Trộm Hôn Dịu Dàng

Chương 32



Edit: LaVie

Beta: Serein

“Lục Kiến Trạch,” Lâm Lạc Chỉ thấp giọng hỏi, “Em nặng không?”

Lục Kiến Trạch xốc cô lên, “Nhẹ như bông.”

Lâm Lạc Chỉ cười, “Anh nói dối.”

Lục Kiến Trạch xoay người đưa cô vào phòng bếp, “Dẫn em đi tham quan phòng.”

Lâm Lạc Chỉ nhẹ nhàng nói: “Lúc vào đây em đã nhìn qua một lần rồi.”

“Không,” Lục Kiến Trạch nói, “Lúc nãy hai chúng ta không xem cùng nhau, còn lần này là anh xem với em.”

Lâm Lạc Chỉ bị tính cách trẻ con của anh làm cho không nói nên lời, kiềm nén nước mắt lại.

Lăn lộn trong phòng hơn nửa giờ, di động của Lục Kiến Trạch reo lên.

Lâm Lạc Chỉ vỗ nhẹ vai anh, “Đặt em xuống.”

Lục Kiến Trạch nói “Ừ”, cúi người xuống nghe điện thoại.

“Anh Lục?” Âm thanh bên kia rất lớn.

Lâm Lạc Chỉ vào phòng bếp lấy nước, không nghe cuộc nói chuyện của bọn họ.

“Ừ,” Lục Kiến Trạch trả lời, “Không cần.”

Đầu bên kia điện thoại lại nói gì đó.

Lâm Lạc Chỉ thấy Lục Kiến Trạch quay lại và liếc nhìn cô.

Cô ngoan ngoãn nhìn anh. Lục Kiến Trạch mỉm cười.

“Mười phút.” Lục Kiến Trạch nói xong cúp điện thoại.

Lâm Lạc Chỉ cầm ly nước đi qua, “Cái gì mười phút?”

Lục Kiến Trạch nhận ly nước theo bản năng rồi uống một ngụm, hành động của cô bị ngừng lại giữa không trung.

Lục Kiến Trạch uống mấy miếng rồi trả lại ly cho cô.

Lâm Lạc Chỉ rũ lông mi xuống nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đây là ly của em…”

Lục Kiến Trạch nhướng mày nhìn cô, “Không được uống hả?”

“Cho nên,” Lâm Lạc Chỉ dùng đầu ngón tay chạm vào thành ly, “Anh uống nước em.”

“Không thể uống?” Lục Kiến Trạch lại hỏi.

Lông mi của Lâm Lạc Chỉ run rẩy.

Lục Kiến Trạch khom lưng cầm lấy chìa khóa, “Đó là thứ có thể uống.”

“Anh không nói lý.” Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng oán trách.

Lục Kiến Trạch ôm lấy cổ cô, rồi hôn lên trán, “Nước của vợ anh, anh không thể uống hả?”

Lâm Lạc Chỉ càng nghe càng xấu hổ, nhất là khi nghe hai chữ “vợ anh”, cô liền nhanh chóng đáp lại, “Có thể, có thể.”

Lục Kiến Trạch giơ tay xoa đầu Lâm Lạc Chỉ, “Có vẻ không thuyết phục lắm.”

“Lục Kiến Trạch,” cổ Lâm Lạc Chỉ nóng lên, “Mười phút của anh sắp hết rồi.”

Lục Kiến Trạch nhìn đồng hồ, “Đúng vậy.”

Hai người tăng nhanh tốc độ, cô đi theo Lục Kiến Trạch ra khỏi phòng, vào thang máy đi lên lầu ba.

“Nhà ăn?” Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng hỏi.

“Ừ,” Lục Kiến Trạch đứng trong nhà ăn nhanh chóng nhìn quanh một lần, rồi giơ tay chỉ về phía bàn bốn người cạnh cửa sổ, “Bọn họ ở kia.”

Lâm Lạc Chỉ nhanh chóng thấy một mái tóc xoăn màu nâu sẫm, trong lòng có chút khẩn trương, “Bạn anh muốn mời chúng ta ăn cơm à?”

“Không phải,” Lục Kiến Trạch nói, “Anh nói với Hàn Tư Thành là ăn rồi.”

