Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 15: Chương 15




Sở Thức Sâm trước đây bị sa thải nhưng Hạng Việt cũng không có thông báo chính thức về việc xử phạt, lần xử lý không rõ ràng đó trên một mức độ nhất định đã làm lắng lại sự bàn tán.
Tin tức cậu quay lại Hạng Việt một lần nữa được lan truyền nhanh chóng, không gặp nhau mười mấy ngày, lần quay trở lại đột nhiên lại trở thành thư ký của Hạng Minh Chương.
Lần sa thải vì làm sai đó dường như trở thành một điều không thể tin nổi, bởi vì cái loại việc “đi rồi quay lại” này chưa từng xảy ra trước đây.
Rất nhanh, bộ phận nhân sự đưa ra thông báo chính thức, trang web chính thức của công ty đã cập nhật thông tin nhân viên, mọi việc đều diễn ra theo trình tự chính quy, đầy đủ, tất cả đều xác thực tính chân thực của thông tin.
Sở Thức Sâm làm xong thủ tục quay trở lại tầng 9 của bộ phận tiêu thụ, cậu vừa mới xuất hiện, trong không khí là sự im lặng đầy khó xử, các đồng nghiệp trước đây cô lập cậu, đối mặt với sự việc hiện tại thực sự không biết phải biểu lộ ra như thế nào mới ổn.
Chỉ có mình Lăng Khải là ngoại lệ, cả gương mặt đều vui vẻ chạy lại: “Sao anh lại quay lại rồi!”
Sở Thức Sâm nhỏ giọng đáp: “Khi nào có thời gian kể cậu sau.”
Phòng thư ký nằm bên ngoài văn phòng của tổng tài, phong cách trang trí như nhau, diện tích không được xem là quá lớn, căn phòng để trống vài tháng vốn dĩ luôn bị khoá, hiện tại đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Sở Thức Sâm đặt một thùng đồ dùng cá nhân lên bàn, cậu nghĩ, nếu đã được bố trí phòng thư ký, vậy Hạng Minh Chương chắc hẳn là có thư ký đi, nhưng cậu chưa bao giờ gặp được ở công ty.
Ở ngay cửa, Hạng Minh Chương đã đến, lúc đi ngang qua có nhìn lướt qua một cái.
Sở Thức Sâm tự giác đi theo anh vào phòng tổng tài.
Căn phòng được đóng suốt cuối tuần có phần ngột ngạt, trên tường treo một màn hình cảm ứng, Hạng Minh Chương bấm mấy cái, rèm cửa được kéo ra và hệ thống thông gió cùng lúc bật lên, chỉnh điều hoà giảm xuống 3 độ.
Sở Thức Sâm ghi nhớ thói quen nhỏ này, sau đó chủ động nói: “Thủ tục nhận chức đều làm xong cả rồi.”
Hạng Minh Chương lúc ở công ty lúc nào cũng lãnh đạm và nghiêm khắc, anh không định lãng phí thời gian quan tâm những việc tầm thường này, trực tiếp phân phó: “Báo với nhóm dự án B, 10 phút sau mở cuộc họp.”
“Được.” Sở Thức Sâm cũng không cần giao tiếp dư thừa, trong phút chốc tiến vào trạng thái làm việc, sẵn sàng rời đi.
Hạng Minh Chương ho một tiếng.
Sở Thức Sâm dừng lại, chuyện đâu sẽ vào đó, cậu chỉ cần làm tốt công việc này là được, giữ thái độ của thư ký hỏi: “Hạng tiên sinh, còn chuyện gì sao?”
Hạng Minh Chương nói: “Cà phê.”
Sở Thức Sâm đi đến phòng uống nước pha một cốc cà phê đen, theo như trước đây cậu quan sát thì Hạng Minh Chương không thích thêm sữa thêm đường, mang đến văn phòng, quả nhiên Hạng Minh Chương không hề bắt bẻ.
Cửa văn phòng đóng lại, Hạng Minh Chương cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, nửa tháng trước bản thân anh tuyệt đối không hề nghĩ đến sẽ có ngày mời Sở Thức Sâm đến làm thư ký.
Những vị trí khác cần CV, cần kinh nghiệm, cần phải tuân thủ quy định của công ty, thư ký lại càng quan trọng dựa vào mức độ hài lòng của anh, không dễ để chọn bừa một người.
Thư ký lần trước làm trái mệnh lệnh của anh, buổi tối ngày du thuyền phát nổ tự ý đàm phán với Sở gia nên bị anh sa thải rồi, Sở Thức Sâm là kẻ đầu xỏ trong chuyện này đến đây thay thế, cũng xem như hợp tình hợp lý.
Quan trọng nhất là, đem người đặt ngay trước mắt, trực tiếp nghe lệnh của anh lại càng dễ kiểm soát hơn.
Hạng Minh Chương không tính toán quá xa, dự án ngân hàng cần đến Sở Thức Sâm, thư ký đương nhiên cần người làm, trước tiên cứ như vậy đi đã.
Sở Thức Sâm cuối cùng cũng có tài khoản nhân viên, hệ thống nội bộ của Hạng Việt được xây dựng với nhiều chức năng, vô cùng hoàn mỹ, Sở Thức Sâm không kịp xem xét hết, lập tức gửi thông báo mở cuộc họp.

