Trộm Mệnh

Chương 36: Đoạn hầu bảo kiếm (ba)



Tưởng Phân đã bình phục tâm tình mới đi tới cửa liền nghe thấy chồng đang khen mình, cái mũi lại cay xè. Bà ta nén nước mắt vào cửa liền cười, nói: "Sao lại khen người trước mặt người khác như vậy, xấu hổ hay không?"


Dương Đại Sấm thấy vợ tới, nghe tiếng nói: "Không xấu hổ, đây là sự thật."


Tưởng Phân cười cười với Đào lão bản và Nam Tinh, có chút ngượng ngùng, nói: "Ông ấy chỉ thích nói mê sảng." Bà ta đến mép giường, thấy sắc mặt chồng còn kém hơn hôm qua, tức khắc thấy xót xa.


Dương Đại Sấm nhìn bà ta, vui tươi hớn hở nói: "Tôi mới vừa đi làm kiểm tra, sau khi có kết quả, nếu thích hợp phẫu thuật, thì làm luôn đi."


Tưởng Phân hơi hoảng hốt, nói: "Xác xuất thành công chỉ có ba phần...... Nếu không chờ thân thể ông tốt một chút rồi nói sau."


"Kéo thêm thì chỉ có nghiêm trọng hơn." Dương Đại Sấm nói, "Không phải có ba phần sao, cứ muốn thử một chút, may mắn thì còn có thể sống 5 năm, 5 năm, có thể cùng bà ăn sinh nhật 50 tuổi đó."


Tưởng Phân im lặng.


Bà ta cũng rất mâu thuẫn.


Tỷ lệ ba phần, nếu làm buôn bán, làm đầu tư, cũng thẳng tay làm. Nhưng đối với một cái mạng người tới nói, một chút cũng không tính là cao. {LAOHU}


Tưởng Phân lại nói: "Dù sao cũng phải nói cho tụi A Đức một tiếng......"


Dương Đại Sấm nháy mắt biến sắc mặt, bực bội nói: "Nói với mấy đứa bất hiếu đó làm gì! Chờ tôi chết chia tài sản tụi nó mới xuất hiện đi, tôi nằm viện đã bao lâu, cả bóng người cũng không thấy một cái! Nếu tôi chết, bà không cần mềm lòng, nắm chặt tiền trong tay, tưởng bọn chúng nuôi bà, nghĩ cũng đừng nghĩ."


Tưởng Phân vội vàng nói: "Ông bực bội cái gì gấp cái gì, giải phẫu còn chưa làm, đừng mở miệng là nói chữ chết."


Hai vợ chồng nói chuyện nhà, Nam Tinh nghe một hồi rồi chuẩn bị đi tìm họa sĩ vẽ chân dung Thạch Bát Lâu, lại trở về giao cho Đào lão bản, nên đi ra ngoài.


Khi mở cửa, thấy có người muốn vào, nhìn một cái, thấy là một bác sĩ nam chừng 60 tuổi mặt áo blouse trắng.


Vị bác sĩ này không phải bác sĩ chủ trị của Đào lão bản, vậy thì chắc là của Dương Đại Sấm.


Nam Tinh không nhìn nhiều, đóng cửa rời đi.


Muốn tìm một họa sĩ không phải chuyện gì khó, nhưng khá tốn thời gian. Dù gì thì họa sĩ cũng chưa gặp qua Thạch Bát Lâu, căn cứ miêu tả mà ký hoạ ra một tấm, nhiều lần sửa chữa chi tiết, rốt cuộc vẽ ra chừng 8-9 phần bộ dáng Thạch Bát Lâu.


Một bức vẽ này, đã dùng hết một buổi chiều.


Nam Tinh cầm bức vẽ trở lại bệnh viện giao cho Đào lão bản, Đào lão thấy người này, hỏi: "Có mấy phần giống?"


"Chín phần."


"Nhìn tướng mạo tuy rằng có lòng dạ thâm sâu, nhưng không phải ác nhân." Đào lão bản nói, gửi bức vẽ cho bằng hữu ông, một hồi liền nói, "Đợi một chút, rất nhanh sẽ có."


Không đợi bằng hữu của Đào lão bản tra được tin tức gửi đến, có ba nam nhân tiến vào giường bên cạnh, đều mang bộ dạng tầm hai ba mươi tuổi. Bọn họ ngay cả cửa cũng chưa gõ, tiến vào liền đi thẳng đến giường Dương Đại Sấm, hô lớn "Ba".


