Hạ Doanh có chút lo lắng, vươn tay thử độ ấm trên trán Kỷ Minh Nguyệt, lầm bầm, “Cũng không có sốt mà? Nóng sao?”
Kỷ Minh Nguyệt trốn tránh ánh mắt của Hạ Doanh, có chút không tự nhiên mà nói: “Không có việc gì… Vừa rồi ở trong kia, cậu cũng biết, không khí không được tốt…”
Bản thân cô cũng không nói được nữa.
Càng thêm mất tự nhiên mà né tránh ánh mắt mang ý cười của Tạ Vân Trì, Kỷ Minh Nguyệt thầm mắng bản thân.
… Kỷ Minh Nguyệt! Bình tĩnh lại!
Không những đã kết hôn, ngay cả con cũng có rồi cơ mà!
Không phải chỉ là hôn một cái thôi sao, không phải trước khi trùng sinh ngày nào cũng hôn N lần rồi sao, có cái gì mà xấu hổ!
Nhưng mà…
Vừa rồi khi đột nhiên bị Tạ Vân Trì hôn, Kỷ Minh Nguyệt lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là hoa nở trong lòng.
Cô đương nhiên không nghi ngờ cảm tình Tạ Vân Trì dành cho mình, nhưng cô cũng biết áp lực trong lòng Tạ Vân Trì lúc này lớn đến thế nào.
Cho nên cô mới có thể nói với Tạ Vân Trì, cô nguyện ý đợi, không sao cả.
Nhưng anh dường như vẫn luôn như vậy, dù cho áp lực có bao nhiêu lớn, gánh nặng có bao nhiêu to, cũng sẽ không bao giờ làm cô thất vọng.
Thư Diệu chú ý tới biểu cảm của Kỷ Minh Nguyệt, phát hiện ra ý cười mang theo bong bóng màu hồng, trong lòng lập tức nảy sinh hoài nghi.
Cô rất hiểu Kỷ Minh Nguyệt, nụ cười này…
“Miêu Miêu, cậu thành thật khai báo cho mình, vừa rồi cậu cùng Trì ca ở trong đó làm cái gì?!”
… Mẹ nó.
Sao lời này nghe ra lại có chút kỳ quái.
Kỷ Minh Nguyệt giơ chân: “Mình có thể làm cái gì! Ở nơi công cộng mình còn có thể làm cái gì!”
Tốt lắm.
Đến lượt Bùi Hiến cảm thấy không đúng.
Anh híp híp mắt, đánh giá biểu cảm của Kỷ Minh Nguyệt một phen, hỏi: “Ngữ khí vừa rồi của cậu sao lại có chút tiếc nuối thế?”
“…”
Mắt thấy Thiệu Trạch Vũ dường như cũng nóng lòng muốn tham gia hội nghi vấn, Kỷ Minh Nguyệt thực sự oán giận, chỉ chỉ Tạ Vân Trì bên cạnh: “Sao các cậu không hỏi người còn lại này? Chỉ biết hỏi mình thế?”
“…”
Mấy người nhất thời im lặng.
Không thể trách bọn họ, thật sự là Tạ Vân Trì quá mức cao quý, làm cho bọn họ không thể đặt ra nghi vấn, mà cũng không dám.
Kỷ Minh Nguyệt cười một tiếng, chỉ cảm thấy cảnh tượng này quá mức quen thuộc.
Còn không phải sao, đời trước cũng như vậy, mọi người cho dù tò mò như thế nào cũng không trực tiếp hỏi Tạ Vân Trì, toàn bộ nghi vấn đều chạy đi hỏi cô.
Bất quá, thầy Tạ là một người cực kỳ săn sóc.
Anh hiểu được ánh mắt của Kỷ Minh Nguyệt, khẽ cười, đi lên phía trước một bước, ngữ khí ôn nhu: “Không được khi dễ Miêu Miêu.”
Hạ Doanh giậm chân: “Trì ca, con mắt nào của cậu nhìn thấy bọn mình khi dễ Miêu…”
Cô còn chưa nói xong, thanh âm đã đình chỉ.
Mấy người như hoa hướng dương thấy được mặt trời, đồng loạt xoay đầu, nhìn Tạ Vân Trì.
Trên mặt đều là khiếp sợ, giống y như sao chép biểu cảm của nhau.
