Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em

Chương 25



Sau khi tỉnh táo lại, Đinh Bán Hạ trộm liếc nhìn khu bình luận.

… Đúng như dự đoán.

Các fan đều sắp phát điên.

“Được được được, em muốn được Tên Điệu chăm sóc hu hu hu, Tên Điệu, em yêu anh cả đời a a a!”

“Tên Điệu, anh tha cho em đi... Em thật sự hết sạch máu rồi, để cho em sống sót đi, cảm ơn hu hu hu.”

“Trước đây tôi ghen tị với chị gái nhỏ Alexia. Bây giờ, tôi đã không thể nào ghen tị nổi nữa. Tên Điệu công khai đối xử với chị ấy khác với mọi người a a a!”

“Bé vẫn muốn đấu tranh một chút! Tên Điệu, bé cũng biết bói toán, xin anh liếc nhìn bé một cái đi hic hic hic.”

...

Cô Đinh bạo dạn cảm thấy hơi chột dạ.

Người đàn ông lạnh lùng kia lại đột nhiên mở mic. Trong giọng nói luôn lạnh nhạt bây giờ lại tràn đầy ý cười, tựa như có ánh sáng nhảy lên: “Được rồi, mọi người đừng bắt nạt Xia Xia nữa.”

Mọi người trong danh sách mở mic: “Ồ~”

Thù Vinh còn cố tình lặp lại một lần nữa: “Đừng bắt nạt Xia Xia~ Hay hay hay, nghe thấy chưa, mọi người đừng bắt nạt Xia Xia của chúng ta, Tên Điệu sẽ đau lòng.”

Ngay cả Khâu Lạc Lê dịu dàng cũng mở miệng trêu chọc: “Chúng tôi không hề bắt nạt Xia Xia, Tên Điệu, cậu xem chúng tôi đều rất quan tâm cô ấy.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Bây, bây giờ lẻn đi còn kịp không?

Tô Mạc Già lại không nói nữa.

Sau khi cười đủ rồi, Thù Vinh mở mic nói: “Được rồi, Tên Điệu đã làm mẫu cho mọi người rồi, tiếp theo ai trong số mọi người ra pia diễn một đoạn với Xia Xia?”

Có lẽ vừa rồi câu nói “Được... Được” chứa đầy tình cảm của Đinh Bán Hạ đã cho những người mới hy vọng, chàng trai tên là “Lưu Dương” xung phong nhận việc.

Cô Đinh đã thầm nói xin lỗi với Lưu Dương ở trong lòng trước, thật sự rất xin lỗi cậu.

Quản lý phòng nhanh chóng gửi kịch bản mà hai người phải diễn với nhau vào khu bình luận, còn cấm các fan lên tiếng.

Cảm xúc khi diễn của Lưu Dương không tệ lắm, câu đầu tiên cũng khá hay.

“Hôm nay anh tới đây vì muốn nói tạm biệt với em. Ngày mai anh sẽ phải rời khỏi đây.”

Giọng nói kiềm chế không nỡ và luyến tiếc, cảm xúc rất tốt.

Các fan đang thầm gật đầu. Lúc cảm thấy người mới này rất tốt thì nghe được giọng nói của Đinh Bán Hạ...

“Anh nói gì cơ?”

Giọng nói rất êm tai, vừa nhẹ nhàng vừa trong trẻo, là giọng nói được rất nhiều người thích.

Nếu, nếu có thể nhiều cảm xúc hơn chút thì sẽ tốt hơn...

Thật sự, Thù Vinh vẫn luôn rất tò mò, sao Đinh Bán Hạ lại có thể nói bốn chữ này mà không có một chút cảm xúc nào?

Lúc ấy Lưu Dương đã bắt đầu toát mồ hôi, wow, thật sự không cho người ta một con đường sống sao?

Sau khi hai người nói vài câu, giọng nói của Lưu Dương có chút nghẹn ngào: “Thù Vinh, Tên Điệu, chị gái nhỏ Alexia, mọi người tha cho em đi!”

Đinh Bán Hạ: “...”

Này, pia diễn với cô thật sự đau khổ như vậy sao?

Vậy sao lần nào Tô Mạc Già pia diễn với cô cũng vô cùng vui vẻ?

Quản lý phòng lau mồ hôi, hủy bỏ hạn chế lên tiếng của các fan.

Sau đó, khu bình luận lập tức xẹt qua nhiều chuỗi “Ha ha ha”...

Cô Đinh cảm thấy mình rất buồn.

Thù Vinh và Thư Phong cười đến mức sắp hết cả hơi.

Thư Phong mở mic, giọng nói cực kỳ “Công” tràn đầy ý cười: “Ha ha ha Lưu Dương, cậu đã cảm nhận được sự đau khổ ban nãy của tôi rồi nhỉ ha ha ha, vừa rồi nghe Alexia pia diễn với Tên Điệu, tôi còn tưởng rằng pia diễn với tôi là ngoại lệ, không ngờ lại ha ha ha...”

