Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 88





Cho dù là ngày Tết, Mạn Trang vẫn không khác bình thường, thanh thanh tĩnh tĩnh tách biệt khỏi sự hối hả và nhộn nhịp bên ngoài.
Lúc sẩm tối, Hạng Minh Chương thay quần áo, lái xe đến nhà họ Sở đón Sở Thức Sâm, dọc đường không ai nhắc tới náo kịch ở dinh thự Tĩnh Phổ.
Về chuyện cũ của nhà họ Hạng và tung tích của Hạng Lung, Sở Thức Sâm không tính là quá tò mò, cậu càng muốn biết thái độ thực sự của Hạng Minh Chương, đối với Hạng Lung, Hạng Hành Chiêu, và “ngôi nhà” đã sống nhiều năm nhưng không hề quyến luyến.
Còn muốn nói đến chuyện bẩn thỉu của nhà họ Hạng thì không thể tránh khỏi Bạch Vịnh Đề, vì vậy Sở Thức Sâm sẽ không chủ động hỏi đến, lúc đến Mạn Trang cậu mới mở miệng: “Bác gái có biết ý nghĩa việc em đến thăm hỏi không?”
Hạng Minh Chương nói: “Ừm, anh nói với bà ấy rồi.”
Cánh cổng đình viện mở ra, Sở Thức Sâm xuống xe mang theo quà, Hạng Minh Chương đưa tay ra giúp cậu cầm, cậu tránh ra nói: “Không sao, em tự xách thì tốt hơn.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Em là muốn thể hiện một chút trước mặt mẹ anh đấy à?”
Sở Thức Sâm hỏi ngược lại: “Tâm tư gặp may rõ ràng lắm hả?”
Hạng Minh Chương vốn dĩ là nói đùa, nhưng nhìn vẻ mặt trang trọng của Sở Thức Sâm lại khiến cho anh có cảm giác được người để tâm, nói: “Tâm tư thì phải bộc lộ ra, yêu thầm là đần độn, âm thầm chịu đựng mới là kẻ ngốc.”
Đi qua hành lang, Sở Thức Sâm nói: “Vậy anh là thông minh nhất, nói năng nhẹ nhàng ngọt ngào, lời lẽ cứng rắn để uy hiếp ngươi, cái gì cũng đã nói qua rồi, thứ bỏ ra nhất định phải tính toán, cả gốc lẫn lãi đều đòi.”
“Anh từ trước đến nay đều chưa bao giờ chịu thiệt.” Hạng Minh Chương thừa nhận, “Lại nói, em dè dặt như vậy, anh nếu như cũng đoan trang như thế, chưa biết chừng đến khi anh theo đuổi được em, cháu gái nhỏ cũng đã trưởng thành rồi.”
Sở Thức Sâm cười khẽ, dừng ở bên ngoài phòng khách, cậu mỗi lần đi vào đều phải chỉnh trang lại vạt áo, hôm nay không đưa tay ra được, liền nhìn về phía Hạng Minh Chương ngửa cổ.
Bóng hai người đổ trên thảm trải phòng khách, Hạng Minh Chương chỉnh lại cổ áo cho Sở Thức Sâm, vừa bước vào cửa, chị Thanh đã chạy tới: “Hạng tiên sinh, Sở tiên sinh.”
Sở Thức Sâm cũng không quá xấu hổ, lúc ở khu phía Nam luôn làm phiền chị Thanh làm đồ ăn cho, cậu trong mắt đối phương e rằng vừa lười biếng vừa ham ăn, đưa quà tặng đến, cậu nói: “Chúc mừng năm mới, đây là một chút tâm ý.”
Chị Thanh ngạc nhiên nói: “Tôi cũng có phần à, Sở tiên sinh tốn kém rồi.”
Trong phòng khách có đặt bảy tám giá cắm nến, ghế sofa đã được thay bằng những chiếc gối thêu màu sắc rực rỡ, chỉ có Bạch Vịnh Đề là vẫn như trước, không trang điểm mà chỉ chải tóc.

Bất quá ngũ quan của bà rất sâu sắc, làn da của bà mịn nhẵn, đã là vẻ đẹp khó mà che giấu được.
Hạng Minh Chương nói: “Mẹ, con đưa Thức Sâm đến rồi đây.”

