Trộm Hôn Dịu Dàng

Chương 41



Edit: Pha Hi

Beta: Ano

Lục Kiến Trạch nhận điện thoại của giáo sư, Lâm Lạc Chỉ trong lúc đó đã sắp xếp nguyên liệu nấu ăn vừa mua vào tủ lạnh. 

Lục Kiến Trạch từ phòng ngủ bước ra là lúc Lâm Lạc Chỉ bắt đầu thái rau. 

” Không đợi anh? ” Lục Kiến Trạch lấy một cái tạp dề không nhãn hiệu từ tủ TV. 

Lâm Lạc Chỉ ngẩng đầu nhìn anh cười ” Chờ không kịp “

Lục Kiến Trạch giúp cô buộc chặt tạp dề. ” Tay đau à? “

Lâm Lạc Chỉ lắc đầu ” Sức em rất lớn, hơn nữa cũng chia nhỏ ra rồi, không nặng ” 

Mái tóc đuôi ngựa buộc cao che mất tầm nhìn, cô lắc đầu ” Lục Kiến Trạch, anh giúp em búi tóc đi ” 

Anh lập tức đáp ” Được”, chỉ là tay dừng ở đuôi ngựa Lâm Lạc Chỉ hết nửa ngày. 

Cô cắt đồ ăn được một nửa, nghiêng đầu nhìn anh ” Sao vậy? “

Lục Kiến Trạch chớp mắt, hạ giọng ” Khộng có việc gì, em tiếp tục đi ” 

Lâm Lạc Chỉ ” Vâng ” một tiếng rồi  tiếp tục thái rau, chỉ là lúc sau cảm thấy da đầu hơi ngứa, cô chợt nhận ra Lục Kiến Trạch hình như không biết. 

Lâm Lạc Chỉ đã xắt rau xong, Lục Kiến Trạch vẫn đang làm, cô dựa vào bàn nấu ăn, cười nói “Được không?” 

Lục Kiến Trạch nghịch ngợm vài lần, sau mới lùi lại cảm thán. ” Không tệ nha ” 

Lâm Lạc Chỉ vẫn đang cười, cô không tin được người có IQ cao như Lục Kiến Trạch không búi tóc được cho cô nha, dù anh đã từng nhìn nhà tạo mẫu tóc làm tóc cho cô rất nhiều lần rồi. 

” Em định nấu mấy món? ” Lục Kiến Trạch xắn tay áo. 

Lâm Lạc Chỉ không buông tha cho anh, cô nhanh chóng rửa tay chạy vào nhà vệ sinh, sau khi nhìn xong dáng vẻ của bản thân, Lâm Lạc Chỉ từ trong nhà vệ sinh cười ầm lên. 

Lục Kiến Trạch đi tới, cũng cười ” Xin lỗi, anh chưa từng chải tóc cho con gái “

Lâm Lạc Chỉ nhìn tóc mình như bị địa lôi oanh tạc, chỉ vào đầu nhìn Lục Kiến Trạch ” Anh có thể cho em biết anh lấy cảm hứng từ đâu không? ” Bởi vì búi tóc nhìn như được cuộn lại sau đó lại rối, rồi như vậy cứ lặp lại thành một mớ hỗn độn như vầy. 

Lục Kiến Trạch tựa vào cửa, lười biếng cười ” Không nhịn được, nghịch một lát ” 

Lâm Lạc Chỉ nhịn cười, lại nhìn anh một chốc, sau đó gật đầu ” Rất đẹp, rất cá tính, rất đặc sắc ” 

Cô lon ton trở về phòng bếp, đem đồ ăn chuẩn bị bắt đầu nấu. 

Lục Kiến Trạch cũng lại gần, thấp giọng ” Thật không? ” 

Lâm Lạc Chỉ lấy tay chắn anh ” Thật, mà trước hết là anh ra ngoài đã, bằng không lát nữa đầu tóc anh đều là mùi dầu khói ” 

Lục Kiến Trạch ở bên cạnh bất động, xem nồi cơm điện “Nấu cơm trắng à?”

Lâm Lạc Chỉ đập gừng và tỏi cho vào nồi, “Vâng, là loại gạo cũ.”

