Trộm Mệnh

Chương 10: Chén rượu Thao Thiết (chín)



Mười ba cửa thành, con đường ngang dọc, đám đông như biển.


Trên gương mặt bá tánh lui tới, có màu sắc ảm đạm như vách tường phòng đất.


Từ sau khi quân Tần diệt Yến, quân đội liên tiếp đóng quân ở Yến quốc cũ, Yến quốc ở mặt Bắc của Tề quốc, như hổ rình mồi, triều đình Tề quốc bất an.


Nhưng đã không còn đường hối hận, dã tâm nhất thống thiên hạ của Tần quốc, người qua đường đều biết.


Tề quốc hiện giờ, cũng bị u ám bao phủ, bá tánh Tề quốc không biết là trốn hay là đánh, giờ đây phảng phất như cái xác không hồn. {LAOHU}


Người đi trên đường phố nhìn không thấy người trên dương gian mấy ngàn năm sau, Nam Tinh cùng Khâu Từ nhìn thấy, Nam Tinh còn thấy hai con cá lớn xoay quanh Khâu Từ, một đen một trắng, không có mắt.


Khâu Từ hỏi: "Đây là đâu?"


"Tề quốc."


Khâu Từ biết mình thân ở âm giới, nhưng "người" nơi này sinh động như thật, phảng phất như Tề quốc năm xưa, người cũng sống sờ sờ. Hắn nhìn bá tánh mặt mũi u buồn, tựa hồ hiểu ra cái gì, hỏi: "Hiện tại là......"


"Năm 221 trước Công nguyên."


Chỉ cần nghiêm túc học qua lịch sử, đều sẽ nhớ rõ đây là năm nào trong lịch sử Trung Quốc —— năm Tần quốc thống nhất lục quốc.


Tần Thủy Hoàn hùng tài vĩ lược, kết thúc các quốc gia chư hầu hỗn loạn, đẩy Trung Quốc hướng về thời đại nhất thống. Xe đi cùng tuyến đường, sách dùng cùng văn tự, xây dựng kênh đập, khơi thông sông ngòi, cho dù là đốt sách chôn nho, thể chế chính trị hà khắc ngược dân, cũng không thể xóa nhòa công tích của ông.


Khâu Từ đem tất cả những nơi mắt hắn có thể bao quát đều thu hết vào đáy mắt, ngạc nhiên, ngoại trừ ngạc nhiên, chỉ có ngạc nhiên.


Hắn thậm chí đã lười suy nghĩ xem vì sao lại tới được nơi này, hắn thích tất cả đồ cổ, nhưng để bản thân đứng trên một quốc gia cổ, cần cơ duyên cỡ nào mới có thể gặp một lần.


Cho nên đương nhiên phải nhìn cho đã, rồi hãy nghĩ là vì sao.


Nam Tinh thấy hắn cái gì cũng không hỏi, chỉ giống như một khối bọt biển, muốn hấp thu hết những gì ở đây. Là hấp thu, mà không phải muốn đoạt lấy, ánh mắt không có mong muốn chiếm hữu, mà là muốn hiểu biết hết thảy những thứ này.


Không thể không nói, Nam Tinh có chút ngoài ý muốn.


Nàng gặp qua quá nhiều người tham lam, đặc biệt là nàng thường giao tiếp với đồ cổ quý giá, rất thường thấy những người tràn trề ham muốn.


Trong mắt Khâu Từ không có tham lam.


Đường phố dần dần vặn vẹo, người đi đường đi ngược, vạn vật cũng lùi nhanh về sau hai người. Tiếng ồn ào kia tăng lên với tốc độ gấp tám lần, mười sáu lần, ríu rít ríu rít, biến thành tiếng ríu rít vo ve như muỗi kêu bên tai.


Quân Tần tấn công phía tây của Tề quốc, quân lực của Tề quốc đóng ở phía tây, nhưng Vương Tiễn suất quân Tần ở đất Yến hướng về phía nam lao thẳng tới Lâm Tri kinh đô của Tề quốc, một thủ thuật che mắt, làm quân Tần thế như chẻ tre, lúc nguy cấp, Tề quốc không ngoan cường chống đỡ như Triệu quốc và Sở quốc, Tề vương đầu hàng, bất chiến mà bại. {LAOHU}


Khi bá tánh Lâm Tri đau nỗi đau mất nước, có người đã sớm dọn mấy chục chiếc xe ngựa chở châu báu thoát khỏi Tề quốc.


Kẻ có được vô số bảo tàng là thừa tướng Tề quốc, cũng là cậu của Tề vương, là người khuyên Tề vương đầu hàng Tần Vương.


