Từ sau khi sinh Tạ Thiên Tầm, Kỷ Minh Nguyệt vốn đã bận rộn công việc, thì nay khi có thời gian rảnh đều dành hết cho con gái bảo bối.
Tạ Thiên Tầm thực sự rất hiểu chuyện, nhưng cô bé cũng rất dính Kỷ Minh Nguyệt.
Tuy rằng ông bà nội, ông bà ngoại, cùng với các cô các cậu đều rất cưng chiều cô bé, cô bé cũng rất yêu thích mọi người, nhưng ai cũng không thể vượt qua Kỷ Minh Nguyệt trong lòng bé.
Ngay cả người ba ôn nhu cũng kém hơn một ít.
Cho nên dù thỉnh thoảng Tạ Thiên Tầm sẽ đến ở nhà người khác, nhưng chỉ cần Kỷ Minh Nguyệt gọi video đến, cô bé sẽ lập tức đứng lên, mềm giọng làm nũng với Kỷ Minh Nguyệt: “Mẹ, con thật sự rất nhớ mẹ, khi nào thì con được về nhà?”
Kỷ Minh Nguyệt đau lòng con gái, nghe Tạ Thiên Tầm nói như vậy sao có thể chịu được?
Hôm sau đã muốn đi đón con về.
Tạ Vân Trì đương nhiên cũng rất cưng chiều con gái, bình thưởng ở nhà anh cũng sẽ thường xuyên ôm con gái bảo bối không ngừng.
Nhưng mà.
Con gái là con gái, cho dù là con gái, quá mức quấy rầy thời gian ở chung của anh và vợ thì cũng không được.
Hôm sau là cuối tuần.
Kỷ Minh Nguyệt vừa tắm rửa xong, ngồi trên ghế trong phòng ngủ chơi điện thoại.
Tạ Thiên Tầm dù sao cũng là tiểu hài tử, buồn ngủ nên đã về phòng từ sớm rồi.
Nhìn thấy Tạ Vân Trì đi ra từ phòng tắm, Kỷ Minh Nguyệt đổi tư thế tiếp tục nghịch điện thoại, nghĩ tới cái gì, hỏi anh.
“Trước đó không lâu Thiên Tầm nói con bé muốn đi chơi vòng xoay ngựa gỗ ở khu vui chơi, ngày mai đưa con bé đi nhé? Rồi đưa con bé đi ăn chút đồ ngọt, thời gian vừa rồi em hơi nghiêm khắc với con bé, chắc là sắp không chịu được rồi.”
Tạ Vân Trì đi tới, đứng sau lưng cô, giúp cô xoa bóp vai.
“A… Thật thoải mái.” Kỷ Minh Nguyệt hưởng thụ mà nhắm mắt, chỉ cảm thấy cả người được thả lỏng, “Hôm nay phải lên lớp cả ngày, mệt muốn chết.”
Tạ Vân Trì đau lòng.
Tuy đau lòng, anh cho tới bây giờ cũng chỉ nỗ lực tạo ra hoàn cảnh tốt nhất cho Kỷ Minh Nguyệt, muốn cô có thể thoải mái nhất có thể, chứ không khuyên cô buông bỏ.
Đó là cơ hội mà cô nỗ lực rất nhiều năm mới có được, là ước mơ mà cô theo đuổi.
Cho dù cả đời không làm việc thì dù không gả cho anh, dựa vào tiền tài của Kỷ gia, cô cũng có thể sống rất tốt.
Nhưng mà, đó không phải một Kỷ Minh Nguyệt vui vẻ.
Kỷ Minh Nguyệt hưởng thụ một lát, có chút buồn ngủ, lại nghĩ tới sự việc bản thân vừa nói, híp mắt hỏi Tạ Vân Trì: “Khu vui chơi thì sao?”
“Thiên Tầm không đi, em muốn thì hai chúng ta đi.”
Kỷ Minh Nguyệt: “?”
Cô khó hiểu, “Sao mà anh biết Thiên Tầm không đi?”
“À.” Tạ Vân Trì cười rất thoải mái, “Sáng mai mẹ anh sẽ đến đón Thiên Tầm, Thần Thần cùng Lâm Thanh đã về rồi, bọn nó muốn đưa Thiên Tầm đi chơi.”
