Trộm Hôn Dịu Dàng

Chương 8



Edit: Nguyên Sin Chai

Beta: Ano

Phía trong xe quá chật hẹp, công suất điều hòa yếu đến đáng thương, chưa kể trong lòng của Lâm Lạc Chỉ đang nôn nao, khiến lòng bàn tay cô trơn ướt vì mồ hôi.

Cô nhận ra điều đó nên cố tình giảm lực nắm, tạo một khoảng hở giữa tay mình và anh. Nhưng ngay sau đó, bàn tay lớn của Lục Kiến Trạch lại nắm chặt lấy, cảm giác vừa ấm áp vừa mát lạnh bao trùm lấy mu bàn tay.

Tay cô bị sức lực đè xuống.

“Nắm chặt vào.” Giọng nói trầm thấp của Lục Kiến Trạch phát ra trên đỉnh đầu cô.

Lâm Lạc Chỉ cảm nhận trái tim mình đập nhanh, chỉ biết vô thức gật đầu.

Cả hai nắm tay nhau suốt một chặng đi, tới khi xuống xe Lâm Lạc Chỉ vẫn chưa buông ra.

Trường học so với tưởng tượng của cô còn lớn hơn nhiều, cổng trường đầy trang nghiêm, vào ngày khai giảng còn đầy ắp xe đưa đón học sinh.

Lâm Lạc Chỉ tiến vào dòng người, nhưng vẫn nắm lấy cánh tay của Lục Kiến Trạch không chút buông lỏng.

Cả hai mau chóng tiến vào sân trường, Lục Kiến Trạch bước đi không nhanh mà cũng chẳng chậm, đủ để cô có thể theo sau. Còn Lâm Lạc Chỉ nhân lúc anh không để ý cũng đi nhanh hơn mấy bước, cô không muốn anh có thêm gánh nặng là mình.

Bất giác họ đã đến phòng học, Lục Kiến Trạch đưa cô tới cửa lớp ba năm nhất.

Nhìn thấy anh đứng yên, Lâm Lạc Chỉ mở miệng hỏi, “Tới rồi hả?”

“Ừ, tới rồi.” Lục Kiến Trạch nhìn vào trong phòng, “Vào thôi, cô tìm đại một chỗ ngồi đi, nếu có gì khó khăn thì có thể hỏi bạn khác.”

“Ừm, tôi…” Đang nói, Lâm Lạc Chỉ bị một học sinh nam chạm vào vai. Lực của người đó không mạnh, chủ đích rõ ràng chỉ để chào hỏi.

“Cậu là học sinh mới phải không? Lớp ba ư?” Nam sinh tươi cười hỏi, nhìn qua còn tưởng cả hai quen nhau từ lâu, “Tên tôi là Lý Triệu Dương, sắp tới trong lớp tôi sẽ làm lớp phó Thể dục. Để tôi dẫn cậu vào nhá.”

Lâm Lạc Chỉ ngẩng đầu lên nhìn Lục Kiến Trạch, ánh mắt dò hỏi. Anh đánh giá một lượt về Lý Triệu Dương rồi gật đầu, mới quay sang nói với cô, “Buổi trưa ra về nhớ chờ tôi, tôi dắt cô đến nhà ăn.”

Khóe miệng cô cong lên tạo ra một nụ cười: “Được.” 

Lục Kiến Trạch rời đi, còn cô theo sau Lý Triệu Dương đến chỗ ngồi hàng thứ hai cạnh cửa sổ.

“Cậu muốn ngồi phía trong hay phía ngoài?” Lý Triệu Dương hỏi.

Lúc đầu Lâm Lạc Chỉ hơi bất ngờ một chút, sau đó hồi tâm chỉ tay vào chỗ ngồi phía trong, “Cảm ơn cậu.”

Lý Triệu Dương khẽ cười, “Không có gì đâu! Tính tôi nhiệt tình lắm, đặc biệt là khi có bạn học cần giúp thì tôi không đứng nhìn được mà phải chạy tới giúp đỡ mới được cơ.”

Nghe vậy cô chỉ biết gật đầu nói, “Cậu đúng là một người tốt, cảm ơn rất nhiều.”

Bàn trước mặt của Lâm Lạc Chỉ có hai học sinh nữ ngồi, vừa thấy cô tới thì mau chóng quay người lại phía sau nhiệt tình hỏi thăm.

Cô gái trước mặt cô có khuôn mặt rất dễ thương, cô ấy chỉ tay về chính mình tự giới thiệu:

“Tớ tên là Hứa Viên, còn bạn kế bên là Chu Đình. Rất vui được gặp cậu, mà cậu tên gì vậy?”

Tính cách của Lâm Lạc Chỉ không sợ người lạ, lúc còn học trường cũ thì mấy bạn trong lớp và cô đều giữ mối quan hệ tốt với nhau. 

“Tớ là Lâm Lạc Chỉ.”

