Ngoài cửa có người gọi: "Tiểu La? Cô có ở trong không?"
Tiểu La hoàn hồn: "Vâng, tôi ở trong này."
Đồng nghiệp theo tiếng tìm, kinh ngạc nhìn người ngồi dưới đất: "Cả chiều
không thấy bóng dáng cô đâu, đừng nói là cô ở trong này suốt đấy nhé."
Tiểu La hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Di động cũng không mang theo." Đồng nghiệp than thở, liếc nhìn đồng hồ, "Sắp năm rưỡi rồi."
Thật sự là kéo dài cả một buổi chiều, cuối cùng Tiểu La cũng cảm thấy xương
sống thắt lưng ê ẩm, "Mọi người cứ về đi, để cửa cho tôi là được."
"Về gần hết rồi, tôi cũng phải về đây." Đồng nghiệp tò mò, "Rốt cuộc cô đang tìm gì thế? Hồ sơ năm bao nhiêu vậy?"
Tiểu La nói: "Năm 1991."
"Năm 91? Vụ nào thế? Sao đột nhiên lại tìm?"
" Hồ sơ vụ hơn mười năm trước." Tiểu La nói, "Tôi cũng không quá xác
định, chỉ là mơ hồ có ấn tượng, cứ tìm trước đã rồi nói sau."
"Vậy cô cứ từ từ tìm đi, tôi đi đây, nếu cần cứ nói với tôi một tiếng."
"Về đi, mai gặp."
"Tạm biệt."
Đồng nghiệp đi rồi, phòng hồ sơ không có cửa sổ, không nhìn được sắc trời
bên ngoài, Tiểu La xoay bả vai, kéo dây, mở túi hồ sơ ra.
Trong hồ sơ có hai văn bản, một văn bản là thời gian lập hồ sơ, văn bản kia
là năm người mất tích, cô ấy cầm phần hồ sơ về người mất tích năm 1991,
năm 2006 người thân tìm đến đơn vị xin giúp đỡ, lập tức lập hồ sơ, hai
năm sau xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hồ sơ niêm phong cất vào kho.
Túi hồ sơ đầy tro bụi, Tiểu La phủi đi, rút tài liệu bên trong ra.
Bên trong viết tuổi người mất tích, tin tức của cha mẹ, quá trình mất tích
và tìm người, cuối cùng còn có ảnh chụp người mất tích và ảnh chụp chung với cha mẹ.
Tiểu La quan sát người trong ảnh chụp, cố gắng nhớ lại, mày càng nhíu chặt.
Cô ấy sắp xếp lại đống hồ sơ mình làm loạn, để lại lên giá, cầm phần hồ
sơ này rời đi.
Văn phòng đã không còn ai, cô ấy bật đèn, trở lại chỗ ngồi, lên mạng gõ từ khóa - Lục Thích.
Trang web xuất hiện, có mấy tin tức về ẩm thực xuất hiện tên anh, nhìn nội
dung, cô ấy nhớ tới đối phương từng nói thông tin của mình rất ít ỏi,
xem ra quả thực là vậy, ngay cả ảnh chụp đều không phải trực diện mặt,
nội dung về anh càng ít hơn.
Suy nghĩ một chút, cô ấy lại tìm kiếm tập đoàn ẩm thực, ấn vào trang tin tức về người sáng lập.
Những năm tám mươi gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tất cả đều là
tiểu sử về học tập và gây dựng sự nghiệp, không có tin tức liên quan đến gia đình. Năm 1997 qua đời, từ đó cha và em trai tiếp quản công ty, mấy năm trước người cha qua đời, em trai tiếp nhận toàn bộ tập đoàn, có lẽ
phải khoảng hai năm trước, Lục Thích mới xuất hiện trong tầm mắt mọi
người.
Tiểu La cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không nhịn được, cô ấy ấn số
đồng nghiệp, sau khi có tín hiệu lập tức hỏi: "Bạn còn nhớ đôi vợ chồng
tỉnh S năm 06 không?"
Chấm dứt cuộc điện thoại dài dòng, Tiểu La suy nghĩ, lại cùng các bạn bè cũ
trao đổi một chút về ngày đó năm đó, trước hôm đi công tác, tư tưởng cô
ấy thông suốt, gọi điện thoại cho Chung Bình.