Vừa rồi bọn họ nghe thấy cái gì?
Tạ Vân Trì gọi Kỷ Minh Nguyệt là gì??
Ngữ khí kia là có ý gì??
Kỷ Minh Nguyệt mím mím môi, nhịn không được mà túm góc áo của bản thân, có chút ngượng ngùng.
Ánh mắt cũng hơi sáng lên, vụng trộm liếc Tạ Vân Trì đứng ở bên cạnh, vừa vặn chạm phải con ngươi trong trẻo của thiếu niên ấy.
Cô cười với Tạ Vân Trì, sau đó liền cảm nhận được bàn tay mình nhẹ nhàng được nắm lấy, cảm xúc ấm áp khô ráo, xa lạ lại quen thuộc.
Ngay khi Tạ Vân Trì cho rằng nữ hài tử sẽ tiếp tục ngượng ngùng, lại phát hiện tay cô giật một cái, sau đó…
Đổi thành mười ngón tay đan vào nhau đầy thân mật.
Trong lòng Tạ Vân Trì hơi ngứa, lại có chút vui vẻ.
Mấy người còn lại: “…?”
Mẹ nó.
Cho xin đi, bọn mình còn ở đây đó!
Hai cậu không thẹn thùng xấu hổ vì yêu sớm thì thôi đi, nhưng tốt xấu gì cũng phải quan tâ m đến mấy cẩu độc thân cùng hai người trốn học ra ngoài này được không?
Bùi Hiến cúi đầu, nhìn tay của Tạ Vân Trì và Kỷ Minh Nguyệt, chỉ cảm thấy có chút chói mắt.
Anh không thể tưởng tượng mà quay đầu, nhìn nhìn chiếc đu quay lại bắt đầu dịch chuyển, mơ hồ cảm nhận được một loạt dấu chấm hỏi đang xếp thành hàng trên đầu, nhảy múa rất vui vẻ.
Hai người bọn họ mới chỉ ngồi một vòng đu quay, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Như thế nào mà vừa rồi còn bình thường, sau khi xuống dưới đã biến thành như vậy?!
Bùi Hiến trầm mặc hai giây, hỏi Kỷ Minh Nguyệt: “… Cậu có thể dè dặt một chút được không?”
Cho dù thật sự yêu đương, không phải mới đầu nữ hài tử nên thẹn thùng một chút sao?
Vì sao vị tiểu thanh mai này của anh lại trực tiếp nhảy đến giai đoạn ân ái rồi?
Kỷ Minh Nguyệt đắc ý mà cười.
Vô nghĩa.
Thẹn thùng cái gì, trước khi trọng sinh có cái gì chưa từng làm chứ, sao phải thẹn thùng?
Nhìn hai người dính lấy nhau, mấy người còn lại đều tỏ vẻ không thấy gì hết.
Nhưng nói thật, trừ bỏ chút chấn kinh vừa rồi, cũng thấy không có gì ngoài ý muốn.
Dù sao sự yêu thích Kỷ Minh Nguyệt dành cho Tạ Vân Trì đã rõ ràng đến mức chỉ cần không bị mù thì đều có thể nhận ra, mà một người thu liễm như Tạ Vân Trì, thái độ đối với Kỷ Minh Nguyệt cũng khác biệt rất lớn so với những người khác.
Nhưng mà.
Thư Diệu thay mọi người nói ra tiếng lòng: “Hai người các cậu sớm nói là ra ngoài yêu đương, thì đâu cần lấy cớ ‘chơi Giáng Sinh’ để che giấu mà phải không? Mấy người bọn mình rất hiểu chuyện, sẽ không đi theo!”
Đương sự cũng đang rất hối hận.
Tạ Vân Trì cúi đầu cười khẽ, rất tích cực muốn bồi tội: “Muốn đi ăn khuya không? Mình mời.”
“Không được!” Không đợi mấy người còn lại nói chuyện, Kỷ Minh Nguyệt đã lên tiếng trước, “Không thể để anh mời, em mời.”
“Một bữa ăn khuya mà thôi, anh vẫn lo được.”
Tạ Vân Trì cũng rất kiên trì.
Kỷ Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn nhìn anh, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý.
Được rồi, khi trở về lại nỗ lực thêm chút, thi cuối kỳ thật tốt, để mẹ tăng thêm tiền dạy thêm cho Tạ Vân Trì.