Vừa nói xong, tự nhiên Lý Triệu Dương từ đâu xuất hiện chen miệng vào không ngừng tự quảng cáo cho bản thân.

“Tôi, tôi, tôi, tôi là Lý Triệu Dương  mấy cậu nhớ kỹ tôi vào, để lúc bầu ban cán sự thì nhớ bỏ phiếu cho tôi làm lớp phó Thể dục đấy!”

“Còn sớm mà, sao lại xin phiếu gấp gáp vậy?”

Lý Triệu Dương chỉ đành thở dài rồi kể, “Hồi cấp hai cũng bởi vì chậm một bước mà thiếu một phiếu, bay luôn cơ hội làm lớp phó Thể dục. Ba năm qua, mỗi ngày tôi đều chạy đôn chạy đáo sống không bằng chết đấy.”

Cậu thể hiện hơi quá lố khiến Lâm Lạc Chỉ nghe xong chỉ muốn cười, nhưng Hứa Viên phía trước thì không thể nhịn được.

“Đừng có diễn lố! Có lẽ cậu không nên làm lớp phó Thể thao, mà nhảy qua làm lớp phó Văn nghệ đi. Về sau theo học làm diễn viên, không phải hợp hơn à.”

***

Một buổi sáng rất nhanh trôi qua, giáo viên chủ nhiệm dặn dò các học sinh cho những ngày sau. Chủ yếu là về nội quy đồng phục, tuyển ban Cán sự cho lớp,…

Nói xong giáo viên ra hiệu cho về, ngay sau đó cả lớp như đàn ong vỡ tổ ùa ra, chỉ trừ Lâm Lạc Chỉ và Lý Triệu Dương.

“Cậu có đi ăn không?” Cô hỏi thăm.

“Tôi với cậu đi ăn chung nhé.”

Lâm Lạc Chỉ nghe cậu ta nói xong thì chỉ tay về bản thân, “Tôi? Nhưng tôi phải chờ người khác rồi.”

“Tôi biết mà. Lúc sáng cũng nghe thấy rồi, bạn trai của cậu nói sẽ dắt cậu đi ăn mà, tôi…”

“Cậu nói gì vậy!” Lâm Lạc Chỉ tự nhiên sững người lại, nhận thấy bản thân phản ứng thái quá nên vội vàng giải thích, “Đừng hiểu lầm, tôi với anh ấy không phải người yêu! Anh ấy làm sao có thể là bạn trai…”

Ánh mắt mang ý cười của Lý Triệu Dương càng sâu, “Này này này, tôi biết rồi, là do tôi đã hiểu lầm. Cũng phải, cậu ngây thơ dễ thương như vậy, sao có thể yêu sớm có đúng không?”

Lần này Lâm Lạc Chỉ không đáp lại tiếng nào, cô chỉ khẽ nhíu mày nhìn Lý Triệu Dương.

Những lời nói khi nãy của cậu ta làm cô cảm thấy hơi sai sai, có điều hiện tại chưa thể nhận ra chỗ sai là gì.

Cơ mà cậu không đợi cô suy nghĩ lại, khi nãy còn cười vui thì chợt thay đổi biểu cảm thành nghiêm túc.

“Xin lỗi nha Lâm Lạc Chỉ, tôi hay nói giỡn thành quen rồi. Cậu đừng giận, tôi sẽ không bao giờ như vậy nữa!”

Gặp tình huống như thế thì Lâm Lạc Chỉ lập tức tự thấy ngại ngùng, vội vàng xua tay, “Cậu đừng như vậy, tôi không trách gì hết! Chỉ là…”

“Vậy thì cậu đồng ý cho tôi đi ăn chung phải không?” Lý Triệu Dương thay đổi ngay thành bộ dạng tươi cười, ngắt đoạn lời nói của cô.

“À thì…” Cô chần chừ.

Vốn dĩ bữa trưa này đâu phải chỉ có mình cô đi ăn, đâu thể tự nhiên để bản thân quyết định muốn hay không muốn người khác đi cùng. Hơn nữa, tính cách của Lục Kiến Trạch thì… Có khi sẽ không thích có người lạ đi ăn chung.

Đang phân vân làm thế nào để từ chối, giọng nói của Lục Kiến Trạch tự nhiên vang tới.

“Làm sao vậy?” Anh hỏi.

Từ đáy mắt của Lý Triệu Dương ánh lên tia bực bội, mau chóng lại xoay người rồi cười, “Đàn anh, tôi và Lâm Lạc Chỉ có thể đi ăn chung với anh được không?”

Lục Kiến Trạch rũ mắt nhìn cậu ta không mang cảm xúc gì. Lát sau, anh quay đầu về chỗ Lâm Lạc Chỉ đứng.

“Ý cô thì sao?”

“Ừm…” Cô cũng không biết nên trả lời thế nào.

Sau một lúc, Lục Kiến Trạch mới xoay người, “Đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.