Trộm Hôn Dịu Dàng

Chương 21



Edit: LaVie

Beta: Serein

Nhà ga xe lửa ở thành phố N trong mùa tựu trường rất đông đúc, Lâm Lạc Chỉ kéo hành lý vừa nặng vừa dày đi từng bước nhỏ ra bên ngoài.  

Cô kỳ thực không cần phải mang nhiều đồ như vậy, nhưng ngôi nhà đó suy cho cùng cũng không phải của cô, hơn nữa, Lục Kiến Trạch ở bên này cũng rất ít khi trở về, cho nên mọi đồ vật trong nhà những thứ có thể mang cô đều có thể mang theo hết, những đồ không dùng tới nữa thì đều đem đi quyên góp. 

Hai cái túi lớn cùng một vali hành lý.

Lúc Lục Kiến Trạch thấy Lâm Lạc Chỉ thì cô đã đổ mồ hôi đầy đầu.

“Tìm một nơi nghỉ ngơi đã rồi lại đi tiếp.” Lục Kiến Trạch dẫn cô tới một nơi ít người để nghỉ chân.

Lâm Lạc Chỉ nghe lời ngồi xuống, cầm lấy khăn giấy Lục Kiến Trạch đưa lau xong, mới ngẩng đầu hỏi, “Sao lại dừng lại vậy?”

Lục Kiến Trạch nói: “Bên ngoài gió lớn, bây giờ đi ra ngoài dễ bị cảm.”

Lâm Lạc Chỉ nháy mắt đỏ mặt, quay mặt sang hướng khác.

Lục Kiến Trạch làm như không thấy được, từ trong túi quần lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.

Nhưng thời điểm khi Lâm Lạc Chỉ đứng dậy nói “Ừm”, Lục Kiến Trạch cũng thu lại nụ cười.

Hai người không chút do dự leo lên xe taxi.

Bọn họ đều ngồi ở phía sau, khoảng cách giữa hai người cũng khá xa, Lâm Lạc Chỉ bỏ cái túi lớn ở ngay chỗ ghế ngồi ngăn cách hai người.

Tuy cô thật sự không nghĩ sẽ bỏ túi ở ghế giữa, nhưng để tránh xảy ra những chuyện còn xấu hổ hơn, vừa lên xe cô liền nhanh tay nhanh mắt đặt đại cái túi lớn lên xe, khi Lục Kiến Trạch lên xe cũng không nói gì, suốt đường đi chỉ ngồi dựa vào cửa sổ.

Tài xế ngồi ở phía trước thân thiện nói: “Hôm nay sinh viên cũng thật đông, bác đã đi chuyến thứ năm tới đây rồi đấy, hai lần đại học N, ba lần đại học M.”

Tài xế cười nói, “Năm nay bác đụng vào ổ của trường nổi tiếng rồi, những năm trước có thể chở được một, hai chuyến tới trường đại học N hay M đã là không tệ rồi. Thế mà năm nay tất cả đều đậu, điềm báo tốt lành, có vẻ như con trai bác sang năm thi đại học có hi vọng tranh một chút, nói không chừng là có thể phát huy vượt xa người thường.”

Lâm Lạc Chỉ lặng lẽ liếc mắt sang bên cạnh, phát hiện Lục Kiến Trạch đã đeo tai nghe Bluetooth lên, cô đành phải mỉm cười tiếp lời bác tài xế nói, “Nhất định sẽ được thôi bác ạ, con chúc mừng bác trước.”

Bởi vì những lời này mà tài xế đã có tâm trạng tốt suốt cả chặng đường.

Lâm Lạc Chỉ trả lời tài xế, trong lòng không kìm được mà cảm thấy ớn lạnh.

Khi có con cái thi đậu vào trường danh tiếng hoặc kiểm tra có thành tích tốt, cha mẹ có lẽ là sẽ cảm thấy vui vẻ hoặc hạnh phúc giống bác tài xế này.

Nhưng cô cùng Lục Kiến Trạch… Lâm Lạc Chỉ quay đầu lại nhìn anh.

Lục Kiến Trạch vẫn đang nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, nhưng một lát sau anh cũng xoay đầu lại.

Anh nhướng mày dò hỏi.

