Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Chương 1



Tám rưỡi trung tâm giám định tư pháp An Hàng mở cửa, Lục Thích mang một cô gái mang thai tóc tím từ trong xe ra. Vali ở ghế sau còn chưa kéo hết khóa, một đống quần áo và đồ trang điểm lăn ra, trợ lý Cao Nam vừa nhặt một lọ tinh dầu lên thì bị Lục Thích đá cho một cái. Lục Thích tinh thần phấn chấn nói: “Đừng động vào, cậu vào trước đi!” Cô gái tóc tím bám víu cửa xe hô: “Nhặt giúp tôi đi! Anh có biết nó đắt thế nào không! Anh bạo lực với phụ nữ có thai! Tôi phải báo cảnh sát! Cứu mạng!”

Lục Thích đá cửa, kéo cô gái đi, “Ồ, phụ nữ có thai? Cô sao? Tôi còn nghĩ cô bị gối đè u mê rồi chứ, chơi cho lắm vào, còn học theo người ta bỏ nhà trốn đi!”

Nhân viên công tác giữ một khoảng cách với hai người, cung kính đưa bọn họ vào phòng khách. Cao Nam đã được tư vấn xong quay lại nói: “Có thể làm gấp, tám tiếng là có kết quả.”

Lục Thích ngồi trên sô pha, vắt chéo chân hỏi: “Bên phía Thẩm Huy thế nào?” Vừa hỏi một câu, anh đạp mạnh về phía bàn trà, tiếng va chạm chói tai qua đi, bàn trà đập vào cạnh cửa, cô gái tóc tím chuẩn bị chạy trốn sắc mặt trắng bệch, ôm bụng không dám nhúc nhích. Lục Thích chỉ vào bụng cô gái, khẽ nói: “Lần sau tôi sẽ ra tay với nó!”

Im lặng một lúc, Cao Nam mới trả lời: “Mười phút nữa Thẩm Huy đến.”

Mười phút sau, Thẩm Huy mang theo một chàng trai tầm hai mươi tuổi đi vào cửa, trên đường đi chàng trai không ngừng kêu la, ra sức minh oan cho bản thân, sau khi nhìn thấy cô gái tóc tím càng thêm kích động, “Ngay cả quần cô lão tử còn chưa cởi, mợ nó cô ngủ với người khác rồi nghĩ là tôi à? Tiện nhân!” Một chuỗi lời thô tục ân cần thăm hỏi tổ tiên đối phương, càng mắng càng hăng, khua chân múa tay, còn chưa đụng được đến một sợi tóc của đối phương, thì thắt lưng đã bị người ta đạp cho một cái, té ngã xuống mặt đất. Lục Thích thu chân lại, cởi áo khoác quất lên mặt cậu ta, quả đấm giáng xuống. Từ đầu đến cuối chỉ có mấy chục giây, tiếng gào thét vang lên mấy lần, nhân viên công tác mới có phản ứng, vội vàng gọi bảo vệ. Cao Nam nhả kẹo cao su đang nhai, che cho cô gái tóc tím sắc mặt ngày càng trắng bệch, nói: “Đừng lo, cô đứng yên, cẩn thận đánh vào cô đấy.”

Chiếc bàn đổ xuống đất, Lục Thích càng đánh càng hăng, không ai có thể tới gần kéo anh ra, Thẩm Huy vô cùng lo lắng, đang chuản bị tiến lên, đột nhiên thấy từ bên cạnh nhân viên công tác bên ngoài, một bóng người thon thả lướt gió vụt qua, nắm cổ áo Lục Thích, cánh tay vung lên, “Rầm.”

