Đồng hồ sinh học gọi Kiều Nhân dậy lúc năm giờ sáng. Hoàng Linh nằm bên cạnh vẫn đang ngủ say. Kiều Nhân rón rén nhón chân xuống giường. Cô thay quần áo để đi chợ mua thức ăn, khi đi qua cửa nhà Tiêu Dương, đưa tay gõ thử, quả nhiên không có động tĩnh.
Cả đêm không về, phá án vất vả như vậy không biết có thời gian ăn sáng hay không nữa. Cô đứng trước cửa nhà Tiêu Dương nghĩ vẩn vơ, thấy giờ vẫn còn sớm bèn quyết định mua hai túi bánh bao rán một mặt cho Tiêu Dương. Vốn định nhắn trước cho Nghiêm Thông một câu nhưng mở điện thoại ra lại nghĩ đến chuyện tối qua Tiêu Dương chưa trả lời, giờ vẫn chưa. Kiều Nhân cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, đây là lần đầu tiên Tiêu Dương không trả lời tin nhắn của cô.
Thứ Hai đầu tuần, sáu giờ đã là giờ cao điểm. Kiều Nhân mua được bữa sáng, chen chân lên xe buýt, trên đường đi bị người ta dẫm lên chân vài lần, vừa phải đề phòng móc túi, vừa phải bảo vệ túi bánh bao. May là từ chỗ Kiều Nhân ở đến cục cảnh sát chỉ cách 4 trạm xe, lúc mồ hôi bắt đầu túa ra thì cô đến nơi.
Do thời tiết quá nóng, Kiều Nhân còn bị thiếu ngủ nên sau khi vất vả chen lấn trên xe buýt, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chưa tới được cổng đã ngửi thấy mùi tanh, có gì đó đang chảy ra từ mũi. Cô nhanh tay bịt mũi, hơi ngửa đầu để ngăn máu chảy ra.
“Ồ, Kiều luật sư à?”
Một người đang đi thẳng vào cục nhận ra Kiều Nhân nên lại gần hỏi cô có cần giúp gì không. Kiều Nhân biết bây giờ không phải lúc để khách sáo liền đưa hai túi bánh bao cho anh ta: “Phiền anh, nếu gặp Tiêu Dương và Nghiêm Thông trong đó thì đưa giúp cái này cho họ… Cảm ơn trước nhé, tôi phải đi WC một chút.” Lời vừa nói xong liền chạy vào nhà vệ sinh của cục cảnh sát luôn.
Cô nhanh chóng rửa sạch máu mũi đã chảy ra, ngẩng mặt nhìn mình trong gương mới nhận ra tóc bị rối vì vừa rồi phải chen lấn trên xe buýt bèn chỉnh lại bằng tay. Nhìn chăm chú vào tấm gương trong suốt của toilet, Kiều Nhân chợt nhớ lại thi thể đêm qua, cảm thấy rùng mình, nhanh chóng quay đầu ra khỏi nhà vệ sinh. Không ngờ vừa ra đến cửa, Kiều Nhân đã thấy một bóng người đang đứng, giật mình suýt nữa thì hét toáng lên. May là cô đã kịp nhận ra đối phương: “Tiêu Dương?” Cô thở phào nhẹ nhõm, “Anh làm tôi sợ muốn chết…”
Sau khi nhận được túi bánh, Tiêu Dương đã đến chờ Kiều Nhân phía ngoài nhà vệ sinh, còn chưa kịp hỏi han đã bị phản ứng giật mình của cô cướp lời. Anh lẳng lặng nhìn cô, rất bình tĩnh, rất vô cảm: “Được nghỉ à? Mới sáng ra đã đến đây, hẳn là rảnh lắm.”
Giờ là sáng sớm, ngoài Tiêu Dương, hành lang không một bóng người. Anh tựa vào cửa sổ đối diện, hai tay đút trong túi quần, ngược nắng nên cô không thể nhìn rõ nét mặt của anh. Anh không thắt cà vạt, cổ áo hơi mở, chiếc áo cảnh phục màu xanh nhạt hơi nhàu, hẳn là vừa ngủ được một chút. Nếu không phải có gắn cảnh huy trên áo, Kiều Nhân hẳn sẽ ngỡ rằng anh không mặc đồng phục.
“Có trời cao làm chứng.” Kiều Nhân cười, đưa tay vén tóc, vẫn thấy lo lắng tóc tai không gọn gàng, “Tôi có thói quen dậy sớm, lúc mua thức ăn, đoán rằng các anh chắc không có thời gian ăn sáng nên tiện đường mua bánh bao sang đây.”
