Trộm Mệnh

Chương 8: Chén rượu Thao Thiết (bảy)



Đêm nay Tiền lão bản làm ông chủ, muốn đem toàn bộ nguyên liệu nấu ăn ra ăn hết, ngày mai ra ngoài lấy hàng mới.


Có người mời cả đám ăn cơm, ăn còn là nướng BBQ. Tuy rằng phần lớn đều là thức ăn chay, nhưng thức ăn chay cũng đủ làm bọn Lão Hạ vui vẻ.


Tiền lão bản nhờ Lão Hạ đến nhánh sông gần đó rửa rau, nhờ Nam Tinh cùng Khâu Từ đi nhặt củi khô, Lão Hạ nhanh nhẹn cầm giỏ rau đi, nhưng Nam Tinh lại không nhúc nhích. Tiền lão bản hỏi: "Nam Tinh cô không ăn?"


Ngồi xếp bằng một chỗ Nam Tinh nhìn bản đồ trong tay, đầu cũng không nâng, nói: "Không ăn."


Tiền lão bản xấu hổ, quả nhiên là người vừa tới, bụng còn no*, nếu là nhốt ở núi Bảo Châu một tuần, hắn mở miệng mời ăn, nàng nhất định lập tức chạy vội đi nhặt củi khô.


*chỗ này nguyên bản là bụng còn có nước luộc, tức là vẫn chưa bị thiếu thốn đến độ thấy đồ bình thường là thèm


Khâu Từ đứng dậy nói: "Tôi đi nhặt, tôi muốn ăn thịt."


Tiền lão bản không muốn lát nữa một lũ đàn ông uống rượu ăn đồ, liền thừa một cô nương xinh đẹp lạnh lùng ngồi ở một bên nhìn chằm chằm, vậy thì ra cái gì? Hắn suy nghĩ một hồi, đem mấy thứ như điện thoại đèn cầy thả trước mặt Nam Tinh, nói: "Cô trông đồ đi."


Hắn lại nhìn Tưởng Chính và Tôn Phương một cái, thôi, không có việc gì, để cho bọn họ làm linh vật đi, hắn làm chủ như vậy cũng thật là vất vả. {LAOHU}


Khu lán trại nằm ngay dưới chân núi Bảo Châu, không thiếu nhất chính là gỗ vụn. Khâu Từ rất nhanh đã nhặt được một đống, từ nơi này có thể nhìn thấy ánh nến ở khu lán trại, từng đốm lập lòe, chiếu rọi bóng người ở xa.


Có người ngồi xếp bằng, hơi cúi đầu, nhìn bản đồ trong tay. Đó là Nam Tinh, cô nương từ lúc lên máy bay vẫn luôn cùng lộ tuyến với hắn.


Thẳng cho đến vừa rồi, lộ tuyến cũng giống nhau.


Đầu tiên là thăm dò nơi có truyền thuyết Kim vương ở núi Tam Bảo, lại không có bất luận hành động gì. Rồi qua đây đi thẳng đến ngoài núi, lại không phải đi xuyên qua mảnh đất có phong thủy cực tốt để mai táng kia, mà cũng giống như hắn, đi đến một ngọn núi có hình thế như thân rắn.


Hắn là được Bát quái đồ chỉ dẫn đi, còn nàng thì sao?


Hắn cảm thấy trước khi cởi bỏ nỗi băn khoăn này, hắn thật sự phải biến thành theo dõi cuồng.


"Nhặt củi khô xong chưa? Lấy một ít lại đây châm lửa a ——"


"Được ——"


Lửa trại vừa bùng lên, không khí nướng BBQ liền lan tỏa. Vẫn là cuối mùa thu, nhưng nhiệt độ không khí trong núi buổi tối đã không khác gì mùa đông, cũng may núi bao quanh tứ phía, con sông chảy qua núi cách nơi này lại xa, cũng không có gió bao nhiêu.


Nam Tinh thấy mọi người đã ngồi vây quanh một vòng, nhưng không thấy A Đản, đám người vội vàng chuẩn bị đồ ăn, không có ai nhắc tới chuyện muốn kêu A Đản ra. Nàng nghĩ A Đản bị thương là bởi vì nàng, liền đi kêu hắn.


