Ngay hôm nghe tin cậu con trai Chu Thừa Trạch mất tích, bà Trần Nguyệt Hồng liền khăn gói hành lý từ nhà ở vùng Đông Bắc đến thành phố duyên hải miền Nam này. Bà đi vội vã, vé máy bay đặt ngay tại sân bay. Bà năm nay đã ngoài sáu mươi, nếu không nhờ thể chất người nhà nông quen dãi gió dầm sương thì không khéo đã đột quỵ rồi.
Trịnh Thiên Dực quả là người đáng mặt làm bạn của Chu Thừa Trạch, nửa đêm nửa hôm đang say ngủ, vừa nhận được điện thoại của bà Trần Nguyệt Hồng liền lật đà lật đật thay đồ, lái thẳng xe ra sân bay đón.
Đón được người lên xe rồi, Trịnh Thiên Dực nhanh mồm nhanh miệng than vãn.
“Bác ơi là bác, sao bác đến mà không bắn tin trước để con chủ động đi đón! Trời khuya thế này mà một thân một mình đứng chờ ở sân bay suốt hai tiếng đồng hồ, nếu bác có mệnh hệ gì, con biết ăn nói thế nào với Chu Thừa Trạch đây?”
“Hơn nữa không chừng cảnh sát sẽ đến nhà ở quê tìm bác để thu thập bằng chứng đấy, lúc ấy bác không có ở nhà, không thu thập được bằng chứng, không thể thuận lợi phá án…”
Bà Trần Nguyệt Hồng ngồi ở ghế sau, vừa chỉnh lại lưng ghế vừa ôm khư khư một túi xác rắn rõ to.
“Bác biết, bác biết mà! Lần này thực sự rất cảm ơn cháu. Tiểu Trịnh à, bác thực sự không còn cách nào, buổi tối không bắt được xe, Thừa Trạch lại không cho bác số của tiểu Kiều, ở đây không người quen biết, đành phải phiền cháu.”
“Cháu yên tâm đi, thứ gì có thể họ sẽ đòi bác đều đem theo cả. Giai Minh không thông minh như Thừa Trạch, đọc sách không thông, được cái viết chữ rất đẹp, mấy chữ thư pháp nó viết bác đều giữ lại hết… còn có cả bài văn, bút ký, thư từ… rồi cả mấy tấm ảnh cũ, quần áo cũ, bác đều đem theo hết! Ngày mai bác sẽ đi tìm tiểu Kiều, giao hết mấy thứ này cho con bé đưa đến cục cảnh sát.”
Ngay khi nghe thấy hai tiếng “tiểu Kiều”, Trịnh Thiên Dực đã giật mình thon thót, không hề để ý những lời còn lại. Trời cao ơi, tiểu Kiều trong miệng mẹ già của Chu Thừa Trạch không phải là… như hắn nghĩ chứ?
“Vậy là tốt rồi, rất tốt ạ.” Trịnh Thiên Dực gật đầu rối rít, len lén nhìn bà Trần Nguyệt Hồng qua gương chiếu hậu, “À… ờm… tiểu Kiều là… Kiều Nhân ạ?”
Bà lão thôi nhìn chăm chú cái bì xác rắn rõ to trước ngực, ngẩng đầu nhìn cậu ta rồi gật lia lịa: “Đúng thế! Hẳn là con bé giờ đang nóng ruột lắm đây, nó và Thừa Trạch yêu đương nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới có thể cùng làm ở một thành phố, thế mà chuyện này lại xảy ra…”
Hốc mắt đã đỏ lên, bà đưa tay dụi mắt: “Hôm kia, bác còn giục tụi nó chọn ngày cưới gả, Thừa Trạch còn bảo là công việc chưa ổn định, không vội cơ mà…”
Hỏng rồi, quả đúng như anh ta nghĩ! Trịnh Thiên Dực âm thầm than thở. Hóa ra sau khi Chu Thừa Trạch chia tay với Kiều Nhân, cậu ta vẫn chưa nói chuyện này với mẹ! Chẳng trách mấy năm nay cậu ta không có bạn gái mới mà không thấy bị người nhà hỏi han gì, thì ra là giấu giếm ngần ấy năm!
Trịnh Thiên Dực có phần khó xử, đành phải nghĩ cách lấp liếm trước: “À, bác à, là thế này…”
Trịnh Thiên Dực cố gắng nặn ra một cái cớ nghe được: “Kiều Nhân bận lắm, hai ngày nay vừa bận đi làm vừa phải phối hợp hỗ trợ điều tra, chắc sẽ khó có thể chăm sóc bác chu đáo được. Bác xem, hay là qua chỗ cháu trước, sáng mai cháu đem mấy thứ kia sang giúp bác rồi dò hỏi tình hình hiện giờ luôn, được không ạ?”
