Trộm Mệnh

Chương 41: Đoạn hầu bảo kiếm (tám)



Lưỡi kiếm cứa cổ, biểu tình quyết tuyệt dần dần tàn lụi trong dòng chảy lịch sử.


Không có sách sử nào ghi lại vị "loạn thần" đương triều này, triều đại sau đó tiếp nối, cũng chôn vùi lịch sử tiền triều vào quên lãng.


Nam Tinh buông tay đặt trên bảo kiếm ra, kiếm không vang ầm ầm nữa, khí tràng đã nhu hòa xuống, giống như rốt cuộc đã đem đoạn lịch sử bị người lãng quên kia kể lại một lần nữa mà không tiếc nuối, lúc này mới an tĩnh như bầu trời đêm.


Khâu Từ chậm rãi buông tay, nói: "Thiên Tứ đã chết, nhưng học sinh của ông ấy, thì đều biến thành Thiên Tứ."


Nam Tinh nhìn nhìn hắn, hắn luôn có thể tìm được điểm tràn ngập hy vọng từ trong bi kịch lịch sử. Đây là điều nàng làm không được, Khâu Từ lại luôn dễ dàng làm được.


Trong lòng nàng, rất hâm mộ hắn.


"Thanh kiếm này tôi muốn mượn một ngày, chờ mọi việc xong xuôi, tôi sẽ đưa trở về."


Khâu Từ nghĩ nghĩ, hỏi: "Cô làm sao mà qua an kiểm?"


"Thủ thuật che mắt."


Khâu Từ gật gật đầu, nhìn sắc trời, vẫn còn là buổi tối. Hắn nói: "Cô đi đi, tôi về Văn Vật Cục canh chừng, nếu manh mối không đúng, tôi sẽ kéo dài, chờ cô trở về, tôi lại thay đổi."


Sự tình nghe đơn giản, nhưng Nam Tinh cảm giác được Khâu Từ tin mình. Nàng nhìn cái tay bị thương của hắn, nói: "Nhớ rịt thuốc."


Nói xong nàng liền gói kỹ thanh kiếm lại lần nữa, đi ra sân bay. Khâu Từ không tiện đưa nàng, đứng tại chỗ nhìn nàng rời đi, nhìn hồi lâu mới thu hồi tầm mắt, bởi vì bóng nàng đã mất hút.


Khi Nam Tinh chạy về Thượng Hải, đã gần giữa trưa. Nàng trực tiếp ngồi xe tới nhà bác sĩ Hoàng, đây là một cái tiểu khu, trồng đầy cây xanh và hoa đỏ, mùa thu như đã quên mất nơi này, hoa nở xán lạn, màu xanh mướt mát, là nơi làm lòng người an tĩnh. {LAOHU}


Hoàng thái thái đón Nam Tinh ở dưới lầu, biểu tình tràn đầy ưu tư, bà ta thở dài, nói: "Ngày hôm qua ba đứa con của Dương gia kia chạy tới nhà chúng tôi náo loạn, lão Hoàng cả ngày cũng chưa ra cửa, bị lăn lộn đến cơm cũng không ăn. Những người đó thật là......"


Một câu bà ta than ba lần, tràn ngập lo lắng.


"Nếu không phải Dương thái thái đến đuổi bọn chúng đi, tôi nghĩ bọn chúng sẽ đem lão Hoàng ra lột da rút gân." Hoàng thái thái nhìn thời gian, nói, "Lát nữa Dương thái thái cũng sẽ đến đây, hôm qua bà ấy nói, bọn chúng buổi sáng đi bệnh viện nháo, buổi chiều tới đây nháo, bà ấy buổi sáng ở bệnh viện, buổi chiều liền tới nơi này. Aizz, ba đứa con của Dương tiên sinh thật quá đáng."


Bà ta vừa nói vừa dẫn Nam Tinh vào thang máy, ở trong thang máy cũng mang khuôn mặt u sầu. Chờ thang máy bắt đầu khởi động, bà ta mới sực nhớ ra Nam Tinh tới làm gì. Bà ta đã bị làm phiền đến quên mất chuyện này, bà ta hỏi: "Nam Tinh tiểu thư có thể làm Dương tiên sinh sống lại?"


"Ừm, đồ vật tìm được rồi."


Hoàng thái thái lúc này mới thấy nàng ôm trong lòng ngực một món đồ bọc bằng vải, không biết là cái gì. Bà ta hơi chần chờ, vẫn nói: "Chồng tôi là bác sĩ, hắn không tin mấy thứ này, nếu lát nữa hắn có nói gì mạo phạm, cô ngàn vạn lần đừng để ý."


Nam Tinh nói: "Quen rồi."


Quen bị nghi ngờ, quen bị xua đuổi, bất quá cuối cùng bọn họ đều sẽ tin.


