Biết rồi, không, cứ nói tôi phải nghỉ ngơi, cô ấy không có phương thức liên hệ của tôi, trước mắt cứ như vậy, ngày mai tôi sẽ xử lý, được, cảm ơn.
Cô ở trong phòng ngây người thật lâu, Lâm Lạc Chỉ nhìn quyển sách bài tập toán trong tay, cảm thấy hơi uể oải buông bút xuống.
Sách bài tập là do ban giám hiệu trường cô tặng.Lúc tốt nghiệp, ban giám hiệu không biết từ đâu nhận được mười hai cuốn sách bài tập cũ. Thế nên mỗi học sinh sẽ được phát một quyển như một món quà tốt nghiệp.
Tuy rằng thành tích thi vào cấp ba của Lâm Lạc Chỉ không thấp, nhưng cô thừa nhận cô đã thật sự liều mạng mà học.
Bản thân cô không phải là đứa trẻ thông minh, cũng may cô chịu nỗ lực học tập, trước khi thi cấp ba, tâm trạng cô vẫn rất ổn định, nhưng cô không hề biết sau khi thi cấp ba xong thì ngày tựu trường lại đến sớm như thế, cho nên bây giờ cô thật sự không có cách nào kìm chế nỗi bất an trong lòng.
Mà giờ đã ba ngày trôi qua, cô chỉ mới học được năm trang, còn lại là học trước quên sau, chỗ biết chỗ không.
“Liệu mình có bị đuổi không nhỉ….” Lâm Lạc Chỉ có điểm tuyệt vọng.
Cho đến khi những con số trước mắt cô nhỏ dần đi, Lâm Lạc Chỉ mới đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Khi ra ngoài cô mới phát hiện, Lục Kiến Trạch đã rời đi.
“Lại đi rồi…” Lâm Lạc chỉ lo lắng “ Không cần ngủ sao…..”
Cô quẹo trái quay trở về tiếp tục chiến đấu hăng hái với sách bài tập.
Giữa trưa cô đem thức ăn buổi sáng hâm lại một chút, buổi tối phải nấu cơm.
Nhưng vào thời điểm nấu cơm, cô do dự một chút, cuối cùng quyết định vẫn là không làm thêm một phần cho Lục Kiến Trạch bởi vì chắc chắn 90% anh sẽ không trở về.
Sau đó cô lại tiếp tục học, dù sao bây giờ cô cũng đã có tài liệu học tập liên quan đến chương trình phổ thông rồi.
Buổi tối đã đến giờ đi ngủ nhưng Lâm Lạc Chỉ vẫn còn nắm chặt cây bút trong tay mặc dù cả ngày nay cây bút này chẳng viết được mấy chữ do cô đã dành phần lớn thời gian để cắn răng, vò đầu bứt tai suy ngẫm bài học.
Trong sách bài tập này không có nội dung bài học mà chỉ là các câu hỏi nên cô chỉ có thể thông qua các câu hỏi rồi vòng lại suy nghĩ ý nghĩa nội dung bài, đây giống như là một cú tát vào đầu óc không mấy linh hoạt của cô.
Nắm chặt bút là thói quen khi học bài của Lâm Lạc Chỉ, vì thế khi nghe thấy tiếng động lớn cô giật mình và bị chính cây bút trong tay đâm vào lỗ mũi. Lâm Lạc Chỉ đột ngột đứng dậy nhảy một bước ra khỏi giường sau đó cô liền ngây ngẩn cả người.
Trong phòng một mảnh an tĩnh, chỉ có một chút gió lùa vào khe cửa sổ.
“Hả?” Cô lấy giọng mũi lẩm bẩm một câu, “Ảo giác sao….”
Nhưng chỉ ngay sau đó một tiếng động lớn truyền đến, Lâm Lạc Chỉ lập tức lao ra ngoài sau khi xác định phương hướng của tiếng động.
Trong phòng khách không có gì khác thường, chỉ có một bóng đen nằm trước cửa phòng bếp, nó rất to, gần như chiếm hết một nửa cách cửa trượt.
Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng nói: “Lục Kiến Trạch?”
Bóng đen kia không phản ứng.
Không phải là….ăn trộm chứ….. Lâm Lạc Chỉ hít một hơi thật sâu, rón rén từ phía ban công đi qua.
Ngay khi cô đến gần cửa trượt, bóng đen kia đột nhiên đứng dậy, cái bóng do chính bóng đen kia mang lại hoàn toàn bao trùm lấy cô.
Trái tim cô gần như ngừng đập một giây đó, Lâm Lạc Chỉ bất ngờ mở miệng, cô chưa kịp hét lên “A” thì bị một bàn tay to bịt lại.
Lâm Lạc Chỉ trừng lớn hai mắt nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy lồng ngực của bóng đen kia, vì thế cô liều mạng giãy giụa cố gắng hết sức để ngẩng đầu lên.