May là bà Trần Nguyệt Hồng không hỏi thêm, có thể là vì cảm thấy chỗ không có con trai thì đâu cũng thế cả. Bà thở dài rồi đồng ý.
Cứ tưởng là tránh được vỏ dưa, nào ngờ phía trước hãy còn vỏ dừa. Sau khi Trịnh Thiên Dực đón bà Trần Nguyệt Hồng về nhà, sắp xếp chỗ ngủ nghỉ đàng hoàng rồi yên tâm đi ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy thì đã chẳng thấy bóng dáng bà lão đâu nữa.
Còn Kiều Nhân thì lại gặp được bà ở văn phòng luật.
Vì chuyện Chu Thừa Trạch mất tích, hai ngày nay Kiều Nhân không có lấy một giấc ngủ yên. Buổi sớm đi làm tinh thần không khá lên nổi. Thời tiết tháng 8 đương nóng hầm hập, Kiều Nhân chỉ mong nhanh nhanh chui vào phòng làm việc, mở điều hòa mát rượi cho thoải mái thì bất ngờ bị một người chặn ngay trước cửa văn phòng.
“Tiểu Kiều!” Người đó túm cánh tay, kéo cô qua một bên, “Sáng nay, lúc tôi đến mở cửa văn phòng thì thấy một bà lão ngồi trước cửa, nói là mẹ của bạn trai cô, đến tìm cô.” Nói xong người đó còn cẩn thận ngoái đầu về phía cửa quan sát rồi nhỏ giọng hỏi: “Không phải cô đã chia tay Trịnh Tử Hạo rồi sao? Sao lại…”
“Hả?”
Trong đầu Kiều Nhân chỉ nghĩ đến một người duy nhất mình đã từng gặp mặt vài lần là má Tiêu, nghe Lữ Phi Đằng nói vậy, cô mới nhớ ra còn có thể là má Trịnh. Bác Trịnh có thể tìm cô vì chuyện gì? Bác ấy chưa bao giờ thích cô.
Kiều Nhân hoài nghi bước qua cửa, đi vào phòng khách, người ở trong đó còn khiến Kiều Nhân kinh ngạc hơn cả việc gặp bà Trịnh: “Bác?”
“Tiểu Kiều! Cuối cùng con đã tới rồi…”
Bà Trần Nguyệt Hồng đang ngồi nhấp nhổm trên sô pha, mắt ngó trân trân ra cửa sổ, thấy Kiều Nhân đến lập tức đứng dậy, tỏ vẻ kích động, túm chặt cánh tay cô.
“Bác đem tất cả những thứ cảnh sát có thể cần đến đây rồi, cháu xem thử xem thứ nào có ích thì mau đưa đến đồn cảnh sát đi!”
Kiều Nhân liếc nhìn chiếc túi xác rắn, cơ bản đoán được chuyện gì đang xảy ra. Kiều Nhân nắm tay bà, cố gắng để bà bình tĩnh hơn: “Bác, sao bác tới được đây vào giờ này? Bác đi có một mình thôi sao?”
“Hôm qua bác đi máy bay tới đây, Thừa Trạch chưa cho bác số của cháu nên bác gọi cho tiểu Trịnh, chính là cậu Trịnh Thiên Dực, bạn cùng phòng năm đó của Thừa Trạch ấy, cháu còn nhớ chứ? Thằng bé quả là người tốt; lập tức lái xe đến đón bác. Nó nói mấy ngày này cháu bận lắm nên khuyên bác ở lại chỗ nó nhưng bác nghĩ, giờ Thừa Trạch đang mất tích, cháu hẳn là sốt ruột lắm, cho nên hôm nay bác lập tức đến tìm cháu.” Bà Trần Nguyệt Hồng kể lại đầu đuôi mọi chuyện, sau đó bỗng vỗ trán như sực nhớ ra chuyện mình đã quên, “Ôi chao, hỏng rồi, quên không nói cho Tiểu Trịnh biết…”
Kiều Nhân khẽ vỗ về lòng bàn tay trấn an bà: “Không sao đâu bác, cháu có số của Trịnh Thiên Dực, để giờ cháu gọi cho anh ta báo một tiếng rồi hai bác cháu mình sẽ cùng đến đồn cảnh sát được không ạ?”