“Vậy…” Lâm Lạc Chỉ ôm cánh tay Lục Kiến Trạch, “Chúng ta tới làm gì?”

Lục Kiến Trạch bình tĩnh nói: “Bọn họ muốn gặp em.”

Lâm Lạc Chỉ, cô trăm nghĩ nghìn nghĩ cũng không nghĩ đến mình là nữ chính, dù sao bọn họ cũng chưa từng gặp nhau, cô há hốc, hỏi anh: “Em?”

“Ừ,” Lục Kiến Trạch cong môi cười, “Bọn họ muốn gặp người làm anh ngày đêm mong nhớ hơn hai năm.”

Lâm Lạc Chỉ chậm rãi khép miệng lại, vành tai đỏ bừng.

“Chị dâu!” Lần đầu tiên Hàn Tư Thành thấy người yêu Lục Kiến Trạch liền đứng lên chào hỏi.

Anh thật sự rất nhiệt tình, vừa hét một cách phấn khích xong, vội vàng xin lỗi người trong nhà ăn dưới ánh nhìn của lũ bạn cùng phòng.

Lâm Lạc Chỉ có chút mất tự nhiên cười nhẹ, rồi lôi kéo Lục Kiến Trạch đi vào.

Hai nam sinh đối diện Hàn Tư Thành cũng đều đứng lên, nhìn thấy bọn họ đi tới liền chào hỏi, “Chào chị dâu.”

Lâm Lạc Chỉ chưa từng gặp trường hợp này, cô cười gật đầu, cánh tay ôm Lục Kiến Trạch siết chặt lại.

Khóe miệng Lục Kiến Trạch hơi nâng lên, nhưng lại nhanh chóng hạ giọng nói, hai người lập tức gọi một tiếng “Anh Lục.”

“Ừ,” Lục Kiến Trạch gật đầu, “Mọi người tiếp tục ăn đi, chúng tôi chỉ chào hỏi rồi đi liền.”

Hai người ngồi xuống, Hàn Tư Thành chỉ cái bánh vừa mới được đưa tới, “Chị dâu, cùng bọn em ăn trước khi đi nha, em đoán anh Lục nhất định chưa chưa lần nào chuẩn bị đồ ngọt cho chị, anh ấy không thích ăn ngọt.”

Lục Kiến Trạch liếc anh ta một cái, Hàn Tư Thành lập tức ngậm miệng. 

Hai người kia liền cười nhạo Hàn Tư Thành.

Lâm Lạc Chỉ không còn tâm trí để suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra, chỉ lễ phép xua tay, “Không cần không cần, mọi người ăn đi, tôi vừa mới ăn trên lầu rồi.”

Cô vừa dứt lời, Hàn Tư Thành cùng nam sinh đối diện đang uống nước liền bị sặc.

Hắn cong lưng, Hàn Tư Thành đá hắn một cái ở phía dưới.

Bàn ăn lập tức lâm vào hỗn loạn, ba người nghẹn cười.

Lâm Lạc Chỉ có chút hoảng loạn tiến lên một bước, Lục Kiến Trạch đè tay cô lại, “Để cho bọn họ sặc.”

Nam sinh nghe vậy sặc dữ dội hơn, hô hấp khó khăn xua tay với  Lục Kiến Trạch nói, “Anh Lục, em sai rồi.”

Lục Kiến Trạch buông tay đang đè lên tay Lâm Lạc Chỉ rồi nói với cô, “Đi thôi.”

Lâm Lạc Chỉ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mấy người xua tay, “Chị dâu đi thong thả.”

Sau khi ra khỏi nhà ăn, Lâm Lạc Chỉ dùng sức thở hắt ra.

“Lo lắng quá sao?” Lục Kiến Trạch hỏi.

Lâm Lạc Chỉ gật đầu, “Thời điểm em thi đại học cũng không lo lắng như vậy.”

Nụ cười Lục Kiến Trạch phai nhạt dần, “Lúc thi đại học em lo lắng lắm à?”

Lâm Lạc Chỉ lúc này mới ý thức được cô đang nhắc tới chuyện gì, chợt cảm thấy hối hận, tự dưng nhắc tới chuyện không nên nhắc.

Nhưng mà cô không muốn nói dối, “Lúc đấy em cũng không phân biệt được, vì lúc đó… chết lặng.”

“Ừ.” Hàm Lục Kiến Trạch căng ra trong giây lát.