Động tác giãy giụa của cô càng ngày càng kịch liệt, một cánh tay đưa lên, phòng bếp đột nhiên sáng bừng.
Sau một hồi yên lặng.
“Lục, Lục Kiến Trạch?” Lâm Lạc lập tức hỏi sau khi cánh tay dời khỏi miệng của cô.
Trạng thái của Lục Kiến Trạch không được tốt lắm, trong mắt có lẫn cả tơ máu đỏ, ánh mắt mờ đục, đôi lông mày anh hơi nhíu lại dường như nhắc nhở Lâm Lạc Chỉ rằng anh vẫn còn tỉnh táo vì anh đã kịp thời ngăn cô kêu to làm ảnh hưởng hàng xóm vào nửa đêm.
Có điều…..Hai tiếng ồn vừa rồi đã thực sự làm ảnh hưởng đến hàng xóm nhỉ…
Hừ, không phải anh cố ý mà.
Lâm Lạc Chỉ không để tâm chuyện đó, dưới cái nhìn chằm chằm của Lục Kiến Trạch, cô lên tiếng giải thích “Tôi nghe được tiếng động lớn nên đi ra xem thử.”
“Ừ” Lục Kiến Trạch đáp rồi dừng một chút đưa tay vỗ trán của mình “ Tôi không sao, cô trở về nghỉ ngơi đi, khuya lắm rồi.”
“Ồ….được..” Lâm Lạc Chi lui lại về sau hai bước nhưng ánh mắt vẫn quan sát trạng thái của anh trong lòng có chút lo lắng, dù sao hai tiếng động lớn vừa rồi thật sự rất đáng sợ.
“Không có việc gì,yên tâm.” Lục Kiến Trạch chậm rãi nói mặc dù anh không nhìn cô “ Tôi chỉ hơi khát nước đi vào phòng bếp quên bật đèn không cẩn thận vô tình bị ngã”
“Ừm” Lâm Lạc Chỉ quay đi nhưng chốc sau lại không bước tiếp.
Tuy hiểu rõ Lục Kiến Trạch không muốn cô quan tâm, nhưng cô hiểu Lục Kiến Trạch có lẽ cũng có hoàn cảnh giống như cô, thậm chí còn thảm hơn, bởi vì cô vẫn còn có ông bà yêu thương mình.
Nghĩ đến đây, cô không thể không để ý đến vẻ mặt cô đơn của Lục Kiến Trạch lúc này.
Cô vẫn đứng đó không nhúc nhích, có điều Lục Kiến Trạch không lập tức đuổi cô đi như trong dự tính.
Hai người đứng tại chỗ một lát, Lục Kiến Trạch xoa xoa huyệt thái dương để làm bản thân tỉnh táo hơn, còn Lâm Lạc Chỉ chỉ đơn thuần đứng ở đó quan sát anh dù bản thân mình đang cực kì buồn ngủ còn anh dường như đang gắng gượng để bản thân không gục xuống.
“Tôi rót cho anh một cốc nước nhé” nói xong Lâm Lạc Chi lại dò hỏi “Có được không?”
Lâm Kiến Trạch dừng lại, sau đó gật đầu đáp ứng.
Lâm Lạc Chỉ nói: “Ừm”, cô bước được hai bước thì dừng.
Lục Kiến Trạch vẫn còn đứng ở đó, gần như chặn hết lối ra vào, không khí xung quanh anh cực kì yên tĩnh giống như đang ở cõi hư vô, Lâm Lạc Chỉ cố gắng tiến thêm nửa bước nhưng phát hiện anh dường như không có ý định tránh ra.
Nhưng nếu tiếp tục đi cô sẽ đụng phải Lục Kiến Trạch,khoảng cách bây giờ đã cực kì gần.
Xem ra Lục Kiến Trạch thật sự rất mệt, lúc bình thường sẽ chẳng bao giờ anh chịu tiếp xúc gần gũi như thế.
“Lục Kiến Trạch.” Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ừ” Lục Kiến trạch lúc này thấp giọng đáp và anh quay đi.
Lâm Lạc Chỉ khẽ thở dài, mở cái ngăn thứ hai của tủ bát, lấy ra một cái ly rồi lại mở tủ lạnh rót cho Lục Kiến Trạch một ly nước mật ong.
Cho đến khi vừa quay đầu lại, cô thiếu chút nữa làm rơi chiếc ly.
Ánh mắt của anh hung dữ hơn bao giờ hết, giống như một con sói. Anh đề phòng, căng thẳng, nhắm chuẩn vào con mồi và sẵn sàng lao ra bất cứ lúc nào. Cảm giác đề phòng của anh có vẻ cực kì nặng nề và nghiêm trọng …
Lâm Lạc Chỉ không bất ngờ hay hoài nghi gì cả, đây mới bản chất thật của anh vì anh không còn sức lực để che giấu nữa.
Sau khi đã nghĩ xong, Lâm Lạc Chỉ nhanh chóng khôi phục như thường, cô nắm chặt cái ly đi đến dừng lại trước mặt Lục Kiến Trạch, đem cái ly đưa cho anh.