Mười phút sau ở phòng họp đa chức năng, nhóm dự án B đã đến đủ, bên trung tâm R&D cử đến một giám sát viên và một kỹ sư cấp cao, là người đã gặp qua một lần ở dinh thự nhà họ Hạng, Hạng Như Tự.
Sở Thức Sâm ngồi xuống cùng với Hạng Minh Chương, phòng họp đa chức năng chủ yếu là hội nghị bàn tròn, màu sắc trang trí tươi sáng, không hề tẻ nhạt, không khí cuộc họp tương đối thoải mái.
Bành Hân ở bên phía tổ trưởng Triệu gặp thất bại, tìm ra giải pháp thay thế mà nhắm vào một trong những chuyên viên kỹ thuật cốt cán của nhóm tuyển chọn, cũng có chút mặt mũi.

Hạng Minh Chương gật gật đầu: “Nhóm tuyển chọn không phải là những người độc đoán, mỗi thành viên đều có quyền tự do ngôn luận, người có thể nắm được càng nhiều, điều kiện sẽ càng có lợi, cậu cứ tiếp tục tiếp cận.”
“Vâng, tôi sẽ cố gắng.” Bành Hân nói, “Vậy bên phía tổ trưởng Triệu…”
Hạng Minh Chương đáp: “Hôm đó đã bàn bạc một chút với tổ trưởng Triệu về yêu cầu rồi.”
Bành Hân cả mặt vui vẻ: “Quá tốt rồi!”
Hạng Minh Chương xoay mặt, hướng về người đang ngồi bên cạnh nói: “Thư ký Sở, cậu nói đi.”
Mọi người đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, vốn dĩ Sở Thức Sâm đến làm thư ký cuộc họp, tại sao bây giờ lại tham gia vào dự án rồi, đã vậy còn liên quan đến bộ phận quan trọng nhất.
Sở Thức Sâm mở sổ ghi chép, cậu đã xem xét nội dung giao tiếp nhiều lần, trật tự rõ ràng, đối với nhu cầu của nghiệp vụ ngân hàng giải thích vô cùng cặn kẽ.
Bành Hân không kiềm được mà kéo cà vạt, nếu so sánh thì hắn có vẻ chưa xem xét đủ những điều nhỏ nhặt đó rồi.
Khoé mắt Sở Thức Sâm để ý thấy, sau khi nói xong còn thêm một câu dư thừa: “Những thứ này trước mắt là những nội dung đã bàn bạc qua, chỉ là tôi thay Hạng tiên sinh truyền đạt lại mà thôi.”
Hạng Minh Chương tán thưởng sự linh hoạt chu đáo của Sở Thức Sâm, bất quá anh hiểu thái độ của Bành Hân, tuy không chịu thua kém nhưng sẽ không đố kị người tài, nếu không sẽ không trở thành giám đốc bộ phận tiêu thụ.
Điều quan trọng là anh không muốn cướp công lao của người khác, tuyên bố nói: “Không có quan hệ gì với tôi, thư ký Sở đã bỏ ra công sức rất lớn mới có thể đi theo dự án này, nếu có vấn đề gì đều có thể trực tiếp tìm cậu ấy thảo luận.”
Bất kể dự án nào có tiến triển, mọi người đều sẽ tràn ngập ý chí chiến đấu, Sở Thức Sâm vừa dùng laptop làm ghi chép vừa viết những điểm chính lên giấy, có chút không thể cáng đáng hết được.
Đột nhiên, Hạng Minh Chương tới gần cậu, nhìn như giám thị đang ở bên cạnh nhìn thí sinh làm bài.
Sở Thức Sâm không hề dừng bút, chỉ dành một phần lực chú ý cho cấp trên: “Có vấn đề gì sao?”
Hạng Minh Chương đề xuất: “Viết giản thể đi, bớt việc.”
Sở Thức Sâm thực sự đang luyện rồi: “…Ò.”
Hai ngày sau, Hạng Minh Chương lấy cớ không thể ra ngoài, để Sở Thức Sâm và Bành Hân cùng nhau đi gặp tổ trưởng Triệu.
Lần gặp mặt này hẹn tại hội sở thương nghiệp, thời gian dư dả, hai bên càng có thể tỉ mỉ trao đổi.
Sở Thức Sâm hiểu ý đồ của Hạng Minh Chương, cử Bành Hân đi ngoài việc bàn bạc dự án ra thì còn để cậu hoà hợp thêm một bước.
Là người đứng đầu bộ phận tiêu thụ, Bành Hân có thể cùng cậu hợp tác, những người khác trong bộ phận có thể cùng cậu làm việc, lần này phải loại bỏ được bức tường chắn từ trên xuống dưới.
Rời khỏi hội sở vừa qua hoàng hôn, Sở Thức Sâm đi một ngày đàng, học một sàng khôn, ở bên đường gọi cho Hạng Minh Chương, đợi đến khi được cho phép mới tan làm về nhà.
Cửa lớn nhà họ Sở không đóng, trên đường vào đang đỗ một chiếc xe Jeep lớn, là xe của Lý Hành.

