Sau khi nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử lập tức xoay người, chật vật bò về phía góc tường, cô giống như một con chó hoang bị thương, cố gắng tránh ánh sáng của đèn pin, cố gắng che giấu bộ dạng khốn khổ của mình.
Nhưng cơ thể Bạch Tử không chịu nghe lời, mỗi bước đi của cô đều run rẩy như co giật, chẳng bao lâu sau, cô ngã xuống đất do yếu sức khi đang bò.
Máu trong túi bỗng nhiên tràn xuống đất, bắn tung tóe lên quần áo của Bạch Tử.
Ngoài phòng có tiếng bước chân lộn xộn, hình như có nhiều người đang đến gần, Mạnh Dĩ Lam nhanh chóng bước vào phòng tiện ích, đóng cửa, khóa lại.
Bạch Tử nằm trên mặt đất nửa bước cũng không thể cử động, ngẩng đầu đổ máu còn sót lại vào miệng, nuốt xong liền cuộn tròn lại trong góc, giấu mình trong bóng tối nghĩ rằng Mạnh Dĩ Lam sẽ không thấy.
Cô nghe thấy tiếng bước chân đến gần, sau đó chiếc mũ ngư dân trên đầu được cởi ra, một bàn tay thon dài chạm vào sau đầu cô.
Giống như một phép thuật, cơ thể đang run rẩy của cô đột nhiên trở nên bình tĩnh dưới sự đụng chạm nhẹ nhàng như vậy, mặc dù Bạch Tử vẫn còn th ở dốc nhưng hiện tại cô đã bình tĩnh hơn so với lúc nãy rất nhiều.
Mặc dù trên mặt đất có một vũng máu lớn nhưng Mạnh Dĩ Lam dường như không quan tâm.
Cô quỳ xuống ngồi sau lưng Bạch Tử, tiếp theo lấy chiếc đèn pin trong tay ra, cố ý tránh ánh sáng chiếu vào người Bạch Tử.
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam bằng cảm nhận mà hơi cúi xuống, ngón tay mảnh khảnh luồn vào trong tóc Bạch Tử bắt đầu vuốt v e nhẹ nhàng, từng chút một trượt xuống cổ Bạch Tử, xoa xoa cổ cô như xoa bóp.
Mặc dù phần lớn cơ thể của Bạch Tử bị ép vào bức tường lạnh lẽo, tay chân lạnh đến mức bất tỉnh, nhưng duy chỉ có cái cổ nơi ngón tay Mạnh Dĩ Lam chạm vào là cảm giác ấm áp vô cùng thoải mái.
Giống như ngọn đèn ấm trong cơn bão tuyết, tưởng chừng như yếu ớt nhưng vẫn thật lâu không tắt.
Cảm giác tuyệt vời như vậy khiến Bạch Tử không khỏi hơi nghiêng người, tiến lại gần Mạnh Dĩ Lam.
Dường như thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng cũng tựa như chỉ trong chốc lát, không biết là do Mạnh Dĩ Lam cực kỳ kiên nhẫn an ủi, hay là do máu bổ sung năng lượng, mà Bạch Tử vừa rồi gần như sụp đổ, đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Lúc này Bạch Tử cuối cùng cũng nhận ra mình đã quay người từ lúc nào, trán dán chặt vào đầu gối Mạnh Dĩ Lam.
Điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa là Mạnh Dĩ Lam không những không tránh mặt cô mà còn trực tiếp đặt đèn pin xuống, một tay nhẹ nhàng xoa cổ cô, tay kia xoa đầu cô, như coi Bạch Tử giống sủng vật, ôn nhu dỗ dành.
Bạch Tử đột nhiên tỉnh lại, đột nhiên lùi về phía sau, nhưng đầu lại không ngờ đập vào bức tường phía sau, phát ra một tiếng "bụp".
Mạnh Dĩ Lam sửng sốt, lúc cô đang muốn đến gần, Bạch Tử có chút lúng túng ngồi dậy, lưng tựa vào tường, cách xa người trước mặt.
