Trộm Mệnh

Chương 87: Quyển cuối (mười bốn)



Thời gian Khâu Từ và Nam Tinh gặp Thẩm Hân là 10 giờ sáng, địa điểm là Thẩm Hân định, ở ngay nhà bà ta ở Thượng Hải.


Lái xe trên đường Khâu Từ rảnh tay rút thuốc mỡ trong túi đưa cho Nam Tinh, nói: "Thử bôi lên miệng vết thương xem, tôi nhờ Kiều Lãng giới thiệu."


Nam Tinh nhìn lọ thuốc mỡ kia, nói: "Vô dụng, thuốc mỡ bình thường vô dụng."


Nàng cũng sợ đau, cũng thích đẹp, đã thử qua rất nhiều thuốc mỡ trừ sẹo, nhưng đều không có tác dụng.


Khâu Từ nhíu mày, nói: "Xem ra thuốc mỡ bình thường là vô dụng."


Nam Tinh mơ hồ nhận thấy được hắn đang tự trách, nói: "Sẽ tốt lên, còn không phải là chút thương tích. Anh có phải thấy khó coi hay không?"


Khâu Từ cố gắng mỉm cười, nói: "Sao tôi có thể thấy khó coi, bởi vì cô không cho tôi cơ hội nhìn. Bằng không, cô lại cho tôi nhìn xem?"


Nam Tinh cắn môi, lại trêu chọc nàng.


Tới nơi Thẩm Hân ở, người hầu mở cửa để cho bọn họ tiến vào, khách khí nói: "Thái thái ở trong hoa viên chờ mấy người."


Đây là một gian nhà nhỏ rời xa nội thành, nói là biệt thự, nhưng bộ dáng rất mộc mạc, cũng chỉ có hai tầng, bên ngoài có hoa có cỏ, càng giống như một nơi điền viên nhỏ, an tĩnh ưu nhã.


Hàng rào cũng cao chưa đến nửa người, ăn trộm nếu vào trong, xích đều không cần cạy. Nhưng khi Nam Tinh đi vào, vẫn phát hiện nơi này có rất nhiều cameras được giấu kín, cơ hồ mỗi cái góc đều có thể thấy. Bề ngoài như không có phòng trộm, nhưng trên thực tế phòng trộm vẫn làm rất nghiêm ngặt.


Đi vào bên trong, không biết là mấy thứ hoa hoa thảo thảo này làm tâm tình thả lỏng, hay là lý do gì khác, Nam Tinh cảm thấy nơi này làm người rất thoải mái, thoải mái mà không hiểu tại sao.


Nàng cùng Khâu Từ theo người hầu vào hoa viên, ánh mắt dừng trên cửa lớn mở rộng, bên trong tràn trề ánh nắng, mơ hồ thấy được nắng chiếu ngập phòng, có lớp bụi mỏng lơ lửng, tràn ngập yên tĩnh.


Trong phòng, tựa hồ càng thấy thoải mái.


Cũng có chung cảm giác, Khâu Từ thu hồi tầm mắt, phát hiện Nam Tinh đang nhìn vào phòng, hắn thấp giọng: "Đây là căn nhà đầu tiên làm tôi chỉ mới nhìn bề ngoài liền thích."


Nam Tinh nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: "Anh cũng có cảm giác như vậy?"


"Ừm." Khâu Từ nói xong liền cười cười, "Nhìn xem, chúng ta đã tâm hữu linh tê đến cỡ này, cô không muốn gả cho tôi cũng khó. Chúng ta kết hôn đi, Tinh Tinh cô nương."


"Được."


Khâu Từ vi lăng: "Hửm? Cô đồng ý rồi?"


"Ừm." Nam Tinh hỏi, "Anh chỉ tùy tiện nói thôi à?"


Mặt Khâu Từ bỗng dưng giãn ra, cười đến vô cùng sang sảng, nói: "Tôi đã khi nào tùy tiện với cô? Chỉ là không có nhẫn, cũng không có nghi thức cầu hôn."


Nam Tinh nghĩ nghĩ nói: "Tôi là cái lão nhân gia, không thích mấy lưu trình hoa hòe loè loẹt đó."


Khâu Từ không nhịn được bật cười, lần trước thì nàng nói cầu hôn quá đơn giản, không đồng ý, lần này......


Nàng có phải cũng đang sợ hãi, đợi không đến ngày đó hay không? Rốt cuộc bọn họ chưa chắc là có thể bắt được Cát Hồng, diệt trừ lão ta.