Lục Kiến Trạch chỉ ” Ừ “. 

Lâm Lạc Chỉ không thèm quản anh, bắt đầu xào rau, tất cả đều tập trung vào hai cái bếp nên không còn hơi đâu mà quản Lục Kiến Trạch. 

Mười lăm phút sao, Lục Kiến Trạch ở phía sau nói ” Cơm chín rồi ” 

Lâm Lạc Chỉ đanh xào đồ ăn, tay cầm sạn gỗ, đột nhiên quay đầu lại, vậy mà lại đối diện với gương mặt bình tĩnh đang cười của Lục Kiến Trạch. 

Anh nhìn ra cô muốn hỏi chuyện gì, chỉ vào nồi cơm điện ” Anh nhìn nồi” 

Lâm Lạc Chỉ tay tiếp tục xào đồ ăn, nhưng vẫn còn nhìn Lục Kiến Trạch ” Cái này là nồi cơm điện, không cần xem ” 

Lục Kiến Trạch nhịn cười hết nổi đành khai thật ” Thật ra là anh nhìn em ” 

Lâm Lạc Chỉ quay đầu lại tiếp tục xào rau, chỉ là càng xào, trong lòng càng xốn xang 

Lục Kiến Trạch không biết từ lúc nào đã đi tới, ôm lấy cô từ phía sau. 

Anh gác cằm ở vai cô, trầm giọng ” Vợ ơi, thơm quá ” 

Lâm Lạc Chỉ phía sau gáy truyền tời nhiệt độ, cô gấp gáp hỏi ” Thật, thật sao? ” 

Lục Kiến Trạch hôn lên vành tay cô ” Ừm ” 

Tai cô nhanh chóng đỏ lên, Lâm Lạc Chỉ nói không nên lời “Sẽ, sẽ xong ngay đây.”

Lục Kiến Trạch cười ” Được” 

Lâm Lạc Chỉ tắt bếp ” Anh lên trước đi, em dọn đồ ăn ” 

Lục Kiến Trạch bất động, thấp giọng hỏi ” Dọn như thế nào? “

Lâm Lạc Chỉ hơi choáng, nhưng nhanh chóng nói ” Lấy mâm, rồi lấy đồ ăn đổ vào nồi, bưng lên ” 

Lục Kiến Trạch ” Ừ “, ôm Lâm Lạc Chỉ từ đằng sau đi tới lấy cái mâm, rồi lại tiếp tục lấy đồ ăn đổ ra nồi lúc cô còn chưa kịp phản ứng.

“Được ” Anh hôn lên sườn mặt cộ. 

Lâm Lạc Chỉ không nhịn được nữa, cô đoạt lấy cái mâm, chui ra khỏi vòng tay của Lục Kiến Trạch. 

” Lục Kiến Trạch, dọn cơm ” Nói rồi chạy biến vào hướng phòng ăn. 

Lục Kiến Trạch nhìn bóng dáng hoảng loạn cùng hai tai đỏ ửng của cô thì cười ” Được “

Phòng ăn có một chiếc bàn ăn theo kiểu bàn bar cùng với hai chiếc ghế chân cao, ánh đèn ấm áp màu vàng chiếu xuống, tạo cảm giác rất thèm ăn. 

Lâm Lạc Chỉ gắp đùi gà cho Lục Kiến Trạch ” Lúc trước anh cũng ăn cơm ở đây sao? “

Thật ra cô muốn hỏi, một mình ăn cơm có phải là cảm thấy cô đơn lắm không, bởi vì ngồi xuống ở đây mới thấy được ngôi nhà này trống vắng to lớn, cộng theo lối trang trí theo tone lạnh, Lâm Lạc Chỉ không khỏi có chút đau lòng cho Lục Kiến Trạch. 

Lục Kiến Trạch cắn một miếng gà to, lại hất cằm về phía kia”Lúc trước anh ở đó.” 

Lâm Lạc Chỉ nhìn sang. 