Sở Thức Sâm đã đến Mạn Trang vài lần, đã trải qua rất nhiều chuyện với Hạng Minh Chương, nhưng tiếp xúc giữa cậu và Bạch Vịnh Đề không sâu, hai bên không hiểu nhau nên luôn giữ khoảng cách giữa chủ và khách.
Hai lần trước Sở Thức Sâm đến với thân phận là thư ký của Hạng Minh Chương, nhưng lần này đến nhà đã hoàn toàn thay đổi ý tứ, cậu không tránh khỏi có chút khẩn trương.
Mẫu thân ruột của cậu rất nghiêm khắc, quan tâm đủ mọi mặt từ học tập đến sự nghiệp của cậu, nhưng Bạch Vịnh Đề thì ngược lại, không hỏi chuyện thế sự, không đưa ra yêu cầu, khiến cho cậu không biết nên biểu hiện như thế nào.
Sở Thức Sâm đưa quà tới nói: “Bác gái, năm mới vui vẻ.”
Bạch Vịnh Đề vẫn luôn nhàn nhạt như thế: “Không cần khách khí, người đến đây là được rồi.”
Sở Thức Sâm nói: “Bác gái ngày nào cũng chép kinh nên con đã chọn bút lông và nghiên mực, người có muốn thử không?”
Bạch Vịnh Đề tỏ ra một chút hứng thú, dẫn bọn họ đi vào thư phòng, trên bàn làm việc dài văn phòng tứ bảo đầy đủ gọn gàng, Sở Thức Sâm mở quà ra, giúp Bạch Vịnh Đề rửa bút mài mực.
Hạng Minh Chương chắp tay sau lưng đứng đối diện bàn nói: “Thức Sâm viết chữ rất đẹp.”
Chữ thư pháp của Bạch Vịnh Đề là vì chép kinh mà luyện được, trông cũng bình thường, tốt ở chỗ vừa viết vừa niệm, tâm ý chân thành.