Người đến là Lý Tàng Thu, ông đứng dưới cái ô che nắng ở vườn hoa, tài xế đang chuyển đồ ở phía sau xe.
Nhà họ Sở sở hữu một nông trại ở New Zealand, thu hoạch được mật ong và trái cây đều sẽ gửi máy bay đến đưa cho ông một ít.
Loại chuyện này tài xế chạy một chuyến là được rồi, đại khái là Lý Tàng Thu có lời không tiện nói ở công ty, trong tiềm thức của Sở Thức Sâm không có hai chữ “trốn tránh”, đối diện đi về phía đó.
“Chú, tại sao không vào phòng uống tách trà?”
“Thức Sâm về rồi à.” Lý Tàng Thu tươi cười hoà nhã, “Đi làm có vất vả không?”
Sở Thức Sâm đáp: “Không mệt, vẫn có thể ứng phó được.”
Lý Tàng Thu trông có vẻ thương xót: “Việc con bị sa thải chú vẫn luôn canh cánh trong lòng, luôn muốn tìm cơ hội để con quay lại, thế mà con đã tự xử lý được rồi.

Ầy, chắc là con sốt ruột lắm rồi.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Như thế không tốt sao?”
“Công việc thư ký này phiền phức, nói khó nghe một chút chính là đi hầu hạ người ta.” Lý Tàng Thu nói, “Sở gia và Hạng gia có giao tình, con là thiếu gia của Sở gia lại đi làm thư ký cho Hạng Minh Chương, đứa trẻ ngốc, cậu ta đang làm nhục con đấy.”
Sở Thức Sâm không hề bị kích động chút nào liền nói: “Con dựa vào chính mình lao động, sao lại gọi là áp bức và lăng nhục được chứ?”
Lý Tàng Thu khuyên cậu: “Thế thì phải xem xem lao động vì ai, dự án lần trước không hề đơn giản như thế, con phải cẩn thận không là bị Hạng Minh Chương lợi dụng.”
“Sẽ thế sao?” Sở Thức Sâm giả ngốc, vì không biết cách giả vờ nên vừa đúng lúc tỏ ra hơi thiếu thông minh, “Cảm ơn chú đã nhắc nhở, con nhớ rồi.”
Lý Tàng Thu ám thị: “Có khó khăn gì lúc nào cũng có thể tìm chú, đừng ngây thơ quá.”
Sở Thức Sâm gật đầu đáp ứng, tiễn Lý Tàng Thu lên xe rời đi.
Bảy tám chiếc hộp gỗ vẫn còn chất đống dưới hiên biệt thự, Sở Thức Sâm cúi xuống cầm lên một chai mật ong, màu vàng óng, cái nắp màu xanh da trời, miệng chai được quấn bằng một vòng ren, vừa nhìn liền biết đây là sự khéo léo của bà Sở.
Dì Đường đi ra sắp xếp, nói: “Thu hoạch được nhiều thật, con mang một ít đi để ở công ty pha nước uống.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Cứ trực tiếp pha sao?”
Dì Đường nói: “Bỏ hai muỗng vào nước ấm là được, ngọt một chút cũng tốt cho lá lách và dạ dày.”
Ngày thứ hai đi làm, Sở Thức Sâm họp cùng với nhóm dự án B, phải bắt tay vào viết phương án rồi.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài: Hoắc Tổng Anh Tàn Nhẫn Lắm |||||
Lần trước trao đổi với các công ty lớn đều không chiếm được thế thượng phong, giữ lại sức lực cho vòng trao đổi thứ hai này, cuối cùng kết quả tốt hay xấu sẽ ảnh hưởng để việc đấu thầu cuối cùng.
Sở Thức Sâm bận rộn cả hai bên, cảm thấy vô cùng dồi dào năng lượng, sẩm tối các đồng nghiệp đều lục tục tan làm, cậu vẫn đang nghiên cứu PPT, chuẩn bị thêm một lúc nữa.

