Trộm Mệnh

Chương 53: Thiên nhãn bồ đề (mười một)



Hào quang của thiên nhãn dần dần tan đi, Thương Quỳnh đứng trước ngôi mộ đá, thả xuống một bó hoa nhỏ, thân ảnh nàng dần dần mơ hồ, chỉ có những đóa hoa hàng năm được thả trước mộ, tựa hồ vĩnh viễn không phai màu.


Chuỗi hạt bồ đề trong tay đã ố vàng, không còn màu trắng ngà của năm đó.


Nam Tinh cầm trong tay, nặng trĩu. Nàng cầm chuỗi hạt bồ đề, nói: "Chờ xong việc, tôi sẽ đem nó trả về, mượn mấy ngày, xin lỗi."


Khâu Từ đã chôn lại hộp gỗ xuống đất, đắp đá lên, tận lực làm người ta nhìn không ra dấu vết. Hắn nói: "Thiên nhãn bồ đề sở dĩ là thứ làm hồi sinh a Khổng, có phải là vì tình bạn của A Lạc và A Khổng, giống của Ni Trân và Thương Quỳnh hay không?"


"Ừm." Nam Tinh khẽ vuốt bồ đề, nói, "Anh còn nhớ tôi đã từng nói không? Đồ cổ đều có linh tính, chúng nó sẽ ở trong trăm năm, ngàn năm, lựa chọn một đoạn ký ức sâu sắc nhất nhớ kỹ trong lòng. Chén rượu Thao Thiết nhớ nhất, là Hậu Thăng tràn đầy tham dục; Lư hương ngư văn nhớ kỹ nhất, là đốt cháy độc hương. Hiện giờ chuỗi bồ đề này nhớ kỹ nhất, là chuyện của Ni Trân và Thương Quỳnh. Tình bạn của cả hai, có thể đánh thức A Khổng."


Khâu Từ thở dài: "Thật phức tạp, cũng thật kỳ diệu, tôi lại rất muốn học."


Nam Tinh trầm mặc, nói: "Tôi mong cả đời anh cũng không phải học thứ này."


Lời nói có ẩn ý, nhắc tới cả một đời, cứ làm người cảm thấy lòng nặng nề, giống như có ẩn tình lớn lao. Khâu Từ dừng một chút, muốn hỏi nàng, nhưng dư quang lại thấy có người từ xa đang chầm chậm đi về hướng này, bước rất chậm, bóng dáng cũng khòm xuống. {LAOHU}


Nam Tinh nhìn qua, nhận ra bóng người hợp với gậy chống thành hình tam giác kia, là vị nãi nãi đã chiêu đãi bọn họ.


Nãi nãi chống gậy đi từng bước, đi về phía này, thấy hai người trẻ tuổi, cười cười nói: "Sao còn ở đây, không phải nói muốn đi núi tuyết sao?"


"Đi ngang qua." Khâu Từ cười nói, tiến lên đỡ bà cụ, hỏi, "Nãi nãi muốn đi đâu?"


"Ngay đây." Nãi nãi đi đến trước mộ, lưng khom hơn, thả xuống một bó hoa nhỏ chỗ tấm bia đá.


Hoa mùa thu vẫn nở rất xán lạn, không lớn hơn ngón cái, từng đóa hoa nho nhỏ vây quanh nhau, vừa đáng yêu lại đẹp, làm ngôi mộ không khí nặng nề cũng có sinh khí hơn.


Bà nhìn tấm bia đá thật lâu, mới nói: "Lại sắp chuyển nhà, vội vàng lùa đàn đi nơi khác. Mình lớn tuổi, cũng không biết có thể chịu đựng qua mùa đông này hay không. Nếu chịu được, sang năm mình còn có thể tới thăm cậu."


Nam Tinh khựng lại, nàng nhìn cụ bà đầu đầy tóc bạc, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.


Nơi xa có người kêu lớn: "Thương Quỳnh nãi nãi, phải đi rồi ——"


Nam Tinh hơi ngây ra.


Bà lão nghiêng người vẫy tay, thanh âm sáng ngời, sang sảng như những năm thanh xuân đó: "Tới đây!"


Bà gật đầu với Khâu Từ và Nam Tinh, nói: "Chúng ta phải chuyển mục trường, đi đến nơi ấm áp hơn, cô cậu khi leo núi phải cẩn thận a, chú ý thời tiết."


Bà nói xong, liền chống quải trượng rời đi.


Đã không còn vẻ mạnh mẽ của thiếu nữ năm đó, nhưng vẫn như năm đó, yêu cười, rộng rãi, đối đãi hiền lành với mọi người.


Không thấy có chút ám ảnh day dứt nào.


Nam Tinh hôm qua còn đang suy nghĩ thiếu nữ sống sót kia có thể vẫn tự trách, giống như Thành Lạc Gia hay không, hiện giờ xem ra, sẽ không.