Mấy chục chiếc xe ngựa chở tài bảo của Hậu Thăng, có một nửa là cướp đoạt từ Tề quốc, một nửa là đến từ Tần Vương hối lộ sau đó. Tần Vương muốn hắn khuyên bảo Tề vương đầu hàng, hắn làm được, Tề quốc đầu hàng, với hắn mà nói lại không có một chút tổn thất.


Hiện giờ hắn muốn chở bảo tàng này, tìm một nơi thế ngoại đào nguyên, sống cuộc sống xa hoa lãng phí.


Quốc là cái gì, gia là cái gì, hắn đã có đống vàng bạc tài bảo này, cái gì cũng không cần.


Tiếng cười càn rỡ của Hậu Thăng lẫn vào tiếng vó ngựa vang vọng, vào trong tai Nam Tinh, vừa ngu xuẩn lại vừa buồn cười.


"Đạo lý môi hở răng lạnh trẻ con cũng hiểu, nhưng Tề quốc không hiểu. Đạo lý vì cái nhỏ mất cái lớn trẻ con cũng hiểu, nhưng Hậu Thăng không hiểu." Khâu Từ nhìn xe ngựa chạy như bay kia, bụi đất bốc lên cao gần 2 mét, "Nếu trong trận chiến Trường Bình, Tề quốc có thể giúp Triệu quốc một phen, có lẽ cũng không mất nước nhanh như vậy."


Nam Tinh cười lạnh: "Lúc trước Tần quốc diệt từng quốc gia, Tề quốc không hoảng hốt, còn sai người tới chúc mừng. Tần mời Tề cùng xưng đế, Tề cũng vui vẻ đáp ứng. Ngu mà xấu xa, chính là Tề quốc."


Khâu Từ cười nói: "Hey, Tề Hoàn Công cũng không tồi."


"Già còn trọng dụng gian thần, hoa mắt ù tai vô năng."


"Con người không hoàn mỹ mà."


...


"Keng keng, keng keng ——" phá núi đào đá, tiếng công cụ bằng sắt gõ vang trong núi hết đợt này đến đợt khác.


Xe ngựa xuôi thẳng về hướng nam, xuyên qua dãy núi trùng điệp, tiến đến chân núi có khí thế ngất trời. Hộ vệ người hầu bắt người địa phương giỏi tay nghề, sai bọn họ mở núi phá rừng.


Rất nhanh núi đã bị đào rỗng, vô số cây cối được khiêng vào bên trong, nạm lên vàng ngọc, khảm lên đá quý, biến thành một tòa địa cung hoa lệ.


Nam Tinh ngẩng đầu nhìn chung quanh, ngọn núi đối diện, chính là núi Bảo Châu. Mà nơi này, là dãy núi vừa rồi nàng tiến vào.


"Thì ra đây thật sự là mộ của Hậu Thăng." Khâu Từ nhìn mấy khối Tề minh đao trong tay, cười cười, "Đào lão bản thật là thần nhân giới đồ cổ, cho dù là phỏng đoán, cũng đoán đúng rồi."


"Ai đưa Tề minh đao cho anh? Đối phương nếu có thể đào ra quỷ hóa cho anh, vì cái gì không biết mộ địa ở chỗ này? Vậy hắn đào ra từ đâu?"


Khâu Từ cười nói: "Ai nha, hiếm khi được nghe cô nói một hơi dài như vậy, tuy tôi rất muốn nói cho cô, nhưng không thể nói."


Nam Tinh không thích lý do loại này, nhưng người như Khâu Từ muốn nói thì không cần nàng truy vấn, không nói đánh chết hắn cũng sẽ không nói, nàng cũng không thể thật sự đánh chết hắn. Hai con cá kia vẫy đuôi bơi quanh Khâu Từ, vì nàng đứng gần, bị đuôi cá quét qua không biết bao nhiêu lần. Tuy không có xúc cảm gì, nhưng cảm giác bị đuôi cá vả mặt thật sự làm người không thoải mái. {LAOHU}


"Anh có thể cho cá của anh dừng lại hay không?"


Vẫn luôn đạm nhiên Khâu Từ hơi khựng lại: "Cô thấy được cá của tôi?"


Đuôi cá lại một lần nữa vỗ vào mặt nàng, Nam Tinh banh mặt, nói: "Thấy được."


Khâu Từ sửng sốt một lát, cười cười: "Cũng phải, cô cũng có thể vào mộ cổ, là người trong Huyền môn, thấy cũng không kỳ quái."


"Đuổi chúng nó đi, nếu không tôi tóm lấy chúng đem đi kho."