Lâm Lạc Chỉ cười thật sâu, dùng khẩu hình miệng nói, “Không có gì.”

Lục Kiến Trạch tiếp tục nhướng mày, tháo xuống một bên tai nghe xuống.

Lúc này, ở phía trước tài xế lại nói, “Con trai của bác thật ra không chăm chỉ học lắm, nhưng thằng bé này lúc nhỏ chơi trò gì cũng đều rất thông minh. Bác với mẹ nó cảm thấy thằng bé lúc lớn lên sẽ cho hai bác sự bất ngờ gì đó, như lúc nó thi vào cấp hai, lần làm bài sau lại cao điểm hơn 20 điểm so với lần trước. Cháu nhìn đứa nhỏ này xem, nó rất nghịch ngợm, nhưng mà mọi người đều nói những đứa trẻ nghịch ngợm rất thông minh.Ai bảo chúng tôi đã sinh nó ra chứ.”

Tài xế ở phía trước cười lắc đầu, lời trong lời ngoài đều là yêu thương và tự hào, Lâm Lạc Chỉ cùng Lục Kiến Trạch nghe được rõ ràng.

Lâm Lạc Chỉ nhìn Lục Kiến Trạch chậm rãi rũ mắt xuống, trong lòng cũng cảm thấy thương cảm.

Chỉ là giây tiếp theo, Lục Kiến Trạch vươn tay ra, dừng ở trên đầu cô mà xoa nhẹ.

Động tác nhẹ nhàng ý muốn nói cô đừng lo lắng, Lâm Lạc Chỉ cứng đờ tại chỗ.

Cô không nhớ rõ lần cuối cùng Lục Kiến Trạch xoa đầu cô là khi nào, chỉ là cô cảm giác được lần này anh mạnh tay hơn lần trước.

Bởi vì tình cảm bây giờ của cô đối với Lục Kiến Trạch thật sự là rất rất thích, hơn nữa tình cảm lúc này sắp tràn ra ngoài, cho nên mỗi hành động của Lục Kiến Trạch trong mắt cô đều được phóng đại vô hạn lên.  

Cô tiếp tục sững sờ, trong khi đó Lục Kiến Trạch đã nhanh chóng thu tay lại.

Anh đeo lại tai nghe vào tai, tiếp tục nhìn ra phía ngoài cửa sổ, toàn bộ quá trình làm hết sức tự nhiên.

Nhưng Lâm Lạc Chỉ lại dường như bị đình trệ lại, cả quãng đường đi lúc sau mắt cô đều nhìn phía trước, nên thời điểm xuống xe cô cảm thấy hơi chóng mặt.

“Không thoải mái sao?” Lục Kiến Trạch cầm lấy hai cái túi giúp cô.

Khuôn mặt Lâm Lạc Chỉ trắng bệch, choáng váng gật đầu, giải thích nói, “Không sao, cả buổi chiều tôi sẽ nằm ở kí túc xá.”

Lục Kiến Trạch một tay giữ hai túi, rồi quay lại cốp xe lấy vali còn lại của Lâm Lạc Chỉ. Nhưng cô lại hơi tránh đi, ý muốn nói là cô sẽ giữ lấy hành lý.

Nhưng Lục Kiến Trạch thấp giọng nói: “Nghe lời.”

Lâm Lạc Chỉ lập tức thả lỏng tay.

Trên một đoạn đường dài, hai người đều đi nép vào bóng cây để tránh ánh nắng mặt trời, đến địa điểm đăng kí, Lâm Lạc Chỉ lại giống con rối gỗ, Lục Kiến Trạch bảo cô viết gì thì cô viết đó, nói cô viết ở đâu thì cô liền viết ở đó.

Đàn chị ở một bên hỗ trợ nhìn hai người cười trộm, Lâm Lạc Chỉ có chút ngượng ngùng, mặt càng ngày càng đỏ.

Đến khi vào tới khuôn viên trường, Lục Kiến Trạch cười một cái, “Nóng quá?”

Lâm Lạc Chỉ ngẩng người ra, nhưng nhanh chóng hiểu được Lục Kiến Trạch là đang trêu cô.

Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh một cái, mạnh miệng nói, “Không phải.”

Lục Kiến Trạch bị cô trừng thì thản nhiên cười, “Ừm.”