Đây có lẽ cũng là lý do mà thứ hồi sinh A Khổng sẽ là chuỗi thiên nhãn bồ đề này.


A Khổng cũng như Ni Trân năm đó, chưa bao giờ nghĩ tới vì sao chỉ có một mình mình chết, bạn mình vẫn sống. Bọn họ đều giống nhau, hy vọng bạn mình sống, vui vui vẻ vẻ mà sống. {LAOHU}


Vui vẻ mà nhớ đến bọn họ, mà không phải sống trong day dứt.


Khâu Từ chậm rãi thu hồi tầm mắt, thấy Nam Tinh vẫn còn nhìn ra xa, biết nàng lại thất thần, gọi một tiếng: "Đi thôi, Nam Tinh."


Hai người trở lại khu lều trại kia, dân du mục đều đi hết, lều trại đều dỡ, chỉ còn chút dấu vết trên mặt đất. Đàn dê bò cũng đều rút đi, vắng vẻ. Chỉ có lều của hai người là còn ở đó, tạo thành một phong cảnh khác trên thảo nguyên bao la.


Nơi xa núi tuyết trùng trùng điệp điệp, như thần nữ an tĩnh nằm đó, ưu nhã đạm mạc.


Đó là một dãy núi tuyết làm người kính sợ, cất giấu vui vẻ và đau thương của vô số người.


&&&&&


Đường về có vẻ hơi dài lâu, chiếc bus nhỏ cũ nát chở cũng không quá nhiều lữ khách đi ra sân bay, đường khá khó đi, vẫn luôn xóc nảy.


Nam Tinh bị xóc đến buồn ngủ, nàng dựa cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi, mới vừa chợp mắt, Khâu Từ ở bên cạnh liền nói: "Hành lý đưa tôi đi."


Dứt lời, trong lòng Nam Tinh đột nhiên trống trải, ba lô đã bị Khâu Từ rút đi. Nàng mở mắt nhìn hắn, chỉ nhìn thoáng qua, lại dựa trở về, trong mắt không ngừng xẹt qua cảnh trí ngoài cửa sổ, cưỡi ngựa xem hoa.


Nàng ngủ không được, trước kia trong ngực đều có cái ba lô lớn, chưa từng có ai cầm dùm. Cho dù nhét vào kệ để hành lý, cũng không giống như bây giờ cảm thấy trong ngực không có đồ vật mà không biết làm sao. Nàng nghiêng người lấy lại ba lô, nói: "Quen rồi."


Khâu Từ cười nói: "Loại thói quen này chậm rãi sửa đi được không, Tinh Tinh cô nương?"


"Không được." Nam Tinh quả quyết cự tuyệt.


Khâu Từ nghĩ nghĩ, nói: "Cô thiếu người không, cô bao ăn ba bữa là được, tôi không thu tiền."


"Không thiếu."


Khâu Từ lại cười: "Ai nha, không thu tiền còn theo cô chạy khắp thế giới vậy mà cô mở miệng là cự tuyệt, ngốc a."


Hắn dùng ngữ khí như đang trêu chọc một cô gái nhỏ, nhưng Nam Tinh đã không còn là tiểu cô nương quá lâu rồi, cái này làm cho nàng nhất thời không biết làm sao trả lời. Qua một hồi lâu nàng mới nói: "Anh đi theo tôi, vậy anh không làm chuyện của anh sao?"


"Cũng muốn làm, nhưng cũng không có xung đột gì lớn."


Nam Tinh hỏi: "Chuyện anh làm, rốt cuộc là vì cái gì?"


Nàng biết việc này đối với Khâu Từ tới nói là bí mật rất lớn, nàng không tin Khâu Từ sẽ nói cho nàng, cũng như nàng rằng không chán ghét hắn, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không nói bí mật của mình cho hắn.


Khâu Từ nhìn ánh mắt hơi lạnh lùng của nàng, biết Nam Tinh chắc chắn là hắn sẽ không nói ra —— loại cảm giác này, giống như là đang nói cho hắn, anh không tin tôi, tôi cũng không tin anh. Giữa chúng ta, căn bản không có khả năng đến gần nhau. {LAOHU}


"Tìm một người." Khâu Từ nói, "Tôi cũng không biết đó là người nào, Lệ bà bà nhận nuôi tôi, dạy tôi mấy thứ này, đều là để cho tôi đi tìm người đó."


Nam Tinh ngây ngẩn cả người, nàng nhìn hắn chằm chằm, trong mắt dần dần có vẻ buồn bực.


—— hắn nói cho nàng.


—— hắn vẫn luôn muốn cho nàng biết, hắn tin tưởng nàng. Cho nên bí mật nàng muốn biết, hắn đều sẽ nói cho nàng.