Hai người nhất thời không nói nên lời, nhất là Bạch Tử không dám ngẩng đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam.
Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng nâng người lên ngồi thẳng.
Sau đó, cô tự nhiên nhặt chiếc mũ ngư dân trên đùi lên, đội lại lên đầu Bạch Tử.
Bạch Tử giống như một cái tượng gỗ, cứng đờ thân thể, tuỳ ý động tác của đối phương, cố gắng đè nén lo lắng trong lòng. Cô không biết phải giải thích hành vi điên rồ của mình với Mạnh Dĩ Lam như thế nào, chứ đừng nói đến việc đối phương sẽ nhìn nhận cô như thế nào.
Mạnh Dĩ Lam tựa hồ rất bình tĩnh, vẻ mặt ôn nhu nhặt túi máu trên mặt đất lên, nhẹ giọng hỏi: "Đây là Du Vu Ý đưa cho cô sao?"
Bạch Tử cuối cùng cũng dám ngước mắt lên, nhìn Mạnh Dĩ Lam đang cẩn thận xem xét túi máu, gật đầu.
Chuyện này cô không cần phải giấu giếm, huống chi Mạnh Dĩ Lam đã biết được từ Thạch Lỗi rằng Du Vu Ý trước đó cũng từng bị cắn.
"Từ lâu rồi, tôi đã nghe được điều gì đó, lúc đó tôi còn tưởng rằng chỉ là do một số người bịa ra thôi," Mạnh Dĩ Lam nhỏ giọng nói, "Họ nói rằng những người có khả năng miễn dịch với virus, mặc dù vẫn giữ được ý thức, nhưng kỳ thật..."
"Cần phải liên tục uống máu," Bạch Tử hít một hơi, thay Mạnh Dĩ Lam tiếp lời, "Nếu không toàn thân sẽ thối rữa, trở thành một kẻ vô dụng."
Cô vừa dứt lời, cửa phòng tiện ích bị gõ ba lần, sau đó có giọng nói của Du Vu Ý truyền đến: "Nhóc thỏ hoang?"
Không hiểu sao Bạch Tử lại không muốn đáp lại Du Vu Ý.
Bạch Tử nhìn Mạnh Dĩ Lam, phát hiện đối phương thần sắc đột nhiên lạnh lùng, nhưng trong nháy mắt, vẻ lạnh lùng lại biến mất, tựa hồ Bạch Tử đã vô tình nhìn nhầm.
Có thêm hai tiếng gõ cửa.
"Mạnh tiểu thư?" Lần này là giọng của Thạch Lỗi.
Mạnh Dĩ Lam cũng giống như Bạch Tử, không để ý tới người ngoài cửa, tựa hồ do dự một chút, sau đó hơi mở miệng hỏi một câu mà Bạch Tử không biết trả lời thế nào: "Sao cô ấy lại gọi cô là nhóc thỏ hoang?"
Bạch Tử: "?"
Không đợi cô trả lời, Mạnh Dĩ Lam lại hỏi: "Cô có thích cô ấy gọi cô như vậy không?"
Bạch Tử không kịp phản ứng, vốn tưởng rằng Mạnh Dĩ Lam sẽ tiếp tục hỏi cô về chuyện "thân thể thối rữa" như thế nào.
Khi sự im lặng của Bạch Tử kéo dài, có thể thấy khuôn mặt của Mạnh Dĩ Lam ngày càng trở nên lạnh lùng hơn.
Sau đó Bạch Tử mới tỉnh táo lại, lắc đầu.
Nhận được câu trả lời phủ định, vẻ mặt lạnh lùng của Mạnh Dĩ Lam lập tức dịu xuống, mặc dù không có chút ý cười nào, nhưng rõ ràng đã không còn lạnh lùng như trước nữa, lạnh đến mức có thể xua đuổi mọi người cách xa ngàn dặm.
"Quần áo," Mạnh Dĩ Lam đột nhiên nói, "Lại bẩn rồi."