Lục Thích ngã xuống sàn nhà trơn bóng, chống tay, ngẩng đầu lên, trong tầm mắt lờ mờ thấy người nọ đứng lên, giống như một người sắp chết vùng vẫy nhằm về phía anh, lại chợt bị người túm đi, đập mạnh tại chỗ. Giữa chiến trường chỉ còn một người đứng, người nọ mặc áo blouse trắng, dáng người nhỏ bé, mái tóc buộc đuôi ngựa, tóc mái che khuất đuôi mắt, mắt to miệng nhỏ, giống cô gái nhỏ dịu dàng. Lục Thích che phần mắt phải vừa nhức vừa đau. Vớ vẩn, ảo giác rồi. Mấy phút sau, Lục Thích chỉ vào vách tường nói: “Nghiêm cẩn cầu thực, quy phạm độc lập, khoa học khách quan, công bằng chính xác?” Thẩm Huy trả lời: “Đúng.”

Lục Thích lại chỉ vào bên kia: “Đơn vị công tác tiên tiến giám định tư pháp năm 2017…” Híp mắt lại nhìn chữ nhỏ, “Cục tư pháp thành phố Nam Giang, Hiệp hội giám định tư pháp Nam Giang, tháng 1 năm 2018.”

Thẩm Huy lại đáp: “Đúng vậy.”

Lục Thích quay đầu, nhìn về phía cửa kính, cô gái nhỏ cúi đầu bộ dáng nhận sai, che mắt phải hỏi: “Cô gái kia là ai?” Thẩm Huy nhịn cười, đáp: “Là Chung Bình, Bình trong màn hình di động, trợ lý chủ nhiệm phòng thí nghiệm ADN.”

Chung Bình thành thật nghe dạy bảo xong, ra khỏi văn phòng, đi về phía Lục Thích. Tiếng giày cao gót khẽ vang lên, khuôn mặt Lục Thích căng thẳng, nghiêm túc chờ đợi. Chúng Bình dừng lại trước mặt anh, dáng người chỉ bằng một nửa so với anh, chiều cao chỉ qua bả vai anh một chút, bóng dáng gầy nhỏ, Lục Thích cảm thấy nửa mặt bên vẫn còn đau. Chung Bình cúi đầu nhìn tờ khai trong tay, nói: “Nước ối đã rút ở trong bệnh viện ạ? Tư liệu của Lục Học Nhi còn chưa điền hết, chờ cô ấy từ WC đi ra thì bảo điền nốt, nhà trai không chịu lấy máu, hi vọng mọi người nhanh chóng thuyết phục cậu ta, nếu không hôm nay sẽ không lấy được kết quả.”

Mãi mà không nhận được câu đáp lại, Chung Bình ngẩng đầu nhìn về phía đối phương. Lục Thích cúi đầu nhìn cô, cười lạnh nói: “Các cô có giám định vết thương chứ? Làm cho tôi một cái, trước hết chúng ta nói về thủ tục bồi thường đi.”

Chung Bình nhếch khóe miệng, mỉm cười tạ lỗi: “Quả thực là tôi làm anh bị thương, tôi sẽ chịu trách nhiệm, vậy chúng ta báo cảnh sát đi, chuyện này phải theo trình tự pháp luật.” Dừng một chút, “Nhưng bạn của anh đang đề nghị hòa giải với chúng tôi, các anh có muốn thương lượng một chút hay không?” Lục Thích ôm cánh tay dựa vào tường, cười như gió xuân. Cao Nam cưỡng ép cậu nhóc kia lấy máu, đưa danh thiếp cho cậu ta, sau đó thương lượng tiền thuốc men, lại tìm được Phó chủ nhiệm Hà Tính, đưa danh thiếp nói: “Xin chào phó chủ nhiệm Hà, tôi là Cao Nam trợ lý Tổng giám đốc tập đoàn Vạn Trượng.”

Cao Nam quay lại phòng khách, nói: “Bồi thường cơ bản đã thảo luận xong rồi, đồng ý giải quyết riêng.” Lại rỉ tai với Lục Thích, “Em tìm phó chủ nhiệm Hà Thích…”

Lục Thích đã đói bụng, tùy tiện lấy gói bánh bích quy trên bàn trà bóc ra ăn, bên mép toàn vụn bánh, anh mới “ừm” một tiếng, bảo Thẩm Huy mang Lục Học Nhi về nhà, nhắn nhủ: “Giám sát chặt chẽ nó, đừng để cho nó chuồn mất.”