So ra, chính mình căn bản so ra kém Khâu Từ vài phần thật tình.


Nam Tinh đột nhiên cảm thấy mình quá không xong.


Khâu Từ nói: "Tôi đáp ứng người khác làm những việc đó, vô luận là vào cổ mộ, hay là làm việc cho Văn Vật Cục, chỉ có một yêu cầu, nhìn bộ sưu tập của bọn họ. Bởi vì trong những bộ sưu tập đó, có manh mối về người mà tôi muốn tìm. Giống như là từng món đồ vật, tìm từng chút một, khâu lại từng chút một, chờ đến khi đủ để có thể khâu ra hơi thở của người kia, là có thể tìm được hắn. Hiện tại tôi cũng không biết hắn là ai, lại ở nơi nào......"


"Đừng nói nữa." Nam Tinh vì Khâu Từ thản nhiên mà cảm thấy thống khổ, nàng thấp giọng, "Đừng nói nữa."


Khâu Từ muốn nắm tay nàng, muốn nói cho nàng rất nhiều chuyện, hắn cũng không vì Nam Tinh không nói gì với hắn mà giận dỗi. Hắn biết Nam Tinh dựng lên phòng ngự cho bản thân, đừng nói xuyên qua phòng ngự, dù là tới gần cũng rất khó.


Giữa bọn họ, luôn phải có một bên bước ra một bước này trước. Nàng không bước, thì hắn bước.


Hắn thích Nam Tinh.


Thích Nam Tinh nhìn thì lạnh nhạt, thực tế lại rất thiện lương ấm áp.


"Ừm, tôi không nói nữa, chờ cô muốn nghe, tôi lại nói." Khâu Từ không có ý đồ rút ba lô của nàng đi nữa, lấy đi, giống như là mạnh mẽ nhổ gai của nàng, đây mới là điều làm cho người ta thống khổ.


Từ lúc rời thảo nguyên trở lại thành phố, Nam Tinh cũng không nói thêm với Khâu Từ câu nào nữa. Đến bệnh viện, Nam Tinh trực tiếp đi đến phòng bệnh.


Đi đến hành lang, trước phòng bệnh của Thành Lạc Gia có không ít người.


Một nam nhân trên dưới 50 tuổi, mặc thường phục nói: "Không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, chúng ta nên đến đây sớm hơn."


Thành phụ nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là vừa lúc nghe nói anh cũng ở thành phố này. Không nghĩ tới là A Kỳ không ở đây, cứ tưởng hắn cũng sẽ cùng đến đây."


Người nọ nói: "Chắc là sẽ rất nhanh trở về."


Nam Tinh đứng ở xa, không qua. Chờ bọn họ nói xong, rời đi phòng bệnh, nàng lúc này mới đi vào.


Thành Lạc Gia có vẻ là vẫn luôn đợi nàng, vừa thấy nàng hai mắt liền có tinh thần.


Đại khái là hắn phối hợp trị liệu, hai ngày không thấy, sắc mặt Thành Lạc Gia đã tốt hơn. Nam Tinh lấy chuỗi hạt bồ đề kia ra, đặt trên đệm màu trắng, nói: "Có thể hồi sinh A Khổng. Chỉ là trước khi hồi sinh A Khổng, tôi muốn nói với cậu về lai lịch của cái vòng tay này."


Thành Lạc Gia hỏi: "Lai lịch gì?"


"Câu chuyện về Ni Trân và Thương Quỳnh."


......


Bên ngoài đang có người đến, Thành mẫu bỏ lơ con trai hai ngày, nghe chồng mình nói con trai chịu ăn cơm, khôi phục cũng khá tốt, nhịn không được muốn tới thăm hắn.


Bà ta đi đến ngoài cửa, nhìn vào trong, phát hiện không thấy gì hết, vốn dĩ khung cửa sổ kính trên cửa là trong suốt, nhưng cái gì cũng nhìn không thấy. Bà ta dụi dụi mắt, tưởng là hai mắt của mình có vấn đề.


Lúc này trong phòng, Thành Lạc Gia vừa nghe xong câu chuyện về Ni Trân và Thương Quỳnh, hắn trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Thương Quỳnh nãi nãi sống thật sự vui vẻ?"


"Ừm."


"Bà ấy hàng năm đều sẽ đi đưa hoa Ni Trân thích nhất, còn có thể thản nhiên đối mặt Ni Trân?"


"Có thể." Nam Tinh nói, "Chuỗi thiên nhãn bồ đề này có thể hồi sinh A Khổng, tôi nghĩ, có lẽ nó cũng muốn nói cho cậu, A Khổng cũng như Ni Trân, cậu lại không giống như Thương Quỳnh, sống cho tốt, mới không cô phụ A Khổng."


