Nhưng nơi này không quá gần khu thương mại ở trung tâm thành phố, bên cạnh cũng có mấy cái studio, tuy không khoa trương như “Nhiếp ảnh Tịch Duệ” nhưng lại bị kẹt ở giữa, cũng không đến mức khiến người qua đường tò mò muốn chụp ảnh.
Studio của Lưu Tịch Duệ rất to, các tông màu lạnh như đen, trắng và xanh lam xen kẽ nhau một cách ngẫu nhiên, từ xa đập vào trước mắt là một bảng hiệu đèn led rất to.
Lục Kiến Trạch đỗ xe xong liền gửi cho Lưu Tịch Duệ một tin nhắn wechat, “Chúng tôi tới rồi.”
Rất nhanh sau đó, có một người với mái tóc đen bồng bềnh và chiếc váy cổ chữ V màu đỏ tía chạy ra từ phòng làm việc, khiến cô không khỏi cảm thán trước thân hình và chiều cao lí tưởng như người mẫu. Chỉ là khi đến gần, lớp trang điểm tinh tế trên khuôn mặt đã làm tôn lên vẻ đẹp khiến nam nữ đều mê mệt của anh ta, đôi giày thể thao có phần hơi rộng trên cặp chân dài lí tưởng một lần nữa khiến cô kinh ngạc không thôi, người đó là nam.
Lâm Lạc Chỉ nhìn đến sửng sốt, Lục Kiến Trạch đưa mắt nhìn, giúp cô mở dây an toàn.
“Xuống xe.” Anh thì thầm.
Lúc này Lâm Lạc Chỉ mới ý thức được ánh mắt của cô có chút bất lịch sự, may mà cửa sổ xe được dán phim nên bên ngoài không nhìn thấy ở trong được.
Bọn họ xuống xe, người đàn ông tóc dài tay chỉ về phía studio: “Ông chủ kêu tôi tới đón hai người, mau cùng lên với tôi, tôi còn phải chụp cảnh tiếp theo.”
Lâm Lạc Chỉ vội vàng nói: “ A–”
Người đàn ông bối rối quay đầu lại, nhưng không nghe rõ Lâm Lạc Chỉ nói gì.
Lục Kiến Trạch lịch sự cười, ôm cô vào lồng ngực, “ Không có việc gì, chúng ta lên đi.”
Người đàn ông nhìn thấy không khỏi lắc đầu, thúc giục: “Mau mau mau.”
Bọn họ đi theo người đàn ông tóc dài lên tầng ba, vừa mới nhìn thấy Lưu Tịch Duệ đi ra khỏi văn phòng trong cùng, người đàn ông tóc dài đã không thấy bóng dáng đâu cả.
Lâm Lạc Chỉ nghi ngờ quay đầu lại.
Lục Kiến Trạch nhỏ giọng nói: “Anh ta đi vào thang máy rồi.”
Lâm Lạc Chỉ gật đầu và dùng khẩu hình miệng nói “Ồ”.
“Trực tiếp lại đây đi.” Lưu Tịch Duệ ra hiệu.
“Đến rất đúng giờ.” Lưu Tịch Duệ dẫn hai người bọn họ vào phòng, chỉ vào ghế sô pha trong khu tiếp khách, “Mời ngồi.”
Cách trang trí văn phòng của Lưu Tịch Duệ rất phù hợp với tổng thể của công ty, đơn giản nhưng rất sang trọng, ghế sofa được làm bằng ống thép màu xanh klein.
Nhìn xa hơn là một chiếc bàn làm việc hình bầu dục màu trắng tinh khiết, ghế của ông chủ tuy bình thường với màu đen tinh khiết nhưng cũng không gây cảm giác khó chịu
“Hôm nay chỉ kí hợp đồng thôi sao?” Lục Kiến Trạch hỏi.
“Đúng vậy,” Lưu Tịch Duệ đi đến bàn làm việc cầm hai bản văn kiện, đưa cho Lục Kiến Trạch nói, “Ký xong, đưa cô ấy lên tầng hai đi dạo một vòng để cảm nhận không khí và văn hoá công ty, hôm nay có không ít cảnh quay chụp, rất náo nhiệt.”