Dương Đại Sấm nhìn thấy bọn họ, vẻ mặt không muốn phản ứng. Tưởng Phân đứng dậy nói: "Mấy đứa tới rồi."


Ba đứa con không tìm chỗ ngồi xuống, chỉ hỏi chút tình huống của cha mình, rồi không có tiếp theo. Trầm mặc một lúc lâu sau, mới nói: "Ba, mẹ nói trong điện thoại, xác xuất giải phẫu thành công chỉ có ba phần."


Dương Đại Sấm cơ hồ là hừ mũi trả lời: "Đúng vậy."


"Chỉ có ba phần, quá nguy hiểm, hơn nữa mạo hiểm lớn như vậy, chỉ có thể kiên trì thêm 3 năm 5 năm, nguy hiểm quá lớn."


"Đúng vậy ba, xác xuất thành công ba phần, một chút cũng không coi là lớn."


"Nếu không chúng ta tạm thời đừng làm phẫu thuật, chờ nửa năm này xem thử có bệnh viện khác tốt hơn chịu tiếp không."


Tưởng Phân thở dài, nói: "Bác sĩ Hoàng chủ trị của ba tụi bay là người am hiểu loại bệnh của ba tụi bay nhất, rất có danh khí trong nước, không có chỗ nào thích hợp hơn ở đây."


Đứa con lớn kích động, nói: "Mẹ, nhưng xác xuất thành công chỉ có ba phần a."


Dương Đại Sấm vẫn luôn nghe không hé răng đột nhiên tức giận, nói: "Tụi bay là không muốn để tao mạo hiểm, hay là không muốn tao dùng tiền mạo hiểm?"


Ba đứa con vừa nghe, hơi khựng lại, lập tức nói: "Ba, ba nói gì vậy, dù ba có giải phẫu cũng cần 50-60 vạn, sau đó khôi phục cũng đến mấy chục vạn, nhưng số tiền đó cũng chỉ bằng một gian nhà nhỏ cũ nát, sao có thể quan trọng bằng ba. Hơn nữa xác xuất thành công thật sự quá thấp, chỉ có ba phần."


Dương Đại Sấm cười lạnh một tiếng: "Nhà là tao mua, dù tao bán sạch, cũng không nợ tui bay cái gì. Tao nằm viện lâu như vậy, từ khám gấp chuyển qua nội khoa lại chuyển qua ngoại khoa, tụi bay ở đâu? Hiện giờ nói muốn phẫu thuật, cần tiêu tiền, tụi bay mới chạy tới làm hiếu tử, chậm rồi!"


Ông ta nói chuyện một chút cũng không khách khí, ba đứa con cảm thấy rất mất mặt, nhưng tiền xác thật là của lão cha, căn bản là ngăn cản không được. Tưởng Phân sợ chồng tiếp tục tức giận, giơ tay đẩy bọn họ đi. {LAOHU}


Động tĩnh nháo hơi lớn, bác sĩ ở văn phòng cùng tầng cũng nghe thấy, lát sau bác sĩ Hoàng tới, thấy thế lập tức tiến lên, nói với ba người: "Mấy người có biết người bệnh hiện tại không thể bực bội hay không? Mấy người kêu hắn ba, chẳng lẽ làm con như thế nào cũng không biết?"


Ba người thấy là bác sĩ, cũng không sợ, dứt khoát nói toẹt ra miệng: "Nếu ba tôi chết trên bàn giải phẫu, tôi liền tìm ông tính sổ!"


Bác sĩ Hoàng ngẩn người, không nghĩ tới thân là con cái mà nói chuyện ác độc như vậy.


Một cái cán chổi đột ngột đập lên người đứa con này, đau đến nỗi hắn quay đầu lại muốn đánh người, lại thấy là mẹ mình. Hắn có chút ngốc, cả giận nói: "Mẹ! Sao mẹ đánh con?"


Tưởng Phân trừng mắt nói: "Sao mày lại trù ẻo ba mày, mày còn muốn ăn vạ bệnh viện đúng không? Thứ bất hiếu!"


Nói xong, lại vung chổi quất loạn về phía bọn họ, đánh đến nỗi mấy đứa con không dám đánh trả, đành phải xám xịt rời đi.