Mọi người: Ôi…!
Rốt cuộc là mời ăn bữa khuya hay là mời ăn cẩu lương đây!
Nếu tôi có tội thì hãy để pháp luật trừng phạt tôi đi, chứ đừng để tôi phải nhìn thấy cảnh tra tấn chói mắt này.
Tiếp tục hối hận. jpg
Mà sự hối hận này, vào buổi sáng ngày hôm sau, trực tiếp đạt tới đỉnh điểm.
Đêm hôm trước đi chơi rất vui, mấy người ngồi đu quay xong thì đi dạo thêm một lúc mới tìm đến một quán nướng ăn bữa khuya.
Dù sao cũng chơi mệt mỏi rồi, khi ăn bữa khuya liền không hề khách khí, còn ở trong quán chơi thật lâu, cả đám mới đi về nhà.
Khi Kỷ Minh Nguyệt về đến nhà thì đã rất muộn, có điều trước đó đã xin phép Chúc Cầm rồi, Chúc Cầm cũng không hỏi gì nhiều.
Kỷ Minh Nguyệt nhịn không được còn thầm nghĩ, mẹ cô cũng thật tốt, cô nói muốn trốn học, Chúc Cầm còn bình tĩnh nói một câu: “Ừm, chú ý an toàn.”
…
Tắm rửa xong, nằm ở trên giường âm thầm hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm nay, vui vẻ thật lâu, Kỷ Minh Nguyệt mới ngủ.
… Cho nên, buổi sáng ngày hôm sau Kỷ Minh Nguyệt đến muộn trở thành chuyện đương nhiên.
Bùi Hiến cũng dậy muộn, vội vàng chạy tới Kỷ gia, còn lo lắng có khi nào Kỷ Minh Nguyệt sẽ tức giận với mình, kết quả là vừa vào đã nghe Chúc Cầm nói, Kỷ Minh Nguyệt vừa mới dậy.
Bùi Hiến: “???”
Chúc Cầm cười trấn an anh: “Không sao, đã lâu rồi hai đứa không đi muộn, thỉnh thoảng muộn một lần cũng không có việc gì, lát nữa dì bảo tài xế đưa hai đứa đi. Trời cũng lạnh rồi, Hiến Hiến, con cũng đừng chiều Miêu Miêu quá, con bé nói không muốn ngồi xe hơi đến trường mà con cũng không ngại đạp xe sao?”
Bùi Hiến mím môi cười cười: “Không có gì đâu dì Chúc, con quen rồi.”
Nhưng cho dù tài xế lái xe đưa đi, bọn họ vẫn đến muộn.
Dù muộn nhưng hai người vẫn rất bình tĩnh, chậm rì rì đi vào.
Vừa mới đi tới khu dạy học, Kỷ Minh Nguyệt đã chú ý tới chủ nhiệm đang chắp tay sau lưng đi ra từ lớp của bọn họ, phía sau là Thư Diệu, Hạ Doanh cùng Thiệu Trạch Vũ đang cúi đầu, còn có Tạ Vân Trì đứng chờ ở bên ngoài.
Nhưng mà cho dù ở trong hoàn cảnh này, Tạ Vân Trì vẫn rất kiêu ngạo.
Giống như là tâm linh tương thông, Kỷ Minh Nguyệt vừa đi tới hành lang, Tạ Vân Trì liền ngẩng đầu nhìn về phía cô, sau đó cười.
Hoàn toàn không giống nụ cười thường ngày.
Kỷ Minh Nguyệt cũng cười, chỉ là còn chưa cười xong, đã nghe thấy chủ nhiệm lớn giọng, ngữ khí nghiêm khắc, biểu cảm rất nghiêm túc, chỉ vào cô: “Em, nữ sinh kia, đến muộn còn không biết xấu hổ mà ở đó cười! Hai em đứng lại cho tôi!”
Nụ cười của Kỷ Minh Nguyệt cứng đờ.
Còn mấy người Thư Diệu thì không kiêng nể mà cười cô.
Kỷ Minh Nguyệt cùng Bùi Hiến cúi đầu chậm rãi đi tới.
Chủ nhiệm cau mày, đánh giá hai người một phen: “Học lớp nào? Tên là gì? Vì sao đi muộn?”