Mở cửa, A Đản đang ngồi ở mép giường.


Trong khe hở trên giường, có một đóa hoa đã héo.


Đồng tử của Nam Tinh khẽ nhúc nhích, hoa kia, giống như loại Tôn Viện cắm trong phòng, chỉ là đóa hoa này được hái trễ hơn hai ngày, cho nên chưa héo khô.


"Làm sao vậy, chị Nam Tinh?"


Ánh nến lập loè, mặt thiếu niên trong ánh sáng, bóng tối rất sâu, nhìn không rõ nửa bên mặt. Nam Tinh nói: "Ăn cơm chiều."


Lão Hạ thò đầu vào, nói: "Tôi cõng nó ra, cô mau đi ngồi đi."


Lát sau Lão Hạ cõng A Đản ra, trước khi Nam Tinh đóng cửa phòng, lại nhìn thoáng qua đóa hoa kia.


Vị trí hoa cắm trong hai gian nhà gỗ, giống nhau như đúc.


Củi khô cháy phát ra tiếng nứt vỡ lách tách, bình rượu được mở ra, đồ ăn cũng nướng gần chín. A Đản không chờ đến chín liền ăn, miệng muốn phỏng cũng không thể ngăn hắn há to ra cắn nuốt.


Tiền lão bản nhìn hắn ăn quá chật vật, cười nói: "Đồ ăn còn chưa chín, lại không tẩm muối, rất khó ăn đi?"


"Nếu ông đến chỗ cai nghiện internet ở một lần, liền biết đồ ăn này ngon cỡ nào." Đồ ăn không chín lắm, nhưng A Đản rất thỏa mãn.


Lão Hạ nói: "Đã thoát ra lâu như vậy, vẫn là mười câu không rời chỗ cai nghiện."


A Đản không hé răng, hơi run rẩy dưới ánh lửa nóng cháy.


Tiền lão bản cũng đổi đề tài, thấy Khâu Từ đang nghiêm túc nướng thịt đằng kia, số lượng xâu thịt không nhiều lắm, hắn lúc đầu liền cầm một xâu, thật là một chút cũng không khách khí. Tiền lão bản hàng năm chạy bên ngoài, có vài phần hào khí giang hồ, lại không thèm để ý, ngược lại cười hỏi: "Khâu lão đệ là tới nơi này đãi vàng?"


Khâu Từ cười đáp: "Không ngại có thêm một cái đối thủ cạnh tranh đi?"


"Ha ha, lời này cậu phải hỏi Lão Hạ, thêm một người tôi quả thực vui muốn chết, ngày mai tôi ra ngoài lấy hàng, cậu thì sao, muốn tôi mang cho cái gì không? Nói luôn, giá cả cao gấp ba so với bên ngoài."


"Vẫn không thiếu cái gì, về sau có yêu cầu thì sẽ tìm anh."


"Được." Tiền lão bản đưa cho hắn một lọ rượu, "Uống đi, còn có ba bình."


Khâu Từ cũng không khách khí, nhận lấy dùng răng cạy ra. Rượu đặt lâu bên đống lửa, cũng bốc ra một luồng hơi nóng, hương vị đều thay đổi. Khâu Từ trở tay đặt rượu ra sau, định cho nó "đông lạnh một chút" lại uống.


"Đêm nay không có quỷ hát a." Lão Hạ gom gom áo, nhìn về lưng chừng núi Tam Bảo, cũng không thấy đốm lửa ma cứ bay tới bay lui kia.


Tưởng Chính vẫn luôn trầm mặc không nói cũng nhìn lên đó, nhìn thật lâu mới nói: "Sau khi A Viện chết nơi đó liền có quỷ hát, a, đêm nay lại không có."


Tôn Phương khựng lại, hình như nghĩ tới cái gì, nhưng không nói gì, Lão Hạ mở miệng nói: "Cậu là nói có người giả quỷ dọa người?"


