Trộm Không Gian

Chương 17: 17: Giáng Sinh





Trong phòng nghỉ chung của nhà Gryffindor, lúc này Navi đang lạnh run ngồi trên ghế dài ăn socola bổ sung thể lực phục hồi sau kinh hãi quá độ.

Bên cạnh là Hermione cùng Harry thảo luận việc tại sao Dumbedore để một con vật nguy hiểm như vậy trong tòa thành
Hermione đoán rằng Dumbedore đang cất giấu một thứ rất quý giá và con chó ba đầu là để trông chừng.

Harry hơi ngờ ngợ rằng vật này có liên quan đến vật mà ngày hôm đó hắn và Hagid từ Gringotts lấy từ ngăn chứa bí mật.

Hai người đang suy đoán xem đó là thứ gì.

Ron ngồi bên cạnh nhìn bọn họ suy đoán lung tung, mình thì thưởng thức một cốc nước ép mới ra lò.

Hắn cũng không tính nói cho hai người đó là cái gì, Dumbedore muốn bồi dưỡng chúa cứu thế, hắn cũng muốn bồi dưỡng Hermione một chút.

Một lúc sau vẫn chưa thảo luận được ra kết quả mong muốn hai người đành từ bỏ, hai người này cuối cùng cũng từ tinh thần căng thẳng quá độ đi ra.

Bốn người ngồi nhìn nhau trong im lặng.

Ron lên tiếng phá vỡ sự im lặng này.

"Hermione, ta nghĩ lần sau ngươi không nên sử dụng lời nguyền lung tung như vậy!"
"Ta? Tại sao?" Hermione cũng rất muốn biết tại sao? Nàng là cô gái thông minh sẽ không tự đại, ý kiến tốt nàng sẽ lắng nghe và tiếp thu.

Ron thích nàng ở điểm này.

"Vừa nãy trong lúc trốn tránh Filch, ngươi đối với cánh cửa sử dụng mở khóa lời nguyền.

Với tình huống lúc đó ngươi làm không sai nhưng cũng không chính xác.

Trong giới phù thủy không gian riêng tư thường được làm phép các lời nguyền, những nơi như vậy sẽ có các lời nguyền mạnh mẽ được cố định dùng để phòng vệ người khác." Dừng một chút Ron tiếp tục nói "Nếu như cánh cửa vừa nãy có yểm lên bắn ngược hoặc phản kích lời nguyền ngươi sẽ bị thương nặng hay thậm chí tử vong."
"Ân, ta biết rồi." Hermione cúi đầu ủ rũ.

Luôn thông minh nàng biết mình sai lầm ở đâu.

Ron nhìn ba người sắc mặt hơi trầm trọng thì mau chóng an ủi "Đối với học sinh năm nhất ngươi đã làm rất tuyệt.

Tại Hogwarts ngươi có thể an tâm làm phép, ngoài phòng ngủ của các giáo viên thì sẽ rất ít nơi có cố định lời nguyền.

Cho nên các ngươi rút kinh nghiệm khi ra ngoài là được, không cần lo lắng quá mức."
Ron quên là mình cũng năm nhất học sinh cho nên nghe hắn nói xong, ba người nhìn hắn với ánh mắt u oán thầm nghĩ có ai an ủi người kiểu này a, đây là hàng lâm đả kích mới đúng, bọn họ quyết định lãng quên hàng này chốc lát để trả thù.
Vừa trải qua hành trình thót tim nên gồi một lúc bốn người cũng tách ra đi nghỉ ngơi.

Bọn họ cần hồi phục và hấp thu kinh nghiệm mà hôm nay đạt được.


Trò chơi tim đập với mười một tuổi trẻ rất vui vẻ nhưng cũng rất đáng sợ.

Mặc dù Hogwarts đã cởi mở, đêm nay Ron cũng không có dự định dạ du đi khu sách cấm.

Kiến thức không đủ hắn không muốn thử cảm giác đọc thiên thư là như nào.

Cho nên hắn tắm rửa thay đồ rồi lên giường ôm Roxy đi ngủ một mạch mà không suy nghĩ nhiều cho mệt.