“Kỷ Minh Nguyệt lớp 10-8.”
“Bùi Hiến lớp 10-8.”
Vừa nghe hai cái tên này, chủ nhiệm vốn đang cau mày, biểu cảm lại càng thêm khó coi, Kỷ Minh Nguyệt nhìn biểu cảm của chủ nhiệm, nhịn không được mà âm thầm suy tư…
Dùng ánh mắt này giết ruồi có vẻ không có vấn đề gì.
“Hai đứa chính là mấy học sinh tối qua trốn học?!” Chủ nhiệm chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Chẳng những trốn học đi chơi hội, còn đến muộn! Nhìn xem đã mấy giờ rồi, tiết tự học sớm đã xong!”
Chủ nhiệm mắng hai người họ một chút, lại quay đầu phê bình những người còn lại, khi nhìn đến Tạ Vân Trì, biểu cảm mới dịu đi một chút.
“Bạn học Tạ Vân Trì, vì sao em cũng trốn học? Có phải có nguyên nhân gì không, không thoải mái hay là tâm tình không tốt? Nếu trạng thái không ổn thì có thể xin nghỉ, không xin phép thì chính là trốn học, là sai lầm, biết chưa? Có phải họ ép em trốn học không?”
Kỷ Minh Nguyệt trợn mắt há hốc mồm.
Sự đối xử này cũng quá khác nhau rồi đó?
Chủ nhiệm thậm chí đã lót đường sẵn cho Tạ Vân Trì rồi, chỉ kém chút nữa là nói chuyện này không phải lỗi của Tạ Vân Trì.
Nhưng mà ngẫm lại, đúng là tối hôm qua cô ép Tạ Vân Trì trốn học.
Đang nghĩ trong đầu như vậy, Kỷ Minh Nguyệt liền nghe thấy Tạ Vân Trì nhàn nhạt mở miệng, lễ phép trước sau như một, nhưng lời nói ra lại không hề phù hợp với thái độ: “Là do em muốn trốn học, không liên quan đến họ.”
Chủ nhiệm: “…”
Mọi người: “…”
Lót đường cho mà còn không cầ n sao!
Chủ nhiệm mất mặt, tức giận hơn, lại phê bình bọn họ một trận, sau đó nói: “Mấy đứa đứng bên ngoài học hết buổi sáng, nghe chưa?”
Nói xong, vung tay rời khỏi hiện trường.
Tạ Vân Trì đứng ở cửa lớp bên cạnh, mấy người còn lại xếp hàng bên ngoài lớp mình, bắt đầu học.
Kỷ Minh Nguyệt tất nhiên là đứng cạnh Tạ Vân Trì.
Cô thấp giọng hỏi Tạ Vân Trì: “Vừa rồi chủ nhiệm không tính phạt anh, sao anh còn nhận tội!”
Tạ Vân Trì nghiêng đầu nhìn cô một cái, trong ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như ánh ban mai giữa mùa đông.
“Sao anh có thể để mình em bị phạt ở ngoài này chứ?”
Kỷ Minh Nguyệt sửng sốt, lập tức cảm thấy ngọt ngào.
Cô lại nhịn không được nghĩ, Tạ Vân Trì chính là một thiên tài yêu đương phải không?
Vừa mới yêu đương ngày thứ hai, anh đã thành thục hơn một người đã kết hôn như cô.
Tạ Vân Trì cười, “Huống hồ, em là vì anh không vui mới đưa anh trốn học, anh giống người vong ân phụ nghĩa lắm sao?”
Kỷ Minh Nguyệt nhìn, rốt cuộc cũng không khống chế được nụ cười.
Chẳng qua nói về phạt đứng, mấy người bọn họ cũng không quá để tâm, bằng không cũng sẽ không trốn học ra ngoài chơi, lúc này đứng ở đây, bọn họ cũng không cảm thấy xấu hổ.
Thậm chí Hạ Doanh còn tràn đầy phấn khởi đề nghị, mỗi khi có giáo viên lên lớp thì sáu người bọn họ cùng nhau cúi đầu, đồng thanh: “Chào thầy! Mời thầy vào!”
Khi giáo viên đi ra, bọn họ lại cùng nhau kêu lên: “Hẹn gặp lại thầy! Thầy vất vả rồi!”