Tưởng Chính gật gật đầu, Lão Hạ lại nói: "Nhưng ai không có việc gì đi giả quỷ dọa người khác?"


"Ai biết được." Tưởng Chính nhìn Tiền lão bản, thấy trên mặt hắn còn hai vết bầm lớn, cuối cùng vẫn nói, "Bán cho tôi một lọ rượu."


Giữa trưa mới bị bọn họ nện một trận Tiền lão bản một chút cũng không thèm để ý, ném bình rượu cho hắn: "Không cần tiền, đã nói là tôi mời." Hắn lại nhờ Lão Hạ cầm lọ rượu cuối cùng chuyền cho Tôn Phương, kêu hắn uống.


Tôn Phương không tiếp, đẩy trở về: "Tôi không biết uống rượu, ông biết rồi."


Rượu tới tay Lão Hạ, Tiền lão bản không lấy lại, hắn vừa hát nhỏ vừa nướng thịt, nói: "Núi Bảo Châu này tà môn a."


Khâu Từ cười hỏi: "Tiền lão bản là nói chuyện Kim vương? Ai cũng nói Kim vương ở núi Tam Bảo, nhưng theo phong thuỷ, nơi đó không phải chỗ tốt để an táng."


Tiền lão bản nói: "Cậu thật ra có hiểu biết, nơi đó xác thật không phải phong thuỷ bảo địa gì, nhưng tôi từng nghe vài chuyện, Kim vương kia muốn chôn ở núi Long Vương, cũng chính là thượng du của con sông này, từ núi Bảo Châu đi ra là có thể thấy, nơi đó có hai ngọn núi. Đều là long mạch, bất quá một ngọn như long, một ngọn như xà, long sơn thì lợi cho hậu thế, xà sơn lại làm mất nước diệt nhà, người không lành nghề rất dễ dàng lẫn lộn, còn tưởng rằng đó là song long hí châu."


Nam Tinh yên lặng nghe, những lời này không có nói sai. {LAOHU}


"Nghe đồn a, Kim vương tìm được hai ngọn núi đó, mừng rỡ như điên, nhưng còn chưa kịp an táng, động đất tại chỗ, sống sờ sờ chôn luôn ở gần đây, bảo tàng chở tới cũng bị vùi lấp luôn, căn bản không có tận hưởng gì được, dẫn tới Kim vương lòng có oán niệm, vì thế nguyền rủa hết thảy những ai tới gần bảo tàng của ông ta."


A Đản hỏi: "Cho nên phía dưới núi Bảo Châu có khả năng chôn rất nhiều bảo bối?"


Lão Hạ theo lệ thường bác bỏ Tiền lão bản, nói: "Sao có thể, nếu thật sự có, dân đào vàng đào đến ba thước đất trước kia đã sớm tìm được rồi, vậy thì địa cung Tần Thủy Hoàng cũng bị nông dân cày ruộng tìm được rồi, huống chi một cái Kim vương đột nhiên bị địa long nuốt trọn."


A Đản phục hồi tinh thần lại: "Cũng phải......"


"Ha, Lão Hạ, tôi nói ông có hiểu cái gọi là không khí hay không? Hơn phân nửa đêm không nói chuyện ma quỷ chẳng lẽ muốn kể chuyện cười sao? Đám người trẻ tuổi này đang nghe vui vẻ, ông một hai phải đánh mặt tôi."


Tiền lão bản đang mắng Lão Hạ, đột nhiên có gió to từ trong núi thổi tới, thổi ra tiếng ô hô, giống như có vô số người đang thấp giọng khóc thút thít, nhất thời nín lặng.


Khâu Từ nướng xong một chuỗi thịt, đi đến cạnh Nam Tinh ngồi xuống đưa cho nàng: "Theo dõi cuồng lại tới nữa."


Nam Tinh hơi khựng lại, không nhận: "Tôi không ăn thịt."


Khâu Từ có chút giật mình: "Không ăn? Thịt ăn ngon như vậy lại không ăn." Hắn tỏ vẻ tiếc nuối sâu sắc, chỉ có thể chính mình ăn xâu thịt này, "Tôi nghe nói gần đây nơi này đã xảy ra một vụ án mạng, nếu cô không phải đến đào vàng, lại không giống như là phượt thủ, chẳng lẽ là cảnh sát?"