Lục Kiến Trạch gắp thịt bò vào chén cô ” Bật TV, đôi khi bên cạnh còn có máy tính và một vài đồ vật, còn có điện thoại các thứ nên cũng không trống trải lắm ” 

Cô chậm rãi nuốt xuống đồ ăn, không kiềm được mà hỏi ” Lục Kiến Trạch, sao mà anh luôn biết được em muốn hỏi gì thế? “

Lục Kiến Trạch ngước mắt nhìn, hai mắt thâm trầm ” Rất khó sao? ” 

Lâm Lạc chỉ dừng lại một lát, sau đó buông đũa nghiêm túc nói. ” Rất khó, tuy rằng đôi lúc em cũng hiểu, nhưng đôi khi anh nghĩ gì hoặc muốn gì em đều không thể hiểu được “

Lục Kiến Trạch cắn hai phát gặm xong đùi gà, đem thịt bò trong chén Lâm Lạc Chỉ trở về, sau đó gắp cái khác còn nóng cho cô ” Thí dụ? “

Lâm Lạc Chỉ suy nghĩ một lát ” Như vừa rồi lúc ở thang máy—”

Lục Kiến Trạch đột nhiên nghẹn lại, anh cầm ly nước uống mấy ngụm rồi nhìn phía Lâm Lạc Chỉ, ánh mắt có chút sủng nịch

“Có ngốc không chứ?” Lục Kiến Trạch gõ nhẹ lên bát của cô ” Ăn cơm, không nguội bây giờ “

Lâm Lạc Chỉ ngoan ngoãn cầm lấy đũa, cô nhai thịt bò, có chút nghi hoặc ” Cho nên, là tại em chưa đủ thông minh? “

Lục Kiến Trạch véo mặt cô, ” Vợ à, em là đáng yêu nhất ” 

Lâm Lạc Chỉ sửng sốt mất mấy giây, sau đó ngượng ngùng mà cúi đầu ăn cơm. 

Lục Kiến Trạch bắt đầu không ngừng gắp cho cô, thịt thà rau dưa đều gắp hết.

Lâm Lạc Chỉ ăn miếng cơm cuối cùng rồi dùng tay chặn miệng, nhỏ xíu nói ” 

Lục Kiến Trạch, em ăn hết nổi rồi…” 

Anh quét mắt qua bàn đồ ăn ” Em đã ăn gì đâu chứ? ” 

Lâm Lạc Chỉ mở to hai mắt đầy ủy khuất, cô thầm nghĩ ” Không phải là anh biết rõ em ăn cái gì sao, toàn là anh gắp vào chén em.”,nhưng những lời này cô vẫn không có nói ra. 

Vì thế từ trên ghế đứng dậy chạy đến sau Lục Kiến Trạch giúp anh xoa vai, nhỏ giọng cổ vũ “Chồng cố lên” 

Vừa nói xong, không gian yên tĩnh đến dọa người. Cổ và mặt Lâm Lạc Chỉ nhanh chóng đỏ lên. 

Lục Kiến Trạch cầm ly nước hớp mấy hơi, sau đó buông ly, với tay về phía sau bắt lấy tay Lâm Lạc Chỉ. 

Anh kéo cô đến trước hỏi ” Em mới gọi anh là gì? ” 

Lâm Lạc Chỉ lông mi run run, ý đồ lừa dối ” Lục Kiến Trạch…” 

Lục Kiến Trạch nâng cằm cô, khàn khàn nói ” Vợ, nói lại lần nữa đi, anh muốn nghe ” 

Lâm Lạc Chỉ nắm chặt vạt áo, lát sau lại lắp bắp ” Ch…chồng ” 

Lục Kiến Trạch cong khoé môi, đuôi lông mày đều nhiễm ý cười. 

Anh ôm Lâm Lạc Chỉ trên đùi ” Kêu anh một tiếng chồng nữa thì anh ăn hết cho ” 

Lâm Lạc Chỉ nhịn cười không được ” Lục Kiến Trạch-“

“Sau này gọi như vậy được không? ” Biểu tình của Lục Kiến Trạch nghiêm túc. 

Lâm Lạc Chỉ trái tim đập như trống bỏi ” Lục Kiến Trạch…” 

Tiếng Lục Kiến Trạch này vừa nói ra, sau tiếng gọi thì Lục Kiến Trạch đã gặm được nửa cái đùi gà.

