Đoán được ý đồ của Kiều Nhân, Tiêu Dương lạnh lùng lườm cô, vô tình dập tắt sự chờ mong ấy: “Tay anh không bị thương.”
“Sao lại không đáng yêu đến thế…” Kiều Nhân ra vẻ thất vọng, đưa lại đũa cho anh.
Cô đã hy vọng có cơ hội nhìn biểu cảm không tình nguyện của anh. Có điều được nhìn vẻ mặt cự tuyệt của anh cũng thật đáng yêu, nhìn mãi rồi mà vẫn chưa thấy ghét. Kiều Nhân chẳng biết là vì Tiêu Dương đẹp trai bẩm sinh hay là do cô tình nhân trong mắt hóa Tây Thi nữa.
Cô lấy một đôi đũa vừa rửa rồi cùng ăn với anh. Không có nhiều cơm nên cô chỉ ăn thức ăn, nhai rất chậm, vừa ăn vừa nghĩ xem buổi tối nên ăn gì: “Vừa rồi mẹ em gọi điện hỏi thăm anh đấy, mẹ còn nói cho em biết nên nấu món gì cho anh ăn. Buổi tối em sẽ nấu chân giò, xào cà và hầm một nồi canh gà. Cũng phong phú nhỉ? Anh thấy sao?”
“Không cần, quá nhiều. Anh không giống em.” Tiêu Dương quen tay lóc phần thịt bụng cá, chấm vào nước sốt rồi đút nó cho cô. Kiều Nhân ăn xong rồi mới sực nhận ra mình vừa ăn chung đũa với anh, mặt lập tức đỏ hồng.
Cả buổi chiều, Tiêu Dương đều ngồi xem cuốn tiểu thuyết của Khương Uẩn Triết, Kiều Nhân ngồi kế bên đọc tạp chí. Đến bốn rưỡi, cô bóp vai cho đỡ mỏi rồi chuẩn bị về nhà làm bữa tối. Lúc này cô mới thấy Tiêu Dương đã ngủ quên từ hồi nào, quyển sách đọc dở vẫn được đặt trên người.
Kiều Nhân rón rén lại gần giường, lấy quyển sách đặt lên tủ đầu giường, hạ thấp đầu giường xuống, dém chăn thật cẩn thận để tránh anh bị cảm lạnh. Định tranh thủ lúc anh ngủ thì quay về nấu cơm nhưng rồi không nhịn nổi, Kiều Nhân ngồi ghé xuống giường bệnh, nghiêng người nhìn anh đến chăm chú.
Làn da của anh không đẹp. Da đàn ông đã thô ráp sẵn, anh còn dãi nắng dầm sương, lăn lộn với nghề cảnh sát, một giấc ngủ thôi đã là xa xỉ, lấy đâu ra thời gian chăm sóc da mặt. Ngũ quan của anh thì rất đẹp. Mắt phượng, mũi thẳng, môi mỏng. Kiều Nhân vẫn nhớ như in ấn tượng lần đầu tiên gặp anh, lúc ấy cô nghĩ người đàn ông này mới thật ưa nhìn làm sao.
Làm hàng xóm với anh 4 năm, đâu ngờ rằng có một ngày anh sẽ là người đàn ông của cô.
Người đàn ông của mình. Kiều Nhân nhẩm lại trong lòng, mắt cười cong tít như trăng lưỡi liềm. Trước kia chưa từng có ai đem lại cảm giác an toàn cho cô, nhưng khi ở cùng Tiêu Dương, cô cảm thấy thật an lòng. Cô không có một gia đình bình thường, anh cho cô một gia đình ấm áp. Anh ở bên cô, tin tưởng và bao dung cô… Anh là người đàn ông đầu tiên và là duy nhất nói với cô rằng “Tôi chấp nhận tất cả mọi thứ thuộc về em.”
Điều quan trọng nhất, anh yêu cô. Và cô cũng yêu anh.
Cuộc đời cô may mắn biết bao mới gặp được một người đàn ông như vậy. Có biết bao may mắn để cô nhận ra rằng bỏ lỡ anh, cô không còn gặp được một người đàn ông thứ hai như vậy nữa. Cho nên dù tương lai có khó khăn thử thách đến đâu, Kiều Nhân đều không muốn lùi bước. Giống như đầu tư. Lợi nhuận càng nhiều thì rủi ro phải chấp nhận càng lớn.
Cái hay ở đây là, dù đây là một cuộc phiêu lưu cực kỳ mạo hiểm, cô vẫn cảm thấy vui vẻ.
Trả giá vì anh, vất vả vì anh, chờ đợi anh, quan tâm anh. Dù chỉ là gắp cho anh một con tôm noãn, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc. Bởi vì sau hết thảy, cô có thể cảm nhận được anh là người đàn ông của cô, cô có anh. Thứ cảm giác này giống như cầm trên tay một tờ hôn thú đỏ rực vậy.
Người đàn ông bỗng he hé mắt liếc cô: “Nhìn đủ rồi à?”
“Chưa.” Cô không bị hù, còn nhanh miệng nịnh bợ, “Anh ưa nhìn như vậy, sao có thể nhìn đủ rồi chứ.” Nói xong còn cúi người hôn anh, “Đợi làm xong cơm em lại ngắm tiếp.”
Tiêu Dương không nói lời nào, không cho cô đi dễ dàng như vậy. Anh kéo tay cô lại. Hai người trao nhau một nụ hôn sâu. Kiều Nhân bị anh kéo nên bổ nhào lên giường, định chỉnh lại tư thế cho ngay ngắn thì bị anh làm cho hồ đồ, lúc tỉnh táo lại thì cô đang dạng chân ngồi trên đùi anh mất rồi.
