Trộm Mệnh

Chương 31: Đèn lồng hình người (tám)



Khi Nam Tinh đuổi tới cánh rừng ở Kiều gia thôn, trời đã sắp chạng vạng.


Sắc trời mông lung, cơn mưa to đêm qua làm chất đất trong núi trở nên mềm xốp lầy lội, đi xuyên qua bụi cỏ, nước còn dính lại trên lá cây rào rạt rơi xuống, làm ướt nửa bên ống tay áo của Nam Tinh.


Nàng cau mày đi về phía trước, so với lúc trời mưa, thời tiết nặng nề sau cơn mưa cùng những giọt nước mưa còn sót lại đều làm người không thoải mái như nhau.


Có lẽ không có thời tiết nào làm nàng thích.


Nàng quay lại nơi phủ kín bẫy rập hôm qua, không nhìn thấy Khâu Từ, cá và giấy cũng không ở đây, ngay cả tơ đỏ bày trận cũng bị xé rách kéo đứt rất nhiều.


Khâu Từ đi đâu rồi?


Nam Tinh không định tốn sức gọi hắn, xã hội khoa học kỹ thuật hiện đại, có rất nhiều chỗ tốt so với trước kia —— tỷ như tìm người.


Bấm nút gọi, tiếng chuông liền vang lên trong một bụi cỏ cao ngất tươi tốt. Hầu như là trong nháy mắt đó, Nam Tinh liền thấy một vật thể giống người sáng rỡ đột nhiên chạy thoát từ một đống cỏ khô khác bên ngoài trận. {LAOHU}


Quái vật hình người kia, không có mặt.


Có người đứng lên từ bụi cỏ, nhìn Nam Tinh. Nam Tinh khựng lại, nói: "Tôi không biết anh ngồi xổm trong đó."


Khâu Từ vừa ngồi xổm bụi cỏ lúc này bước ra, cả người dính cỏ. Hắn phủi cỏ bám trên quần áo, đi đến trước mặt nàng nói: "Nó rất giảo hoạt, vẫn không tới gần, nhưng nhìn ra được, là nó muốn tiếp cận chúng ta, cũng không biết vì cái gì, cứ tới gần rồi chạy. Tôi ngồi xổm ba tiếng, tê chân."


Khâu Từ phàn nàn xong, lại nói: "Xem ra người Hàn bà tử tìm được không phải hậu nhân của Kiều mẫu."


Nam Tinh nói: "Là giả, tất cả những người đó đều là Hàn bà tử tìm người diễn kịch, lừa gạt tiền của Kiều Lãng."


Khâu Từ không khỏi cười: "Hàn bà tử này đúng là lợi hại, trong thời gian ngắn lại có thể sắp xếp được một tuồng kịch như vậy, xem ra trước kia không thiếu làm loại chuyện này. Khó trách lúc ấy bà ta đòi Kiều gia đưa tư liệu kỹ càng tỉ mỉ, cũng coi như khá tốn sức."


Nam Tinh nghĩ tới lời hắn nói vừa rồi, hỏi: "Anh nói...nó muốn tới gần chúng ta? Rồi lại không dám tới?"


"Đúng vậy."


Nam Tinh nhíu mày suy tư, dùng di động tìm cái link của chủ đề Phùng Nguyên gửi tới, trên chủ để biểu hiện người post bài vừa update, Nam Tinh click mở phần bình luận của chủ topic, tổng cộng đã phát 6 cái.


"Quái vật kia thật sự rất đáng sợ, mấy người đừng có mà không tin, tôi dùng 30 cân thịt mỡ trên người thề, là tôi đã tận mắt nhìn thấy."


"Nó có bộ dạng như người! Chỉ là rất lùn, phỏng chừng là một Chu nho*."


*chu nho – là tên chỉ những người bị chứng người lùn bẩm sinh


"Nó không có mặt a, cũng không có mắt mũi, giống như đom đóm, sẽ sáng lên."


"Còn thọc cây đuốc vào ngực mình."


"Nó vẫn luôn đuổi theo chúng ta, đuổi tới ra khỏi Cừ Sơn mới dừng lại."


"Siêu hung ——"


Bình luận càng lúc càng nhiều, đã đạt tới cả trăm cái.