Bà thử dùng bút và cảm thấy không tệ, nói: “Thức Sâm, con cũng thử xem.”
Trước đây Bạch Vịnh Đề gọi là “Tiểu Sở”, Sở Thức Sâm nhận thấy xưng hô thay đổi liền đáp ứng: “Bác gái, con viết gì đây ạ?”
Trên bàn chất đống những tờ giấy hai mặt đều là sao chép kinh văn, Bạch Vịnh Đề chưa từng viết gì khác liền nói: “Không quan trọng, con muốn viết gì cũng được.”
Sở Thức Sâm thành thục chấm mực, kinh văn rất khô khan, ngày Tết vui vẻ không thích hợp, viết thơ từ lại phiền phải chơi chữ, cậu cầm cái chặn giấy vuốt nhẹ, hạ bút viết ra ba chữ: Hạng Minh Chương.
Tâm niệm của Hạng Minh Chương khẽ động: “Viết anh làm gì?”
Sở Thức Sâm kín đáo nói: “Muốn viết gì cũng được mà, vậy em nghĩ (*) đến gì thì em viết cái đó.”
(*) chữ nghĩ (想) trong tiếng Trung rất hay, nó vừa có nghĩa là nghĩ đến, nhớ nhung hoặc muốn, nên ở đây có thể hiểu Sở Thức Sâm nghĩ đến, nhớ nhung hay mong muốn Hạng Minh Chương đều hay nha =)))
Bạch Vịnh Đề tưởng rằng bà đối với tình cảm đã không còn cảm giác, cũng không quan tâm, nhưng sau khi nghe lời nói của Sở Thức Sâm, bà nhớ đến trường đua ngựa và gió mùa thu, Hạng Minh Chương dựa vào hàng rào bộc bạch tình yêu của mình.
Bà cất bút mực đi nói: “Bác cũng phải tặng lại một phần quà.”
Sở Thức Sâm vội vàng xua tay, vãn bối kính trưởng bối là điều nên làm, huống hồ gì đời sống Bạch Vịnh Đề còn vô cùng giản dị, cậu nói: “Bác gái, người cho phép con đến nhà là đủ rồi, không cần phải tuân theo các lễ tiết trần tục thế này.”
Bạch Vịnh Đề mở ngăn kéo tầng 1 của chiếc tủ thấp, lấy ra đồ vật đã chuẩn bị từ trước, mỉm cười: “Con không chê sến súa là được.”
Sở Thức Sâm nhận lấy bằng hai tay, là một hộp trang sức, khi mở nắp ra, bên trong có một chiếc trâm cài ngực cổ, đế bằng vàng được khảm mã não đỏ, điểm xuyến bằng bảo thạch, hình được khắc lên là ảnh chân dung của thần hoa Flora (*).
(*) bản gốc là 花神芙罗拉, mình tra thì thấy tiếng Anh là Cosiddetta Flora, là vị thần đại diện cho mùa xuân và hoa tươi
(Thần hoa Flora)
(Fanart cây trâm cài do artist Taytannn vẽ)
Cây trâm cài đặt trên nền nhung đen, xinh đẹp rực rỡ, Sở Thức Sâm không ngờ được Bạch Vịnh Đề lại tặng cho mình một món trang sức như vậy.
“Bác thấy con đeo một chiếc nhẫn mã não, phía trên cũng có chạm khắc.” Bạch Vịnh Đề giải thích, “Hơn nữa cũng nghe nói con đã tặng Minh Chương một chiếc đồng hồ quả quýt cổ, vì vậy nên bác đã chọn chiếc trâm cổ này, cảm thấy con sẽ thích, hai đứa bọn con cũng rất xứng đôi.”
Hạng Minh Chương nói: “Mẹ, đây là của hồi môn của mẹ mà.”
Bạch Vịnh Đề trước đây từng sở hữu rất nhiều đồ trang sức dùng không hết, căn bản đều đã được bán đấu giá hoặc quyên tặng, chỉ để lại một phần của hồi môn, bà nói: “Ừm, đây là đồ trước khi kết hôn của mẹ, vô cùng sạch sẽ.”
Sở Thức Sâm đứng hình: “Quý giá quá, con không nỡ đeo.”
Bạch Vịnh Đề bước đến gần, cầm cây trâm lên nói: “Không có gì phải không nỡ cả, con tướng mạo tuấn tú, lại văn nhã, cài ở trước ngực con mới không lãng phí.”
Sở Thức Sâm hạ tay xuống, để cho Bạch Vịnh Đề giúp cậu đeo lên.
Hạng Minh Chương nóng lòng nói: “Dễ nhìn.”
Bạch Vịnh Đề lại có một tầng suy nghĩ khác: “Thần hoa tượng trưng cho mùa xuân, Thức Sâm là vào đầu năm nay xảy ra sự cố, cũng coi như là sống sót sau một kiếp nạn, cứ xem như làm kỷ niệm vậy.”
Sở Thức Sâm nhìn xuống thần Flora trên ngực, cảm thấy rất không chân thực, cảm động nói: “Cám ơn bác gái, con sẽ cất giữ nó thật tốt.”
Trước khi đến đây Sở Thức Sâm không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì, cậu đã lên mạng tra cứu, có người gặp cha mẹ thường sẽ có hai hậu quả, một là bị chia cắt, hai là bị đuổi khỏi nhà, cứ xem như cha mẹ chấp nhận thì cũng phải tra khảo một phen.
Sở Thức Sâm hiểu được Bạch Vịnh Đề so với những bậc phụ huynh khác không giống nhau, nhưng tâm tư của cha mẹ trên đời này đều như nhau, cậu chủ động nói: “Bác gái, con đối với Minh Chương vô cùng nghiêm túc, xin bác hãy yên tâm.”
Bạch Vịnh Đề bật cười: “Bác yên tâm, các con đều rất nghiêm túc.”
Bữa cơm năm mới đã được chuẩn bị, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm rửa tay rồi di chuyển đến nhà ăn.


