Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 7: Chương 7




Hạng Minh Chương lái xe vô cùng nhanh, gần như vượt quá tốc độ.
Sắc mặt của Sở Thức Sâm không bình tĩnh được, hai tay vòng ra trước ngực như tư thế phòng thủ.

Mãi cho đến khi đến cổng lớn nhà Sở gia, xe dừng lại thật rồi mới buông hai tay xuống.
Cả đoạn đường im lặng quả thực là một sự dày vò, cậu cởi dây an toàn nói: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Hạng Minh Chương trả lời: “Vào đi, mẹ của cậu đang rất lo lắng.

Cảm phiền nói với bà ấy Hạng Việt không phải nhà trẻ, tôi cũng không phải giáo viên mầm non, không có nghĩa vụ giúp bà ấy trông con.”
Sở Thức Sâm từ giọng điệu âm dương quái khí của Hạng Minh Chương nghe ra được anh đang cực kỳ không vui, trả lời: “Tôi biết rồi, còn phải nói gì nữa không?”
Hạng Minh Chương bấm nút mở cửa ghế phụ, đợi Sở Thức Sâm xuống xe rồi nói: “Giữa chúng ta là quan hệ chủ tớ, tôi là sếp của cậu, là người có thể ra lệnh cho cậu làm việc, chứ không phải là tìm phiền phức cho tôi, mong rằng cậu nhớ kỹ điểm này.”
Sở Thức Sâm vẫn giữ được phong độ, hoàn toàn tiếp nhận: “Được, tôi sẽ nhớ kỹ.”
Nói vừa dứt câu, xe đã rộ lên ầm ầm, Hạng Minh Chương dùng chân đạp ga, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt.
Nhìn theo hướng khói xe để lại, Sở Thức Sâm chợt nhận mình để quên túi ở trên xe rồi…
Nghe thấy tiếng động cơ bên ngoài, bà Sở từ cổng lớn chạy ra.

Bà đã cả đêm không nghỉ ngơi đàng hoàng, ở trong nhà đi qua đi lại đến mức bàn chân như bốc hoả.
Nhìn thấy bóng người ở cổng la lên: “Sở Thức Sâm, con còn về được sao? Mẹ lo muốn chết rồi đây!”
Sở Thức Sâm xin lỗi bà cộng thêm đảm bảo, vỗ về bà Sở an tâm.
Khứu giác của bà Sở vô cùng nhạy cảm, ngừi thấy được trên người cậu có mùi rượu và mùi thơm lạ liền hỏi: “Tối qua con ngủ ở đâu?”
Sở Thức Sâm kể cho bà nghe chuyện mình gặp Tiền Hoa, chỉ nói một ít chuyện cũ, không nói là mình đã đi đâu, dựa theo phản ứng của Hạng Minh Chương đối với hộp đêm, cậu đoán rằng đây không phải việc gì vẻ vang lắm.
Nhưng đáng tiếc bà Sở vừa nghe cậu ở chung với Tiền Hoa, trong đầu đã thầm nhủ thôi xong rồi, uổng công bà đổi số điện thoại của Sở Thức Sâm, cho rằng sẽ nhờ đó mà cắt đứt liên lạc được với đám hồ bằng cẩu hữu của cậu, không nghĩ đến lại gặp mặt nhau rồi.
Bà Sở dịu dàng hỏi: “Mới đó mà con đã gặp nó rồi sao, quậy một đêm rồi có chịu nổi không?”
Sở Thức Sâm không nghĩ nhiều liền đáp: “Con hơi mệt.”
Vào trong biệt thự, cậu giơ tay che miệng ngáp một hơi dài, sau đó đi lên lầu nghỉ ngơi.
Bà Sở thở dài một tiếng, bảo với chị Tú không cần làm nữa, sau đó liền kể khổ: “Không cần nấu bữa sáng nữa, làm món hầm đi, cái thằng nhóc hư hỏng này.”
Chị Tú kinh ngạc: “Nhanh như vậy đã…”
Bà Sở phiền muộn đáp: “Bỏ đi, đây là bản tính của đàn ông rồi, nếu biết kiềm chế thì hành khất cũng thành phú ông rồi!”
Sở Thức Sâm hoàn toàn không biết, sau khi về phòng đã đóng chặt cửa phòng tắm rửa vô cùng cẩn thận, xác thực xem từ đầu đến chân phải không còn mùi rượu nữa mới thôi.

Cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không chỉ là vì tối hôm qua không nghỉ ngơi đủ, mà thực chất là do hôm qua ở nhà hàng Nhật luôn cảm thấy tinh thần vô cùng khẩn trương, lúc này mới có thể thả lỏng tinh thần, tay chân vẫn cảm thấy có chút nặng nề.
Đốt một ít mùi hương Kỳ Nam (*) trong lò hương nhỏ, cậu lên giường dần chìm vào giấc ngủ sâu.
(*) hương Kỳ Nam (奇楠): hay còn gọi là Ca Nam (迦南香), có thể xem là loại trầm hương cao cấp nhất, tinh dầu này còn có công dụng giúp cơ thể dễ chịu, an thần giúp ngủ ngon hơn.
Sở Thức Sâm mơ về chuyện xưa.
Cũng vào một sẩm tối nọ, cậu không thể cự tuyệt mà nhận lời tham gia một bữa yến tiệc.

Bữa tiệc được tổ chức trong một ngôi nhà cổ được trang trí theo phong cách Nhật Bản, bên trong được trải chiếu tatami, trên tường treo một thanh kiếm samurai cao bằng nửa người.
Trên bàn trà hương thơm vấn vít, sĩ quan bình thường thân đeo vũ trang đã đổi sang một bộ kimono, người đó quỳ đối diện Sở Thức Sâm, vừa biểu diễn trà đạo vừa tán thưởng cuốn “Trà Kinh” (*) của Trung Quốc.
(*) Trà Kinh (Classic of Tea), cuốn sách chuyên khảo đầu tiên về trà và văn hóa của nó, được viết bởi Lục Vũ, nhà văn Trung Quốc thời Đường, nổi tiếng với nỗi ám ảnh về trà.
Sở Thức Sâm vẫn giữ im lặng, đợi đến khi một tách trà đã ngâm xong được đặt trước mặt, cậu vươn tay ra lấy, trà nóng đến mức tuột tay, làm ướt mẫu đơn đồng ý phát hành “giấy chứng nhận tiết kiệm” (*) đang nằm yên ổn nằm trên bàn.
(*) giấy chứng nhận tiết kiệm: một loại chứng nhận được sử dụng vào thời Dân Quốc, khi bạn gửi tiền vào ngân hàng sẽ nhận được một tờ giấy chứng nhận số tiền bạn gửi vào rồi sau đó có thể dùng tờ giấy đó để lấy tiền ra, cái này không giống sổ tiết kiệm thời bây giờ vì nó không tính lãi
Nền kinh tế quốc gia bị ảnh hưởng nặng nề, khi giấy chứng nhận tiết kiệm được phát hành, các tờ báo và tạp chí lớn sẽ tung tin giá trị của chúng đã tăng gấp bội.

Đợi đến khi vơ vét được một khoản tiền lớn từ nhân dân, các chứng chỉ tiết kiệm này sẽ mất giá và không còn giá trị nữa, biến thành một đống giấy vụn.
Ngân hàng Phục Hoa một khi ký tên xuống, điều này có nghĩa là tiếp tay cho bọn họ lừa gạt nhân dân.
Vài giọt trà nóng bắn vào mu bàn tay làm đỏ lên một mảng, Sở Thức Sâm quên mất quá trình chào hỏi, chỉ nhớ rằng mỗi phút mỗi giây đều dài đằng đẵng.
Đợi đến khi họng súng đen ngòm chĩa vào thái dương, cậu nhắm mắt lại.
Thình thịch!
Đột nhiên Sở Thực Sâm giật mình tỉnh lại.
Mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống gối ướt đẫm một mảng.

Người cậu cứng đờ nhìn lên trần nhà, hô hấp ngưng trọng, không còn cảm giác muốn ngủ nữa.
Hồng Môn Yến đó cuối cùng cũng thoát khỏi thảm cảnh, nhưng thỉnh thoảng trong cơn ác mộng, cậu luôn bị tiếng súng bên tai đánh thức.
Bíp, điện thoại reo lên.
Sở Thức Sâm thu hồi lại suy nghĩ, mở điện loại lên nhận được tin nhắn Wechat của Tiền Hoa, hỏi cậu lần sau bao giờ gặp mặt.
Cậu thất thần nhìn màn hình điện thoại, tối hôm qua nghe Tiền Hoa kể rất nhiều chuyện về “Sở Thức Sâm”, hoang đường nhưng lại vô cùng sinh động, đáng tiếc đường sinh mệnh khó mà đoán được, lại bất ngờ hơn cơn ác mộng đã đến trong lúc cậu không hề cảnh giác.
Một đồng nghiệp lúc đó có mặt trên du thuyền đã nói, đêm hôm đó “Sở Thức Sâm” uống say bí tỉ, được đỡ vào phòng nghỉ ngơi, lúc mọi người chạy nạn chẳng ai để ý gì tới hắn.
Bành Hân ở trong phòng bệnh nghe tin “Sở Thức Sâm” không qua khỏi, không hề nghĩ đến là do hắn bị chết đuối, chỉ tưởng là do con thuyền phát nổ nên bị thương nặng mà thôi.