Thời đại này internet chưa phát triển, ngoài việc đánh bài thì không còn gì giải trí nên ngoài việc ngủ thì cũng chỉ còn có ngủ.

Một ngày thú vị trôi qua.

Hôm sau sáng sơm Ron thức dậy và tu luyện như mọi khi, bởi vì hôm nay là chủ nhật không có lớp học nên hắn cùng Hermione đóng đô trong thư viện.

Từ chối khéo léo các cuộc hẹn đi chơi Ron bắt đầu thực hiện công cuộc học tập của mình.

Cuộc sống buồn tẻ như vậy của hắn diễn ra rất lâu.

Tu luyện, đi học thêm điểm, tới thư viện ngâm mình tăng kiến thức dự trữ.

Đôi khi hắn cũng sẽ cùng Harry và đi đến chỗ của Hagid ngắm sinh vật thần kỳ hay là cùng Roxy dạ du đi tham quan một chút rừng cấm.

Thế nhưng hắn rất tiếc nuối là tham quan rừng cấm nhiều lần như vậy hắn cũng không gặp được Voldemort lần nào.

Không như Harry chỉ đi một lần là lập tức gặp được đối thủ của mình, quả là nhân vật chính nó khác biệt người thường.

Thời gian này rảnh rỗi Ron cũng sẽ trêu chọc một chút Hermione, cô nàng cũng không còn giống nguyên tác luôn tách biệt.

Thật ra thì mới đi vào giới phù thủy với đầy bỡ ngỡ cho nên theo nguyên tác cô gái nhỏ này mới giả bộ mạnh mẽ và cứng đầu.

Bây giờ có hắn làm chỗ dựa tinh thần và sự yêu thương nuông chiều nàng cũng thả ra hòa đồng hơn với mọi người.

Nhưng vẫn tràn ngập hiếu thắng, cái này hắn không sửa được.

Thời gian học tập của Ron kéo dài đến hai tháng cho đến đêm halloween.

Trong đại sảnh Hogwarts đang tập trung tất cả học sinh cùng giáo viên chuẩn bị tham gia tiệc tối.

Bỗng nhiên Quirrell chạy lại với tiếng la thất thanh
"Cự quái! cự quái!!! Có cự quái trong tầng hầm, ta nhìn thấy nó." Rồi rất anh dũng ngất đi
Cả sảnh đường loạn tưng bừng.


Các giáo viên đứng dậy duy trì trật tự và bảo vệ học sinh, giáo sư Mc.Gonagall yêu cầu cấp trưởng đưa học sinh trở về phòng nghỉ học viện của mình.

Số còn lại vội vàng đi tìm kiếm cự quái tránh cho việc cự quái có thể đả thương học sinh.

Ron giật mình xung quoanh tìm kiếm Hermione nhưng lại không tìm thấy đâu.

Gàn đây hắn cảm giác mình quên mất thứ gì đó thì ra là việc này.

Lúc này theo nguyên tác có lẽ nàng ở nhà vệ sinh nữ trong tầng hầm, tuy hắn thay đổi rất nhiều nhưng mà thế giới vẫn có thể chạy đến đường ray cũ, nàng chọn thời gian đi vệ sinh thật mẹ nó chuẩn.

Hắn vội vàng xông ra đại sảnh, tiện đường thông báo Harry cùng Navi rồi hỏi một chút học sinh nữ xác định Hermione chính xác ở đâu.

Phòng vệ sinh dưới tầng hầm, Ron rất nhanh xuất hiện tại nơi đây.

Còn chưa nhìn thấy cự quái đã thấy một mùi hôi thối xông thẳng vào mũi để hắn thấy choáng váng.

Đây có vẻ giống mùi chân thối + hôi nách kết hợp thể, Ron cảm thấy đối với mùi hương này, ngay cả dược thần đặc chế mê hồn dược cũng có vẻ thua chị kém em.

Thối nhức mũi.

Trở lại chuyện chính.

Ron đi đến tầng hầm nhìn khắp nơi nhưng không thấy Hermione đâu, hắn đành phải dùng cách ngu ngốc nhất là xông vào từng buồng kiểm tra.