Mỗi lần đến đây đều ăn no nê thoả thích, hôm nay lại càng thêm phong phú, bàn tròn được bày biện đầy đủ, sau khi ba người ngồi xuống còn có thêm một bộ đồ ăn.
Không lâu sau, Hứa Liêu đến.
Sở Thức Sâm ở Vân Diếu vội vàng gặp qua một lần, lần này cuối cùng cũng nhìn rõ ràng, Hứa Liêu chưa tới năm mươi tuổi, khí lực so với người trẻ tuổi còn cường tráng hơn, so với lần trước bị phơi nắng đen đi một chút.
Cậu hỏi thăm nói: “Hứa tiên sinh, hân hạnh.”
Hứa Liêu ban đầu còn tưởng rằng Sở Thức Sâm chỉ là thư ký của Hạng Minh Chương, về sau cảm thấy quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết, bây giờ khi nhìn thấy cây trâm cài trên tây trang của Sở Thức Sâm, cho dù không được khai sáng, hắn vẫn đoán ra được một chút ý tứ.
Hứa Liêu cười nói: “Thư ký Sở, hôm nào đến Vân Tiêu tôi sẽ chính thức mời cậu uống một ly.”
Bàn ăn tối nay chỉ có các món canh, Sở Thức Sâm nhớ Hạng Minh Chương đã từng nói qua, Hứa Liêu là bạn của Bạch Vịnh Đề, có lẽ Tết hằng năm đều sẽ ăn cơm cùng nhau.
Bạch Vịnh Đề vẫn không nói nhiều, nhưng trạng thái vô cùng thoải mái, giữa chừng Linh Đoàn Nhi lẻn vào, bà đặt đũa xuống ôm mèo lên vuốt ve, trông có vẻ bớt đi vài phần cô độc.
Giống như trước đây, Hạng Minh Chương toàn bộ quá trình đều không đề cập đến bất cứ ai hay bất cứ điều gì về nhà họ Hạng, Bạch Vịnh Đề cũng không hỏi.
Sau bữa ăn, Bạch Vịnh Đề như thường lệ đi bái Phật Bà Quan Âm và chép kinh, đã đi sang phòng khác.
Bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngâm một ấm trà Thái Bình Hầu Khôi, Hứa Liêu lấy ra một túi hồ sờ từ trong túi xách rồi nói: “Đây là những gì tôi đã tìm được cho đến nay, hai cậu xem xem.”
(*) trà Thái Bình Hầu Khôi: một loại trà xanh truyền thống và là một trong những loại trà lịch sử nổi tiếng ở Trung Quốc, được sản xuất tại huyện Thái Bình (nay là tỉnh Hoàng Sơn), tỉnh An Huy.
Hạng Minh Chương cởi bỏ sợi chỉ trắng trên bìa hồ sơ, đem các tư liệu bên trong trải lên bàn, hỏi: “Tra như thế nào?”
Hứa Liêu dựa theo mô tả của Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm, nói: “Alan hiểu về du thuyền, khả năng bơi tốt, sau khi phân tích sâu hơn, người hiểu về du thuyền chỉ có hai loại, một loại là người chơi du thuyền, một loại là phục vụ trên du thuyền.”
Sở Thức Sâm nói: “Chơi du thuyền không nhất định phải hiểu rõ, bạn của tôi có một đoàn đội có chuyên môn để cậu ta quản lý.”
“Không sai, hơn nữa những người chơi du thuyền là những người giàu có, cứ xem như phạm tội, cũng sẽ không làm những việc nguy hiểm như vậy.” Hứa Liêu nói, “Vì thế người tên Alan kia hẳn là loại thứ hai, giúp cho người có tiền quản lý du thuyền.”
Hạng Minh Chương nói: “Chúng tôi suy đoán hắn có thể không phải là người Trung Quốc.”
Hứa Liêu nói: “Tôi đã kiểm tra các bến thuyền lớn ở Đông Nam Á, có rất nhiều công ty quản lý du thuyền, đặc biệt là ở Thái Lan, tính luân chuyển nhân viên của họ rất lớn, rất khó để khoanh vùng.”
Sở Thức Sâm nhớ kỹ một số đặc điểm của Alan, giỏi tiếng Anh, biết nói tiếng phổ thông, biết chơi bass, hốc mắt sâu và cơ bắp phát triển.
Hứa Liêu đã sử dụng những điều kiện này để thu hẹp phạm vi, lọc ra một số đặc điểm ngoại hình, chỉ riêng việc nói tiếng phổ thông đã bị loại trừ hơn một nửa, biết chơi bass thì không dễ kiểm chứng.
Sở Thức Sâm nhớ lại những gì Tinh Vũ nói: “Trương Triệt bị thương một tuần trước bữa tiệc, lúc đó Alan – người đi hát ở quán bar đã thay thế cậu ta, vậy hắn trước đây vẫn luôn ở Trung Quốc sao?”
“Không, tôi thiên về hướng hắn ở nước ngoài hơn.” Hứa Liêu nói, “Tìm một người từ nước ngoài đến, làm việc xong lập tức rời đi, dấu vết trước và sau khi sự việc xảy ra không dễ gì mà lần ra được.”
Hạng Minh Chương nói: “Đáng tiếc không thể xác định được phạm vi thời gian nhắn nhập cảnh.”
Trên website thống kê tư liệu của các công ty du thuyền, một số là chính quy, một số là tư mật, chỉ thu được ảnh và lý lịch của hơn 200 người.