Lục Học Nhi tức giận đạp vào xe Lục Thích một cái, tiếng còi báo động inh ỏi vang lên. Lục Thích cười nhạo: “Muốn anh khóa thẻ phụ của cô à.” Lục Học Nhi hét: “Anh dám! Anh định giết dân lành à!”

Lục Thích chỉ vào bụng: “Anh mày giết nó trước!”

Cuối cùng Lục Học Nhi ngậm miệng. Chờ hai người kia lên xe rời đi, Lục Thích quay đầu nhìn vào bên trong trung tâm giám định tư pháp, ngoài quầy lễ tân, không thấy bóng dáng ma quỷ nào. Tiếng động cơ gầm rú đi qua, Chung Bình từ trong góc chui đầu ra, khẽ lắc đầu thở dài, cô gái lễ tân cười nói: “Đi rồi đi rồi, đừng sợ, chúng ta nhiều người như vậy mà.”

“Ai sợ anh ta chứ.” Chúng Bình dựa vào quầy lễ tân, nói: “Vóc dáng cao ráo, tỉ trọng không cân đối, đá một cái là bay.”

Cô gái lễ tân buồn cười, nhéo hai má cô. Buổi trưa ăn ở căn tin, theo thường lệ Chung Bình gọi suất cơm đầy ự, nhóm đồng nghiệp khiếp sợ nhìn cô, Chung Bình vênh mặt, ưỡn ngực ngồi xuống. Tôn Giai Hủ để phần cơm xuống bên cạnh Chung Bình, hưng phấn nói: “Lúc sáng tớ không có mặt, có chuyện gì vậy, cậu kể đi.”

Chung Bình xúc cơm, nói ngắn gọn: “Không phải chỉ là hai người đàn ông tranh cãi rồi đánh nhau, đập vỡ cả một cái bàn, kết quả giải quyết riêng thôi mà.”

Tôn Giai Hủ hỏi: “Cả hai người đều phải lấy máu?” Chung Bình lắc đầu: “Người đàn ông mặc âu phục không cần, có lẽ là họ hàng của nhà gái, cùng một họ mà.”

“Chưa chắc đâu, biết đâu anh ta biết mình bị cắm sừng, mới kéo gian phụ tới thì sao?” Chung Bình nhún vai, không tỏ thái độ. Bốn rưỡi chiều, kết quả xét nghiệm ADN được đưa ra, Cao Nam nghe xong điện thoại, nói: “Không phải vẫn ủng hộ sao. Không phải là người đàn ông kia?” Trên trần nhà văn phòng ong ong, tiếng máy bay trực thăng bay từ tây sang đông, Lục Thích gác hai chân lên bàn làm việc, nghịch điều khiển từ xa, để cho trực thăng bay ra khỏi cửa, bay qua một đầu nhân viên nữ, cô gái sợ tức mức hét lên, ôm ngực chạy vào trong văn phòng: “Ông chủ!”

Lục Thích cười ha ha, để cho trực thăng bay trở lại. Anh bỏ điều khiển từ xa xuống, xoay ghế, in một chồng giấy, ném lên bàn nói: “Số điện thoại di động và weibo của đám bạn, tổng cộng hơn ba trăm người, hơn một nửa đều là nam, tuổi từ mười lăm mười sáu đến năm sáu mươi tuổi, điều tra hết cho tôi. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày mang mười người đến trung tâm kia giám định, xem ai là cha ruột đứa trẻ trong bụng kia!”

Cao Nam hỏi: “Năm sáu mươi tuổi cũng phải làm?” “Ai biết khẩu vị của con bé đó như thế nào.”

Khóe miệng Cao Nam nhếch lên, cầm chồng giấy: “Tuân lệnh, ông chủ!”