Hai người từ thang máy đi tới sảnh lầu một lúc nào không hay, bên ngoài có không ít người lục tục từ trong màn mưa bước vào.

Lục Kiến Trạch hỏi phục vụ vị trí vườn hoa. 

Phục vụ dẫn đường ở phía trước.

Lâm Lạc Chỉ lâm vào hồi ức, Lục Kiến Trạch phát hiện sự yên lặng liền ôm lấy eo cô.

“Làm sao vậy?” Lâm Lạc Chỉ cảm thấy hơi ngứa, không biết có phải bởi vì Lục Kiến Trạch chạm vào chỗ đó hay không.

Lục Kiến Trạch bình tĩnh nhướng mày, “Cái gì?”

Lâm Lạc Chỉ thấy anh hôm nay giả vờ bình tĩnh, suy nghĩ bị quấy rầy, cô cười nhẹ nói, “Không có việc gì, anh ôm em đi, em rất thích anh ôm.”

Người phục vụ quay lại mỉm cười nhìn bọn họ.

Lâm Lạc Chỉ thẹn thùng cúi đầu.

Lục Kiến Trạch nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Lạc Chỉ, đáy mắt hiện lên sự sâu thẳm.

Vườn hoa chiếm diện tích rất lớn, có nhiều loại thực vật sống dưới nước cũng được trồng ở đây.

Xuyên qua vườn hoa có thể nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ, nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất.

Phục vụ đã rời đi, Lục Kiến Trạch đi theo con đường phía trước, dẫn Lâm Lạc Chỉ đi tới đài phun nước.

Đài phun nước không quá lớn, nhỏ hơn đài phun nước thông thường mấy lần, nhưng dưới đáy có rất nhiều lớp tiền xu.

Lâm Lạc Chỉ nắm lấy thành bể kinh ngạc cảm thán: “Sao nơi này có nhiều tiền xu vậy?”

Cô chưa từng thấy cái hồ nào như vậy, cũng không biết chúng dùng để làm gì.

Lục Kiến Trạch không giải thích, từ trong túi lấy ra hai đồng tiền xu, một xu đưa cho Lâm Lạc Chỉ.

“Chúng ta ném cùng nhau,” Lục Kiến Trạch điều chỉnh vị trí cánh tay của Lâm Lạc Chỉ, để song song với tay anh, “Ba, hai, một.”

Cùng thời gian buông tay, hai đồng xu chìm vào trong nước, và dần tách ra hai bên.

Đồng xu của Lâm Lạc Chỉ rơi xuống trước, đồng xu của Lục Kiến Trạch dừng ở phía bên kia.

Lâm Lạc Chỉ dùng đầu ngón tay chỉ vào hòn đá nhỏ bên cạnh hồ, “Cái này dùng để làm gì vậy?”

Lục Kiến Trạch nhìn chăm chú vào hai đồng tiền trong hồ nguyện ước, “Ném tiền để tránh tai họa.”

Lâm Lạc Chỉ trừng lớn hai mắt, bừng tỉnh, “Chẳng trách chúng ta phải bỏ tiền vào đó.”

“Vậy lại ném hai xu đi,” Lâm Lạc Chỉ quay đầu nắm lấy tay Lục Kiến Trạch, “Xin cho vận rủi của chúng ta qua đi.”

Lục Kiến Trạch khôi phục ánh mắt, “Được.”

Lâm Lạc Chỉ vươn tay, tâm tình rất tốt nói, “Lấy ra đi.”

Lục Kiến Trạch nhếch khóe miệng, “Hôm nay không có, ngày mai lại đến.”

Lâm Lạc Chỉ tự hỏi một lát, “Được rồi, có lẽ không dồn hết trong một ngày được.”

Lục Kiến Trạch chậm rãi nói, “Ừ.”

Chỉ là lúc phải rời đi, ánh mắt Lục Kiến Trạch nhìn thật kĩ vào hai đồng tiền xu tách ra.

Bọn họ đi phía khác của vườn hoa để trở về, hoa cỏ trên đường đi đều là những loài mới.

Lâm Lạc Chỉ không nhịn được thảo luận với Lục Kiến Trạch, anh kiên nhẫn đáp lời, đôi mắt lại nhìn cô.