Trình độ rất chuyên nghiệp, còn hơn cả lễ tân.
Mấy giáo viên đều bị bọn họ dọa cho sợ, nhìn trong đám sáu người còn có một Tạ Vân Trì, kinh hồn cảm thấy có phải mình mơ chưa tỉnh không.
Dù sao ở bên ngoài phòng học cũng không tiện nghe giảng, Tạ Vân Trì liền tranh thủ tăng tốc tiến độ học thêm cho Kỷ Minh Nguyệt, cầm sách khoanh vùng trọng điểm kiến thức, thuận tiến giải đáp nghi vấn của cô.
Anh một tay cầm sách, một tay cầm bút, vừa khoanh vùng vừa nói với Kỷ Minh Nguyệt: “Mấy dạng bài này gần như là bắt buộc, anh đoán kỳ thi cuối kỳ sẽ ra…”
Sau đó giảng một lần, hỏi lại Kỷ Minh Nguyệt: “Có hiểu bài này chưa?”
Kỷ Minh Nguyệt gật đầu, Tạ Vân Trì cũng không lập tức nói tiếp, nói ngược lại: “Vậy em nói lại anh nghe.”
Chờ Kỷ Minh Nguyệt nói lại một cách thuận lợi, Tạ Vân Trì mới vừa lòng gật gật đầu, tiếp tục nói: “Dạng bài này có xác suất xuất hiện đến 70%, 80% sẽ có câu lựa chọn, và 20% xuất hiện câu điền vào chỗ trống…”
Mấy người Thư Diệu cùng Bùi Hiến vốn không tính quấy rầy thế giới hai người của Tạ Vân Trì cùng Kỷ Minh Nguyệt, nhưng nghe một lúc liền cảm thấy những kiến thức từ học bá thật sự bổ ích.
Cho nên từ từ, vốn là một hàng ngang ngay ngắn liền biến thành năm người vây quanh Tạ Vân Trì, tất cả đều nghiêm túc nghe Tạ Vân Trì giảng bài.
Bùi Hiến nghe nghe, nhịn không được thấp giọng hỏi Kỷ Minh Nguyệt: “Miêu Miêu, Trì ca dạy thêm cho cậu hết bao nhiêu một buổi? Mình cũng muốn học.”
Kỷ Minh Nguyệt: “…”
Cái gì đó cái gì đó!
Thư Diệu cũng lại gần: “Cái đó… Mình cũng muốn.”
Thiệu Trạch Vũ và Hạ Doanh cũng giơ tay: “Mình cũng muốn mình cũng muốn.”
Chuyện học thêm này thật quá sung sướng, nghe nửa buổi sáng, kiến thức trong đầu đã được Tạ Vân Trì bổ cập thêm không ít, nếu học thêm mỗi tuần như Kỷ Minh Nguyệt, chẳng phải sẽ rất lợi hại sao?
Bọn họ vốn cho rằng Kỷ Minh Nguyệt đơn giản là vì theo đuổi Tạ Vân Trì nên mới bỏ ra số tiền lớn như vậy học thêm. Hiện tại nghe thử một chút, liền cảm thấy số tiền ấy rất đáng giá.
Không đợi Kỷ Minh Nguyệt tỏ vẻ oán giận, Tạ Vân Trì đã nhướng mày cười cười, ngữ khí ôn hòa: “Bình thường các cậu có gì không hiểu thì cứ việc tới tìm mình, nhưng học thêm thì chắc là không được, thường ngày mình tương đối bận.”
Mấy người Bùi Hiến kỳ thật cũng chỉ đùa một chút thôi, bọn họ cũng biết Tạ Vân Trì bận, còn phải chăm sóc cho ba.
Cho nên khi bị Tạ Vân Trì cự tuyệt cũng không nghĩ gì nhiều.
Kỷ Minh Nguyệt nghĩ thầm trong lòng, kỳ thực muốn học cũng không phải không được.
Để bọn họ đến nhà cô cùng học, như vậy Tạ Vân Trì có thể dạy thêm vài người, có thêm tiền, rất tốt.
Chỉ là cô còn chưa mở miệng, chợt nghe thấy thanh âm mang theo ý cười của Tạ Vân Trì.
“Hơn nữa, mình cũng chỉ có thể tận tâm tận lực khi giúp bạn gái mình học thôi, thật ngại quá.”