Hắn không muốn Nam Tinh nghĩ như vậy, nghiêm túc hỏi: "Nam Tinh, cô lớn hơn tôi bao nhiêu? Nghe nói nữ lớn hơn ba tuổi là ôm gạch vàng, vậy tôi cưới cô, có phải tôi đã ôm vài tòa kim sơn về hay không? Có lời quá, tôi phải nhanh cưới về, không thể để kim sơn chạy."


Nói rồi dắt tay nàng, như thật là sợ nàng chạy. Nam Tinh nhìn hắn không đứng đắn, không khỏi cười, hắn cứ như vậy, luôn là có biện pháp làm nàng vui vẻ.


Khâu Từ thấy người hầu nhịn không được cứ quay đầu lại, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Lê Viễn và Lâm Mạn thường hay rải cẩu lương trước mặt hắn, lúc ấy còn cảm thấy bọn họ sao có thể nhàm chán như vậy, hiện tại hắn đã hiểu —— không phải cố ý rải cẩu lương, mà là cẩu lương tự nhiên mà có.


Chỉ là không biết có cơ hội lại nhìn bọn họ đùa giỡn như vậy nữa hay không, hắn làm đệ đệ, sẽ không ghét bỏ bọn họ nhàm chán nữa.


Vừa nghĩ, người hầu đã dẫn bọn họ đi sâu vào trong hoa viên, nơi xa có gian nhà kho nhỏ, bên trong thả cái bàn, còn có mấy cái ghế dựa, trên ghế có một người phụ nữ trung niên mặc đồ đen đang ngồi.


Một mái tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, trang điểm nhẹ, xinh đẹp mà trí thức, ngồi đó một tay bưng trà đang muốn uống, một tay cầm máy tính bản không biết đang xem cái gì. Bà ta nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn ra, Nam Tinh phát hiện đôi mắt bà ta cũng rất xinh đẹp, thong dong trấn định.


Giống một phụ nữ trí tuệ vân đạm phong khinh, bày mưu lập kế.


Đây là vợ của Lê Khang Thành, bác gái của Lê Viễn, Thẩm Hân.


Thẩm Hân thấy hai người, đứng dậy bắt tay họ, sau khi giới thiệu với nhau: "Mời ngồi." Bà ta ngồi xuống rồi nhìn Khâu Từ, nói, "Một người nếu muốn bảo hộ riêng tư bản thân, thì không thể đem tư liệu về mình bày ra trước mặt đại chúng. Tư liệu của Khâu Từ cậu trong một đêm đã lên đầy trên internet, nhưng mà tôi tò mò là tại sao Nam Tinh tiểu thư thân là bạn gái cậu, nhưng không ai có thể khai quật được đến một phân nửa điểm tư liệu về cô ấy."


Khâu Từ hỏi: "Cho nên Thẩm tổng muốn hiểu biết rõ ràng người tới gặp bác là ai, mới có thể tiếp tục nói chuyện với chúng cháu?"


Thẩm Hân hơi mỉm cười: "Cậu rất thông minh, đúng là con trai của Lê Khang An. Nhìn kỹ, đôi mắt của cậu rất giống ba cậu, Lê Viễn giống mẫu thân nó hơn." Bà ta nhìn Nam Tinh, phát hiện trên người cô nương có khí chất đạm bạc mà bà ta thích, làm người khác cảm thấy an ổn đáng tin cậy, không phải kẻ gian tà, "Nam Tinh tiểu thư cũng không giống như sẽ nói chuyện của mình."


Nam Tinh dựa ghế nói: "Có thể lời nói có chút mạo muội, nhưng tôi vẫn muốn hỏi trước, tại sao bà lại bằng lòng gặp bọn tôi? Sau khi nghe thấy là có quan hệ đến Lê Khang Thành."


"Câu hỏi này xác thật rất mạo muội." Nhưng Thẩm Hân không ngại, bà ta nói, "Tôi và Lê Khang Thành đã ở riêng nhiều năm, chưa từng có ai nhắc tới muốn nói chuyện của hắn với tôi, cô cậu là người đầu tiên hỏi việc này, tôi cũng muốn hỏi, tại sao cô cậu muốn hỏi thăm chuyện của hắn, lại muốn nói với tôi cái gì về hắn?"


"Thẩm tổng vì sao lại cùng Lê Khang Thành ở riêng? Rõ ràng nghe nói trước kia rất ân ái."


Thẩm Hân cười: "Cô thật là một chút cũng không muốn lộ ra mục đích tới đây."