Nam Tinh nghiêng đầu nhìn chằm chằm Khâu Từ đang ăn đến thơm ngon, hồ nghi nói: "Vụ án này không có người báo nguy, cũng không có người lộ ra bên ngoài, anh làm sao mà biết có án mạng?"


"Trên đời không có tường nào không lọt gió." Khâu Từ dễ dàng hóa giải câu hỏi của nàng, tiếp tục nói, "Hơn nữa tôi ở đây nửa ngày, cùng đám Lão Hạ nói chuyện phiếm cũng có thể biết một tẹo. Nhưng nếu đổi lại là cô khẳng định không được, dù sao cô cũng là cái hũ nút."


Nam Tinh nhìn nhìn hắn, Khâu Từ đã chồm sát vào, hầu như dán lên sườn mặt nàng, nếu không phải hắn lập tức mở miệng nói chuyện, Nam Tinh đã vặn đầu hắn xuống.


"Sáng nay khi tôi từ dưới chân núi Tam Bảo đi lên, thấy có người đang lén lút mò lên núi, hắn đang bám theo cô. Trùng hợp là, người vừa rồi bám theo cô, cũng là hắn."


Nam Tinh nhìn thiếu niên ngồi ở đối diện đống lửa, A Đản còn đang ăn ngấu nghiến, ăn rau xanh còn chưa nướng chín.


Khâu Từ cười cười, lại trở về lấy rượu, lần này hắn đi rồi không quay lại, hắn sợ cô nương hũ nút kia thật sự cảm thấy hắn yêu thầm nàng.


Tiền lão bản không còn dư nhiều lương thực lắm, đám người ăn vừa nhanh vừa mãnh, rất nhanh đã đem toàn bộ thức ăn tồn kho của Tiền lão bản ăn sạch sẽ. Đống lửa dần dần lụi tắt, mọi người cũng ai về phòng người nấy ngủ.


Nam Tinh đang định về phòng, Tôn Phương đã đi tới, thấp giọng hỏi: "Chuyện A Viện còn cần bao lâu?"


"Muộn nhất là ba ngày." Nhanh thì...có lẽ là ngày mai.


Tôn Phương đỏ mắt gật đầu, hắn đi hai bước lại quay đầu lại, cổ họng cứng đờ nói: "Nếu cô lừa tôi, tôi sẽ giết cô."


Giọng nói âm trầm máu lạnh, không có một chút cảm tình.


Nam Tinh không trách hắn, nhưng cũng không thể gật bừa cách làm của hắn. {LAOHU}


Khu lán trại rộng rãi sáng lên ánh nến, một ngọn, hai ngọn......trong gió núi hiu hiu, đong đong đưa đưa, uy hiếp đám dã thú trong núi sâu có ý tưởng muốn xuống núi kiếm ăn.


Tia nắng ban mai còn chưa ló ra, trong khi mọi người còn ngáy, Nam Tinh đã đi ra từ cửa sổ. Nàng đặc biệt nhìn về phía phòng Khâu Từ, không có động tĩnh, lúc này mới đi về hướng xà sơn mà tờ giấy tìm ra ngày hôm qua.


Đào lão bản đã nói qua, Khâu Từ muốn tìm chính là tung tích chủ nhân của Tề minh đao, vậy thì chỗ hắn muốn tìm và chỗ mình muốn tìm, rất có khả năng là cùng một chỗ.


Trước khi hắn đến nơi nàng cần đến, nhất định phải tìm được món đồ cổ có liên hệ với Tôn Viện, nếu không rất dễ dàng sinh biến, sẽ khó giải quyết.


Ánh nến trong gian phòng của Khâu Từ sáng rỡ, chiếu rọi hết căn phòng gỗ đơn sơ.


Nhưng không có bóng người, bởi vì bên trong không có người.


Lời editor: thật sự rất muốn vặn đầu xuống đó A Từ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.