Đúng là hữu hiệu, chưa kiểm tra được mấy gian thì tìm được nàng, mỗi tội lúc này nàng vừa giải quyết...xong thì hắn xông vào.

Lúc này Ron trông thấy khuôn mặt nàng từ trắng chuyển đỏ, từ đỏ chuyển xanh lại từ xanh chyển trắng rồi hét ầm lên.

Hắn nhanh như chớp đóng cửa chạy ra.

Khi Hermione hồi thần đi ra ngoài đã thấy bên ngoài cửa nằm một cái xác to đùng, một cây kiếm bự bằng người nàng xuyên qua đầu lâu cái xác, mùi hôi thối đập vào mặt cùng Ron đang đứng bên cạnh cái xác, máu chảy khắp người.

Với trí thông minh vốn có nàng cũng suy đoán ra phần nào nhưng hiểu về hiểu nàng vẫn rất tức giận cùng lo lắng.

Về phần Ron, sau khi đi ra thì nhìn thấy con cự quái đang đến gần.

Hắn cũng không làm gì nhiều chỉ hai cái lời nguyền đã tiêu diệt xong quái vật này.

Một phát lơ lửng chú vào cây chùy to đùng của cự quái, một phát triệu hồi ra cự kiếm.

Với cái đầu ngu ngốc cự quái còn ngơ ngẩn không hiểu tại sao vũ khí của mình bay lên, nhân cơ hội này bằng vào thân thể mạnh mẽ gấp vài lần người thường, chỉ một nhát kiếm từ dưới lên trên con cự quái đã đi đời.


Nhìn thấy Hermione đi ra, Ron tiến lại trịnh trọng nói "Xin lỗi."
Bây giờ mới là năm 1991, xã hội đã mở ra nhưng còn chưa đến mức như đời trước.

Hermione nhìn hắn một cái, xoay mặt sang chỗ khác im lặng.

Tâm nàng đang rất loạn, trái tim khi nghe Ron nói xuýt thì nhảy ra lồng ngực.

Nàng chỉ có thể úng thanh "Chuyện vừa rồi không phải lỗi của ngươi, bỏ qua.

Không cần ngươi chịu trách nhiệm."
Ron cứng rắn ôm lấy vai nàng "Được, việc này cứ quyết định như vậy, lớn lên ta cưới ngươi" Kiếp trước ế nhưng hắn không đầu đất.

Lúc này không tận dụng đến lúc nào đâu.

Hermione không nói chỉ giãy dụa đẩy hắn ra bịt mũi vẻ mặt tràn đầy là ghét bỏ.

Nhìn thấy hắn toàn thân đẫm máu vừa thương vừa giận vừa lo nhẹ giọng quan tâm "Ngươi có bị thương chỗ nào không?"
"Có!!!"
"Chỗ nào?" Hermione cuống lên xông lại xoát người.

"Thương tâm.

Ngươi chưa trả lời ta." Ron cười cười chỉ trái tim mình.

Nàng tức giận đá hắn một cái rồi quay người đi ra.

Hắn lững thững theo sau nhưng trong bụng thì nở hoa.

Hắn không sử dụng phép thuật tầm xa điều khiển vũ khí tấn công con cự quái mà gần người vật lộn để lúc Hermione ra tranh thủ đồng tình tâm.

Không ngờ thành công không chỉ để nàng hết giận còn để tình cảm sau này đặt nền móng.

Hai người đi được không bao xa thì lộn xộn tiếng bước chân đến gần.

Các giáo sư cùng Harry và Navi khi đến nơi nhìn thấy Ron người đầy máu tâm cũng nhấc lên cổ họng.

Giáo sư Mc.Gonagall tiến lên ôm chầm lấy Ron.

"Hài tử đáng thương, ngươi có bị đau chỗ nào không? Mau mau đến phòng y tế để Pomfrey phu nhân giúp đỡ chữa trị!"
Mc.Gonagall tính cách là vậy, nàng luôn nghiêm khắc với học sinh nhưng lại cực kỳ thương yêu chúng.

Nhìn thấy Ron khắp người là máu thì bật thốt lên.