Bạch Tử cúi đầu, thấy không chỉ mình mà cả quần của Mạnh Dĩ Lam cũng dính đầy máu.
Mặc dù, trong thế giới bấp bênh bây giờ, người ta không nên lo lắng về độ sạch sẽ của quần áo, nhưng thật quá đáng nghi khi hai người đột nhiên dính một lượng máu lớn.
"Nhóc thỏ hoang?" Có thêm hai tiếng gõ cửa.
Lần này Mạnh Dĩ Lam trực tiếp đứng dậy đi ra cửa.
"Xin lỗi," Mạnh Dĩ Lam thò nửa khuôn mặt qua khe cửa rộng chưa đến 10 centimet, nhẹ nhàng nói với Du Vu Ý ở ngoài cửa: "Có thể phiền cô lấy giúp chúng tôi quần và áo khoác được không, ba lô của tôi đặt ở góc bên trái của bếp lửa."
Du Vu Ý sửng sốt một chút, lông mày hơi nhíu lại, nhưng nhanh chóng gật đầu rõ ràng rồi quay người rời đi.
Thạch Lỗi đứng phía sau Du Vu Ý nghiêng người định lén nhìn phía sau Mạnh Dĩ Lam nhưng lại bị Mạnh Dĩ Lam trừng mắt nhìn.
Thạch Lỗi bị ánh mắt của Mạnh Dĩ Lam làm cho giật mình, hắn chưa bao giờ bị đối xử bằng thái độ lạnh lùng rõ ràng như vậy, nhưng hắn còn chưa kịp nói chuyện thì cánh cửa đã nhanh chóng đóng lại.
Như đang kìm nén một hơi thở nghẹn ngào trong cổ họng, Thạch Lỗi tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn không còn cách nào khác đành phải quay lại bếp lửa.
Một lúc sau, Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam thay quần áo xong, lần lượt đi ra khỏi phòng vệ sinh, vẻ mặt vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Phì Thu đã lấy những đoạn xác của Đàm thúc ra khỏi bao cát, đứng ở đầu cầu thang, dùng quần áo che miệng và mũi, chịu đựng mùi hôi nồng nặc, đồng thời cố gắng gắn các bộ phận cơ thể đã thối rữa lại với nhau thành cơ thể hoàn chỉnh.
Du Vu Ý không có thời gian giám sát Phì Thu, cô ấy đang bận băng bó vết thương cho Du Tâm.
Lúc này Hoa tỷ từ ngoài vách kính đi vào, đi đến ghế sofa nói với mọi người: "Nếu các người muốn về thành phố B càng sớm càng tốt, có lẽ đi theo đường hầm là một lựa chọn không tồi."
Thạch Lỗi nghe xong lời của Hoa tỷ, liếc nhìn Mạnh Dĩ Lam rồi đồng ý: "Tôi đồng ý."
"Tôi đi bộ đến đầu kia của đường hầm chỉ khoảng mười phút thôi," Hoa tỷ tiếp tục, "Con đường hẳn là thông thoáng."
"Tôi khuyên các người không nên cố gắng như vậy," Du Vu Ý đắp chăn cho Du Tâm, "Nếu không, còn chưa đến thành phố B, được nửa chừng đã bị chôn sống."
Mạnh Dĩ Lam không nói gì, cúi đầu giúp Mao Mao kéo tấm chăn rách mắc kẹt giữa hai ngón chân.
Thạch Lỗi và Hoa tỷ nhìn nhau, không nói lại chủ đề này nữa.
Bạch Tử cầm bộ quần áo cô và Mạnh Dĩ Lam thay, đang định đi phòng vệ sinh giặt sạch thì bị Du Vu Ý từ phía sau nhanh chóng kéo sang một bên.
"Nhóc thỏ hoang," Du Vu Ý khoanh tay trước ngực, trên mặt nở nụ cười quái dị, dựa sát vào Bạch Tử, trầm giọng trêu chọc: "Vừa rồi cô ở trong đó làm gì?"