"Đừng dọa chúng sợ, lại không phải cá chép, kho cũng không ăn được." Khâu Từ khuyên can, ánh mắt đảo qua, lại thấy chén rượu trong tay nàng. Đó là một cái chén rượu đồng thau hoa văn Thao Thiết, tinh tế xinh đẹp, nếu đựng đầy rượu, một ngụm là có thể uống cạn. Hắn bỗng nhiên nhớ tới dòng sông vừa rồi thấy trong mộ cổ, chính là từ chén rượu này chảy ra, "Đây là chén gì vậy?"


"Chén rượu Thao Thiết." Đôi mắt Thao Thiết trên cái chén sáng quắc, nhìn chằm chằm cung điện sắp xây dựng xong kia, như một vật còn sống, chỉ là bị trói buộc lên thân chén. Ngón trỏ của Nam Tinh đảo qua đôi mắt nó, nó cũng không khép lại, tràn ngập tham dục, "Chúng ta đang ở trong niên đại mà chén rượu này sống."


Khâu Từ khẽ nhíu mày: "Có ý gì?"


"Một kiện vật phẩm sẽ trải qua trăm ngàn năm, trăm ngàn cái chủ nhân, nhưng nó sẽ không ghi nhớ hết mọi chuyện, chỉ biết chọn chuyện có ấn tượng sâu nhất bảo tồn trong ký ức, cũng mang theo ký ức này mà sống sót."


"Cô đang nói...bất luận vật phẩm nào cũng có sinh mệnh?"


"Đúng. Vật phẩm đều có mệnh, cho dù là đồ cổ bị chôn sâu mấy ngàn năm, cũng có. Chỉ là có vài món đồ cổ bị đào ra, bởi vì ký ức tàn phai, dần dần quên đi, liền dần dần bị oxy hoá, hoàn toàn biến mất."


Khâu Từ bỗng nhiên hiểu ra, hỏi: "Hoàn toàn chết đi?"


"Đúng vậy."


Khâu Từ cảm thấy chuyện trải qua hôm nay đủ để cho hắn nhớ cả đời, hắn có chút hối hận vừa rồi không nói cho Nam Tinh hắn là ai, lại là ai cho hắn Tề minh đao, cho nên lúc này cũng không có mặt mũi hỏi nàng là ai, là như thế nào tìm được nơi này.


Nhưng chuyện không biết xấu hổ như vậy, hắn vẫn quyết định làm một chút: "Cô rốt cuộc là ai, sao có thể biết được những thứ này, tới nơi này là vì cái gì?"


Đại mỹ nhân liếc mắt nhìn hắn, quả nhiên, lạnh lùng ném cho hắn một nụ cười lạnh, coi như là trả lời.


Khâu Từ cười, không hỏi nữa.


"Cung điện nơi này đã thành, lương thực dư thừa, chẳng sợ bên ngoài binh hoang mã loạn, cũng loạn không đến trong hoang sơn dã lĩnh này."


Nam tử mặc hoa phục ngồi trên bảo tọa, nhìn chốn đào nguyên kiên cố này, nụ cười dần lớn lên.


"Năm đó Triệu quốc cùng Sở quốc dựa vào nơi hiểm yếu chống đỡ, rơi xuống kết cục gì? Hậu Thăng ta tuyệt đối không làm như vậy, Tề quốc đối với ta, cũng bất quá là cái chỗ để vơ vét bảo vật, có vàng bạc tài bảo, muốn ta làm cái gì cũng được, cho dù là đem toàn bộ Tề quốc bán cho Tần quốc."


Đao kiếm trong tay hộ vệ, mũi kiếm còn đang nhỏ máu. Nhỏ giọt trên mặt đất, nhỏ trở lại lên người chủ nhân của nó. Trên mặt đất có rất nhiều người nằm, đều là thợ thủ công tới xây địa cung, hiện tại tất cả đều đứt cổ mà chết. {LAOHU}


Trong mắt Hậu Thăng không có thương hại.


Hắn thấp giọng cười, tiếng cười âm lệ quanh quẩn trong đào nguyên tráng lệ huy hoàng, làm Nam Tinh cùng Khâu Từ đều cảm thấy không thoải mái.


"Thưởng rượu." Hậu Thăng vung tay áo, quát lên, "Người đi theo ta, ta tuyệt đối sẽ không làm hắn thiệt thòi, các ngươi từ giờ liền cùng ta hưởng dụng vinh hoa phú quý này đi."


Hộ vệ đồng loạt giơ kiếm, vung tay hô to.


Rượu có hai hũ, một hũ được đưa cho hộ vệ, một hũ trong tay Hậu Thăng. Hậu Thăng rót đầy rượu ngon, nâng chén ra hiệu với mọi người.