Lục Kiến Trạch đè nặng con ngươi như muốn cố gắng nhìn thấu suy nghĩ của cô, thế nhưng sau đó anh rũ lông mi xuống, cầm lấy cái ly uống một hơi cạn sạch.
Không còn vẻ lịch lãm, lễ độ tao nhã như trước, Lâm Lạc chỉ nhìn mu bàn tay nổi lên gân xanh của anh rồi lại cuối đầu nhìn xuống bàn tay to đang cầm chặt thành cốc.
Cô đã cảm nhận qua sức mạnh của bàn tay kia, nếu nói lần đi thang máy vẫn chưa rõ ràng thì ban nãy, khi anh dùng tay bịt miệng cô,lực tay mạnh đến nỗi cô vẫy vùng hết sức cũng không thể thoát ra được. Khi ấy,hai từ “ôn nhu” đã không còn liên quan đến anh một chút nào, tựa như hai đường thẳng song song,
Cô là người duy nhất thấy được mặt này sao? Lâm Lạc Chỉ tự hỏi chính mình, tựa như khí chất quê mùa của cô lúc tới thành phố và chỉ có Lục Kiến Trạch nhìn thấy tất cả biểu hiện, hành vi ngu ngốc của cô.
“Anh muốn nữa không?” Lâm Lạc Chỉ nghe được giọng của mình hỏi anh.
Lục Kiến Trạch nhìn xuống cái ly đang cầm trên tay, thở mạnh mấy hơi sau đó bước tới vài bước đặt cái ly lên bàn ăn “Không cần, cảm ơn.”
“Ừm” Lâm Lạc Chỉ cúi đầu nói “Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút, tôi về phòng trước.”
Lục Kiến Trạch khẽ gật đầu.
Lâm Lạc Chỉ đi vào phòng ngủ, nhưng khi cánh tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa, trong căn phòng im ắng, cô nghe được anh thấp giọng nói “ Những bài trong sách bài tập của cô không phù hợp với bây giờ nữa, tôi có một bộ người khác đưa cho phù hợp hơn, nếu muốn thì mai nhớ hỏi tôi.”
Lâm Lạc Chỉ không rõ liệu mình có nên vui mừng hay không, bởi vì cô vừa mới trải qua một cú shock nhẹ.
“Có hôm cô để sách trên bàn trà, buổi tối tôi trở về vô tình nhìn thấy được.”
Lục Kiến Trạch biết cô muốn hỏi cái gì.
Khóe miệng Lâm Lạc Chỉ cong lên âm thầm mà chính cô cũng không hề phát hiện, cô đẩy cửa phòng bước vào nói “Được, ngủ ngon, Lục Kiến Trạch.”
“Ngủ ngon.”
Lâm Lạc Chỉ nằm trên giường một hồi, một lát sau bên ngoài truyền vào tiếng động, là Lục Kiến Trạch chuẩn bị tắm rửa.
Nghe tiếng vòi sen vang lên, Lâm Lạc Chỉ nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ bất giác làm cô suy nghĩ lệch hướng.
Trên người của Lục Kiến Trạch không có mùi rượu, anh chỉ là mệt mỏi quá độ, anh vẫn còn là học sinh tại sao lại vất vả như vậy.
Suy nghĩ của cô thậm chí đã đi vào giấc mơ, có lẽ trí tưởng tượng của cô quá phong phú nên cô thấy mình bị người khác đuổi chạy suốt cả đêm. Trong mơ Lâm Kiến Trạch bị người ta lừa, gánh những món nợ nặng nề, anh phải làm vô cùng cực nhọc mới có thể trả nợ, vì vậy cô ỷ vào kinh nghiệm chạy của mình lôi anh cùng nhau chạy.
Hôm sau từ trên giường ngồi dậy, Lâm Lạc Chỉ liếc mắt nhìn thời gian, đồng hồ sinh học của cô quả nhiên vẫn bị rối loạn, đúng là cô không nên thức quá khuya, hiện tại đã là 8 giờ rồi.
Đúng rồi! Sách bài tập của Lục Kiến Trạch!
Sau khi xỏ dép lê, Lâm Lạc Chỉ đột nhiên dừng lại, Lục Kiến Trạch đã sớm đi rồi, mỗi sáng cô dậy 5 giờ còn không thấy anh huống chi là bây giờ.
Cô buồn rầu bước ra phòng ngủ một cách chậm chạp, gần một phút cô chỉ mới đi được năm sáu bước.
Cô không thèm nhìn xung quanh trực tiếp bước ra phòng ngủ luôn.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt cô sáng rực cả lên.
Bởi vì Lục Kiến Trạch đang ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, trên bàn trà trước mặt anh là một chồng sách bài tập thật dày, nghe được tiếng động Lục Kiến Trạch ngẩng đầu nhẹ giọng nói: “Chào buổi sáng, bạn học Lâm Lạc Chỉ.”