Nam Tinh không xác định thân phận của bà ta, không có khả năng lộ ra mục đích của mình với bà ta. Cho dù Lê Khang Thành có 99% khả năng là bị Cát Hồng đoạt xá, nhưng còn có 1% không khẳng định, cho nên Thẩm Hân cũng có khả năng bị đoạt xá.


Cát Hồng che giấu hơi thở của mình quá tốt, ngay cả nàng tới gần người bị đoạt xá, cũng cảm giác không ra.


Nàng không thể không cẩn thận đối mặt với mỗi một người xa lạ.


Thẩm Hân im lặng hồi lâu, mới nói: "Tôi cùng Lê Khang Thành ở riêng, là bởi vì tôi cảm thấy hắn đã không phải là chồng tôi nữa."


Khâu Từ cùng Nam Tinh đều khựng lại, hỏi: "Đây là có ý gì?"


Thẩm Hân nhìn hai người khách lạ, nói: "Ý là chỉ có mặt hắn là giống chồng tôi, nhưng tính cách lại hoàn toàn thay đổi. Nhưng chuyện này là chuyện khoa học không thể giải thích, thân thể hắn cũng không có tật xấu gì, nhưng tôi không thể chịu đựng hắn như vậy, nên mới lựa chọn rời đi."


Nam Tinh lập tức hỏi: "Thẩm tổng, ngay khi bà cảm giác chồng của bà vẫn còn là chồng bà, sau cổ ông ta, có một cái ấn ý như dấu máu hay không?"


Thẩm Hân nhíu mày, không biết vì sao nàng muốn hỏi vấn đề riêng tư như vậy. Bà ta nghĩ nghĩ, nói: "Không có."


Hai chữ này có trọng lượng cả ngàn cân, rốt cuộc giúp Nam Tinh hoàn toàn xác nhận Cát Hồng hiện tại ở ngay trong thân thể Lê Khang Thành, lão ta đã cướp thân thể bác của Lê Viễn, biến thành Lê Khang Thành!


Thẩm Hân lại nói: "Tôi nghĩ, hiện tại cô cậu có thể nói mục đích của cô cậu rồi."


Nam Tinh nói: "Chúng tôi cũng nghĩ như bà, hoài nghi Lê Khang Thành đã không phải là Lê Khang Thành." Ngoại trừ chuyện này, mấy chuyện còn lại cũng không cần phải nói.


Những lời này, làm Thẩm Hân nhất thời ngẩn ngơ —— đã bao nhiêu năm, bà ta vẫn luôn hoài nghi một mình, chưa từng có ai có suy nghĩ như bà ta. Tuy rằng trước mặt khoa học, nói như vậy quá vớ vẩn, nhưng thân là vợ ông ta, bà ta rõ ràng bắt đầu nghi ngờ khoa học.


Hiện tại Lê Khang Thành không phải chồng bà ta, mà là một người khác.


Chồng của bà ta tuy không khôn khéo như đệ đệ ông ta, nhưng thành thật chăm lo cho gia đình, ánh mắt nhìn bà ta hoàn toàn bất đồng. Cho nên bà ta yêu ông ta, gả cho ông ta, nhưng đột nhiên có một ngày, bà ta phát hiện chồng mình thay đổi.


Mặt không đổi, thân thể không đổi, chỉ có ánh mắt nhìn bà ta, đã khác trước.


Thay đổi của chồng làm bà ta cảm giác hoảng hốt, thậm chí là sợ hãi, cho nên bà ta lựa chọn ở riêng, mà không lựa chọn giáp mặt chất vấn.


Luôn có một cảm giác, một khi tra hỏi kỹ, sẽ phát sinh chuyện gì đó rất đáng sợ.


Đáng sợ mà không hiểu tại sao.


Hiện giờ có người suy nghĩ như bà ta, bỗng nhiên chuyện ẩn giấu trong lòng nhiều năm liền trở nên nhẹ nhàng, như là có người chia sẻ trọng lượng bí mật này với bà ta. Bà ta không khỏi cười cười, có chút nhẹ nhõm, nói: "Nếu đã nói đến cỡ này, vậy tôi có thể nói cho cậu một việc, Khâu Từ, là về ba cậu."


Từ 'ba' này đối với Khâu Từ tới nói là rất xa lạ, lúc bà ta nói ra hắn vẫn còn có chút vô pháp tiếp thu.


"Bác nói đi."