"Ta không sao giáo sư, đây là máu của cự quái không phải máu của ta." Ron mau trình bày để tránh mọi người lo lắng.

Lúc này giáo sư Snape cùng Dumbedore hiệu trưởng sau khi xem xét hắn và hoàn cảnh xung quoanh cũng trở lại.

Mấy vị giáo sư nghe hắn nói thế cũng thở phào nhẹ nhõm.


Lúc này Snape giáo sư đánh giá bằng lời nói không cảm xúc "Lơ lửng lời nguyền, triệu hoán lời nguyền.

Ứng dụng rất tốt nhưng trình độ chưa đủ." Hắn luôn như vậy.

Nếu không phải biết trước cốt truyện hắn là người như thế nào Ron cảm thấy có thể hắn là hung thủ chuyện này.

Mà Snape đánh giá đúng trọng tâm.

Mấy tháng này Ron hấp thu đủ mọi kiến thức tại thư viện Hogwarts nhưng lại không có thời gian luyện tập.

Không phải vậy triệu hồi cũng không chỉ một thanh kiếm lớn bằng người.

Dumbedore cũng mỉm cười, đôi mắt lóe lên ánh sáng.

Lần này hắn đánh giá Ron lại cao lên một chút, làm một legilemens nhưng Dumbedore cũng không đoán ra được Ron đang nghĩ gì.

Là một học sinh vừa ham học vừa thông minh, vừa thành thục, chỉ mong rằng tương lai cậu bé này sẽ không giống như người kia.

Sau khi xác nhận Ron không có việc gì Mc.Gonagall lại biến trở về bộ dáng nghiêm túc tra hoi "Trò Weasley, trò có thể nói cho ta chuyện gì xảy ra? trong khi tất cả học sinh trở về phòng nghỉ học viện còn trò tại sao lại chạy tới đây?"
"Giáo sư là lỗi của ta, ta tò mò cự quái sẽ như thế nào cho nên lôi kéo Ron đi ra." Hermione cô nương này xung phong nhận lỗi.

Ron lắc đầu, cô nàng này cũng thật là đáng yêu, nhưng lúc này không phải nhận tội bởi bọn hắn không có lỗi.

Hắn tiến lên che trước mặt nàng nói "Giáo sư là ta, trong đại sảnh ta không nhìn thấy Hermione nên chạy ra.

Bởi vì quá lo lâng cho nên không nghe lời của ngài.

Xin lỗi."
"Trò Weasley, trò có biết cự quái đối với học sinh mới nguy hiểm như thế nào không? Tại sao trò không nghe lời các giáo sư chạy lung tung để đặt mình vào tình huônga nguy hiểm như vậy?" Mc.Gonagall chất vấn.

"Giáo sư, ta chiến thắng không phải sao?" Ron cúi đầu giả giọng đáng thương một chút như một đứa bé làm đúng mà vẫn bị mắng.

Nghe hắn nói, giáo sư Mc.Gonagall tức điên lên, chuẩn bị thuyết giáo hắn về những nguy hiểm có thể xảy ra nhưng Dumbedore tiến lên trước một bước.

"Được rồi Minerva, bọn nhỏ cũng mệt mỏi nên để bọn hắn nghỉ ngơi.

Còn có Weasley tiên sinh đây, đồng bạn gặp nguy hiểm mà bất chấp nguy hiểmbcủa mình tới giúp đỡ, bởi sự dũng cảm Gryffindor thêm 20 điểm.

Harry cùng Navi gặp nguy không loạn, biết đi thông báo các giáo sư, bởi sự thông minh sáng suốt mỗi người thêm 10 điểm.

Bay giờ đi về nghỉ ngơi sớm đi, nhất là cặp đôi nhỏ.

Lão già này cũng phải nghỉ ngơi sớm, xương cốt không còn cứng rắn như thời trẻ" nói xong đầy tinh nghịch nháy mắt thâm ý nhìn Ron cùng Hermione rồi quay người đi.

Ron thầm giơ ngón tay cái lên cho Dumberdore.

Lão đầu này rất xấu nhưng hắn thích..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.