"Tôi tin lời chủ thớt. Ba năm trước đây tôi cũng đi qua Kiều gia thôn gần Cừ Sơn, đi thắp hương cho bà bác của tôi. Buổi tối trở về trễ, cũng thấy thứ kia. Có điều không giống đom đóm như chủ thớt nói, nhưng đúng là giống quỷ Chu nho. Nó cũng muốn tới gần tôi, tôi lớn gan, đứng im, nó cũng đứng im, nhưng nhìn ra được là nó rất muốn tới gần tôi. Tôi thấy lửa của nó giống như muốn tắt, còn đốt cho nó đống lửa. Sau lại tôi không thấy nó nữa, chúc nó mạnh khỏe."


Cả 99 reply bên dưới, đều là trào phúng cái bình luận này.


"Dẹp đi ông, biết rồi, chắc đây là nick phụ của chủ thớt."


"Đúng vậy, còn đứng im, là bị dọa ngu đi." "Quỷ trước nay đều sợ lửa, chẳng lẽ còn đi sưởi ấm, bớt giỡn."


......


Người đăng bình luận kia bị mắng thảm, nhưng Nam Tinh lại cảm thấy, người này xác thật là đã tận mắt nhìn thấy.


Nàng nhìn đống tơ đỏ chằng chịt, nơi này chỉ sợ yêu quái kia sẽ không đến nữa.


Đọc xong chủ đề Khâu Từ nghĩ nghĩ nói: "Tôi lại tin là nó thật sự muốn tới gần chúng ta, nhưng có khả năng là nó không xác định chúng ta có thể thương tổn nó hay không, cho nên dù biết nơi này có bẫy rập, vẫn thật cẩn thận mà tới."


"Ừm, chỉ là giờ lại như vậy, nó sẽ không quay lại nữa."


Khâu Từ không phản bác.


Hai lần đầu còn có thể cảm giác được hơi thở của nó ở xung quanh, bây giờ không còn nữa.


Nam Tinh nhìn về đỉnh Cừ Sơn ở đằng xa, nói: "Đi Cừ Sơn, nghĩa trang."


......


Từ Kiều gia thôn đến nghĩa trang Cừ Sơn, phải đi cỡ nửa giờ. Lối đi vốn dĩ hàng năm không có ai đi, đã không còn phân biệt được với đường núi, nhưng gần đây phượt thủ tới nhiều, lối đi lại bị dẫm ra lần nữa.


Nếu không phải hai ngày nay thời tiết không tốt, lúc này đại khái là có thể gặp người đi đường.


Nghĩa trang Cừ Sơn được xây thời dân quốc, dân quốc chiến loạn, nhiều tai ương, thường có khách tha hương từ phía bắc trốn về phương nam chết ở gần đó, vì thế có một người thiện tâm cầm tiền, quyên đất, dựng cái nghĩa trang, để chôn cất hoặc là người Kiều gia thôn gần đó, hoặc những kẻ tha hương tạm thời không ai nhận lãnh về nhà. {LAOHU}


Sau khi chiến loạn ngừng, người qua đường hầu như không còn nữa, cộng thêm những người nguyên bản vẫn luôn quyên tặng tài vật cho nghĩa trang hoặc quản lý nghĩa trang cũng ly thế, nghĩa trang cũng trở nên hoang phế.


Hoang phế cho đến nay, rách nát, tường vây cũng đã sụp xuống, tấm bảng viết hai chữ "Nghĩa trang" lớn, cũng bị chuột bọ gặm cắn hơn phân nửa.


Đi vào bên trong, một mảnh hoang vu, có động vật nhỏ vội vàng chạy trốn, trừ cái này ra, thì dị thường thanh lãnh u tĩnh.


Nam Tinh cùng Khâu Từ thường đi vào mộ cổ, không khí so với nơi này quỷ dị hơn nhiều, nên không cảm thấy không khỏe.


Tiếng gió bên tai, chính là tiếng gió.


Tiếng loạt xoạt, cũng bất quá là tiếng mấy động vật nhỏ.


Cho dù là thực sự có quỷ quái, cũng không có gì đáng sợ.


Không khí quỷ dị ở trước mặt bọn họ, là hoàn toàn bại trận, không có một chút tác dụng nào.