Hai người chân trước mới vừa đi vào, Tưởng Phân liền tới. Bà ta thấy Hoàng thái thái liền nói: "Bọn chúng sắp đến, kiểu gì cũng ngăn không được, mấy người nhất định đừng thỏa hiệp, làm người sao có thể như vậy? Sao có thể vô lý như vậy?"


Bà ta nói rồi gạt lệ, khó chịu thay cho người chồng đã chết. Ba đứa con của họ, rõ ràng lúc sống không thấy bóng dáng, đừng nói là hiếu thuận. Sau khi chồng chết, lại lợi dụng cha ruột mình đi kiếm loại tiền này, Tưởng Phân đau lòng đến cực điểm. {LAOHU}


"Dương thái thái, cô đừng khổ sở." Hoàng thái thái an ủi bà ta, nói, "Là bọn chúng muốn làm như vậy, không liên quan đến cô, cô đừng tự trách." Bà ta nhìn Nam Tinh, nhẹ giọng hỏi, "Có thể cùng nhau gặp hắn sao?"


Nam Tinh nghe hiểu là bà hỏi khi mình làm Dương Đại Sấm sống lại, có thể cũng để Tưởng Phân trông thấy hay không. Nàng gật gật đầu, việc này không vướng bận gì.


Hoàng thái thái lập tức nói với Tưởng Phân: "Dương thái thái, có chuyện không biết cô tin hay không, nói thật, hiện tại trong lòng tôi cũng hoang mang, nhưng cứ cảm thấy nếu là thật sự, mà cô không gặp mặt Dương tiên sinh thì thực xin lỗi cô, cho nên......"


"Cái gì gặp mặt?" Tưởng Phân đã bình tĩnh lại, nói, "Chồng tôi đã qua đời."


"Đúng, nhưng là có người có thể làm hắn sống lại." Hoàng thái thái cuối cùng vẫn do dự mà bổ sung, "Tôi biết việc này rất vớ vẩn, nói thật chính tôi cũng không quá tin tưởng."


Tưởng Phân kinh ngạc, không biết bà ta đang nói chuyện kỳ quái gì. Bà ta mới thấy Nam Tinh cũng ở trong phòng, lại không biết sao nàng lại ở đây.


Lát sau Hoàng thái thái mời hai người ngồi, còn mình đi gọi chồng ra. Lúc đầu bác sĩ Hoàng không chịu ra, nghe thấy Tưởng Phân tới, mới đi ra phòng khách.


"Dương thái thái."


Bác sĩ Hoàng nghẹn ngào, biểu tình suy sụp, không có thần thái sáng láng, tràn ngập tinh thần phấn chấn cùng tự tin khi Nam Tinh lần đầu gặp ông ta. Lần ăn vạ này, đã mài sạch nhuệ khí của ông ta.


Nam Tinh nhớ tới Thiên Tứ, đều là bác sĩ, sẽ không bị khó khăn do bệnh tật đánh bại, cũng sẽ không sợ hãi bất luận cái bệnh hiểm nghèo nào, nhưng người nhà người bệnh chửi rủa làm ầm ĩ, lại dễ dàng phá hủy lòng người hành nghề y.


"Tôi có thể làm Dương Đại Sấm sống lại." Lời Nam Tinh nói giống như tạc lên mặt hồ tĩnh lặng, làm nổi lên vô số bọt nước, đánh vỡ bình yên của căn phòng.


Bác sĩ Hoàng nhìn nàng, thanh âm khàn khàn lại nghiêm túc, nói: "Xin cô đừng ở trước mặt Dương thái thái nói những lời bỡn cợt như vậy."


Nam Tinh nói: "Giao dịch này là vợ ông tìm tôi, bà ấy không muốn nhìn ông tinh thần sa sút cả đời, cho nên nhờ tôi làm Dương Đại Sấm sống lại, để chính miệng hắn nói cho ông, rốt cuộc hắn có hận ông hay không."


Bác sĩ Hoàng nhịn không được đứng phắc dậy, cả giận: "Cút đi! Xin cô tôn trọng Dương thái thái! Đừng nói những lời kỳ cục như vậy nữa."


Hoàng thái thái ngăn lại ông chồng đang tức giận, cũng hối hận đã tin người kêu là Đào lão bản kia, sao bà ta có thể dễ dàng tin ông ta như vậy, làm người chết sống lại, dù chỉ có mười phút, cũng căn bản không có khả năng. {LAOHU}


Thân là người nhà bác sĩ, bà ta thế nhưng đi tin mấy thứ này, lại chọc giận chồng mình. Thân thể ông hai ngày nay vốn dĩ đã không tốt lắm, bà ta thật sự hối hận. Ngược lại cầu xin Nam Tinh, nói: "Cô đi đi, Nam Tinh tiểu thư, thứ cô muốn tôi sẽ đưa cho cô, giao dịch này hủy bỏ đi."