Lục Kiến Trạch nửa người đứng dưới bóng mát, nửa người còn lại phơi dưới nắng to. Khi đang quay đầu lại trêu cô, có thể nhìn thấy cả lông tơ trên mặt, lông mi anh rất dài, nụ cười của anh lại có vài phần lưu manh.

Lúc này anh quay cả khuôn mặt lại, cười tươi với cô, nụ cười của anh mang theo hai phần nhẹ nhàng và tám phần dịu dàng.

Lâm Lạc Chỉ cảm giác mặt mình càng ngày càng nóng, cô vô thức đi nhanh hơn, nhưng lại bị dòng người phía trước ngăn lại.

Lục Kiến Trạch tùy ý mỉm cười nhắc nhở, “Đừng đi nhanh quá, nhiệt độ trong cơ thể tỏa ra ngoài, cô sẽ càng nóng hơn.”

Lâm Lạc Chỉ dừng lại, nhớ ra điều gì trong lòng tự dưng bối rối rồi lại tự bật cười.

Lục Kiến Trạch dường như cũng nghĩ tới.

Có lẽ là lần cuối cùng hai người đi bộ dọc theo con đường rợp đầy bóng cây của trường thpt số 3, đó là lần đầu tiên Lâm Lạc Chỉ cùng Lục Kiến Trạch nói đùa với nhau.

Lúc ấy, Lục Kiến Trạch nói tiếng Anh với cô, Lâm Lạc Chỉ còn giải thích mình có vốn tiếng Anh không tốt.

Ý cười trên khóe miệng lập tức biến mất, lúc cô mới tới nhà của Lục Kiến Trạch, cô luôn nghe thấy anh đang xem thời sự bằng tiếng Anh.

Thật ra rất nhiều đồ vật… đều để lại dấu vết.

Lục Kiến Trạch là một người sống luôn có kế hoạch cho bản thân, anh sẽ không từ bỏ bất cứ thứ gì, miễn điều đó là điều anh thật sự mong muốn có được.

Nhưng cảm giác tội lỗi trong lòng Lâm Lạc Chỉ dành cho anh đã tồn tại rất lâu, nó sẽ không biến mất vì sự tiếp cận và đền bù của cô đối với Lục Kiến Trạch dù cho anh có nói bất cứ điều gì đi chăng nữa. 

Bởi vì cô hiểu rõ hơn ai hết, những đứa trẻ lớn lên trong môi trường thiếu thốn tình cảm như Lục Kiến Trạch, mỗi giấc mơ đều mang ý nghĩa to lớn.

Vì thiếu hụt tình cảm trong gia đình, bọn họ phải leo lên từng bước rồi chạy trong tình thế khó khăn, cái giá của bỏ cuộc không chỉ là không tìm ra ý nghĩa sâu xa hơn, mà là phủ nhận quá khứ của chính mình nên bọn họ mới cần phải trở thành người vững vàng.

Chính sự dễ bị tổn thương và tự ti của họ tỉ lệ thuận với sự kiên định và bền bỉ, nên khi có bất kỳ quyết định nào lệch khỏi quỹ đạo đều dẫn đến sự thay đổi về quan điểm, kết quả là mở ra một con đường mới với những phương pháp tra tấn tinh thần một cách tiêu cực.

Lục Kiến Trạch không nhận ra sự mất mát của Lâm Lạc Chỉ, có lẽ căn bản mà nói anh không xem cô là “bạn cùng lứa tuổi”, trong tiềm thức Lâm Lạc Chỉ vẫn cần sự che chở của anh.

Mà “định kiến” ở nơi giao nhau tưởng chừng như hoàn hảo này của hai người cũng đã gieo mầm một vết nứt ngăn cách trong lòng đất.

Lâm Lạc Chỉ bị phân vào một ký túc xá cách xa cổng trường, hai người đi bộ mất hơn nửa tiếng mới tới nơi. Hôm nay trong trường học cũng rất đông học sinh, Lục Kiến Trạch dù cầm nhiều hành lý mà vẫn không giảm tốc độ, vì vậy Lâm Lạc Chỉ cảm thấy về sau cô và bạn cùng phòng đi ra cổng trường chắc cũng phải mất hơn hai mươi phút.