Lâm Lạc Chỉ ngay ngắn ngồi đọc hợp đồng với Lục Kiến Trạch.
Nhưng từ góc độ này cô không nhìn rõ, cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng cứ đảo mắt nhìn khắp nơi cũng không lịch sự, cô lại càng không biết nên nói gì với Lưu Tịch Duệ, đành phải ngoan ngoãn ngồi im.
Lưu Tịch Duệ chú ý tới cô, mỉm cười: “ Lạc Chỉ, cô có thể cùng với các anh chị đồng nghiệp chăm chỉ học tập, nếu cô tìm thấy phong cách cô thích, có thể nói với tôi, sau này có thể thêm vào các buổi quay chụp.”
Lâm Lạc Chỉ nghiêm túc gật đầu.
Lục Kiến Trạch đọc bản hợp đồng rất nhanh, nhưng vì để chắc chắn không có gì sai sót, đọc xong anh lại đọc thêm một lần nữa.
Lưu Tịch Duệ tiếp tục trò chuyện với Lâm Lạc Chỉ, “Tôi không có nhiều nhiều người mẫu được ký hợp đồng, nhưng bọn họ đều mang màu sắc riêng, không có thứ tương tự để cạnh tranh trên thị trường cho nên, tôi hy vọng cô cũng có phong cách riêng của mình, có thể học, có thể tưởng tượng, nhưng không sao chép hoàn toàn, màu sắc riêng của cô là quý giá nhất.
“Bình thường thì đa số đều chụp trong studio, nhưng phong cách của cô thích hợp với thiên nhiên hơn, cho nên có thể cô sẽ ra ngoài nhiều hơn thì cũng không cần cảm thấy quá xa lạ.”
“Được ạ.” Lâm Lạc Chỉ đáp lại.
Sau khi đọc đến lần thứ hai, Lục Kiến Trạch đưa hợp đồng cho Lâm Lạc Chỉ, “Có thể ký rồi.”
Lâm Lạc Chỉ cầm lấy bút, nhanh chóng ký tên của mình lên.
“OK,” Lưu Tịch Duệ đặt hợp đồng lên bàn trà, “Vậy hai người đi tham quan trước nhé? Tôi sẽ gặp ông chủ”
Lưu Tịch Duệ liếc nhìn đồng hồ, “Nếu cần tôi đi cùng, hai tiếng nữa có thể tới tìm tôi.”
“Không cần,” Lục Kiến Trạch xua tay, “ Đi thôi.”
Studio của Lưu Tịch Duệ tổng cộng ba tầng, tầng hai là studio, tầng một là sảnh tiếp tân và phòng trà.
Từ tầng này đi xuống, mỗi một phòng studio đều ở trạng thái bận rộn, bên tai không ngừng vang lên âm thanh răng rắc của máy ảnh, người đàn ông vừa rồi đang ở phòng quay chụp.
“Quá lợi hại.” Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng kêu lên đầy kinh ngạc, trong một phút mà anh ta có thể làm nhiều động tác như vậy.
“Tương lai em cũng có thể làm điều đó.” Lục Kiến Trạch cổ vũ.
Sau khi đi tham quan toàn bộ một vòng trên tầng hai, từ thang máy xuống đối diện trực tiếp là phòng trà ở tầng một.
Lầu một yên tĩnh, trong phòng chỉ có một người mẫu nữ đang quay lưng về phía cầu thang pha cà phê. Nghe tiếng động, cô quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của hai người họ, mái tóc xoăn dài xoã trước ngực, chiếc váy màu đỏ rượu ôm lấy thân hình duyên dáng của cô.
Khoảnh khắc nhìn rõ mặt cô, đáy mắt Lục Kiến Trạch hiện lên một tia cảm xúc không rõ hiện lên.
Thế nhưng Lâm Lạc Chỉ lại bị thu hút bởi gương mặt kiều diễm, cô ấy có vẻ xinh đẹp hơn so với tất cả những người mẫu trên lầu.