Anh ấy vừa cười vừa không quên hỏi Đinh Bán Hạ: “Alexia, tôi muốn phỏng vấn cô một chút, sao cô lại có thể nói không cảm xúc như vậy?”

Đinh Bán Hạ giật giật khóe miệng.

Tô Mạc Già lại chậm rãi mở mic, trông có vẻ thản nhiên và không chút để ý nào: “Tôi có tình cảm là đủ rồi.”

-

Đinh Bán Hạ cũng không biết mình đã kết thúc buổi huấn luyện công khai này như thế nào.

Có lẽ cô thật sự đã quen với việc bùng nổ.

Sau khi bạn quen với cách nói chuyện của Tô Mạc Già, sẽ...

Không, cô vẫn sẽ đỏ mặt hu hu hu, cô rác rưởi quá hu hu hu.

Vào ngày hôm sau, Trần Nam gọi điện thoại nói với cô về chuyện này: “Hạ Hạ, rốt cuộc Tên Điệu thích cậu đến mức nào nhỉ?”

Đinh Bán Hạ rất buồn rầu.

Cô ngồi trên giường ôm gối ôm, nhẹ nhàng trả lời: “Tô Mạc Già không thích mình đâu...”

Trần Nam trợn trắng mắt rất không có khí chất.

“Hạ Hạ Hạ Hạ, mình thấy được một thứ hay!”

Đinh Bán Hạ khó hiểu: “Hả?”

Trần Nam nhanh chóng chia sẻ một bài đăng Weibo cho Đinh Bán Hạ.

Là bài Weibo được một fans của Tô Mạc Già đăng.

Không thích ăn ớt xanh —Ci: “Tổng kết lại những câu nói kinh điển mà Tên Điệu từng nói, chia sẻ cho mọi người.”

Kèm theo một bức ảnh.

Tôi thích... Con gái biết bói toán. Không cho (đùa giỡn). Tarot Reader tốt nhất. Tôi có tình cảm là đủ rồi.

...

Một danh sách dài.

Trần Nam tặc lưỡi với vẻ ngạc nhiên: “Cậu xem chưa, cậu nhìn những lời đó đi, cậu lại trợn tròn mắt rồi nói với mình là Tên Điệu không thích cậu à!”

Đinh Bán Hạ mím môi, không nói gì.

Đối mặt với sự ép hỏi dồn dập của Trần Nam, Đinh Bán Hạ chọn chuồn êm: “Này Trần Nam, mẹ mình bảo mình đi bệnh viện cùng mẹ, lát nữa nói chuyện với cậu sau.”

Trần Nam hận sắt không thành thép.

Đinh Bán Hạ cũng không nói dối, mẹ Đinh thật sự gọi cô đi bệnh viện: “Hạ Hạ, con nhanh lên!”

Đinh Bán Hạ vội vàng đáp: “Vâng vâng vâng, con xong ngay đây!”

Mẹ Đinh thường xuyên bị cao huyết áp, vậy nên mỗi tháng đều sẽ đến bệnh viện xét nghiệm.

Đinh Bán Hạ đi lấy túi, đột nhiên nhớ tới gì đó, cô ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, mẹ vẫn muốn đến bệnh viện kia à?”

Mẹ Đinh hơi khó hiểu: “Đương nhiên rồi, mẹ không bị gì thì đổi bệnh viện làm gì?”

Đinh Bán Hạ mím môi, sau đó cô chạy về phòng lấy tấm danh thiếp mà Từ Lục Ly đã đưa cho cô trước đây.

… Nơi Từ Lục Ly làm việc, chính là bệnh viện này, không sai.

2 ngày trước vốn định đi trả ô cho Từ Lục Ly rồi, nhưng Đinh Bán Hạ đang sống cuộc sống lười biếng quá thoải mái nên thật sự cô rất lười hoạt động.

Hôm nay, hay là tiện đường trả ô cho Từ Lục Ly nhỉ?

Cô tìm thấy chiếc ô mà trước đây Từ Lục Ly cho mình mượn, lại lạch bạch chạy ra khỏi phòng.

Hôm nay là chủ nhật... Từ Lục Ly có ở bệnh viện không?

Cô suy nghĩ một lát rồi vội vàng gửi tin nhắn cho Từ Lục Ly: “Hôm nay cậu có ở bệnh viện không? Mình đi đưa ô cho cậu.”

Sau đó cô bỏ ô vào trong túi rồi đi ra ngoài với mẹ Đinh.

Điện thoại rung một cái.

Từ Lục Ly trả lời lời ít mà ý nhiều: “Có.”

Vừa khéo.

Cô Đinh rất hài lòng.

Mặc dù hôm nay là chủ nhật, nhưng bệnh viện vẫn có rất nhiều người.

Sau khi đăng ký số thứ tự xong, mẹ Đinh ngồi trên ghế chờ đến lượt.

Đinh Bán Hạ nháy mắt: “Mẹ, con đi vệ sinh.”