Chung Bình đang ngủ, bắt máy hỏi: "Tiểu La?"
"Tớ không đánh thức cậu chứ?"
"Không, tớ dậy rồi."
Tiểu La hỏi cô: "Hôm nay cậu rảnh không?"
"Khá bận, tớ phải đến SR."
"Buổi tối có thời gian không?"
"Tối nay chắc chắn không có rồi... Sao thế, cậu tìm tớ có chuyện gì vậy?"
"... Cũng không có gì, bây giờ tớ còn chưa xác định được, thế này nhé ngày
mai tớ phải đến tỉnh S một chuyến, có lẽ là mất một hai tuần, chờ tớ trở lại bọn mình nói chuyện."
Cúp máy, Chung Bình không hiểu gì gãi đầu.
Lục Thích gạt tóc mái cho cô, hỏi: "Ai tìm em thế?"
"Tiểu La."
Lục Thích hỏi: "Cái cô giúp tìm người thân kia?"
"Chính là cậu ấy." Chung Bình đẩy anh, "Dậy thôi."
Lục Thích nằm trên giường không muốn nhúc nhích.
"Nhanh lên, ăn sáng xong còn đi."
Lục Thích ôm lấy cô: "Còn sớm, ngủ thêm một lát."
"Ngủ gì chứ..." Chung Bình túm tóc anh, "Mấy giờ rồi, hôm nay phải làm chuyện quan trọng."
"Ở cạnh em mới là chuyện quan trọng." Lục Thích nói.
Chung Bình cười, nằm sấp lên ngực anh, lại túm lấy tóc anh.
Lục Thích xoa cằm cô, thỉnh thoảng hôn trán cô một chút. Nắng sớm chiếu vào hai người, ngày thu ấm áp khiến người ta cảm thấy lười nhác, không bao
lâu sau Chung Bình lại buồn ngủ.
var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push(["a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563","inreadyomedia"]); var avlProtocol = (document.location.protocol == "https:")? "https://": "http://"; document.write("");
Lục Thích ôm chặt lấy cô, nhìn về phía tủ đầu giường, hơi dịch người, đủ để lấy được di động.
Với một chút dễ dàng chạm được vào di động, đúng lúc đó Lục Thích nhìn thấy có thứ màu vàng trong ngăn kéo, anh quan sát, nhíu mày, lấy đồ ra.
Tiện tay ấn công tắc bật đèn, chỉ một lát lại tắt đi.
Chuồn chuồn tre màu vàng dường như được người thường xuyên ngắm nghía, chỗ tay cầm có dấu vết mòn đi.
Lục Thích mỉm cười, kề sát vào đỉnh đầu Chung Bình, mổ một cái, cắm chuồn chuồn lên tóc cô.
Di động đột nhiên vang lên, anh nhanh chóng để chế độ im lặng, nhưng vẫn đánh thức người trong lòng.
"Ơ..." Chung Bình mơ màng.
Lục Thích dỗ cô: "Còn sớm, ngủ thêm một lát."
"Dậy thôi..."
Chung Bình nhắm mắt lại, bò lên từ người anh, trên đỉnh đầu rơi xuống thứ gì đó, lướt qua mặt cô, rơi xuống ngực.
Lục Thích cầm lấy, hai tay khẽ cọ, chuồn chuồn bay lên không trung.
Chung Bình ngửa đầu, trong nắng sớm chuồn chuồn giống như trực thăng chuyển động toàn cánh, mang đến hi vọng vô tận.
Môi mềm mại, cô hoàn hồn, ôm cổ đối phương.
Rời giường ăn uống, hai người ra ngoài, sau khi tập hợp ở SR, đoàn người đi tới căn cứ hàng không.
Mười một giờ sáng, Chung Bình và Lục Thích mặc đồng phục phi hành màu da
cam, đi giày màu đen, đội mũ màu trắng, đeo găng tay màu vàng, đứng dưới ánh mặt trời.
Hai mươi ba người đội cứu viện không trung SR chuẩn bị tập hợp, nghênh đón gió và ánh sáng, cùng bước về phía trực thăng.
Huấn luyện cứu viện không trung lần đầu tiên chính thức bắt đầu.