Bắt đầu từ hôm sau, trung tâm giám định vô cùng náo nhiệt, lượng công việc tăng nhanh chóng, Chung Bình bận đến mức chân không thể chạm đất, giẫm giày cao gót chạy trước chạy sau, khi đang uống nước thì bị người gọi lại: “Tiểu Chung, giúp một chút.”<!--==========DESKTOP CONTENT MIDLE 2===--> <!--Ambient video inpage desktop-->

Chung Bình kẹp tờ giấy trong tay, ôm lấy bình nước, đặt lên máy lọc, sau đó mở miệng phất tay: “Không cần cảm ơn.”

Buổi tối tan tầm, cô mới có thể thở, đá bay giày cao gót, thay giày và đồ thể thao, Tôn Giai Hủ nói: “SR các cậu lại có huấn luyện?” “Không phải, tớ muốn đi leo núi.”

“Đã mệt như chó mà cậu còn muốn tự ngược?” “Cậu biết gì chứ.” Chung Bình giơ cánh tay lên, bắp tay xuất hiện, “Rèn luyện phải kiên trì, nếu không ai thay bình nước cho các cậu đây.”

Tôn Giai Hủ quét qua tay chân nhỏ xíu của cô, cào tóc cô: “Bé ngoan, ăn cơm trước đã, à bắp tay của cậu kìa.”

Chung Bình lái chiếc xe nhỏ, đưa Tôn Giai Hủ đến một cửa hàng bán đồ ăn nhanh mới mở trên phố buôn bán, đúng vào giờ ăn cơm tối người xếp hàng dài, Tôn Giai Hủ oán giận: “Nói ăn tiệc lớn, cậu lại dẫn tớ đi ăn thức ăn nhanh.”

Chung Bình nói: “Chị gái à, em đang chạy theo thời gian đấy. Cậu muốn ăn gì?” Tôn Giai Hủ nhìn về phía tủ kính, báo thực đơn: “Măng tây, thịt kho tàu, khoai sọ, cá rán, bông cải xanh, thêm phần gà nướng đi.”

“Có gà mà không thể mang về, đúng là lạc hậu.” Chung Bình chỉ vào thùng cơm, nói với người bán hàng, “Cho năm phần cơm!”

Tìm một cái bàn ngồi xuống, người bàn bên cạnh ánh mắt khác thường, Tôn Giai Hủ cắn đũa, thấp giọng: “Buổi tối ăn nhiều như vậy không sợ no chết à!”

Chung Bình cười, nhai đầy mồm nói: “Sao ghen tị với tớ ăn hoài không béo chứ gì?” “Chết đi!” Tôn Giai Hủ quét sang bên cạnh, “Cậu cũng tiết chế chút đi.”

“Tớ không ăn bọn họ, cậu cũng thế, nhìn lén họ làm gì.”

Tôn Giai Hủ nói: “Tớ nhìn lén á? Tớ mà phải nhìn lén sao, mọi người đều nhìn chằm chằm vào bàn mình ấy.”

Thật sự mất mặt mà, Chung Bình ăn rất chậm, bạn trai gọi điện đến, Tôn Giai Hủ ôm túi bỏ chạy. Chung Bình đổi sang thìa, vừa ăn vừa chơi di động, người trong cửa hàng ồn ào náo nhiệt, ngọn đèn sáng đến chói mắt, cô đang cân nhắc có nên gọi người bán hàng chỉnh đèn tối đi một chút không, thì một bóng người ngồi xuống. Người nọ kéo chiếc ghế đối diện cô, ngồi ở lối đi nhỏ, hai chân vắt chéo, xấu xa cười với cô. Chung Bình im lặng mấy giây, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời tối đen, anh lại đeo một chiếc kính mát siêu to. Đối phương như thể nghe thấy tiếng lòng cô, từ từ tháo kính xuống, lộ ra bên mắt phải tím bầm. “Cô Chung, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lục Thích châm điếu thuốc, hai chữ “chúng ta” kéo dài theo làn khói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.