Thành Lạc Gia trầm tư rất lâu, nói: "Tôi vẫn muốn gặp mặt A Khổng một lần."


Nam Tinh không ngăn trở, có một số việc, là nhất định phải tự mình làm mới có thể hoàn toàn buông tay.


"Cậu muốn hồi sinh hắn làm cái gì?"


"Chỉ có thể làm một chuyện sao?"


"Chỉ có thể một chuyện."


Thành Lạc Gia nói: "Tôi muốn A Khổng có thể nghe thấy tôi nói vài lời."


Nam Tinh hơi bất ngờ: "Không phải là cậu muốn A Khổng chính miệng nói ra hắn có oán trách cậu bỏ mặc hắn hay không sao?"


Thành Lạc Gia chậm rãi lắc đầu, hắn đã nghĩ thông suốt, nếu A Khổng hận hắn lúc ấy không đi cùng, vậy không phải A Khổng. A Khổng cũng như Ni Trân, chưa từng oán hận bạn mình.


Ngàn mắt trên bồ đề mở ra, lại tản mát ra hào quang vô tận, bao phủ toàn bộ phòng bệnh, trên vách tường màu trắng, có hình người hiện lên. {LAOHU}


Thành Lạc Gia thấy mặt người kia, nháy mắt chấn động, đó là A Khổng bằng hữu tốt nhất của hắn, đã chết hai năm.


A Khổng nhìn hắn, hắn cũng nhìn A Khổng. Hai mắt Thành Lạc Gia ửng đỏ, vẫn nỗ lực cười với người kia, hỏi: "A Khổng, cậu ở bên kia tốt không?"


A Khổng chỉ cười, không trả lời.


Bộ dáng cười rộ lên, thanh xuân dào dạt.


Thành Lạc Gia gần như ngăn không được muốn rơi lệ, nhưng vẫn kiên cường cười, nói: "A Khổng, chờ mình khỏe lên, hoàn toàn khỏe lên, mình sẽ hoàn thành toàn bộ kế hoạch còn lại của chúng ta. Có lẽ sẽ cần rất lâu, cậu chờ mình, mình nhất định sẽ không làm cậu thất vọng, sống mơ màng hồ đồ như vậy nữa."


A Khổng ý cười càng sâu, trong mắt đều là tán thưởng và đồng ý, hắn giơ nắm tay ra, đó là tư thế cổ vũ mà bọn họ làm mỗi lần khiêu chiến nhau. Thành Lạc Gia chậm rãi giơ nắm tay, chạm vào ảo ảnh kia.


Cũng như 10 năm làm bạn, tuổi hoa tốt đẹp nhất, dẫm lên thiên sơn vạn thủy, không có tiếc nuối.


"A Lạc, A Lạc?"


Ngoài cửa là tiếng gọi nôn nóng của mẫu thân, bà ta không thể vào cửa, phảng phất như bị cái gì chặn lại.


Ảo ảnh của A Khổng dần dần biến mất, Thành Lạc Gia thất thần rất lâu. Nam Tinh nghe thấy tiếng đập cửa, nói: "Cậu còn một việc chưa làm."


Thành Lạc Gia nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, đứng dậy đi đến đó, hắn cũng nghe thấy tiếng gọi nôn nóng của mẫu thân, hắn nghĩ tới, năm đó hắn được cứu ra từ núi tuyết, hắn nhìn thi thể A Khổng ngây ra, mẫu thân cũng lo sợ mà nhìn hắn. Bà túm chặt tay hắn, giọng nói đều run rẩy.


Hắn chưa từng thấy mẫu thân sợ hãi như vậy.


Mẫu thân sợ mất đi hắn, mỗi một đêm đều ngủ không được, luôn lảng vảng trước cửa phòng hắn, tới khuya mới có thể trở về ngủ.


Hắn phiền, chán ghét, nhưng hắn chưa từng nói chuyện đàng hoàng với mẫu thân.


Hắn mở cửa, thấy vẻ mặt mẫu thân nôn nóng, nhưng khi nhìn thấy hắn lại nháy mắt hoảng hốt, làm cho hắn đau lòng.


Thành mẫu thấy hắn mạnh khỏe, xoay người muốn đi, lại bị con trai giữ chặt. Bà ta kinh ngạc nhìn hắn, sắc mặt con trai bình tĩnh khác thường, nói: "Mẹ, con xin lỗi."


Thành mẫu ngây người, nước mắt bỗng nhiên trào ra ào ạt.


Thành Lạc Gia nghĩ, mẹ con họ nếu có thể nói chuyện đàng hoàng, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.


Không hề trốn tránh, mới là bắt đầu cuộc sống mới.


Tác giả có lời muốn nói: Quyển tiếp theo Tinh và Nguyệt


Chuyện cũ của Nam Tinh, sẽ trở lại quá khứ của Nam Tinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.