Rất có khả năng “Sở Thức Sâm” phải bỏ mạng nơi biển lửa, căn bản không thể tìm và cứu nổi.
Sở Thức Sâm xuống giường đi về phía bàn, mở laptop lên tìm kiếm các nghĩa trang ở xung quanh thành phố, cậu muốn mua một chỗ để cầu siêu cho sinh mệnh đã khuất kia.
Sau khi ghi lại thông tin, Sở Thức Sâm ngồi trong phòng, đợi cho tới khi hương cháy hết.
Lúc hoàng hôn, một chiếc xe tải nhỏ chạy qua cổng lớn, người giao hàng dỡ xuống một hộp gỗ to cao bằng nửa người, bà Sở ở trong sân lo lắng không biết nên đặt đồ ở đâu.
Sở Thức Sâm ở trên lầu nhìn xuống, hộp gỗ được tháo dỡ, bên trong chứa một bức tượng điêu khắc nghệ thuật màu trắng.
Cậu hỏi: “Đây là mẹ mua sao?”
Bà Sở trả lời: “Đây là của ba con.”
Sở Triết lúc còn sống rất thích sưu tập tượng điêu khắc, sau khi qua đời hầu như những món đồ ông sưu tập đều được đem quyên tặng.

Pho tượng này là thứ mà Sở Triết thích nhất, luôn đặt nó ở trung tâm hội nghị của Diệc Tư.
Món đồ yêu thích của người sáng lập, dùng để làm kỷ niệm là thích hợp nhất, Sở Thức Sâm liền hỏi: “Tại sao lại gửi về nhà vậy ạ?”
Bà Sở nói: “Diệc Tư có lẽ sẽ được chuyển tới khuôn viên Hạng Việt, một số người sẽ chuyển tới đó trước, chú Lý của con bảo thứ này không nên chuyển tới Hạng Việt nên chuyển về đây.”
Sở Thức Sâm một phen chấn động.

Diệc Tư sẽ sát nhập vào Hạng Việt?
Pho tượng trắng thuần dưới ánh chiều tà nhuộm một lớp màu đỏ quýt linh thiêng và đẹp đẽ.
Không có nó, người của Diệc Tư cũng không cần phải nhìn vật nhớ chủ, để quên đi Sở Triết thì phải mất bao lâu đây?
Đợi đến khi chuyển vào Hạng Việt, trở thành công ty trực thuộc, cái tên “Diệc Tư” này sẽ còn tồn tại trong nghề được bao lâu đây?
Sở Thức Sâm đứng trong hành lang dài, bấm vào dãy số của Hạng Minh Chương.
Điện thoại đổ chuông khoảng bảy tám tiếng, điện thoại được kết nối, Sở Thức Sâm hỏi: “Hạng tiên sinh, túi của tôi để quên trên xe anh rồi.”
Hạng Minh Chương: “Tôi biết.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Tối nay anh có tiện không? Tôi qua đó lấy.”
Hạng Minh Chương nói: “Tuần sau đi làm trả cậu.”
Ở công ty có bao nhiêu là bất tiện, Sở Thức Sâm kiềm chế giọng điệu, nghe có vẻ vô cùng chân thành: “Tôi đợi không nổi, bên trong túi có đồ rất quan trọng, làm phiền anh rồi.”
Hạng Minh Chương dừng lại vài giây: “Tám giờ, đến căn hộ của tôi.”
Cúp máy, Sở Thức Sâm nhận được địa chỉ Hạng Minh Chương gửi qua.


Cậu vừa ra khỏi cửa phòng liền bị chị Tú gọi đến nhà bếp.
Một chén canh thơm phức vừa được nhấc ra khỏi bếp, chị Tú bảo làm theo công thức cũ, hiệu quả rất nhanh, uống xong sẽ ngủ rất say vào ban đêm.
Sở Thức Sâm không rõ hiệu quả ra sao, trước đây lão quản giá tin vào Phật giáo, nói rằng cậu có duyên với Phật pháp, sau khi đủ mười tám tuổi mỗi tuần bốn ngày đều ăn chay, thế mà đã duy trì được biết bao nhiêu năm rồi.
Trong chén canh chủ yếu là món mặn, tinh tế đắt tiền, Sở Thức Sâm tiếc là không thể tận hưởng được.