Hai người đi vào đại sảnh, thấy trên mặt đất còn một đống lửa, lửa chắc là đã cháy thật lâu, bởi vì xung quanh đã tích lại rất nhiều tro từ củi gỗ cháy trụi.


Nàng nhớ tới tình huống mà chủ topic kia miêu tả, đống lửa này, đại khái chính là đống lửa ngày đó những người đó nhóm lên, nhưng lúc này cũng đã qua mấy ngày, lửa còn chưa tắt, vậy thì tuyệt đối không thể là lúc ấy lưu lại.


Khi mấy người kia rời đi, có người vẫn tiếp tục châm thêm củi vào đống lửa.


Nàng xoay người đi vào hậu viện, đi dựa theo lộ tuyến những phược thủ kia miêu tả. Đi đến hậu viện, quả nhiên thấy mười mấy cỗ quan tài xếp hàng trong cái viện cỏ dại um tùm. Không có ánh trăng, dưới sắc trời sập tối ảm đạm, quan tài màu đen càng thêm vài phần quỷ bí.


Nắp quan tài đóng đinh, chứng tỏ bên trong có người.


Có lẽ là những người tha hương không ai nhận lãnh, có lẽ là những người vốn đã không còn nhà để về.


Lúc ấy là thời điểm gần như nước mất nhà tan, những kẻ tha hương loại nào cũng có.


Khâu Từ bỗng nhiên cúi đầu nhẹ giọng: "Nó lại xuất hiện."


Nam Tinh cũng đã nhận ra, nàng không lập tức quay đầu lại, nhìn mấy quan tài này một lúc, cảm thấy nó đã bay lượn ở hành lang kia, nàng mới đột ngột xoay người chạy về hướng đó.


Chạy vào hành lang, nàng thình lình thấy một người giấy mờ mịt không có mặt.


Người giấy kia tựa hồ bị nàng làm cho hoảng sợ, quay đầu lại muốn chạy.


Nhưng khi nó xoay người muốn chạy trốn, một xấp giấy đen trắng lại nhảy ra, nhanh chóng xếp thành vách tường, ngăn lại đường lui của nó. Nó muốn nhảy qua lan can đào tẩu, bỗng nhiên thấy hai con cá lớn quét ngang cái đuôi, một cái đuôi đẩy nó vào lại trên hành lang gấp khúc. Chờ khi nó lại muốn chạy trốn, Nam Tinh cùng Khâu Từ đã đuổi tới, quăng tơ đỏ ra, trói nó thành cái bánh chưng.


Nam Tinh đang cho là đã chế phục được nó, đột nhiên cảm giác ngón tay đè nó nóng rực, như là bị lửa đốt. Đồng dạng cảm giác được thình lình bị nóng Khâu Từ lập tức túm lấy cổ tay của nàng kéo ra, chỉ thấy ở ngực người giấy bốc lên một ngọn lửa, tay Nam Tinh cũng bị bỏng rát.


Người giấy thừa lúc bọn họ chưa chuẩn bị, đứng phắc dậy, lại lần nữa bay ra phía bên ngoài.


Không đợi hai con cá âm dương chặn lại, đã thấy một cái mai rùa bay tới, nện mạnh vào ngực nó. Người giấy bị đánh trúng không nhẹ, thiếu chút nữa quỳ xuống đất. {LAOHU}


"Ha, bắt được rồi!"


Từ trong lùm cỏ dại truyền ra một thanh âm quen tai, người nhảy ra càng thêm quen mắt.


Cát đại tiên.


Ông ta căn bản là không có bỏ đi, vẫn luôn ẩn nấp hơi thở, muốn làm hoàng tước, ăn ve cùng bọ ngựa.


Cát đại tiên chạy nhanh lại, tóm lấy người giấy, giơ tay ngăn Khâu Từ cùng Nam Tinh đang định bước đến, nói: "Ê, nó là do ta tóm được, các ngươi cũng không thể đoạt."


Khâu Từ thở dài: "Sao lại có người không biết xấu hổ đến như vậy."


Cát đại tiên cười khẽ: "Binh bất yếm trá, người trẻ tuổi, học hỏi đi."