Lại dừng một chút, Tạ Vân Trì bổ sung thêm, “À đúng rồi, đêm mai và cả ngày chủ nhật, Thiên Tầm cũng sẽ ở Thời gia.”
Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy trên đầu mình xuất hiện một dấu chấm hỏi khổng lồ.
Tạ Vân Trì ôn nhu trấn an cô: “Thiên Tầm cũng không còn nhỏ, nên học cách tự lập rồi, con bé cũng không thể dính em mãi như vậy được đúng không? Huống chi, Thần Thần cùng Lâm Thanh hiếm có dịp về nhà, chú Thời và mẹ cũng nhớ Thiên Tầm.”
Trên đầu Kỷ Minh Nguyệt xuất hiện thêm một dấu chấm hỏi to đùng.
Anh gọi đứa trẻ con hai tuổi là “không còn nhỏ”?
Có đứa trẻ con nào mới hai tuổi đã ngủ riêng không chứ?
Còn không thể dính em như vậy? Không dính em thì dính ai?
Tựa hồ là nhìn thấu suy nghĩ của Kỷ Minh Nguyệt, ý cười trên mặt Tạ Vân Trì nhạt đi vài phần, lộ ra vẻ cô đơn.
Trong thanh âm của anh còn có chút chán nản: “Từ lúc anh còn rất rất nhỏ đã phải học cách tự lập, mỗi chuyện ngủ cũng không nói, quanh năm còn không có người ở bên.”
Kỷ Minh Nguyệt đứng hình, trong lòng nhịn không được mà áy náy.
Cô luôn rất cưng chiều Tạ Thiên Tầm, nên thậm chí đã quên mất, Tạ Vân Trì chính là một người từ nhỏ đã biết cách tự lập, làm cho người ta đau lòng.
Tạ Vân Trì cười rất ôn nhu, ý bảo Kỷ Minh Nguyệt không cần khó chịu, “Kỳ thực anh cũng không phải không thương Thiên Tầm, anh chỉ là cảm thấy em dành ra quá nhiều thời gian cho con bé. Hơn nữa chú Thời và mẹ cũng có thể chăm sóc tốt cho Thiên Tầm, chỉ là một buổi tối mà thôi.”
… Anh nói như thế cũng đúng.
Người lớn trong nhà đối tốt với Tạ Thiên Tầm như thế nào, đương nhiên là Kỷ Minh Nguyệt đều nhìn thấy.
Cô mím mím môi, quyết tâm: “Được rồi, cũng đã lâu em chưa có cuối tuần tự do. Vậy nghe theo anh.”
Tạ Vân Trì gật gật đầu, cười cười.
… Kế hoạch thành công.
Tỏ vẻ đáng thương đương nhiên là không tốt, Tạ Vân Trì từ trước đến nay không phải người thích lấy được sự đồng cảm của người khác.
Nhưng mà…
Vào thời điểm thích hợp, khiến phu nhân thân ái đau lòng một chút cũng không phải quá tệ.
Chẳng qua đêm đó, Kỷ Minh Nguyệt rốt cuộc đã hiểu cực rõ câu “họa từ miệng mà ra” là như thế nào.
Chính là bởi vì ngày hôm sau không cần chăm sóc cho Tạ Thiên Tầm, Tạ Vân Trì liền không kiêng nể gì.
Bị lăn qua lộn lại vài lần, Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy mình cao trào rất nhiều lần, trong hốc mắt đều là nước, không ngừng kêu “ca ca” cũng vô dụng.
Tạ Vân Trì chẳng những ép buộc cô, còn đè thấp âm thanh nói với cô: “Bảo bảo, nói nhỏ chút, nếu Thiên Tầm nghe thấy sẽ không tốt.”
Phương thức giải tỏa nỗi lòng duy nhất không dùng được, Kỷ Minh Nguyệt chỉ có thể liều mạng che miệng, sợ bản thân thật sự làm ầm đến Tạ Thiên Tầm.
Cuối cùng, khi được Tạ Vân Trì ôm vào phòng tắm, cả người cô đã mệt đến không mở nổi mắt.
Mê man ngủ cả một đêm, khi tỉnh lại, Tạ Thiên Tầm đã được Thời Thần và Từ Lâm Thanh đón đi rồi.