Lâm Lạc Chỉ cả kinh, vừa định tới giúp, Lục Kiến Trạch lại đột nhiên sau này một ngưỡng, tránh thoát Lâm Lạc Chỉ động tác, tiếp theo lại dùng đũa kẹo nửa chiếc đùi gà đặt xuống mâm

“Có gọi không?” Lục Kiến Trạch nhướng mày.

Lâm Lạc Chỉ ngây người chớp mắt sau đó bất đắc dĩ mà cười  “Lục Kiến Trạch, anh định làm gì đó? 

Lục Kiến Trạch dịu dàng nhìn cô, một lát sau anh cũng không nhịn cười nổi: “Em ngốc à”

Lâm Lạc Chỉ gật đầu ngay tắp lự. 

Lục Kiến Trạch xoa đầu cô, “Thật sự rất muốn nghe.”

Lục Kiến Trạch lại bắt đầu đầu ăn, chỉ một lát sau đã xử lý xong bàn đồ ăn. 

Lâm Lạc Chỉ an tĩnh ngồi ở trên đùi anh, một lúc lâu sau, cô rốt cuộc làm tốt chuẩn bị tâm lý, cố giữ trái tim đang sắp vọt lên tận cổ mình lại, nhỏ giọng nói, “Ch…chồng giỏi quá ”

Lục Kiến Trạch dừng lại một lát, sau đó uống vài ngụm ngước, kết quả lại sặc.  Lâm Lạc Chỉ sốt ruột vỗ vỗ lưng anh. Sau đó lại ôm nhau mà cười. 

Trước khi ngủ, hai người định ngồi trên sofa xem phim điện ảnh. 

Có điều mới xem được một nửa, làn nhiệt nóng bỏng của hai người lại đan xen vào nhau.

Lâm Lạc Chỉ bị đè ở trên sô pha, lúc sau lại bị ôm vào phòng tắm, được vòi hoa sen tắm sạch, sau đó bị bắt uống rất nhiều nước ấm.

Lục Kiến Trạch đối với chuyện này cứ như một người khác, vẫn sẽ dịu dàng, chỉ là tìm mọi cách dụ dỗ, anh thích nhìn thấy bộ dạng khó kìm lòng muốn anh của cô. 

Mà Lâm Lạc Chỉ thì không đành lòng cự tuyệt anh, thậm chí còn chiều theo mà thoả mãn, cho nên mỗi lần đều mệt đến chết đi sống lại. 

Khi trở lại giường, cả người Lâm Lạc Chỉ không có miếng sức lực nào mà nằm trong lòng ngực Lục Kiến Trạch, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên cơ bụng của anh. 

Lục Kiến Trạch nằm phía trên nhìn cô cười ” Vợ à, em có phải thích cơ bụng của anh không đó? ” 

Lâm Lạc Chỉ giọng mềm như bông trả lời ” Hưm? ” 

Lục Kiến Trạch xoa sau cổ cô, hôn lên trán Lâm Lạc Chỉ ” Anh ghen đó “

Lâm Lạc Chỉ chậm mất nửa nhịp phì cười “Đến cơ bụng mà anh cũng ghen được sao? “

Lục Kiến Trạch cắn nhẹ chóp mũi cô ” Không được sao? ” 

” Được” Lâm Lạc Chỉ cười ngọt ngào ” Anh muốn như thế nào cũng được “

Ánh mắt của Lục Kiến Trạch chợt thâm trầm, một lát sau nhỏ giọng, tiếng có hơi đứt quãng” Vợ ơi, làm lần nữa nha “

Đuôi mắt Lâm Lạc Chỉ vẫn chưa hết hồng, cô cắn môi dưới đáng thương vô cùng nhìn hắn, chỉ là cô không biết dáng vẻ mình hiện tại thu hút người khác như thế nào.

Ngón cái Lục Kiến Trạch vuốt ve cô, ánh mắt sâu thẳm lầm bầm lầu bầu, “Giáo sư cho anh nghỉ ba ngày.”

Lâm Lạc Chỉ mềm nhũn hỏi ” Cho nên là?” 

“Cho nên,” Lục Kiến Trạch đè cô xuống,cắn môi cô, hàm hồ nói “Ba ngày này, anh sẽ đối đãi với em thật thật tốt ” 

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.