Ông ta cho là như vậy đã đắc thủ, trong lòng đang đắc ý, đột nhiên thấy Nam Tinh phóng tới, như muốn cướp. Ông ta hoảng hồn, nhưng tốc độ của Nam Tinh cực kỳ nhanh, nhanh đến giống như quỷ mị, một chưởng liền bổ trúng đầu ông ta, đau đến độ ông ta thiếu chút nữa bị đánh cho hôn mê, tay cũng tự động buông ra.


Cát đại tiên còn chưa giật mình xong, lại thấy Nam Tinh nhặt mai rùa của ông ta rơi trên mặt đất lên, quăng về phía ông ta, lại lần nữa nện trúng đầu.


"Cô, cô ——"


Không đợi ông ta giận mắng được câu nào, lại thấy nàng nhặt cục đá trên đất lên, vươn tay lên cao, ông ta sợ tới mức nhất chân lên chạy.


Nếu không chạy, chỉ sợ ông ta sắp bị đánh chết.


Nam Tinh đuổi theo ra tới cổng lớn, nhìn Cát đại tiên ôm đầu chạy trốn, chạy rất xa cũng chưa dám quay đầu lại. Lúc này nàng mới thả cục đá xuống, phủi tay quay trở về.


Khâu Từ......


Kính nể!


Nam Tinh không phải người bình thường, đại khái là siêu tân tinh.


Hắn nhìn tay nàng, vừa rồi bỏng, chắc là rất đau, trên mặt lại nàng không có biểu hiện gì. Nhưng hẳn là nàng không phải không đau, bởi vì sắc mặt nàng thoạt nhìn hơi tái nhợt, chỉ là vì có thể nhịn được.


Khâu Từ không mang thuốc trị thương, bởi vì hắn đồng dạng cũng là người giỏi nhịn.


Bị hai con cá cùng một đống giấy áp chế người giấy không có cơ hội đào tẩu, nhìn Nam Tinh và Khâu Từ tới gần, ánh lửa ở ngực hơi chập choạng, ngay cả hơi thở cũng yếu đi rất nhiều. {LAOHU}


"Muốn biến mất?" Khâu Từ nhìn bộ dáng nó, phát hiện trên đỉnh đầu nó có sợi tóc, không, không phải tóc, là một sợi dây mảnh. Nếu túm sợi dây xách lên...... Hắn bỗng nhiên cảm thấy giống một loại đồ vật, "Đèn lồng?"


"Đèn lồng?" Nam Tinh nghe xong nhìn lại, thật sự là giống đèn lồng, còn là đèn lồng hình người.


Đèn lồng lắc lư trong tay Khâu Từ, ánh lửa ở ngực xuyên thấu qua lớp giấy đã ố vàng, chiếu lên mặt đất.


Nam Tinh đột nhiên nghĩ đến đống lửa vẫn luôn cháy kia.


Còn thêm cái topic thần quái kia nữa.


Nàng lập tức quay trở lại đại sảnh, cầm lấy một que củi, đi đến trước mặt đèn lồng, tìm kiếm, quả nhiên tìm ra một cái lỗ nhỏ ở bên hông nó. Nàng cẩn thận thò que lửa vào, thấy bên trong có hai cái thanh gỗ, đỡ một cái đĩa dầu hỏa, lửa trên bấc đèn đã rất yếu, giống như sắp lụi tắt.


Nàng bậc lửa bấc đèn, ánh lửa vừa bùng lên, hơi thở của đèn lồng cũng không bạc nhược nữa, giống thảm thực vật nảy mầm sau cơn mưa, sinh cơ bừng bừng.


Nam Tinh thu mồi lửa, nói: "Ngươi có biết Kiều Niệm hay không?"


Kiều Niệm là tên của Kiều lão tiên sinh.


Đèn lồng đang chậm rãi đung đưa trong gió khựng lại, đứng sững ở không trung.


Nam Tinh duỗi tay nắm lấy sợi dây trên đầu nó, một quầng lửa vọt lên. Nhưng lửa lần này không nóng, không có cảm giác bỏng rát.


Ánh lửa nhanh chóng bao bọc lấy hai người.


Kiều gia thôn bị rêu xanh che kín, nhanh chóng rút đi tấm vải liệm màu xanh lục. Phòng óc cũ nát cũng được bồi đắp lại, giếng nước trôi nổi đầy lục bình trở nên trong veo. Dê bò heo chó, gà vịt khắp nơi.


Kiều gia thôn năm 1925, tiếng người ồn ào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.