Bà lão vừa gật đầu thì Trịnh Thiên Dực gọi tới. Kiều Nhân vội vàng nghe máy, báo cho anh ta biết bà Trần Nguyệt Hồng đang ở chỗ cô. Trịnh Thiên Dực đang thở hồng hộc, hẳn là rất vội vã, nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm: “Kiều muội, có chút chuyện phải nói với em… Hôm qua anh mới biết, Thừa ca mấy năm nay không hề nói chuyện chia tay của hai người cho bác biết. Lúc Thừa ca chuyển từ Bắc Kinh đến đây, bác ấy còn tưởng là hai người chuẩn bị kết hôn nên mới chuyển về làm việc cùng một nơi.” Anh ta ngừng lời, khẽ thờ dài, “Thế này thì không công bằng với em nhưng em cũng biết sức khỏe bác không tốt lắm, đợi Thừa ca bình an trở về rồi hai người giải thích cũng chưa muộn, tránh làm bác bị sốc. Nếu chẳng may Thừa ca… không về, nhà cậu ta chỉ còn mỗi mình bác, bác ấy biết con trai còn có người bạn gái chưa kết hôn, ít ra còn có chút an ủi…”
Nói đến đây, Trịnh Thiên Dực mới ý thức được mình đang nói những gì, khẽ bặm môi, thật muốn cắn lưỡi quá: “Ôi, anh đang nói lời quỷ gì thế này…! Em biết anh ăn nói thiếu suy nghĩ, đừng để bụng, coi như anh chưa nói gì nhé!”
“Vâng.” Kiều Nhân đáp, xoay người nhìn bà Trần Nguyệt Hồng.
Bà lão mất chồng lạc con, đơn độc đi từ đất bắc tới trời nam, thật không thể không lo lắng cho bà. Khi còn học đại học, Kiều Nhân và bà có gặp mặt vài lần, xa cách đã 7 năm, nay gặp lại, cho dù là bạn gái của con cũng không đến mức vừa kích động vừa ỷ lại như vừa rồi. Có thể vì bà lão đơn độc giữa một thành thị rộng lớn, người lúc này bà có thể dựa dẫm chỉ có mình Kiều Nhân – “bạn gái lâu năm của con trai”.
Kiều Nhân khẽ mím môi, đáp lời Trịnh Thiên Dực: “Em tự có chừng mực, anh yên tâm.”
Sau khi cúp điện thoại, cô cố gọi cho Tiêu Dương mấy lần nhưng không được. Kiều Nhân giải thích sơ qua mọi chuyện với Lữ Phi Đằng rồi đi cùng bà Trần Nguyệt Hồng đến trụ sở công an.
Khi hai người đến nơi có gặp qua Nghiêm Thông đang đưa vật chứng đi làm giám định, anh nói: “Lão Tiêu đang đi gặp cấp trên, lát nữa sẽ về.”
Anh ta rót cho hai người ly nước ấm, vừa định ngồi xuống thì thấy Tiêu Dương đẩy cửa vào. Tiêu Dương bắt chặt tay bà Trần Nguyệt Hồng: “Chào bác, cháu là người phụ trách vụ án này, Tiêu Dương ạ.”
Sau đấy, anh quay đầu gật đầu với Kiều Nhân xem như chào hỏi. Giọng anh bình thản như thường nhưng chính điều này lại khiến Kiều Nhân cảm thấy tâm trạng anh không được tốt.
“Căn cứ vào các manh mối hiện có, không thể loại trừ khả năng Chu Giai Minh là tòng phạm. Cho nên chúng cháu có vài chuyện cần hỏi bác.” Nghiêm Thông mở lời, cầm bút sẵn sàng ghi chép, “Tám năm trước, trước khi Chu Giai Minh mất tích có nói rằng muốn ra ngoài làm ăn. Bác có nhớ anh ta có từng nói cụ thể là đi đâu làm ăn không?”
Lần đầu bị cảnh sát điều tra, bà Trần Nguyệt Hồng khó tránh khỏi căng thẳng. Bà nắm chặt cánh tay Kiều Nhân, ngẩng đầu nhìn cô, đợi cô vỗ về bàn tay mình mới yên lòng nhìn Nghiêm Thông, lắc đầu nói: “Không. Nó chỉ nói là đi Nam làm ăn, kiếm tiền nuôi Thừa Trạch ăn học.”
Trần Nguyệt Hồng lấy một xấp thư đưa cho Nghiêm Thông: “Năm đầu tiên, nó còn viết thư cho tôi, tôi thấy địa chỉ không giống nhau cho nên đoán là nó đã đi rất nhiều nơi…”
Nghiêm Thông tháo dây chun buộc xấp thư, nhìn qua rồi đưa cho Tiêu Dương. Nội dung thư chủ yếu là báo bình an, không có nội dung cụ thể nào. Địa chỉ lá thư đầu tiên được gửi từ Côn Minh, lá cuối cùng là ở Nam Xương, có xu hướng đi từ tây sang đông. Xét về thời gian thì thời gian Chu Giai Minh ở Quảng Tây là lâu nhất.