Nhưng đối phương rõ ràng không nghe, chỉ thấy nàng tháo bọc vải trong tay ra, thế nhưng lại lộ ra một thanh trường kiếm.


Trên vỏ kiếm kia thậm chí còn dính bùn đất, loang lổ, là một thanh bảo kiếm sắc bén.


Thân kiếm vừa ra khỏi vỏ, hàn quang liền bắn ra bốn phía.


Bác sĩ Hoàng vội chắn trước mặt vợ và Dương thái thái, quát lên với Nam Tinh: "Rốt cuộc cô muốn làm cái gì! Nếu cô không đi, tôi sẽ báo nguy."


Nam Tinh không trả lời, lấy mũi kiếm chỉ xuống đất, tay đã buông ra, kiếm vẫn đứng thẳng trên mặt đất, tựa như một người tràn trề chính khí, không thẹn với tâm, dừng chân trong thiên địa.


Ánh sáng từ kiếm tỏa ra sắt bén, bốn phía không ngừng xoay chuyển những hạt ánh sáng nhàn nhạt, dần dần huyễn hóa ra một hình ảnh làm Tưởng Phân thương nhớ ngày đêm, làm bác sĩ Hoàng áy náy cả đời.


Tưởng Phân mới vừa thấy mặt chồng, liền bậc khóc, nghẹn ngào đến không thể nói chuyện.


Bác sĩ Hoàng cũng ngơ ngẩn, đó xác thật là Dương Đại Sấm. Hắn duỗi tay đi nắm những cái hạt đó, nghĩ là hình chiếu, nhưng trên tay không có cái gì.


Dương Đại Sấm thật sự sống lại.


Nam Tinh chờ hắn hoàn toàn "sống lại", mở miệng nói: "Dương Đại Sấm, bởi vì giải phẫu thất bại, cho nên bác sĩ Hoàng rất áy náy, chưa gượng dậy nổi. Anh hận ông ấy sao?"


"Ha ha, bác sĩ Hoàng." Dương Đại Sấm hàm hậu sang sảng cười, "Vì sao phải hận anh, nếu không phải anh cổ vũ tôi, làm tôi tích cực trị liệu, tôi đã chết từ hai năm trước. Lần này là tôi muốn liều một lần, sống thêm mấy năm, ăn thêm vài cái sinh nhật với bà xã tôi. Đáng tiếc a, thân thể tôi quá kém. Hận cái gì, một chút cũng không hận a! Anh phải nhanh chóng phấn chấn lên, tiếp tục làm thầy thuốc tốt, cứu càng nhiều người mới được!"


Bác sĩ Hoàng giật mình nghe đến thất thần, trước đó còn cho rằng là hình chiếu, nhưng đây xác thật là tiếng của hắn, không phải là thu âm trước.


Dương Đại Sấm thật sự sống lại, hắn không trách mình, cũng không hận mình. Thậm chí so với mình, Dương Đại Sấm nghĩ còn thông suốt, bình tĩnh hơn.


Ông ta thân là bác sĩ, lại lâm vào trong tự trách thống khổ, thiếu chút nữa vô pháp đứng lên.


Thiên chức của bác sĩ, ông đã quên.


Bác sĩ Hoàng quỳ xuống đất rơi lệ, áp lực mấy ngày nay rốt cuộc bùng nổ, khóc rống thất thanh, cuối cùng trịnh trọng xin lỗi hắn: "Thực xin lỗi ——"


Tiếng xin lỗi này, là xin lỗi vì phẫu thuật thất bại cho Dương Đại Sấm, cũng là xin lỗi thiên chức bác sĩ.


Dao mổ của ông, y thuật của ông, nên dùng để cứu càng nhiều người, mà không phải tự oán tự hận, lâm vào trong vũng lầy thống khổ.


Cửa đột nhiên bị thứ gì phá mở, cùng với tiếng ầm ĩ. Dương Đức vọt vào, trong tay còn cầm bình chữa cháy vừa rồi dùng để phá cửa, vừa vào cửa hắn đã gào lên: "Giết người thì đền mạng, trả ba ba cho tôi!"


Hắn rống xong định tìm bác sĩ Hoàng tính sổ, nhưng bước chân còn chưa bước ra, liền thấy trên một thanh kiếm đang lơ lửng một cái...... một cái...... hồn ma?


Hắn ngạc nhiên, hai đứa em trai cũng kinh ngạc, cho là bị hoa mắt.