Cô ấy cầm ly cà phê đã pha sẵn, bước tới, đưa bàn tay mềm mại và mảnh mai về phái Lâm Lạc Chỉ, “Xin chào, tôi tên là Thi Vãn Doanh, là chủ của Thập Tinh kiêm người mẫu, tôi đã xem ảnh của cô, buổi chụp hình trên núi.”
“Cùng với anh, ” Cô ấy ngước mắt lên liếc nhìn Lục Kiến Trạch đầy ẩn ý, “Bạn trai.”
Lâm Lạc Chỉ đang định đáp lại, Lục Kiến Trạch lại đột nhiên lạnh lùng nói: “Còn có việc gì không?”
Sắc mặt Thi Vãn Doanh trở nên khó coi trong chớp mắt.
Nhưng Lâm Lạc Chỉ không chú ý, cô ngẩng đầu về phía Lục Kiến Trạch, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời.
Lục Kiến Trạch giơ tay xoa xoa đầu Lâm Lạc Chỉ, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều, “Mau tạm biệt chị đi.”
Bàn tay cầm ly cà phê của Thi Vãn Doanh siết lại, đầu ngón tay trắng bệch.
“Tạm biệt chị.” Lâm Lạc Chỉ nghe thấy phát âm của mình có chút ngượng ngùng.
Thi Vãn Doanh có chút mất tự nhiên mỉm cười, “Tạm biệt.”
Lục Kiến Trạch dẫn Lâm Lạc Chỉ ra ngoài, cô cảm thấy tâm trạng của anh không tốt, nhưng cô không biết từ khi nào Lục Kiến Trạch đã như vậy, bởi vì từ lúc bước vào phòng trà cô đã thực sự rất chăm chú…
“Lục Kiến Trạch,” cô có chút áy náy nghiêng người về phía trước, “Anh bị sao vậy?”
Lục Kiến Trạch đang thắt dây an toàn liền khựng lại, anh mỉm cười “Sao lại gọi tên của anh rõ ràng ra như vậy?”
Nói xong lời này, Lâm Lạc Chỉ cũng có chút thẹn thùng, “Không biết nữaaa….”
Cảm xúc đè nén của Lục Kiến Trạch từ từ tan biến, anh thắt dây an toàn, “ Cố gắng giữ khoảng cách với Thi Vãn Doanh, em và cô ta nói cái gì cũng phải nói cho anh biết trước.”
Lâm Lạc Chỉ bối rối nhìn anh.
Lục Kiến Trạch khởi động xe, “ Nói cho anh biết, anh sẽ xử lý.”
Lâm Lạc Chỉ đang chờ Lục Kiến Trạch giải thích, nhưng anh lại chỉ khom lưng giúp cô thắt dây an toàn, lúc ngẩng đầu lên liền hôn lên trán cô một cái ”Ngoan.”
Lâm Lạc Chỉ nhớ lại cảnh tượng vừa rồi trong phòng trà, lòng cô dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Xe chạy tới một chuỗi cửa hàng bán cháo, Lục Kiến Trạch tìm được chỗ đỗ xe, “ Chờ anh 5 phút.”
Lâm Lạc Chỉ nói “Dạ.”
Lục Kiến Trạch xuống xe đi vào cửa hàng, rất nhanh liền xách ra hai túi lớn đồ ăn.
Anh đem đồ ăn đặt vào hàng ghế phía sau rồi quay lại ghế chính.
“Sao anh lại đặt dưới đó.” Lâm Lạc Chỉ liếc mắt nhìn lại, sợ Lục Kiến Trạch ném không chuẩn cháo sẽ bị đổ ra ngoài.
“Ừm, phía sau có móc nối cố định,” Lục Kiến Trạch nói “Nhìn phía trước, không lát lại bị say xe cho mà xem.”
Lâm Lạc Chỉ ngoan ngoãn quay đầu lại, nhịn không được nhìn sườn mặt của Lục Kiến Trạch.