Mơ mơ màng màng ngồi dậy, ôm lấy chăn dựa vào đầu giường, Kỷ Minh Nguyệt nghiêng đầu, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Bỗng dưng nhớ tới hình ảnh tối hôm qua, vành tai cô đỏ lên, ngay sau đó lại nhớ tới câu nói kia của Tạ Vân Trì: “Thiên Tầm nghe thấy sẽ không tốt”…
Cô ngồi thẳng thân mình.
Mẹ nó!
Tạ Vân Trì sao có thể tranh thủ lúc cô không thể suy nghĩ mà lừa gạt cô như vậy chứ!
Không nói đến Tạ Thiên Tầm ngủ say đến mức nào, chỉ dựa vào hiệu quả cách âm của nhà bọn họ, Tạ Thiên Tầm có thể nghe thấy mới là kỳ quái!
Nhưng lúc đó cô lại thật sự tin chuyện ma quỷ của Tạ Vân Trì, gắt gao che miệng không dám kêu…
Con người này sao lại như thế, mỗi ngày đều muốn đi hố người khác?!
Đang ở trong lòng khiển trách Tạ Vân Trì, Kỷ Minh Nguyệt liền nhìn thấy đương sự thần thanh khí sảng, tư thế oai hùng, bừng bừng hưng phấn mà đẩy cửa đi vào.
Tựa hồ là không phát hiện ra oán giận của Kỷ Minh Nguyệt, Tạ Vân Trì ôm lấy cô, mang theo chút hơi thở lành lạnh mà hôn lên môi cô, “Miêu Miêu, rời giường ăn sáng thôi.”
Kỷ Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh một cái, Tạ Vân Trì vẫn còn mặt dày hỏi: “Sao vậy? Tối qua ngủ không tốt sao?”
Hừm.
Ngủ tốt hay không, người gây họa như anh không biết sao?
Anh rốt cuộc là mặt dày đến mức nào mới có thể hỏi ra vấn đề này?
Tạ Vân Trì ôn nhu cười, ngồi xuống giường.
“Nếu ngủ không tốt thì anh với em ngủ thêm một giấc nữa đi.”
…
Không biết vì sao.
Rõ ràng là ngữ khí của Tạ Vân Trì không chút gợn sóng, nhưng Kỷ Minh Nguyệt lại nghe thấy cái gì đó kỳ kỳ quái quái trong mấy chữ “ngủ thêm một giấc nữa” của anh.
Cô run người, đứng dậy khỏi giường: “Không cần không cần, cảm ơn ý tốt của anh.”
Nói xong, cũng không chờ Tạ Vân Trì nói gì nữa, chạy thẳng vào phòng tắm, bắt đầu làm vệ sinh cá nhân.
Tạ Vân Trì nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng của Kỷ Minh Nguyệt, rốt cuộc cũng nhịn không được mà cười thành tiếng.
Thời điểm ăn sáng, Kỷ Minh Nguyệt dường như nhớ tới cái gì, hỏi: “Hôm nay anh có đến công ty không?”
Tạ Vân Trì lắc lắc đầu.
“Vậy hôm nay…”
Không đợi Kỷ Minh Nguyệt nói xong, Tạ Vân Trì đã nói với cô: “Hôm nay ra ngoài hẹn hò, chỉ hai người chúng ta.”
Kỷ Minh Nguyệt “Hả?” một tiếng.
Tạ Vân Trì gật gật đầu, ý bảo cô không nghe nhầm, khẳng định: “Sau khi sinh Thiên Tầm, chúng ta chưa từng có thế giới riêng của hai người.”
Cẩn thận nghe một chút, thậm chí còn nghe ra chút ủy khuất.
“…”
Kỷ Minh Nguyệt có chút chột dạ, “Còn không phải vì Thiên Tầm còn nhỏ sao, cần phải chăm sóc con bé.”
Tuy rằng cũng có bảo mẫu và người lớn trong nhà hỗ trợ, nhưng như thế nào cũng không thể thay thế mẹ ruột là cô.
Nhưng Tạ Vân Trì đã nói như vậy rồi thì Kỷ Minh Nguyệt cũng chiều theo.
…
Chẳng mấy khi có cơ hội ra ngoài chơi, Kỷ Minh Nguyệt đứng trong phòng thay đồ thật lâu, chọn tới chọn lui mấy bộ quần áo, sau đó lấy một cái váy màu trắng.