… Cũng không biết tại sao, Đinh Bán Hạ lại cảm thấy hơi chột dạ. Cô không nói với mẹ Đinh rằng cô muốn đi tìm Từ Lục Ly.

Có lẽ là cô cảm thấy nếu nói cho mẹ biết thì cô sẽ bị ép hỏi rất nhiều câu hỏi linh tinh...

Cô lang thang khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được khoa Trung Y.

Đinh Bán Hạ ngăn một y tá nhỏ lại rồi hỏi: “Chào cô, xin hỏi bác sĩ Từ Lục Ly ở đâu?”

Y tá nhỏ nghe vậy thì không hề khách sáo mà đánh giá Đinh Bán Hạ, Đinh Bán Hạ bị nhìn đến nỗi sững sờ.

Chuyện gì vậy?

Sau đó y tá nhỏ chỉ qua loa phương hướng cho Đinh Bán Hạ trước, rồi lại hóng hớt hỏi: “Cô gái, cô là người bệnh hay là...?”

Đinh Bán Hạ mỉm cười: “Tìm bác sĩ Từ có chút việc.”

Lúc y tá nhỏ còn định hỏi thêm gì đó thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên.

“Y tá Dương, cô bốc thuốc xong chưa?”

… Là bác sĩ Từ.

Y tá Dương vội vàng quay đầu lại, nhìn Từ Lục Ly mặc đồng phục bác sĩ đang đứng cách mình 1m, áy náy nói: “Bây giờ tôi đi ngay.”

Sau đó cô ấy cũng không dám tám chuyện thêm nữa, vội vàng rời khỏi đây.

Chỉ là lúc rời đi, cô ấy vẫn không nhịn được mà quay lại nhìn.

Ở bệnh viện này, bác sĩ Từ nổi tiếng là lạnh lùng xa cách với kỹ thuật cao siêu lại đang đi đến bên cạnh cô gái, khóe môi hơi cong lên, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng: “Ăn cơm trưa chưa?”

Y tá Dương: “...”

Là chuyện như thế nào vậy, cô ấy cảm thấy tròng mắt mình sắp rớt ra ngoài luôn rồi...

Đây thật sự là bác sĩ Từ sao!?

Có phải bị ai nhập không a a a!

Đinh Bán Hạ nhếch môi, nhẹ nhàng bảo: “Vẫn chưa ăn, định chờ mẹ xét nghiệm xong lại đi ăn cơm, không ngờ hôm nay bệnh viện lại nhiều người như vậy.”

Từ Lục Ly nhíu mày: “Mình quen bác sĩ khoa xét nghiệm, dì vẫn đang đợi à? Hay là mình dẫn hai người đi xét nghiệm nhé.”

Đinh Bán Hạ vội vàng lắc đầu: “Không cần không cần.”

Cô thật sự không muốn nợ tình nghĩa của Từ Lục Ly nữa Orz...

Từ Lục Ly không nói gì mà chỉ nhìn Đinh Bán Hạ.

Đinh Bán Hạ: “...”

Áp lực quá...

Cô nuốt nước bọt: “Vậy cậu, tiện không? Có không ổn lắm hay không?”

Lúc này Từ Lục Ly mới nở nụ cười: “Không sao, bác sĩ khoa xét nghiệm là anh họ của mình.”

… Vậy nên, cuối cùng Đinh Bán Hạ thực sự không hiểu làm thế nào mà Từ Lục Ly lại dẫn mình và mẹ đến khoa xét nghiệm một cách nhanh chóng, rồi anh nói với một bác sĩ ở bên trong: “Anh họ, phiền anh giúp dì xét nghiệm một chút.”

Người “Anh họ” này trông cũng rất trẻ tuổi, anh ấy nghe vậy thì cảm thấy hứng thú mà nhìn thoáng qua mẹ Đinh và Đinh Bán Hạ, sau đó anh ấy hỏi Từ Lục Ly: “Người này là?”

Từ Lục Ly không trả lời, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn anh ấy.

Anh họ trông có vẻ cũng nhanh chóng hiểu ra, anh ấy vỗ vai Từ Lục Ly: “Không thành vấn đề không thành vấn đề, dì, phiền dì đi với cháu một chuyến.”

Đinh Bán Hạ: “...”

Nhanh như vậy ư?

Có quan hệ thật sự tốt đến vậy sao?

Từ Lục Ly đứng tại chỗ, khí chất nổi bật.

Các y tá đi tới đi lui đều không nhịn được mà nhìn về phía anh, sau đó lại nhìn sang cô Đinh xinh xắn đáng yêu đứng bên cạnh anh.

Từ Lục Ly không để lộ cảm xúc gì, nhưng điểm khác hoàn toàn với bác sĩ Từ trước đây chính là, dường như bây giờ anh cực kỳ vui vẻ, toàn bộ khí chất có vẻ như đều dịu dàng hơn.

Từ Lục Ly nhìn về phía cô gái xinh xắn: “Buổi trưa muốn ăn gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.