Trong mắt Lục Kiến Trạch vẫn luôn có cô nhưng anh không đáp lại ánh mắt của Lâm Lạc Chỉ.
Xe dừng lại ở ngã tư để chờ đèn đỏ, cuối cùng Lục Kiến Trạch mới thấp giọng nói, “Một năm trước anh gặp cô ấy ở quán bar, sau đó có chút chuyện không vui xảy ra. Anh không biết rằng cô ấy sẽ ở đó, trước đây tìm hiểu studio của Lưu Tịch Duệ cũng không phát hiện ra cô ấy, nếu có, anh cũng sẽ không cho em ký.”
“Cô ấy nói cô ấy mới đến.” Lâm Lạc Chỉ giải thích cho anh.
“Ừm.” Ánh mắt Lục Kiến Trạch thâm trầm, “Sau này muốn đi chụp ảnh, anh sẽ đi cùng em. đừng tiếp xúc với cô ấy một mình.”
Lâm Lạc Chỉ nói “Ừm”, hai tay vắt chéo nhau.
Đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, Lục Kiến Trạch khởi động xe tiếp tục đi.
Lâm Lạc Chỉ thì thầm: “ Cô ấy là, cô ấy là người theo đuổi anh sao…”
Đây là lần đầu tiên cô chất vấn Lục Kiến Trạch, có chút khẩn trương, còn có chút lo sợ, nhưng cô không thể nhịn được nữa.
“Đúng vậy.” Lục Kiến Trạch liếc cô một cái, “ Nhưng sau nhiều lần từ chối không có kết quả, bọn anh đã xảy ra một số mâu thuẫn.”
“Lạc Chỉ,” Ánh mắt Lục Kiến Trạch sâu thêm vài phần, “Hành vi của cô ấy có chút khác biệt với người thường, cho nên, đừng lại gần cô ấy quá, được chứ?”
Lâm Lạc Chỉ nhẹ nhàng thở hắt ra, “Được.”
Xe chạy tới cửa một quán bar, so với nơi Lục Kiến Trạch làm trước đây, quán bar sang trọng hơn rất nhiều. Thời gian này quán bar không hoạt động, nhưng phục vụ ở cửa nhìn thấy Lục Kiến Trạch đã chào hỏi anh.
Từ lối vào đi vào, hành lang dài không đèn có chút tối tăm, Lâm Lạc Chỉ theo bản năng tìm kiếm tay của Lục Kiến Trạch.
Lâm Lạc Chỉ đáp lại bằng cách siết chặt bàn tay anh.
Lục Kiến Trạch nhéo nhẹ tay cô.
Từ ngoài đi vào là một hành lang dài có mái che nhưng không có ánh đèn, không gian hòa cùng tiếng nhạc có phần hơi mờ mịt, có một loại cảm giác quen thuộc khó tả.
Cho đến khi Lục Kiến Trạch dẫn cô đến một gian phòng bên trong, cấu trúc đơn giản một phòng một sảnh, trong phòng là mùi hương quen thuộc của Lục Kiến Trạch. Lâm Lạc Chỉ nhìn anh thuần thục đi vào phòng bếp, rót hai ly nước đem tới.
“Đây là nơi ở của anh sao?” Lâm Lạc Chỉ nhận lấy ly nước.
Lục Kiến Trạch ngồi bên cạnh nhấp một ngụm nước, tay đặt trên vai cô.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài vang lên tiếng nói “Lục tổng, là tôi.”
Lâm Lạc Chỉ mở to hai mắt.
Lục Kiến Trạch đứng dậy mở cửa, đi tới nhận đồ ăn, “Vất vả rồi.”
Người ở ngoài cửa lễ phép đáp lại sau đó đóng cửa rời đi.
Lâm Lạc Chỉ ngơ ngác nhìn Lục kiến Trạch đang đặt một ít đồ ăn nhẹ và cháo mà anh đã mua ở tiệm cháo lên bàn trà trước mặt cô, “Lục tổng?”
Lục Kiến Trạch nhếch môi, đáp lại, “ Để một hồi cho nguội đã, nóng quá không thể ăn được.”