Không biết vì sao, Bạch Tử vừa nghe đến cái tên "Nhóc thỏ hoang", chợt nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng của Mạnh Dĩ Lam, không khỏi nói: "Đừng gọi tôi là nhóc thỏ hoang, tôi không thích."
Du Vu Ý cười khúc khích, không trầm ngâm vấn đề này nữa: "Tôi muốn nhờ cô một việc."
Bạch Tử nhíu mày khó hiểu.
"Tạm thời giúp tôi nhìn xem Du Tâm," Du Vu Ý thu hồi nụ cười, tỏ ra thái độ nghiêm túc hiếm có, "Lát nữa tôi phải cùng mập mạp ra ngoài tìm nơi chôn cất Đàm thúc."
Bạch Tử không trả lời, cô quay mặt nhìn về phía cầu thang, nơi Phì Thu vẫn đang cúi người, cố gắng gắn lại phần chi vừa lấy ra khỏi bao cát.
"Hơn nữa, thuốc sắp hết rồi," Du Vu Ý lại nói, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết, "Tôi sợ vết thương của Du Tâm sẽ bị nhiễm trùng, cho nên tôi phải tìm thêm một ít thuốc thảo dược. Tôi đi rồi về, Du Tâm xin cô chiếu cố."
Cũng không phải việc gì khó, Bạch Tử gật đầu.
"Cám ơn," Du Vu Ý khôi phục lại giọng điệu cợt nhã như thường lệ, "Nhóc thỏ hoang."
Bạch Tử chỉ cau mày, Du Vu Ý lại nói thêm: "Cô không thích biệt danh này cũng không sao, chỉ cần tôi thích là được." Nói xong, cô mỉm cười với Bạch Tử, xoay người đi về phía Phì Thu.
Sau khi Du Vu Ý và Phì Thu rời khỏi, Bạch Tử treo quần áo đã giặt xong lên dây phơi, sau đó ngoan ngoãn thực hiện lời hứa của mình, ngồi xếp bằng lặng lẽ bên ghế sofa, trông chừng Du Tâm đang ngủ.
Không biết qua bao lâu, Bạch Tử chợt phát hiện Mạnh Dĩ Lam và Thạch Lỗi đang cãi nhau ở một góc xa, vẻ mặt và giọng điệu đều không mấy thân thiện.
Điều này khiến Bạch Tử nhớ tới cuộc trò chuyện giữa hai người mà cô vô tình nghe được cách đây không lâu.
Nhưng lần này hai người đứng cách quá xa, ngay cả Bạch Tử cũng nghe không rõ cuộc nói chuyện của họ.
Trực giác của Bạch Tử nói cho cô biết, Thạch Lỗi nhất định đang âm thầm âm mưu gì đó, Du Vu Ý lo lắng cũng không chút nào dư thừa.
Cô nhớ rõ Thạch Lỗi từng nói với Mạnh Dĩ Lam: "Nếu cô thực sự không muốn giao Bạch Tử ra." Hơn nữa, cô vẫn chưa quên lời hứa của Mạnh Dĩ Lam, cô ấy sẽ bảo vệ mình về đến thành phố B an toàn.
Bạch Tử nghĩ có lẽ mình nên càng sớm càng tốt nói chuyện với Mạnh Dĩ Lam về vấn đề này.
Một lúc sau, cuộc tranh cãi giữa Mạnh Dĩ Lam và Thạch Lỗi vẫn không dừng lại, Bạch Tử có chút lo lắng muốn lại gần lắng nghe, nhưng hai người đột nhiên đi về phía cầu thang. Mạnh Dĩ Lam liếc nhìn Bạch Tử, sau đó, cô đi theo Thạch Lỗi.
Ước chừng nửa giờ sau, từ cầu thang truyền đến tiếng chạy vội vã, Thạch Lỗi chạy tới bên cạnh Bạch Tử, vẻ mặt hoảng sợ: "Mạnh tiểu thư, Mạnh tiểu thư..."