Trong văn phòng tổng tài, Hạng Minh Chương dựa vào bàn cử động một chút xương cổ, buổi tối có một cuộc họp video xuyên đại dương, hai bên xem xét chênh lệch múi giờ, lựa chọn diễn ra vào tám giờ.
Trong ly còn sót lại một ngụm nước, Hạng Minh Chương bấm số nội bộ phòng thư ký: “Về rồi à?”
Sở Thức Sâm: “Tôi đây.”
Hạng Minh Chương nói: “Tôi khát rồi.”
Sở Thức Sâm mang đến một ly nước ấm, vòng ra sau bàn đặt xuống, Hạng Minh Chương mở ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc viên, nuốt xuống hai viên.
“Anh không thoải mái?” Sở Thức Sâm hỏi.
“Loét dạ dày.” Hạng Minh Chương thờ ơ đáp, “Không sao, đi ra đi.”
Cuộc họp xuyên đại dương diễn ra nửa tiếng, sau khi kết thúc, Hạng Minh Chương từ phòng làm việc đi ra, bộ phận không một bóng người, phòng thư ký cửa đang khép hờ, bên trong toả ra ánh sáng nhu hoà.
Anh đi ngang qua trước cửa, Sở Thức Sâm ở bên trong gọi anh một tiếng.
Hạng Minh Chương đẩy cửa bước vào, thư ký trước đây của anh cũng là nam, trên người lúc nào cũng mang hàng hiệu nhưng đối với phòng thư ký lại không coi trọng lắm.

Bây giờ đổi người rồi, gian phòng này sạch sẽ ngăn nắp, lại còn có hứng thú mà đặt thêm một chậu hoa lan.
Sở Thức Sâm lấy ra một cái túi mua sắm nói: “Áo gió anh đưa đã giặt sạch rồi, trả cho anh.”
Hạng Minh Chương quên mất chuyện cái áo này, đi qua đó xách túi, nặng trình trịch, so với một cái áo còn nặng hơn nhiều.

Anh cúi đầu xuống nhìn, không cẩn thận nhìn thấy màn hình laptop.
Hạng Minh Chương hỏi: “Đang làm PPT?”
Sở Thức Sâm thừa nhận đáp: “Ừm, là phương án của vòng trao đổi thứ hai.”
Hạng Minh Chương nói: “Đây hình như không phải việc của cậu.”
“Đương nhiên.” Sở Thức Sâm thẳng thắn, “Nhóm dự án đã nghiên cứu xong nội dung phương án rồi, do giám đốc bộ phận tư vấn tiền bán hàng phụ trách, tôi chưa tiếp xúc với PPT bao giờ, chỉ là tự tìm niềm vui mà thử chút thôi.”
PPT là một kiểu trình bày, quan trọng là nội dung, Hạng Minh Chương nhìn qua màn hình xem những phần đã hoàn thành xong, Sở Thức Sâm đem các nội dung nắm được hầu như viết ra hết rồi.
Anh cúi người cầm chuột, trước tiên sao lưu bản gốc, sau đó dứt khoát cắt bỏ đi một phần ba.
Sở Thức Sâm có ý đồ ngăn cản: “Đây là nội dung cốt lõi để giải thích các yêu cầu, rất quan trọng.”
Hạng Minh Chương nói: “Vì thế nên không thể viết.”
Sở Thức Sâm muốn nghe chi tiết: “Tại sao?”
Hạng Minh Chương xoay người dựa vào bàn, giải thích: “Chúng ta rất khó mới có thể trao đổi được với tổ trưởng Triệu, những thứ nắm được so với các đối thủ cạnh tranh cần phải nhiều hơn, trực tiếp để lộ tất cả quân bài trong tay ra không an toàn, vạn nhất bị đánh cắp, sức cạnh tranh sẽ bị giảm đi rất nhiều.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Vậy lược bớt đi phần cốt lõi có ảnh hưởng đến hiệu quả trao đổi không?”
“Vì thế nên mới phải có biện pháp chuẩn bị, phiên bản đầy đủ của bản sao dùng để trao đổi, diễn thuyết cũng cần phải tỉ mỉ.” Hạng Minh Chương nói.