Tưởng Phân lập tức tiến lên, ngưng khóc, chỉ vào chồng mình lạnh giọng nói với bọn chúng: "Cha tụi mày ở đây, tới a, thể hiện hiếu tâm a! Không phải nói nhớ cha tụi mày sao, sao bây giờ lại sợ như vậy? Cha tụi mày nói, hắn không hận bác sĩ Hoàng, nhưng hận tụi mày ồn ào làm hắn không thể nhắm mắt. Lại nháo...lại nháo hắn sẽ đích thân đi tìm tụi mày!"


Dương Đức bỗng thấy khủng hoảng, bỗng nhiên thấy hồn ma kia chậm rãi xoay người, nhìn về phía bọn họ.


Gương mặt kia, rõ ràng là của cha hắn.


Dương Đức thiếu chút bị dọa ngất xỉu, hai đứa em trai nhát gan, bỏ hắn lại chạy mất. Dương Đức thấy hồn ma kia bay về phía mình, sợ tới mức tứ chi chấm đất, liều mạng bò ra ngoài, khóc thành tiếng. {LAOHU}


"Con không dám, ba ngươi đừng tìm con, con không dám nữa."


Hắn gào khóc trốn thoát ra ngoài, gần như bị hù chết giữa đường.


Tưởng Phân nhìn mấy đứa con trai chạy trối chết, chua xót mà cười với chồng: "Đây là con chúng ta a."


Nàng duỗi tay ra nắm tay chồng, mát mát lạnh lạnh xuyên qua, không đụng đến thứ gì hết.


Lúc này đã sắp hết thời gian, Đương Đại Sấm vẫn luôn nhìn vợ, dần dần biến mất.


Tưởng Phân ngơ ngẩn, Hoàng thái thái đỡ bà ta, không đành lòng mà nói: "Chỉ có thể trở về mười phút."


Tưởng Phân lại sửng sốt, mắt rưng rưng nhìn chồng cách mình càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất hoàn toàn. Bên tai chỉ có tiếng thanh kiếm ngã xuống đất, tạo ra tiếng vang thanh thúy.


Keng——


Thân kiếm rút đi hơi thở sắc bén, nó có thể yên tâm an giấc.


Tác giả có lời muốn nói: Về nhân thiết* của người tên Thiên Tứ này, sẽ có người cảm khái hắn hành động như thánh nhân, cũng sẽ có người cảm thấy hắn thẹn với ơn nuôi dưỡng của mẫu thân và dưỡng phụ.


Cùng loại nhân thiết này, làm Đồng Tiền ấn tượng sâu nhất chắc là Lý Thúc Đồng, chính là vị Hoằng Nhất pháp sư đã viết "Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo bích mấy ngày liền"* kia.


Lý Thúc Đồng gia cảnh trác tuyệt, có vợ có con, đang lúc tráng niên, ông từ bỏ gia nghiệp phong phú, quyết tuyệt mà cáo biệt hồng trần, đi vào cửa Phật. Cho dù hằng ngày thê tử mang theo nữ nhi ở cửa chùa miếu khóc cầu ông trở về, ông cũng không quay đầu lại.


Nghe quá tàn nhẫn, thật giống tra nam đúng không? Trước kia Đồng Tiền cũng nghĩ vậy, nhưng sau này tìm hiểu về ông, phát hiện trong đời ông, ông quan tâm quốc sự, cùng bạn bè cùng chung chí hướng thành lập "Hỗ học Hội", tổ chức lớp học bổ túc, cử hành hội diễn thuyết, đề xướng tự do hôn nhân, là người mở đường mới cho phong trào văn hoá Trung Quốc, cũng đi tiên phong phát triển kịch nói* tiếng Trung Quốc, đặt nền móng cho kịch nói tiếng Trung Quốc, cả đời nghiêm cẩn, nghiên cứu Phật giáo. Còn có nhiều sự tích khác nữa, chỉ kể sơ ở đây thôi.


Muốn bình luận về một người là chuyện rất phức tạp, cũng rất khó từ một chuyện gì đó mà rút ra định luận.


Về mặt cảm tình, là cặn bã.


Về cuộc đời, lại là ưu tú.


Dùng lời của đệ tử Phong Tử Khải nói, chính là "Ông ấy sợ sức mạnh nghệ thuật bạc nhược, không thỏa mãn đươc cơn nghiện trong đời sống tinh thần của ông".


—— "Cơn nghiện trong đời sống tinh thần."


Loại nghiện này, vừa ích kỷ, lại vừa thần thánh.


Tuy rằng ta vô pháp đồng ý, cũng làm không được, nhưng lòng có kính sợ.


*nhân thiết ~ hình tượng,


*ở ngoài trường đình, bên cạnh con đường xưa, hoa thơm cỏ xanh mấy ngày liền


*từ gốc là hoạt kịch – lão dịch đại đó, ai biết thìnói để lão sửa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.