Cô mặc vào, nhìn mình trong gương thật lâu.
Nữ nhân trong gương đã hơn ba mươi, là mẹ của một đứa con, nhưng thời gian lại cực kỳ khoan dung với khuôn mặt của cô.
Gương mặt căng bóng, khóe mắt cũng không có nếp nhăn, vẫn mỹ lệ như cũ, tựa hồ chỉ là thêm một chút thành thục.
Cũng quyến rũ hơn.
Tạ Vân Trì cũng mặc một bộ quần áo thoải mái, cả người thanh tú tao nhã.
Rõ ràng là anh đã rất cố gắng thu liễm, nhưng cho dù làm như thế nào thì cũng sẽ thành tiêu điểm trong đám người.
Hai người đi cùng một chỗ, hoàn toàn không nhìn ra là đã kết hôn sinh con, chỉ cảm thấy là một đôi tiểu tình lữ vừa bước chân vào đời.
Bởi vì Tạ Vân Trì muốn có thế giới của hai người, cho nên hành trình hôm nay đương nhiên là Tạ Vân Trì an bài.
Buổi sáng, Tạ Vân Trì cùng cô đi dạo phố.
Anh cũng không ngại phiền, Kỷ Minh Nguyệt ở trong cửa hàng thử son, Tạ Vân Trì liền giúp chọn màu: “Màu này hợp với em.”
Kỷ Minh Nguyệt thử đồ, Tạ Vân Trì liền gật gật đầu, không hề tiếc lời khen ngợi: “Đẹp như tiên nữ vậy.”
Sau đó lại cầm một bộ đồ khác, “Thử thêm cái này.”
Kỷ Minh Nguyệt còn có chút do dự, “Vừa rồi em mua hơi nhiều.”
“Không sao.” Tạ Vân Trì dỗ cô, “Tiên nữ xinh đẹp như vậy, mua bao nhiêu cũng là chuyện nên làm.”
Được Tạ Vân Trì khích lệ, Kỷ Minh Nguyệt liền đi chọn đồ trang điểm, mỗi lần đều chưa chờ nhân viên bán hàng nói chuyện, Tạ Vân Trì đã khen ngợi sự xinh đẹp của Kỷ Minh Nguyệt, lời nói rất đa dạng không trùng lặp.
Được khen khiến Kỷ Minh Nguyệt rất vui vẻ, Tạ Vân Trì tài đại khí thô vung tay: “Tôi bao hết quầy này.”
Chủ quầy: trợn mắt há mồm.jpg
Đang chuẩn bị đem toàn bộ son đến, Tạ Vân Trì đột nhiên ngăn cản.
Chủ quầy nghi hoặc nhìn anh một cái, chợt nghe nam nhân nọ quay đầu nói với đại mỹ nữ đi cùng, “Chỉ mua mỗi son thì không được, mua thêm ít phấn nền, dung dịch dưỡng da các loại đi.”
Không đợi Kỷ Minh Nguyệt do dự, Tạ Vân Trì liên tục nói: “Xem cái này, ừm, cái này cũng không tệ, cái kia cũng xem thử đi.”
Kỷ Minh Nguyệt: “…”
Tim đập điên cuồng ing.
Tạ Vân Trì ngẩng đầu, cười với nhân viên bán hàng: “Còn đề cử cái gì không?”
Một khi Tạ tổng xuất trận…
Mười bước giết một người, ngàn dặm không một bóng.
Thời điểm giúp Tạ Vân Trì quẹt thẻ, tay của chủ quầy còn run run.
KPI tháng này…
Đủ rồi, huhuhu.
Sau đó nhìn thấy vị nam nhân anh tuấn kia, dẫn theo vị đại mỹ nữ tuyệt thế ấy, tiếp tục càn quét những quầy khác.
Càn quét mấy quầy hàng còn chưa đủ, còn đi lên tầng quét nốt mấy cửa hàng đồ xa xỉ.
Chủ quầy: “…”
Hâm mộ, ghen tỵ đến rơi lệ, huhuhu, có lẽ đây chính là cuộc sống đẹp đẽ của người có tiền.
Đi dạo phố xong, cốp xe cũng bị bọn họ nhồi nhét đến không còn chỗ.