Cậu chợt nghĩ, nếu tay không đi luôn thì bất lịch sự quá, liền bảo chị Tú bỏ vào hộp giữ nhiệt mang đi sau đó tính cách khác.
Tám giờ kém năm phút, Sở Thức Sâm xuống xe ngay trước toà chung cư đồ sộ “Ba Mạn Gia”.
Bốn phía phồn vinh nhộn nhịp, cậu không kịp nhìn hết liền đi theo quản gia tư nhân lên tầng 40.
Hạng Minh Chương ở căn A, mở cửa ra, lửa giận lúc sáng dường như đã tan đi gần hết, bình tĩnh nói: “Vào trong đi.”
Sở Thức Sâm gật đầu bước vào, căn hộ vô cùng rộng lớn, quan sát kỹ từng góc, ánh đèn chùm sặc sỡ trong phòng khách khiến cho mọi thứ hiện lên một cách vô cùng rõ ràng.

Cậu giơ hộp giữ nhiệt lên và nói: “Tôi không biết nên mang gì đến, lúc chiều tối có nấu một món canh, dùng làm bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm đi.”
Trong chung cư có tới bốn năm nhà hàng với các món ăn khác nhau, hai mươi tư giờ đều có dịch vụ giao hàng tới tận cửa.

Hạng Minh Chương bình thường không bao giờ nấu ăn, đã sớm không còn nhớ hương vị món ăn nhà nấu là như thế nào nữa rồi.
Anh nhận ý tốt của Sở Thức Sâm nói: “Để trên bàn trà đi.”
Trên bàn trà làm bằng đá cẩm thạch có để một chồng tư liệu, Sở Thức Sâm đi qua đó đặt hộp giữ nhiệt lên, nhìn thấy trên giấy in mấy chữ “Thư giới thiệu nhập học”.
Theo như những gì cậu được biết, Hạng Minh Chương chưa kết hôn cũng chưa có con.
Sở Thức Sâm dựng thẳng người, túi của cậu nằm trên ghế sofa, Hạng Minh Chương ngồi xuống cầm nó lên, nút buộc của chiếc túi hiệu dường như vô dụng, đụng một cái đã mở, sổ ghi chép rơi xuống lộ ra một nửa.
Hạng Minh Chương nhặt lên, làm ra vẻ lật ra cuốn sổ.
Sở Thức Sâm lên tiếng ngăn lại: “Không cần.”
Hạng Minh Chương giương mắt lên, tay vẫn chưa buông ra, phản ứng của Sở Thức Sâm khiến cho anh có chút hiếu kỳ hỏi: “Cậu đang rất khẩn trương sao?”
Sở Thức Sâm nói: “Đây là đồ dùng cá nhân của tôi.”
“Đây là đồ công ty ban hành và phát cho nhân viên chuyên dùng trong các cuộc họp, không phải để cho cậu dùng viết nhật ký.” Hạng Minh Chương bắt bẻ, “Lẽ nào cậu viết nội dung gì mờ ám à?”
Sở Thức Sâm nghiêm mặt: “Đương nhiên không có, tất cả đều là công việc.”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy thì tôi càng cần phải xem, lỡ như cậu viết gì liên quan đến bí mật kinh doanh của công ty thì phải làm sao đây?”
Sở Thức Sâm bị cô lập một góc, hàng vạn sự không vui đều tan biến hết, lúc này bị câu nói của Hạng Minh Chương kích thích, cậu phản kích: “Hạng tiên sinh, anh quên rồi sao? Đến bây giờ tôi còn chưa có tài khoản nhân viên, ngay cả một bộ phận trong công ty còn không vào được kìa.”
Hạng Minh Chương nghe ra được giọng điệu kiềm chế của đối phương: “Mấy ngày nay không thấy phản ứng gì, tôi còn tưởng cậu không để ý, hiện tại trông có vẻ trong lòng rất bất mãn.”
Sở Thức Sâm trả lời: “Tôi hiện tại đang là nhân viên tạm thời, lúc không có việc thì làm không khí, lúc có việc thì đi làm phiên dịch, có tư cách gì mà bất mãn chứ?”
Hạng Minh Chương đột nhiên cười lớn, không chút lưu tình nói: “Cậu cũng đừng quên, ban đầu là cậu chủ động quy phục, không phải là tôi chiêu hiền đãi sĩ, nếu như cảm thấy không phục có thể rời đi.”
“Tôi không phạm phải lỗi lầm gì thì sẽ không rời đi.” Sở Thức Sâm nhất thời phản đối rất nhanh, sau đó đổi chủ đề: “Nghe nói Diệc Tư sẽ chuyển tới Hạng Việt, là thật sao?”
Hạng Minh Chương đột nhiên hiểu ra, hoá ra lấy túi chỉ là một cái cớ.