Hộ vệ uống một hơi cạn sạch, rượu ngon vào bụng, như một con nhện kịch độc, chui vào bụng bọn họ, cắn nuốt máu thịt của bọn họ.


Cung điện Đào nguyên, tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của đám hộ vệ.


Hậu Thăng lạnh lùng nhìn, không dao động. Chờ đến khi người cuối cùng ngoài hắn đã độc phát thân vong, hắn mới bước xuống bảo tọa, đi dạo một vòng cung điện tràn ngập tử thi, không có nửa điểm sợ hãi. Hắn chậm rãi trở lại bảo tọa, ngồi xuống, lại rót cho chính mình một chén rượu.


Rượu cho hộ vệ là có độc, rượu cho hắn là không có độc. Hắn lại uống một chén, trong mắt không có nửa điểm thương hại: "Người ruồng bỏ Tề quốc, sẽ có một ngày ruồng bỏ ta, ta sao có thể an tâm dùng các ngươi. Nhưng ta cũng không muốn bạc đãi các ngươi, tòa địa cung này, chính là lễ vật ta tặng cho các ngươi, xuống đất mà hưởng thụ đi."


Hắn cười ha ha, địa cung xa hoa, nhưng vàng bạc hắn có thể mang rất nhiều, để lại một tòa địa cung cho bọn họ, cũng coi như là trấn an vong linh.


Khâu Từ thở dài: "Khi ta tìm được địa cung, còn cảm thấy kỳ quái, sao lại có người đem phần mộ an trí tại ngọn núi hình xà không cát lợi này, mà không phải táng ở long sơn bên cạnh, thì ra ngay từ đầu Hậu Thăng đã tính toán đem toàn bộ người đi theo hắn độc chết ở chỗ này."


"Tham lam." Nam Tinh nhìn chằm chằm chén rượu Hậu Thăng uống kia, đúng là chén rượu Thao Thiết kia. Nàng phải trộm mệnh của đồ cổ cho người chết, tất nhiên là có liên hệ. Chẳng lẽ Tôn Viện cũng là chết vì dục vọng tham lam? Là nàng ta tham lam, hay là người giết nàng ta tham lam?


"Khụ ——" Hậu Thăng đang cười lãnh lệ đột nhiên ho mạnh, nháy mắt có máu từ miệng bắn ra. Máu kia phun trên mặt đất như vẩy mực, là một ngụm máu đen đặc.


Hậu Thăng sửng sốt, rượu này là hắn thân thủ nhưỡng, tuyệt đối không thể có độc. Vậy thì...Hậu Thăng trừng mắt nhìn chằm chằm chén rượu trong tay, Thao Thiết kia phảng phất như đang cười, đang há rộng miệng, muốn nuốt thịt ăn xương.


Trong vô số bảo vật Tần Vương đưa tới, chén rượu Thao Thiết này được đặt ở trên cùng, dặn riêng là thiên hạ chỉ có một cái chén này, cái chén tinh mỹ bất phàm, rất xứng với hắn.


"Doanh Chính......" Hậu Thăng gắt gao nắm cái chén đã nhúng qua độc dược, hắn nằm liệt trên bảo tọa, đến lúc chết, vẫn còn nhìn chằm chằm cửa vào địa cung. {LAOHU}


Phần mộ xây cho người khác, lại thành phần mộ cho chính mình.


Buồn cười.


Cỏ mọc chim bay, bốn mùa luân phiên, dần dần có cỏ cây xanh mượt từ ngoài cửa bò vào, ngẫu nhiên có vài chú chim đậu ở cửa, lại nhanh chóng bay đi.


"Ầm vang ——"


Không biết năm nào phát sinh động đất, chấn động núi rừng. Địa cung sụp xuống, cửa cung cũng không thấy. Hai năm trôi qua, năng lực chữa trị cường đại của núi rừng đã đem phế tích vùi lấp, sau đó nữa, lại cỏ mọc chim bay, bốn mùa luân phiên.


Tiếng nước róc rách dần dần biến mất bên tai, Khâu Từ bỗng nhiên phát hiện bọn họ lại về tới địa cung trước đó, chỉ là trước mắt đã không còn con sông.


Hết thảy như mộng, không biết làm sao đi vào, cũng không biết làm sao mà ra.


Chén rượu Thao Thiết trong tay Nam Tinh, đã không còn ánh sáng khi vừa nắm lấy. Nàng thu hồi chén rượu, có thể quay lại núi Bảo Châu, phục sinh Tôn Viện.


Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn bá vương phiếu của mấy tiểu thiên sứ nha, tốn tiền la ~~


Lời editor: thèm cá kho! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.