Hứa Liêu nói: “Trước mắt tôi chỉ có thể sàng lọc đến mức độ này thôi.”
Sở Thức Sâm lưu lại những bức ảnh: “Hôm nào đó tôi sẽ hẹn giám đốc Bành để anh ấy nhận diện một chút.”
Những thu hoạch này đã được khá nhiều rồi, Hạng Minh Chương rót một tách trà cho Hứa Liêu nói: “Vất vả rồi.”
Hứa Liêu hỏi: “Nếu vụ nổ du thuyền là một tai nạn do con người gây ra, thì động cơ và mục đích của hung thủ đằng sau hậu trường là gì?”
Sở Thức Sâm thay chính mình nói: “Hung thủ không hy vọng Hạng Việt thu mua Diệc Tư, không muốn tôi bán cổ phần? Hay chỉ đơn giản là muốn mạng sống của tôi?”
“Vậy thì kế hoạch thất bại rồi.” Hứa Liêu nói, “Hợp đồng cũng đã ký, cổ phần cũng đã bán, cậu cũng không chết.”
Sở Thức Sâm và Hạng Minh Chương đưa mắt nhìn nhau, chỉ có họ biết rằng “Sở Thức Sâm” thực sự đã không được cứu viện.

Đây cũng là lý do Sở Thức Sâm nhất quyết muốn điều tra, giả như còn có hung thủ thực sự, cậu cần phải tìm ra được để giải thích với nhà họ Sở.
Hạng Minh Chương nói: “Trong bữa tiệc có rất nhiều người, lại còn ở trên biển, nếu mất khống chế rất có thể sẽ mất hơn một mạng người, người bình thường sẽ không chọn du thuyền để động thủ.”
Hứa Liêu nói: “Tuy rằng rủi ro cao nhưng càng có nhiều người thì hiềm nghi càng nhiều, hơn nữa ở trên biển sẽ không có lợi cho việc bảo hộ và thu thập chứng cứ tại chỗ, chuyện sau này rất khó điều tra.”
Sở Thức Sâm cảm thấy Hứa Liêu rất chuyên nghiệp, điều tra rất coi trọng logic và mánh khoé, có vẻ có kinh nghiệm trong phương diện này, cậu tò mò hỏi: “Hứa tiên sinh, mạo phạm hỏi một câu, ngài trước đây làm gì vậy?”
Hứa Liêu trả lời: “Tôi trước đây từng là cảnh sát ở Canada.”

Sở Thức Sâm vô cùng bất ngờ: “Chẳng trách sao.”
Hứa Liêu kém Bạch Vịnh Đề 8 tuổi, khi còn nhỏ hai gia đình là hàng xóm của nhau, ba mẹ hắn không hòa thuận, mỗi khi cãi nhau hắn sẽ đi tìm Bạch Vịnh Đề.
Sau đó, ba mẹ Hứa Liêu ly hôn, mẹ đưa hắn tái hôn đi sang Canada.

Hắn vẫn luôn giữ liên lạc với Bạch Vịnh Đề, sau khi lớn lên đi làm, có một lần trở về Trung Quốc thăm họ hàng mới biết Bạch Vịnh Đề sống không được hạnh phúc.
Hứa Liêu muốn giúp Bạch Vịnh Đề rời khỏi nhà họ Hạng nhưng Bạch Vịnh Đề từ chối.