Trong xoang mũi vẫn còn vương mùi máu tươi, Kiều Nhân cười lấy lòng, tay nhẹ bóp cánh mũi rồi nhanh chóng thả ra: “Chẳng còn cách nào, không phải tôi đang theo đuổi anh sao?”
Kiều Nhân nói xong lại âm thầm hối hận: giờ họ không còn ở trên xe nữa, dùng câu tẻ ngắt này để đùa thật quá gượng gạo.
Chút biểu cảm thay đổi của Kiều Nhân đều bị Tiêu Dương nhìn thấu. Sắc mặt cô ấy rất kém, chỉ thoa kem BB trước khi ra khỏi nhà, vừa rồi rửa mặt, đôi môi càng trắng bệch thêm, kết hợp cùng đôi mắt to có chút hối hận ấy, thật là có chút đáng thương.
Tiêu Dương nín thinh vài giây, tha bổng cho câu nói vừa rồi, đổi đề tài: “Máu mũi ngừng chưa?”
Bả vai căng cứng giờ mới thả lỏng, Kiều Nhân gật đầu, đưa tay chạm chóp mũi rồi nhanh chóng liếc nhìn lòng bàn tay, thực ra cô cũng không dám chắc.
Tiêu Dương day trán rồi ngẩng đầu hỏi cô: “Còn có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không, anh…”
Kiều Nhân vẫn còn chóng mặt, đương muốn hỏi tiến triển vụ án thì thấy Tiêu Dương bất ngờ đi về phía mình. Khoảng cách giữa hai người vốn chỉ có ba, bốn bước chân. Tiêu Dương lại gần, cô liền lùi lại theo phản xạ, không ngờ gót chân đụng phải chân tường, hết đường, cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ đều bị Tiêu Dương che hết, cả người cô được bao bọc trong mùi thuốc lá nhàn nhạt của anh.
Lúc Tiêu Dương cúi đầu hôn cô, anh không nghĩ quá nhiều. Khi còn là một gã trai choai, Tiêu Dương là người nóng nảy, làm chuyện gì cũng rất cảm tính, sau khi chịu nhiều thua thiệt trong trường cảnh sát mới bắt đầu học cách động não. Động não quá nhiều thành ra có đôi khi đã bỏ qua cơ hội. Lời Nghiêm Thông nói tối qua đã nhắc nhở Tiêu Dương, nếu đã để ý cô gái này, lại không thể làm lơ cô ấy, vậy thì thay vì cứ tôi tôi cô cô, chẳng bằng thuận theo lời trái tim nói.
Cho nên nụ hôn bất ngờ này là bởi vì anh muốn làm như vậy.
Kiều Nhân giống như không kịp phản ứng, bình thường là người cơ trí, giờ phút này lại thực sự sửng sốt, thật không thể liên tưởng với cái người hôm nào đó đã hôn trộm người ta. Tiêu Dương kề sát người hơn, đỡ lấy vai Kiều Nhân, khẽ miết nhẹ cánh môi, lúc này cơ thể Kiều Nhân mới phản ứng lại, định há miệng thở, anh chớp cơ hội cuộn đầu lưỡi của người trong lòng, nếm được vị thơm ngọt ngào của bánh bao. Quả thực đã ăn sáng rồi. Kiều Nhân hơi gấp gáp kiễng chân đáp lại, hai cánh tay lành lạnh ôm chặt thắt lưng Tiêu Dương. Anh có thể cảm nhận được làn da man mát, thân người cân xứng mềm mại, vừa lạnh vừa mềm, thật thoải mái.
Rốt cuộc thì đây vẫn là nơi công cộng, Tiêu Dương lưu luyến trong chốc lát rồi buồng Kiều Nhân ra, thấy cô hơi yếu, mặt mũi vẫn trắng như trước, liền cau mày: “Về ngủ bù đi, có quầng thâm ở mắt rồi kìa.”
Sau đấy, Tiêu Dương đưa chìa khóa cho Kiều Nhân và dặn dò: “Mấy ngày nay anh không về nhà, em tự đem con rùa kia về nuôi đi.”
Kiều Nhân đã thông minh trở lại, nhanh tay nhận chìa khóa rồi mới cười híp mắt hỏi lại: “Anh yên tâm giao chìa khóa cho em ra vào nhà anh à?”