“Lúc ấy cơ hội ở Bắc Kinh nhiều hơn so với phương Nam.” Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn bà, “Anh ta có từng nói tại sao không đi Bắc Kinh mà lại lặn lội vào Nam không ạ?”
Bà lão lắc đầu. Kiều Nhân hiểu nghi vấn của Tiêu Dương hoàn toàn hợp lý nên khẽ khuyên bà: “Bác nghĩ kĩ lại xem, lúc đó bác có từng thấy điều gì kì lạ không?”
So với 2 người cảnh sát xa lạ, lời nói của Kiều Nhân giúp bà tỉnh táo hơn. Bà ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: “Hình như nó từng nói rằng có một người bạn học ở miền Nam làm ăn phát tài nên gọi nó qua làm cùng.”
Nói xong bà lại nhìn xấp bưu thư trên bàn, khẽ nhăn mày: “Bác thấy những thành phố nó đến đều không phải thành phố lớn cho nên đoán là nó muốn đi Nam làm ăn nên kiếm bừa một lý do để trí trá mà thôi.”
Tiêu Dương trao đổi ánh mắt với Nghiêm Thông: “Anh ta có nói là người bạn học nào không?”
Trần Nguyệt Hồng lắc đầu, chỉ nói: “Nó chỉ học đến tiểu học, hẳn chỉ có thể là bạn học tiểu học thôi.”
“Trường tiểu học ở quê ạ?” Tiêu Dương lập tức hỏi lại.
Trần Nguyệt Hồng ngẩn người rồi gật đầu: “Bạn học đều là người ở quê.”
Tiêu Dương rủ mắt nhìn qua một lượt xấp thư bên dưới rồi nhìn lại bà lão: “Bác có ấn tượng gì về một người cùng thôn cỡ tuổi Chu Giai Mình, cũng mất tích vài năm nay không?”
Bà thở dài, lắc đầu: “Tụi nhỏ trong thôn đi nơi khác làm ăn nhiều lắm.”
Tiêu Dương quay đầu nói với Nghiêm Thông: “Đi thăm dò.”
Đối phương hiểu ý, đứng dậy ra khỏi phòng.
Tìm được manh mối quan trọng, buổi nói chuyện gần như cũng kết thúc. Tiêu Dương nhìn túi xác rắn trước ngực Trần Nguyệt Hồng, bên trong đều là những thứ linh tinh của Chu Giai Minh, Nghiêm Thông đã kiểm tra trước rồi, không mấy hữu ích nhưng thấy bà lão coi nó như hy vọng tìm được con trai nên không đành lòng nói thẳng. Tiêu Dương chú ý tới động tác ôm đồ như bảo bối cứu mạng con của bà, đành hỏi: “Những thứ này có thể có ích, cần giữ cả lại, có được không ạ?”
“Được! Được chứ! Đương nhiên là được! Tôi cố ý mang đến, nếu có ích thì tốt quá!” Vừa nghe nói mấy thứ này có thể có ích, Trần Nguyệt Hồng liền kích động đứng bật dậy, giao cả túi đồ cho Tiêu Dương, tròng mắt đỏ hồng, nước mắt rơi lã chã: “Đồng chí cảnh sát, xin các anh nhất định phải giúp tôi tim được Thừa Trạch… Giai Minh tuyệt đối sẽ không hại em trai nó, nó là đứa trẻ ngoan… Các anh nhất định phải giúp tôi tìm được chúng nó…”
Bà đã ngoài sáu mươi, người gầy gò, lưng đã còng, lúc nói những lời này, đầu gối run run sắp khuỵu xuống, nước mắt xô đẩy những nếp nhăn trên khuôn mặt như nỗi đau khổ đang vỡ bờ, ai ai nhìn thấy đều thương cảm.
Tiêu Dương trầm mặc vài giây, nâng tay đỡ cánh tay lốm đốm đồi mồi của bà, giọng điều vừa bình tĩnh vừa đáng tin cậy: “Bác yên tâm, chúng cháy sẽ tận tâm tận lực.” Rồi sau đó liếc mắt nhìn Kiều Nhân ý bảo cô mau lại đây trấn an, “Hôm nay bác cứ về trước, sau này chúng cháu sẽ lại tìm bác.” Lại thuận miệng hỏi một câu: “Hiện tại bác ở đâu?”
Kiều Nhân đang đỡ bà lão, vuốt lưng thuận khí cho bà, định trả lời Tiêu Dương thì bà lão đã chà nước mắt đáp: “Tôi ở nhà tiểu Kiều”, bà kéo Kiều Nhân qua, ngẩng đầu nhìn cô tìm kiếm niềm an ủi, “Con bé là bạn gái Thừa Trạch.”