Không lâu sau, mẹ hắn ở Canada xảy ra chuyện, công việc của hắn cũng mất đi.
Vào thời điểm đó Hạng Minh Chương đang trong giai đoạn khởi nghiệp, cũng đã có nhân thủ của riêng mình, anh đã chủ động liên hệ với Hứa Liêu để giúp giải quyết.

Sau này Hứa Liêu định cư ở trong nước, bề ngoài là kinh doanh Vân Diếu nhưng thực chất là giúp đỡ Hạng Minh Chương làm việc.
Sở Thức Sâm nghe xong, hiểu được có một số chỗ đã bị bỏ qua, tại sao Bạch Vịnh Đề không hạnh phúc, và tại sao bà từ chối rời khỏi nhà họ Hạng, cảnh ngộ của Hứa Liêu có phải hơi kỳ lạ hay không, những năm này giúp đỡ Hạng Minh Chương làm việc có thực sự chỉ vì báo ơn?
Bạch Vịnh Đề quay lại sau khi sao chép kinh xong, thời gian cũng đã muộn, Hứa Liêu đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
Bạch Vịnh Đề: “Tôi tiễn cậu ra cửa.”
“Có gì mà phải tiễn.” Hứa Liêu cười có chút ngớ ngẩn, “Bên ngoài trời lạnh, chị nghỉ ngơi sớm đi.”
Sở Thức Sâm gần như nhìn rõ, đôi khi tình cảm nhiều hay ít cũng không cần nói rõ, một ánh mắt hay biểu cảm cũng đủ rõ ràng rồi.
Cậu và Hạng Minh Chương cùng nhau rời đi, hành lang quanh co giống như tâm trạng cả một ngày, có vui có buồn, bước ra khỏi sân, cậu nói: “Em cũng phải về rồi.”
Hạng Minh Chương nói: “Tối nay ở lại đi, chúng ta qua khu phía Nam.”
Sở Thức Sâm lắc đầu: “Buổi tối mùng một qua đêm không về nhà thì chẳng ra thể thống gì cả.”
Hạng Minh Chương suy nghĩ, cũng đúng, bà Sở biết anh đưa Sở Thức Sâm đi, nếu như lại một đêm không về sẽ làm hỏng hình tượng văn nhã của anh, liền nói: “Vậy anh đưa em về.”
Ngày Tết trên đường không có nhiều xe, Hạng Minh Chương lái xe với tốc độ không đổi, vô cùng ổn định.
Sở Thức Sâm ngồi ở ghế phụ xem điện thoại, có hơn 200 tấm ảnh, theo như cậu thấy mỗi người tướng mạo không sai biệt lắm, cậu lật xem toàn bộ, ngón tay trên màn hình càng trượt càng nhanh.
Từ tấm cuối cùng đến tấm đầu tiên được lưu, sau đó là trở về trước, là một đoạn video ngắn mà cậu đã quay.
Video tự động được phát, là giá trưng bày trong cửa hàng bán đĩa ở Quảng Châu, Sở Thức Sâm nói: “Dì Đường đặc biệt thích album em tặng, mỗi bữa ăn đều cho em rất nhiều đồ ăn.”
Hạng Minh Chương cười nói: “Vậy em có ăn hết không?”
“Ăn không hết.” Sở Thức Sâm đem đoạn video đã chiếu xong phát lại lần nữa, “Vì thế nên bà ấy lại nhắc nhở em nữa.”
Trong video, bên ngoài cửa sổ của cửa hàng bán đĩa, đoàn du khách chạy tán loạn lộn xộn nhưng trong đó một người vẫn bất động.
Sở Thức Sâm để ý thấy và cảm thấy rất quen mắt, cậu di chuyển từng khung hình, nhấn tạm dừng để phóng to màn hình.
Cậu hơi sửng sốt, người trong video đứng ở đối diện con hẻm, nhìn chằm chằm vào cửa sổ, đen thui, hốc mắt sâu hoắm, áo may ô ôm lấy cơ bắp đang căng phồng lên.
Hạng Minh Chương hỏi: “Sao lại không nói gì nữa rồi?”
Sở Thức Sâm nói: “Hình như em đã phát hiện ra Alan rồi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.