm chút họa tiết màu đen, nửa dưới là váy ren đen, chân đi giầy đế thấp màu trắng, tóc cột cao, nếu không trang điểm nữa thì thật giống sinh viên.
“Ừ.” Tiêu Dương tiếp nhận cơm hộp mở ra, mắt nhìn miếng gà tiêu đen trong hộp cơm nhựa, trả lời lãnh đạm, “Gần đây không rảnh.”
Cứ nhìn cái thái độ kiểu này thì dường như chẳng hề để bụng chuyện hôm trước Tiêu Dương cố ý bỏ đi trước, nhiệt tình hệt như thật sự do bận quá nên mới không chủ động liên lạc với anh. Tiêu Dương lẳng lặng nhíu mày, nghĩ một chốc vẫn không ra cô ấy rốt cuộc có ý gì đành phải lấy vô thanh thắng hữu thanh.
“Vậy bữa mai và bữa kia anh có rảnh không?” Kiều Nhân không hề thất vọng, vẫn cười híp mí như trước, lúm đồng tiền lộ ra, “Tôi định đi gặp mặt bạn thời đại học, ra ngoài hai ngày, cho nên muốn nhờ anh chăm con rùa giúp tôi. Một ngày cho nó ăn một lần là được, rất dễ nuôi.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện thu hút sự chú ý của mọi người, có người tò mò, rướn cổ mở miệng hỏi: “Kiều luật sư và Tiêu đội là hàng xóm? Có hàng xóm xinh đẹp như vậy sao trước kia chưa từng thấy Tiêu đội nói qua nhỉ?”
Tiêu Dương dùng cặp mắt đen nhánh xếch lên liếc xéo cậu ta, bình thản nói: “Ăn cơm của cậu đi.” Sau đó chuyển ánh mắt về phía Kiều Nhân: “Buổi tối tôi qua lấy.”
Cô gật đầu, có vẻ rất vui.
Bởi vậy đến buổi tối, anh tan tầm về nhà liền sang nhà cô nhận rùa. Kiều Nhân nuôi tiểu gia hỏa trong mộc chậu gỗ trong phòng bếp, nói là phải chuyển cả bồn cả rùa sang nhà Tiêu Dương. Đợi đến khi Tiêu Dương tận mắt nhìn thấy con “rùa” da rắn thịt chắc trong lời của cô, khuôn mặt vốn vô cảm thoắt cái biến đổi, khóe mắt lông mày đều nhướng lên: “Đây là rùa?”
Kiều Nhân ngồi xổm cạnh chậu ngẩng đầu nhìn anh, cười có phần ngượng ngùng: “Là ba ba.”
Mặt Tiêu Dương vẫn vậy, liếc mắt nhìn cô: “Nuôi để ăn à?”
Cô cố nhìn cười, mở to mắt, nghiêm túc lắc đầu: “Không, tôi không ăn vương bát.” Rồi cúi đầu, mở to cặp mắt sáng ngời ấy sờ sờ mình ba ba, “Tôi chỉ ăn canh…”
“…” Tiêu Dương cảm thấy thật sự anh đã đánh giá quá cao cô rồi.