Dương Đại Sấm tức giận không nhẹ, con đi rồi còn mắng: "Cả đám đều là trùng hút máu, bạch nhãn lang!" Ông ta thở dài một hơi, lại nói với vợ, "Nếu tôi chết, bà phải nắm chặt tiền trong tay, chính mình sống cho tốt."


Tưởng Phân nhíu mày nói: "Ông lại nói bậy bạ gì đó."


Bác sĩ Hoàng nhẹ nhàng thở dài, nói: "Ngày mai một tổ khoa ngoại của chúng ta sẽ mở họp thảo luận, an bài giải phẫu."


Dương Đại Sấm gật gật đầu, nói: "Cảm ơn."


Một trò khôi hài qua đi, phòng bệnh quay về yên tĩnh. Dương Đại Sấm lại thở dài, nói với vợ: "Bà về ăn cơm đi, một hồi hộ công sẽ đưa cơm của tôi tới."


Tưởng Phân không có tâm tư ăn cơm, bà ta nhìn người chồng gầy gò, lại sợ nhìn nữa sẽ rơi lệ, liền đi.


Chờ bà ta đi rồi, Dương Đại Sấm lại xin lỗi Đào lão bản, vừa rồi quấy nhiễu đến ông. Ông ta nằm một hồi, đại khái là phiền lòng, dứt khoát ngồi lên xe lăn, để hộ công đẩy ra ngoài đi một chút.


Đào lão bản nói: "Xác xuất thành công ba phần, xác thật không cao. Nhưng con hắn nói những lời như vậy, cũng quá mức."


Đã thấy nhiều mấy chuyện này nên trong lòng Nam Tinh cũng không có quá nhiều xúc động, nàng nhìn trên bàn, đã không còn bóng trái táo nào. Đào lão bản giống như nhìn thấu tâm tư của nàng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Tin nhắn rất hợp thời mà vang lên, Đào lão bản nhìn lướt qua, đưa điện thoại di động cho Nam Tinh.


Là địa chỉ hiện tại của Thạch Bát Lâu, biểu hiện lại là một khách sạn.


Nam Tinh nhanh chóng tra xét, cách đây đại khái nửa giờ. Nàng lập tức đứng dậy, vừa đi vừa nói "Tôi đi đây", gần như còn không tính là cáo từ.


Đào lão bản nhặt di động trên giường, tư liệu của người này cũng không tính là đầy đủ, chỉ có địa chỉ. Nhưng đây là địa chỉ khách sạn, Thạch Bát Lâu kia hiện tại chưa chắc ở đó.


Một lát sau tin ngắn bên kia lại lần nữa truyền đến —— "vẫn còn đang tìm".


Nam Tinh rời bệnh viện liền đánh xe tới khách sạn Cain, khách sạn này ở tầng 16—63, khi nàng vào thang máy ấn lầu 18, đầu ngón tay hơi khựng lại.


Lầu 18...... Thạch Bát Lâu......


Trong chớp mắt nàng lại có dự cảm bất hảo, đây chỉ sợ lại là tin giả.


Có lẽ trước đó Thạch Bát Lâu có ở đây, nhưng hiện giờ chuyện Kiều lão tiên sinh đã giải quyết, hắn chỉ sợ đã đi rồi. {LAOHU}


Nam Tinh bỏ qua lầu 18, ấn lầu 16.


Thang máy ngừng ở lầu 16, Nam Tinh trực tiếp đi đến quầy lễ tân của khách sạn, nói: "Chào, vị tiên sinh ở phòng 1806 hẹn tôi, nhưng vừa rồi gõ cửa không có người trả lời, xin hỏi hắn có phải đã lui phòng rồi không?"


Lễ tân đầu tiên là nhìn nàng một cái, rồi mới tra ký lục, một hồi nói: "Vừa mới lui phòng."


"Thạch tiên sinh lui phòng rồi?" Nam Tinh nhíu mày, "Tôi còn có tư liệu rất quan trọng muốn giao cho hắn."


"Thạch tiên sinh?" Lễ tân đối chiếu tư liệu, mỉm cười nói, "Tiểu thư có phải nhớ lầm phòng số phòng hay không, tiên sinh phòng 1806 không phải họ Thạch."


Nam Tinh khựng lại, Thạch Bát Lâu quả nhiên từ đầu tới đuôi đều là giả. Nàng tiếp tục nhíu mày, nói: "Chẳng lẽ là ở phòng khác?" Nàng lục lọi di động, giả vờ nhìn tin nhắn, nói, "Xác thật là ở phòng 1806."