Sở Thức Sâm đêm khuya lặn lộ tới đây hoá ra là để xác nhận chuyện này, anh khẳng định: “Tin tức cũng nhanh thật.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Nếu như Diệc Tư chuyển tới, tôi có thể cùng làm việc hay không?”
Hạng Minh Chương hỏi lại: “Nếu như tôi lật sổ ghi chép ra cậu sẽ không nhào tới đánh tôi chứ?”
Sở Thức Sâm nghẹn lại, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Cậu bây giờ chính là một con nai, cậu không thể làm gì ngoài việc phải phục tùng con sói đuôi lớn này.
“Ngồi đi, tôi sẽ xem chậm thôi.” Hạng Minh Chương vừa nói vừa lật sổ ra.
Sổ ghi chép rất dày, trong một tuần nhàn rỗi này mà Sở Thức Sâm đã viết hết một nửa.

Vì thế nên ngay khi Hạng Minh Chương muốn mở ra xem một chút, anh phải xác nhận lại trong trang đầu tiên ở cột họ tên có phải đúng tên của đối phương hay không.
Nhưng ngay lúc mở ra, anh lại do dự rồi.
Cả trang giấy bút tích trắng đen tách bạch, nét chữ có cương có nhu cũng vô cùng đẹp (*), có thể thấy rằng nền tảng thư pháp của người này không hề tầm thường.
(*) bản gốc là 铁画银钩, mình tra thì thấy là thành ngữ dùng để miêu tả nét chữ cương kiện nhu mĩ, là vừa cứng rắn mạnh mẽ vừa nhu mì đẹp đẽ
Điều đặc biệt là… tất cả đều là chữ phồn thể.
Hạng Minh Chương nhìn kỹ nội dung, Sở Thức Sâm ghi lại nhiệm vụ của từng phòng ban, phân chia công việc, tình hình cụ thể của từng dự án, thậm chí còn có phần “Đánh giá cấp trên” về anh.
Một câu tổng kết: Tính tình hà khắc, cần phải kiên nhẫn để dung hoà, tốt nhất nên nhường nhịn, nhẫn nại như trời cao biển rộng.
Khó trách vì sao không cho anh xem, Hạng Minh Chương hỏi: “Đây là đánh giá của cậu về tôi sao?”
Sở Thức Sâm ngồi trên ghế sofa một người, trả lời một cách lãnh đạm: “Đằng sau còn có một câu nữa.”
Hạng Minh Chương lật ra sau, quả nhiên còn một câu nữa: Chuyên nghiệp tinh thông, thực tài thực lực, nếu như có thể giữ được mối quan hệ tốt thì có thể xem như thầy tốt bạn hiền.
Hạng Minh Chương rất muốn hỏi Sở Thức Sâm, thái độ vừa rồi là muốn xem anh là thầy tốt hay là bạn hiền đây?
Vừa ngẩng đầu, tướng ngồi của Sở Thức Sâm vô cùng đoan chính, sắc mặt nghiêm túc, có vẻ như tức giận không ít.
Tâm tình của Hạng Minh Chương trong chớp mắt tốt lên không ít, bỏ lại sổ ghi chép vào trong túi nói: “Vẫn còn chỗ để một phần văn kiện.”
Sở Thức Sâm thay đổi sắc mặt: “Có ý gì?”
Hạng Minh Chương đến thư phòng cầm một tập văn kiện quay lại nói: “Dự án mà Diệc Tư vừa tiếp nhận, đợi chuyển đến rồi cậu cùng bọn họ làm, không biết thì xem, không được gây thêm phiền phức.”
Sở Thức Sâm ngớ người ra, nhận lấy bỏ vào trong túi, vừa cãi vã xong lại cảm ơn, như vậy có vẻ giả dối quá.
Cậu mím môi không nói gì, loay hoay một lúc mới ẩn ý nói: “Canh chắc là vẫn còn nóng, anh nhớ uống đấy.”
Hạng Minh Chương “Ừm” một tiếng, người trưởng thành giỏi nhất là ghi thù, nhưng cũng giỏi nhất là bỏ qua.
Tiễn Sở Thức Sâm về xong, Hạng Minh Chương mở nắp hộp giữ nhiệt, đổ ra đầy một bát canh.
Uống xong anh lên giường nghỉ ngơi.
Không lâu sau, Hạng Minh Chương nóng không chịu nổi, cả đêm tỉnh dậy ba lần uống nước lạnh.
Anh vô cùng nghi ngờ có khi nào Sở Thức Sâm bỏ thuốc anh rồi hay không..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.