“Lần trước anh vào phòng mình, có người còn muốn tố cáo anh xâm nhập nơi ở bất hợp pháp cơ đấy.” Tiêu Dương vờ như không nghe hiểu ý tứ trêu chọc trong câu nói kia, đút tay lại vào trong túi, lặng lẽ ngắm nhìn Kiều Nhân: ” Sao hả, giờ trả chìa khóa lại không thích?”
Mặt Kiều Nhân ửng đó: “Đó là do em uống nhiều quá…”
“Hóa ra là vẫn biết ngượng.” Tiêu Dương bình tĩnh nói lời chế nhạo, chẳng thèm vuốt mặt nể mũi chút nào, “Anh cứ tưởng em vốn không có dây thần kinh xấu hổ chứ.”
Kiều Nhân giả bộ giận dỗi, được một giây thì chịu không nổi, cười rộ lên, trong lòng tràn ngập ngọt ngào, chẳng thèm so đo, nâng niu chìa khóa trong tay, đôi mắt cong cong chớp chớp nghịch ngợm: “Ngày đầu tiên chính thức yêu đương được bạn trai giao chìa khóa nhà, cái này là đặc quyền đương nhiên nhỉ?”
“Em đang phủ nhận tình cảm hàng xóm bốn năm đấy.” Tiêu Dương trả đòn đồng thời cũng không phủ nhận từ “bạn trai” của cô, anh thoáng hếch cằm ý bảo cô: “Mau về đi, anh còn có việc.”
Kiều Nhân gật đầu như gà mổ thóc, vẫn cứ cười mãi, trước khi đi còn quay đầu nhìn Tiêu Dương, hai mắt trong suốt sáng ngời, cười thật giống mèo con ăn vụng: “Anh nhớ chú ý nghỉ ngơi nhé.”
Tiêu Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn cô, khẽ gật đầu tỏ ý đã nghe.
Suốt đoạn đường ra đến bến xe buýt, Kiều Nhân bước đi nhẹ như trên mây trên gió, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Hoàng Linh, chia sẻ tin vui: “Hạnh phúc tới quá bất ngờ! Bạn tốt à, mình quyết định đi mua thức ăn ngon về làm một bữa tiệc thịnh soạn đãi cậu!”
Hoàng Linh đang mơ màng ngủ nghe ấm báo tin nhắn, lục tìm mãi mới đưa di động đến trước mắt, xem tin nhắn xong lại rầm rì vùi mặt vào gối: “Cậu khao cũng là tớ khao…”
Về phần Tiêu Dương, anh vừa trở lại phòng nghỉ liền thấy cảnh Nghiêm Thông đang liều mạng nhét bánh bao vào miệng, ăn như rồng cuốn, thật mất hình tượng. Nghiêm Thông hoàn toàn chẳng để tâm cái nhìn khinh bỉ của bạn, thấy đồng chí của mình đã về liền nuốt vội bánh bao xuống rồi hỏi: “Cảm ơn thế nào rồi?”
“Cực kỳ cảm ơn.” Tiêu Dương trả lời, vẫn cứ không vui không buồn như trước, thấy Nghiêm Thông vẫn còn muốn hỏi tiếp bèn nói chặn họng: “Ăn mau đi, còn phải xem báo cáo khám nghiệm tử thi nữa.”
Hai mươi phút sau, bọn họ nhận được báo cáo khám nghiệm tử thi. Giống như họ phỏng đoán, người chết khi còn sống từng bị xâm hại, thân người và hạ thể đều bị kìm nhổ đinh làm tổn thương, tổng cộng hơn năm mươi vết. Thời điểm tử vong cách lúc phát hiện thi thể 12 tiếng đồng hồ, nguyên nhân tử vong là ngạt khí, cổ và cổ tay, cổ chân đều có dấu tích do dây thừng xiết trước khi chết. Ngoài ra, tìm được ADN của đàn ông trong móng tay nạn nhân.
“Thân phận nạn nhân đã được xác minh, tên là Vương Thu Lan. Người nhà đã đi tìm mấy ngày nay, khai báo rằng hôm kia cô ấy đến sàn việc làm trên thị trấn tìm việc đến tối vẫn không thấy về. Quan hệ xã hội đơn giản, chưa từng đi thâu đêm không về nhà, rất có khả năng là mất tích ở sàn lao động.” Nghiêm Thông vừa nói vừa in ảnh nạn nhân đưa cho Tiêu Dương.