Lễ tân vẫn kiên nhẫn giải thích, nhưng bởi vì không thể lộ ra tư liệu của khách, không để Nam Tinh thu thập được thêm tin tức gì hữu dụng.


Ở khách sạn cần dùng thân phận chứng, trừ phi ngay cả thân phận chứng của Thạch Bát Lâu cũng giả.


Nhưng theo manh mối tra, nàng ít nhất đã biết tên Thạch Bát Lâu này là giả. Lại tra tiếp, rồi sẽ tra ra chuyện nàng muốn biết đến.


"Thực xin lỗi, tiểu thư." Lễ tân rốt cuộc nhận thấy nàng không thích hợp, nói, "Ngài lại hỏi vị Thạch tiên sinh kia, hắn ở phòng nào đi, ngài đã có chuyện quan trọng muốn cùng hắn thương nghị, vậy nhất định biết số điện thoại của hắn đi? Ngài hỏi thử xem, tôi ở đây chờ ngài."


Nam Tinh hết cách, đang muốn bỏ đi, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có người nói: "Làm phiền trả lời chuyện vị tiểu thư này muốn hỏi, chuyện này ta sẽ nói với giám đốc của các người, có hậu quả gì, kêu hắn tới tìm ta."


Giọng nói rất xa lạ, là nàng chưa từng nghe qua. Nhưng nghiêng đầu nhìn thấy gương mặt này, lại hơi quen mắt, nàng đã thấy trên các tạp chí kinh tế tài chính.


Lễ tân có chút khó xử, nhưng vẫn thấp giọng nói: "Dạ, Lê tiên sinh."


Lê Viễn, ca ca của Khâu Từ.


Nam Tinh khựng lại, vẫn mở miệng nói: "Cảm ơn."


Lê Viễn duỗi tay nói: "Tôi đã gặp cô, Nam Tinh tiểu thư, khi rời khỏi núi Bảo Châu."


Nam Tinh bắt tay, lực đạo tay của đối phương vừa vặn, là lực đạo làm người phi thường thoải mái, không nặng không nhẹ, cộng thêm thời gian thích hợp, không quá dài, cũng không quá ngắn.


Thân sĩ điển hình, chính xác hơn là, doanh nhân điển hình.


Nam Tinh bỗng nhiên nhớ ra, thấy thái độ của lễ tân đối với hắn, như là khách quen ở đây. Hơn nữa Khâu Từ vừa mới nói qua, Lê Viễn không ở trong bất kỳ biệt thự nào của Lê gia, mà là ở khách sạn.


Chẳng lẽ chính là khách sạn này......


Lê Viễn nói: "Nam Tinh tiểu thư tới nơi này để tra cái gì?"


"Khâu Từ không nói với anh?"


"Không có, tôi chỉ biết sau khi hắn cầm tư liệu của Thạch Bát Lâu từ chỗ tôi, liền đi tìm cô. Sau đó liền thấy cô xuất hiện ở đây, nhưng tôi nhớ rõ, trong tư liệu kia, không có nói đến việc Thạch Bát Lâu ở đây, cho nên mục đích cô tới đây, tôi cũng không rõ."


Nam Tinh hơi khựng lại, Khâu Từ đòi tư liệu của Thạch Bát Lâu từ Lê Viễn, còn tới tìm mình?


Nhưng hắn không có đưa cho nàng... Không, không đúng, Khâu Từ đã tới.


Khâu Từ tới cửa hàng Đào gia, hắn cũng không phải chỉ đơn thuần tới thăm Đại Hoàng, mà là tới đưa tư liệu cho nàng. Nàng lại nhớ tới kẹp tài liệu trên tay hắn, bên trong có lẽ là tư liệu của Thạch Bát Lâu.


Nhưng nghe thấy nàng nói đã trộm được tư liệu từ chỗ Phùng Nguyên, cho nên mới không giao nó cho nàng. Lê Viễn nhìn đồng hồ, nói: "Tôi phải về phòng." Hắn nói rồi đưa nàng một tấm danh thiếp, nói, "Đây là danh thiếp của tôi."


Nam Tinh nhận lấy, lễ tân thấy tạm thời không có khách khác, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, ngài muốn hỏi cái gì?"


Nam Tinh phục hồi lại tinh thần, nói: "Tôi muốn thông tin về thân phận chứng của khách ở phòng 06."


"Được, thỉnh ngài chờ một lát."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.