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn Kỷ Minh Nguyệt đã có tiền, nhưng giờ phút này vẫn nhịn không được mà chột dạ: “Có phải mua hơi nhiều không?”
Tạ Vân Trì lắc đầu: “Làm sao có thể, tiền anh kiếm chính là để phu nhân của anh tiêu mà.”
Kỷ Minh Nguyệt: Tuy biết rõ là không tốt nhưng vẫn rất vui thì làm sao bây giờ.
Bữa trưa thì Tạ Vân Trì đưa cô đến một quán cô chưa từng ăn.
“Nhà này làm ngon lắm.” Tạ Vân Trì vừa múc canh cá cho cô vừa nói, “Nếm thử đi. Anh có quen với ông chủ, hôm nay ông ấy còn tặng riêng cho chúng ta mấy món không có trong thực đơn.”
Kỷ Minh Nguyệt nhận lấy, thử một miếng, cảm thấy ngon đến tê cả lưỡi.
“Cá không có xương, yên tâm ăn đi.” Tạ Vân Trì vừa dặn dò vừa bóc tôm cho cô, bóc xong thì để vào trong bát của cô, “Tôm nhà này làm cũng rất ngon, em hẳn là sẽ thích.”
Anh vừa ôn nhu giới thiệu đồ ăn cho Kỷ Minh Nguyệt vừa lấy đồ ăn cho cô, bản thân còn chưa ăn được mấy miếng.
Chờ đến khi Kỷ Minh Nguyệt ăn no, Tạ Vân Trì mới tùy ý ăn một chút lấp bụng.
Kỳ thực, chỉ cần có tiền thì rất nhiều chuyện không cần đến bản thân phải tự làm.
Nhưng Tạ Vân Trì rất thích tự tay chăm sóc cô, có thể làm được thì sẽ không để cho người khác làm.
Đối với anh mà nói, chăm sóc Kỷ Minh Nguyệt cũng không phải chuyện gì phiền toái, ngược lại là một loại hưởng thụ.
Chờ ăn cơm trưa xong, Tạ Vân Trì vậy mà đưa cô đi đến một cửa hàng đồ gốm.
Kỷ Minh Nguyệt thực sự chưa từng tự tay làm cái này, chủ cửa tiệm dạy một chút, cô mới nóng lòng muốn thử.
Cô nghĩ nghĩ, đề nghị với Tạ Vân Trì: “Không bằng anh nặn một mô hình của em, em nặn một cái của anh.”
Tạ Vân Trì đương nhiên sẽ không phản đối, chỉ nói, “Tay nghề của anh không tốt, nếu nặn em khó coi thì em đừng tức giận.”
Kỷ Minh Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của anh: “Không sao, tay nghề của em tốt.”
Kỷ Minh Nguyệt vừa thuận miệng trò chuyện với anh vừa nghiêm túc cẩn thận nặn.
Sau khi nặn xong, dè dặt đưa cho Tạ Vân Trì xem, Tạ Vân Trì lại khen ngợi một lượt, rất khích lệ tay nghề của Kỷ Minh Nguyệt.
Kỷ Minh Nguyệt đang đắc ý dào dạt nhìn thành quả của mình, quay đầu liền nhìn thấy đồ của Tạ Vân Trì.
Nhất thời chỉ biết “?”.
Đây là “tay nghề không tốt” mà anh nói à?
Đây đã có thể coi như thành phẩm hoàn chỉnh rồi đó?!
Giả heo ăn thịt hổ à?!!
Nhân viên trong cửa hàng nhận lấy thành phẩm của bọn họ, nói qua hai ngày sau có thể tới lấy, còn hỏi thử: “Hai người là vợ chồng mới cưới à, chưa có con phải không?”
Nếu không phải trên tay hai người có nhẫn cưới, cô còn tưởng hai người bọn họ là tình lữ trẻ tuổi đó.
Kỷ Minh Nguyệt tràn đầy phấn khởi: “Vì sao lại nghĩ như vậy?”
Nhân viên công tác nở nụ cười: “Nếu đã có con rồi, khi làm gốm nhất định sẽ nặn ra bộ dáng của đứa bé.”
Kỷ Minh Nguyệt: “…”
Đúng rồi.
Cô đi chơi quá vui, thậm chí còn quên mất con gái.
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Thiên Tầm: Cho nên tình yêu sẽ biến mất đúng không?