Tiêu Dương nhìn tấm ảnh, nhanh chóng phân công: “Cậu đi thông báo cho gia đình Vương Thu Lan, tôi đễn chỗ sàn việc làm.”
Nghiêm Thông gật đầu: “Được.”
Do chuyện mới xảy ra cách đây hai ngày, rất dễ tìm được manh mối ở sàn việc làm. Vương Thu Lan sốt sắng tìm việc, có không ít nhân viên tuyển dụng nhận ra cô, trong đó có ba người xác nhận thấy cô đi ra cùng một người đàn ông trung niên. Tiêu Dương đưa ba người về đồn cảnh sát, căn cứ miêu tả của họ để phác họa chân dung mô phỏng kẻ tình nghi.
Nghiêm Thông vừa lúc cũng đi ra từ phòng thẩm vấn, rảo bước về phía Tiêu Dương: “Không có tiến triển. Bạn trai của Vương Thu Lan tên là Hứa Sướng, quan hệ giữa hai người rất tốt, bước đầu loại bỏ khỏi diện tình nghi, tuy vậy vẫn cần phải đối chiếu ADN.”
Nghiêm Thông đứng ngay cạnh Tiêu Dương, cúi đầu liền nhìn thấy tấm hình mô phỏng nghi phạm: “Chà, đã phác họa được chân dung kẻ tình nghi rồi à?”
Tiêu Dương đưa bức hình cho Nghiêm Thông xem: “Đã bố trí tiểu Trương đón lỏng ở sàn việc làm rồi.”
“Chuyện này sáng sớm nay đã lên báo, nếu hung thủ xem tin tức, chắc sẽ không đến đó nữa đâu.” Nghiêm Thông bặm môi, nhìn chằm chằm bức hình vài giây, có chút hối hận, “Lúc phát hiện phóng viên đáng lẽ nên cảnh cáo họ…”
Tiêu Dương không an ủi, lấy bức hình đặt lại lên bàn, tiếp tục nói: “Đi ăn cơm đã, chờ kết quả xét nghiệm ADN sáng mai có, loại bỏ Hứa Sướng khỏi diện tình nghi rồi thì qua làng gần khu du lịch điều tra tiếp.”
Nhưng Tiêu Dương không biết, sáng sớm hôm sau, lúc anh cùng Nghiêm Thông tới khu dân cư gần làng du lịch, Kiều Nhân và Hoàng Linh đã tới chỗ đó trước. Có điều các cô không phải đi điều tra mà là đến tìm Chu Thừa Trạch. Tối hôm phát hiện thi thể, anh ta đưa hai người họ về nhà sau đó có mời các cô đến mừng tân gia, địa chỉ tình cờ chính là khu dân cư gần làng du lịch này.
Đỗ xe vào bãi, mới tám giờ sáng, Kiều Nhân rút chìa khóa xe, kiểm tra giờ, nhất thời cảm thấy đau đầu: “Chúng ta không nên tới sớm như vậy …”
“Ai biết sáng sớm hôm nay không bị tắc đường chứ…” Hoàng Linh ngồi bên ghế phó ung dung ăn bánh quẩy, uống sữa đậu nành, vừa ăn vừa nói: “Không chừng bữa cơm này chưa chắc đã được ăn đâu, cứ theo tính Chu Thừa Trạch thì hẳn đã chuẩn bị từ sớm rồi. Nói thực ra mình rất lo cậu ta sẽ lộn NaNO2 thành NaCl mà cho vào đồ ăn… Lát nữa đừng có nhắc đến chuyện cậu hẹn hò với Tiêu Dương đấy, nếu không rất có khả năng chúng ta cơm nước xong sẽ không còn được thấy ánh trăng đêm nay.”
Trên xe radio đang phát bản tin dự báo thời tiết, hôm nay trời sẽ mưa dầm. Hoàng Linh nghe xong khẽ mắng một câu, Kiều Nhân gật đầu, nhịn không được khích lệ cô bạn rất có tài tiên tri: “Xem ra chúng ta nhất định sẽ không được thấy ánh trăng đêm nay.”
Hoàng Linh đấm khẽ cô bạn.
Hai người đùa giỡn một hồi rồi xuống xe, định đi một vòng quanh đây, đợi Chu Thừa Trạch gọi điện thì mới tới nhà cậu ta. Khu dân cư này không lớn, chương trình xanh hóa làm rất tốt, có thể thấy những thân cây xanh vươn thẳng, xen lẫn là những mái nhà lúp xúp lấp ló dưới tán đại thụ.