Sau khi ra khỏi lối vào, có một người đi về phía anh, Lục Kiến Trạch và Lâm Lạc Chỉ dừng lại.

“Thật là trùng hợp nha,” Lưu Tịch Duệ kinh ngạc, anh ta đeo camera trên cổ, “Tôi đang định đi chụp hình, hai người quay về à?”

“Ừ,” Lục Kiến Trạch buông tay Lâm Lạc Chỉ, rồi ôm vai cô.

Lưu Tịch Duệ quét mắt, “Chà” một tiếng, lại nhìn sang Lâm Lạc Chỉ, “Thế nào rồi cô gái, em đã quyết định chưa?”

Tay Lâm Lạc Chỉ  kéo góc áo Lục Kiến Trạch, dùng sức gật đầu, “Được rồi.”

Lưu Tịch Duệ đầu tiên là kinh ngạc, đại khái không nghĩ tới Lâm Lạc Chỉ có thể cho anh ta câu trả lời chắc chắn như vậy, nhưng vẫn hài lòng cười, “OK, mấy ngày nay tôi phải đi chụp ngoại cảnh, ngày kia đi. Chắc là ngày kia em chưa đi học đúng không?”

“Chưa.” Lâm Lạc Chỉ nói.

“Được,” Lưu Tịch Duệ nói, “Đến lúc đó em dẫn bạn trai tới studio của anh, địa chỉ lát nữa anh sẽ gửi cho bạn trai em.”

Lâm Lạc Chỉ thành thật lắng nghe, “Được.”

“Như vậy trước đi,” Lưu Tịch Duệ tâm tình không tệ, “Có chuyện gì thì để bạn trai em nói cùng anh, anh nhìn thấy sẽ trả lời, nhưng có thể là không kịp.”

Lâm Lạc Chỉ không ý thức được có gì không đúng, chỉ nghiêm túc nghe và gật đầu.

Lục Kiến Trạch cùng anh ta nói vài câu đơn giản rồi hai người liền rời đi.

Trở về phòng, Lâm Lạc Chỉ mới ngồi ở trên sô pha nghi hoặc hỏi, “Tại sao anh ta lại để em dẫn anh đi cùng? Anh ta còn nhờ anh chuyển lời, không phải em cùng anh ta ký hợp đồng à.”

Lục Kiến Trạch rót hai ly nước: “Có ý kiến?”

Anh ngước mặt nhìn lên, đáy mắt là sự âm u, Lâm Lạc Chỉ dừng một lát, nắm chặt làn váy, ngơ ngẩn nhìn anh.

“Xin lỗi,” Lục Kiến Trạch mở lời trước, “Làm em sợ rồi.”

Đáy lòng anh dậy sóng, cứ cảm thấy bất an trong lòng nhưng không thể nói ra.

“Không…” Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng nói, “Em không nghĩ sẽ làm phiền anh, nếu không thì anh đưa phương thức liên lạc của anh ta cho em, em trực tiếp –”

“Không được.” Lục Kiến Trạch nói.

Lâm Lạc Chỉ ngừng nói.

Lục Kiến Trạch giơ tay che túi trước ngực, anh buông cánh tay xuống, giọng điệu trở lại dịu dàng, “Anh còn cần phải kiểm tra một số chuyện.”

Lâm Lạc Chỉ không hề hỏi lý do, nhỏ giọng nói, “Được.”

Lục Kiến Trạch hít một hơi thật sâu.

Anh xoay người, ôm Lâm Lạc Chỉ vào lông ngực, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Lạc Chỉ, anh trải qua nhiều chuyện hơn em, hiểu biết về xã hội này hơn em, anh hy vọng em có thể nhìn xa hơn, trải qua nhiều chuyện hơn, nhưng anh không muốn em bị thương.”

“Lưu Tịch Duệ hiểu rõ anh có thể nhượng bộ anh ta cái gì, anh ta cũng hy vọng anh bảo vệ tốt cho em, như vậy có thể bớt đi nhiều phiền phức không cần thiết.”

“Cho nên hãy giao cho anh, Lạc Chỉ, anh sẽ bảo vệ em một thời gian,” Giọng nói trầm thấp của Lục Kiến Trạch có thể trấn an người khác, “Cũng đừng nói là phiền phức hay không phiền phức, giữa chúng ta không nên xuất hiện câu này.”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.