Cô giật mình, không sao hiểu nổi mình đã leo lên như thế nào nữa, vội vàng dịch ra xa anh một chút: “Đây là bệnh viện…”
“Khóa cửa, không có người vào đâu.” Anh nhướn mày, một tay anh đưa lên giữ gáy cô, còn tay kia thì không tiện cử động để tránh ảnh hưởng đến miệng vết thương trên lồng ngực.
“Anh vừa mới phẫu thuật xong…” – Kiều Nhân nói.
Tiêu Dương để cô dựa vào phần ngực không bị thương, cực kỳ bình tĩnh, đưa ngón tay luồn qua tóc cô, chỉ có giọng nói là hơi khàn: “Cho nên em làm.”
“…”
Vì thế cuối cùng, Kiều Nhân về nhà muộn nửa tiếng, trước khi đi khỏi phòng bệnh không thể không rửa tay.
Khi về nhà nấu cơm rồi, nhớ lại chuyện ở bệnh viện, Kiều Nhân không khỏi cảm thán lá gan của mình càng ngày càng mập múp míp.
Kiều Nhân dùng vại sành hầm canh gà. Giò heo và cà nấu xong được cho vào hộp giữ nhiệt. Hầm canh gà phải mất nửa tiếng. Kiều Nhân đứng chờ chẳng có việc gì làm, ý nghĩ Tiêu Dương đang ở bệnh viện chờ cơm của cô khiến Kiều Nhân cực kỳ vui vẻ.
Niềm vui là phải sẻ chia. Kiều Nhân lấy di động chụp hình hộp cơm giữ nhiệt, với dòng caption là: “Đang nấu cơm cho người đàn ông của tôi! Người đàn ông của tôi! Người đàn ông của tôi (¯﹃¯) ”
Đúng lúc Hoàng Linh đang online, cô ấy lập tức bình luận: *biểu cảm ngây ngô* Cậu chắc là trước khi người đàn ông của cậu ăn được cơm cậu làm, sẽ không bị cậu ăn trước sao?
Kiều Nhân nhanh chóng trả lời: “Chờ anh ấy ăn no tớ mới ăn.” Phía sau còn chèn thêm một khuôn mặt xấu hổ.
Tên này kích động nhỉ, Kiều Nhân đọc xong cười lăn lộn. Cô chưa kịp rep thì Khương Uẩn Triết đã nhảy vào tiếp: “Người phía trênnnn: cảm phiền thiêu cháy chính ngươi trước.”
Kiều Nhân cười run rẩy cả người, cô rep lại còm của Trần Thắng: “Cho cậu mượn lửa này, không cần cảm ơn.” Kèm theo là hình một cây nến đỏ chóe.
Hôm sau Trần Thắng chạy từ thành phố C đến, mới tán gẫu với Tiêu Dương vài câu, vừa thấy Kiều Nhân đến, lập tức khoa chân múa tay khoe chiếc nhẫn nam, cười đến là đắc ý: “Chị dâu! Em cầu hôn Tưởng Nam thành công rồi!”
Kiều Nhân vội vàng chúc mừng anh ta. Tiêu Dương liếc anh ta một cái sắc lẹm: “Sao đây? Hóa ra là lặn lội đường xa tới đây để phô trương yêu đương à?”
Người ngồi trên giường bệnh nhưng uy lực vẫn còn đó. Trần Thắng lập tức cười ha hả, nấp sau lưng Kiều Nhân.
Sau bữa cơm trưa, Kiều Nhân đi rửa bát đũa, Trần Thắng mới rì rầm to nhỏ chuyện chính sự với Tiêu Dương: “Ý của Khương Uẩn Triết là… ba anh em chúng ta tốt nhất là tổ chức hôn lễ cùng nhau. Bên phía cậu khi nào thì mới thu phục người ta?”
Tiêu Dương xuất viện trước tất niên hai ngày. Những năm rồi Kiều Nhân đều theo mẹ về quê ăn Tết, năm nay cô định ăn Tết bên nhà Tiêu Dương nên không đi cùng Thẩm Yến Phương, chỉ đến tiễn bà hôm bà về.
Dù không có bạn đường nhưng đường này đã đi đi về về nhiều năm, không có gì đáng ngại. Trước khi vào soát vé, bà cố ý sai Kiều Nhân đi mua giúp bà chai nước khoáng, để mình Tiêu Dương đang xách hành lý ở lại.
“Tôi không thích đồ ăn cậu làm.” Thẩm Yến Phương nhân cơ hội quan sát Tiêu Dương một lần nữa, vẻ mặt bà rất phức tạp, “Bởi vì tôi nếm cái là biết cậu làm thế nào dụ dỗ con gái nhà tôi.”
“…”
Tiêu Dương nghĩ ngợi một hồi, quyết định không nói gì cả là hơn. Anh đã được Kiều Nhân nói cho biết trước khả năng dùng từ “kinh điển” của Thẩm Yến Phương thế mà vẫn không sao tiêu hóa được cái từ “dụ dỗ” kinh thiên động địa của bà.
Thẩm Yến Phương tự nói tiếp: “Ôi chao! Dẫu sao thì cũng tốt hơn là không biết nấu cơm.” Cuối cùng bà nhắc, “Có điều chỉ dựa vào tài nấu nướng và vẻ ngoài thì không thể giữ được một người phụ nữ.” Nói đoạn bà lại soi anh một lượt nữa, “Dáng không đẹp, người cũng đã trung niên rồi.”