Bạch Tử không đợi đối phương nói xong liền đứng dậy chạy lên lầu.
Bạch Tử đứng ở đầu cầu thang nhìn quanh, rất nhanh, cô đã phát hiện Mạnh Dĩ Lam đang đứng ở góc cuối, dựa vào tường nhìn xuống sàn nhà.
Bạch Tử không chút suy nghĩ chạy đến bên cạnh Mạnh Dĩ Lam, xác định đối phương không hề hấn gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Dĩ Lam vẫn chưa tỏ ra chút nghi ngờ về sự xuất hiện của Bạch Tử, cô tâm sự nặng nề đến mức chỉ liếc nhìn Bạch Tử rồi quay đi.
"Xảy ra chuyện..." Bạch Tử vừa hỏi, nhưng Mạnh Dĩ Lam lại nhẹ nhàng nói: "Cô biết đấy, chính phủ hiện đang tìm kiếm khắp nơi những người có khả năng miễn dịch với virus."
Bạch Tử không có trả lời.
"Thật ra..." Mạnh Dĩ Lam cau mày, muốn nói chuyện, nhưng lại khó nói.
Không hiểu sao trong lòng Bạch Tử lại có một loại cảm giác mãnh liệt, nàng biết rõ Mạnh Dĩ Lam muốn nói gì, vì thế gật đầu, rất bình tĩnh nói: "Tôi biết, tôi chính là hàng mà cô đang tìm."
Mạnh Dĩ Lam sửng sốt một lát, vẻ mặt mơ hồ, nhưng rất nhanh ổn định tâm tình, dùng giọng trầm trầm chỉnh lại, có chút lo lắng: "Không phải cô, mà là những người như cô, miễn nhiễm với virus."
So với sự lo lắng ngày càng rõ ràng toát ra từ Mạnh Dĩ Lam, trong mắt Bạch Tử lại tràn đầy sự bình tĩnh và chân thành đối lập: "Mạnh Dĩ Lam, tôi nguyện ý."
Tim cô bị đánh mạnh một cái, không đau, nhưng lại khiến Mạnh Dĩ Lam cảm giác như toàn thân bị bóp nghẹt dưới đáy biển sâu, không thể thở được.
"Tôi nguyện ý giúp cô đổi lấy Lâm Khúc Vi." Bạch Tử nói.
Mạnh Dĩ Lam không thể giải thích được trong lòng mình đang có cảm giác gì, nhìn Bạch Tử đang định nói chuyện thì tiếng mở cửa từ xa truyền đến.
Du Vu Ý và Phì Thu đã trở lại.
Mạnh Dĩ Lam đang dựa vào tường lập tức đứng thẳng lên, vẻ mặt ngơ ngác như đang cố gắng hết sức để kìm nén điều gì đó.
"Sao vậy?" Du Vu Ý tay cầm một túi lớn thảo dược hái từ đâu đó, nhìn thấy hai người đứng trong góc, nghi ngờ hỏi.
Phì Thu đứng bên cạnh cô đổ mồ hôi đầm đìa, mệt mỏi thậm chí còn không buồn chào hỏi.
Mạnh Dĩ Lam liếc nhìn hai người, khóe miệng hơi cong, như thường lệ nói: "Không có gì." Nói xong xoay người đi xuống lầu.
Nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam quái dị như vậy, nghi hoặc trong lòng Bạch Tử giống như một quả bóng bay, dần dần phồng lên, cuối cùng khi cô và mọi người quay lại bếp lửa, quả bóng bay đã nổ tung, Du Tâm đang ngủ trên ghế sofa, không thấy đâu.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các bạn rất nhiều vì sự ủng hộ của các bạn,
Tôi chúc các bạn một ngày cuối tuần vui vẻ!
Hẹn gặp lại các bạn ở chương tiếp theo:)
Canh gà trích lời:
Kỳ thực mọi chuyện rất đơn giản, đừng suy nghĩ nhiều.