“Hễ là tài liệu tham khảo được chuyển cho bên A đều là bản đã xoá đi và sửa lại, mỗi công ty đều sẽ tìm cách tiếp xúc với bên A, cần phải sáng suốt, phòng trừ bị tiết lộ.”

Sở Thức Sâm hiểu ra rồi: “Cảm ơn sự dạy bảo.”
“Đừng giả vờ nho nhã.” Hạng Minh Chương nhìn đồng hồ đeo tay, “Về nhà đi, tránh cho mẹ cậu nói tôi bóc lột cậu.”
Sở Thức Sâm đóng laptop, dọn dẹp đồ đạc cùng Hạng Minh Chương tan làm.
Thang máy xuống đến tầng 1, Sở Thức Sâm đi ra trước.
Hạng Minh Chương một mình xuống tầng hầm để xe, móc chìa khoá ra mở khoá, cửa xe mở ra anh ngồi vào ghế lái, tuỳ tiện quăng túi mua sắm lên ghế phụ.
Lạch cạch, một tiếng kính va chạm kêu lên lanh lảnh.
Hạng Minh Chương cảm thấy kỳ quái, mở túi mua sắm lấy áo gió ra, dưới đáy túi thế nhưng lại giấu bảy tám chai mật ong.
Có một chai trên nắp dán một tờ giấy nhớ, anh lấy ra xem, Sở Thức Sâm dùng chữ giản thể viết: “Pha nước ấm rồi bỏ vào hai muỗng, khi nào dạ dày không thoải mái uống một cốc.”
Hạng Minh Chương sững sờ vài giây, đưa tay lên kéo nhẹ phần ren trang trí: “Đúng là tâm hồn thiếu nữ.”
Xe Rolls-Royce lái ra khỏi cổng lớn khuôn viên, trên đường người thưa thớt, Hạng Minh Chương nhìn thấy Sở Thức Sâm đứng bên đường đợi xe, khuôn viên bộ phận khoa học kỹ thuật không sầm uất như khu kinh doanh, qua mười giờ thì xe taxi không còn ghé qua nhiều nữa.
Hạng Minh Chương nhìn túi đồ trên ghế phụ, chuyển ra ghế sau, dừng xe hạ cửa kính nói: “Lên đi.”
Làm phiền cấp trên không chắc sẽ gặp phải hậu quả gì, Sở Thức Sâm nói: “Không cần đâu, tôi gọi xe là được rồi.”
Hạng Minh Chương không nhịn được mà xen vào: “Trễ rồi, đừng lãng phí thời gian.”
Sở Thức Sâm đành phải lên xe, thắt dây an toàn, động cơ khởi động lái về phía con đường, đột nhiên Hạng Minh Chương hỏi: “Mật ong là cậu để vào sao?”
Sở Thức Sâm dự định để ở công ty từ từ uống, nhưng nhìn thấy Hạng Minh Chương uống thuốc dạ dày nên mượn cớ trả áo mà bỏ vào vài chai.

Không tính là quà cáp gì, so với giá trị của cây đàn tỳ bà thực ra còn hơi bủn xỉn.
Cậu “Ừm” một tiếng: “Nghe nói hiệu quả với lá lách và dạ dày không tồi.”
Hạng Minh Chương đáp: “Cảm ơn, nhưng có phải hơi nhiều quá rồi không.”
Sở Thức Sâm nói: “Không sao, trong nhà vẫn còn.”
Hạng Minh Chương nghe đến “trong nhà” thì tâm tình khẽ động, anh nhấp vào màn hình ô tô để thực hiện cuộc gọi, màn hình hiển thị là “Mạn Trang”.
Có người nghe máy, Hạng Minh Chương nói: “Để cửa lại, lát nữa tôi qua đó.”
Đối phương nói: “Bạch tiểu thư vẫn chưa ngủ, để tôi chuẩn bị ít bữa khuya, đợi ngài qua đây cùng ăn.”
“Được.” Hạng Minh Chương lại đáp, “Tối nay tôi qua đêm ở đó, dọn dẹp phòng một chút.”
Sở Thức Sâm duy trì an tĩnh, tự giác nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cuộc gọi kết thúc, cậu thức thời nói: “Thả tôi ở bên đường đi, không cần đưa tôi về đâu.”
Hạng Minh Chương để điện thoại qua một bên: “Vẫn kịp.”
Sở Thức Sâm nói: “Không sao, đừng lỡ thời gian của anh.” cậu do dự một chút, “gặp bạn.”
Hạng Minh Chương xoay vô lăng bằng một tay lái xe băng qua ngã tư, sau đó thờ ơ nói: “Không phải bạn, là mẹ tôi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.