Hai cô gái dừng chân trước một ngôi nhà, ngẫm nghĩ xem cây lớn thế này có ảnh hưởng tới ánh sáng của căn nhà không.
Đáng tiếc cuộc thảo luận của các cô chẳng mấy chốc bị tiếng khóc của trẻ nhỏ cắt ngang. Ngôi nhà này nằm lặng lẽ cạnh một con đường mòn dẫn tới một xóm nhỏ, 2 bé gái mười hai, mười ba tuổi đeo cặp sách đứng khóc trên đường, bên cạnh là một nhân viên bảo an mặt đỏ bừng bừng chừng như rất giận nhưng không nói gì.
Kiều Nhân nhìn qua Hoàng Linh rồi lại gần hỏi han: “Chuyện gì vậy ạ? Mấy bé sao lại khóc?”
Một trong hai bé gái đang ôm một bé thỏ trắng trong ngực, cô bé kia cầm một chiếc xẻng nhỏ dính bùn đất. Kiều Nhân nhanh chóng liếc nhìn cái hố nông bên chân các cô bé, trong lòng thầm suy nghĩ.
Quả nhiên, người bảo vệ kia thấy cô và Hoàng Linh đi tới, sắc mặt xanh đỏ luân phiên, càng khó coi hơn: “Mấy đứa này muốn chôn con thỏ chết ở chỗ này, quy định của tiểu khu không cho phép làm vậy. Tôi chỉ mới hỏi bọn nhỏ cha mẹ chúng đâu, thế là bật khóc luôn.”
Bé gái cầm xẻng bất ngờ khóc to, xòe tay ra, mếu máo: “Chú, chú ấy rất hung dữ, còn cấu tay cháu, đau quá…”
Hoàng Linh lại gần nhìn, cánh tay đứa bé có vết đỏ rất lớn. Cô sẵng giọng trách cứ người bảo vệ: “Ông hỏi thì cứ hỏi, sao lại động tay động chân với trẻ con hả?” Nói xong lời liền xoa đầu hai cô bé, mày liễu nhướng lên, đương nhiên là đang tức giận: “Đứa bé mới mấy tuổi đầu, làm sao biết điều khoản quy định gì chứ? Giờ ông làm mấy bé ấy sợ đến như vậy, ít ra cũng phải nói lời xin lỗi đi!”
Người bảo vệ kia bặm môi, mặt thâm đen, mắt trừng lớn giận dữ, không hề có ý xin lỗi. Hoàng Linh càng giận, dứt khoát duỗi tay, giọng điệu cứng cỏi: “Thẻ nhân viên của ông đâu? Lấy ra xem xem, nếu không chịu xin lỗi tôi sẽ tố cáo với lãnh đạo của ông.”
Kiều Nhân đứng một bên nhìn, phát hiện biểu cảm bất thường của đối phương: lỗ mũi phập phồng, cánh mũi run run, cau mày nhăn mặt như đang cực kỳ đè nén lửa giận, hai mắt híp lại, ánh mắt lóe sáng, khiến người ta lạnh sống lưng. Kiều Nhân ngẩn người nhìn xuống tay hắn, chẳng đã co thành nắm đấm từ khi nào, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên phập phồng.
“Thôi, bỏ qua đi, mới sáng sớm.” Trực giác nói với Kiều Nhân người này rất nguy hiểm, vì thế cô vội vàng gàn Hoàng Linh, xoa đầu 2 đứa trẻ: “Các cháu không mau đến trường đi? Đừng khóc, lát nữa đi học muộn sẽ bị thầy giáo trách phạt đấy. Nhanh đưa bé thỏ này về nhà để, khi nào tan học thì nói ba mẹ tìm chỗ chôn được chứ?”
Cô vừa nói vừa lấy hai viên kẹo cà phê, trà xanh đưa cho tụi nhỏ, không ngờ hai cô bé lại từ chối: “Mẹ nói là không thể lấy đồ người lạ đưa…”
Kiều Nhân cầm viên kẹo trong tay, bỗng chốc thấy thật xấu hổ. Hoàng Linh thấy thế không khỏi cười: “Nhìn cậu xem, dì lạ mặt.”
Không dễ mới dỗ được hai đứa trẻ đi, ngẩng đầu nhìn lại đã không thấy bóng dáng người bảo vệ kia đâu.