“Có thể sử dụng xe đạp công cộng,” Lục Kiến Trạch đi ở phía sau nói, anh chào bác bảo vệ, rồi sau đó giúp Lâm Lạc Chỉ đem hành lý lên lầu 3, “Tải một phần mềm, bạn cùng phòng của cô có lẽ sẽ dùng, cô hỏi các bạn ấy cách dùng xem sao.”

“Được.” Sắc mặt của Lâm Lạc Chỉ vốn hồng hào, chứng say xe lúc nãy cũng đã đỡ hơn, cô luôn muốn cầm hành lý giúp nhưng đều bị Lục Kiến Trạch né tránh.

Lâm Lạc Chỉ không muốn làm cho anh ta phải làm việc nhiều hơn, vì vậy cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dừng lại.

Bên cạnh phòng 319 là một cái cầu thang, ba bạn cùng phòng đều đã đến đủ.

Vị trí bên cạnh cửa sổ bị bỏ trống, Lục Kiến Trạch chỉ nhìn lướt qua rồi liền đi cất đồ.

“Cô tự dọn dẹp đi,” Lục Kiến Trạch nhìn Lâm Lạc Chỉ rồi cười nhẹ một cái, “Tôi đi trước, có việc gì thì gọi cho tôi.”

“Tôi biết rồi.” Lâm Lạc Chỉ đỏ mặt đứng tại chỗ, bởi vì cô có thể cảm giác được rõ ràng, hiện tại trong ký túc tất cả mọi người đều dừng việc trong tay lại, nhìn cô chằm chằm.

Cửa phòng ngủ bị đóng lại, không khí trong phòng lặng ngắt như tờ, khoảng một phút sau, một nữ sinh dựa bên cửa sổ hét lên một tiếng, “Trời ạ! Anh trai vừa nãy m* nó đẹp trai quá đi mất!”

Cô gái bên cạnh liền mỉm cười theo, “Lời thô nhưng ý không thô, giống như người nổi tiếng ấy.”

Một nữ sinh khác chạy tới nắm lấy bả vai Lâm Lạc Chỉ lung lay vài cái, “Nè bạn cùng phòng, đây là anh trai hay chú của bạn vậy?”

Mặt khác hai nữ sinh cũng vây quanh lại chỗ cô, Lâm Lạc Chỉ mặt càng đỏ hơn, nghẹn nửa ngày, cô cắn môi dưới nhỏ giọng nói, “Đây là… mình… bạn trai mình.”

“Haizz…” Nữ sinh cạnh cửa lắc đầu rời đi, “Mình biết ngay mà.”

“Ấy?” Lâm Lạc Chỉ lúc này nghĩ, từ trước tới nay cô không ngờ có người có thể nói hai người là loại quan hệ này, rốt cuộc lúc học cấp 3 cô gọi anh là anh họ sẽ không có ai nghi ngờ.

“Cái gì vậy cục cưng,” cô gái dựa cửa lúc nãy mới lấy giẻ lau về, “Đó là chú của bạn hả?”

Lâm Lạc Chỉ bị chọc cười, “Không phải, đó không phải chú mình đâu…”

Một nữ sinh đứng cạnh cửa khác lắc đầu, “Bạn phản ứng chậm quá, nhưng mình lại thích dáng vẻ ngốc nghếch ngọt ngào này.”

Nữ sinh dựa cửa sổ cầm giẻ lau đi tới, cười cười, “Không nói thì không biết, bạn nói ánh mắt đó xem, chỉ chuyên chú nhìn cô ấy, căn bản không chứa người khác, mình nói cho bạn, ánh mắt của anh trai là ánh mắt gì.”

Hai người khác cười vọng lại đây.

Cô gái bên cửa sổ chỉ vào hai người kia, “Hai người, ai sắm vai một chú chó vậy.”

Một nữ sinh nhấc tay.

Cô gái dựa cửa sổ cười xấu xa, sau đó khoanh tay và nâng cằm, khịt mũi một cách kinh tởm.

“Ha ha ha ha.” Một tràng cười ầm vang lên trong phòng ngủ.

“Anh trai mình cũng có dáng vẻ này.”

“Ha ha ha ha.”

Lâm Lạc Chỉ nắm lấy vành tai và đôi môi đang rỉ máu, trong vô thức nắm chặt vạt áo.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.