"Năm đó khi ba cậu gặp cướp, Lê Viễn còn đang đi mạo hiểm với đám A Lạc, trong thời gian ngắn cũng chưa về được. Khi đó lại là giữa hè, vì thế Lê Khang Thành liền trực tiếp đưa thi thể ba cậu đi hoả táng. Thi thể của ba cậu, ngoại trừ cảnh sát, cũng chỉ có tôi từng nhìn thấy." Thẩm Hân nhớ tới năm đó, hơi nhắm mắt, nói, "Trên người ba cậu có mấy vết thương trí mạng, rất khớp với lời khai đã gặp cướp, pháp y cũng kiểm tra qua, không có gì dị thường. Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy có một chút kỳ quái."


Khâu Từ hỏi: "Cái gì?"


"Ba cậu...người này, đại khái là lúc trẻ bị gia gia cậu giam hết hai năm, cho nên không thích bên cạnh có người đi theo, thường ra cửa một mình, nhưng lộ tuyến cực kỳ không có quy luật, cũng rất bí mật. Ngày đó ông ta muốn ra cửa, đi chính là một con đường mà trước đó ông ta chưa từng đi, mà người biết ông ta đi đường đó, chỉ có tôi và Lê Khang Thành."


Thẩm Hân tiếp tục nói: "Mà tên cướp kia khai, lại nói là hắn đã sớm chờ ba cậu ở đó. Đương nhiên, hắn đã nói dối."


Khâu Từ giật mình, nói: "Trên thực tế là có người tiếc lộ hành tung của ông ấy ra ngoài, thậm chí có khả năng chính là người kia an bài bọn cướp?"


"Đúng vậy." Thẩm Hân nói thẳng, "Tôi vẫn luôn hoài nghi là Lê Khang Thành. Khi đó tôi đã cảm thấy hắn không thích hợp, thẳng cho đến khi ba cậu mất, Lê Khang Thành muốn đoạt di sản của ba cậu, tôi mới ý thức được hai chuyện này hẳn là có quan hệ. Nhưng mà tôi không có chứng cứ, tôi cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của Lê gia, như vậy sẽ có khả năng liên lụy đến tôi cũng bị cuốn vào án mạng."


"Cho nên bà lựa chọn rời đi." Nam Tinh giúp bà ta nói tiếp những lời này, nàng hiểu, cũng biết, nhưng cũng không thích cách làm này. Thẩm Hân thật sự là người phụ nữ rất thông minh, thông minh lại có chút nhẫn tâm, cho nên khi đối với toàn bộ điểm đáng ngờ đã lựa chọn không quan tâm.


"Đúng vậy." Thẩm Hân cũng không có vẻ hối hận, đạm nhiên nói, "Tôi biết làm như vậy là không đúng, nhưng tôi không cảm thấy áy náy."


Khâu Từ và Nam Tinh đều không chỉ trích bà ta, chuyện đã qua lâu như vậy, cũng không có ý muốn chất vấn, huống hồ hết thảy đều là hư vô, không có chứng cứ, cho dù năm đó Thẩm Hân biểu lộ hoài nghi, với tính cách giảo hoạt của Cát Hồng, cũng sẽ không để bà ta dễ dàng vặn ngã lão ta, Thẩm Hân thậm chí có khả năng mất luôn tánh mạng.


Nam Tinh phát hiện hai con cá của Khâu Từ lại tự bơi ra, ở trong hoa viên lượn qua lượn lại hai vòng, một hồi lại chui qua cửa sổ vào phòng người ta. Ánh mắt nàng nhìn theo hai con cá, Thẩm Hân thấy nàng nhìn qua cửa sổ bên kia, nói: "Chỗ bất động sản này, là tôi và chồng tôi mua, sau đó hắn thay đổi, không thích ở đây nữa, liền đi nơi khác mua đất, tôi cũng rất ít đến đây, đều là người hầu xử lý."


Khâu Từ cũng lưu ý đến cá bơi đi, chúng nó càng ngày càng bướng bỉnh, trước kia lười không chịu nổi, hắn phải triệu hoán mới chịu ra. Hiện tại luôn tự mình chạy ra lượn khắp nơi, còn lượn luôn vào nhà người khác.


Thẩm Hân thấy hai người bọn họ có vẻ rất để ý cái cửa sổ kia, nghĩ nghĩ, nói: "Gian phòng đó là lúc trước Lê Khang Thành ở, năm đó hắn không biết từ nơi nào dọn về rất nhiều đồ cổ, không cho phép người khác chạm vào. Nói đến cũng kỳ quái, những món đồ cổ đó nhìn mỏng manh, có người hầu không cẩn thận chạm vào một cái bình hoa làm nó rơi xuống, nhưng bình hoa rơi xuống đất, lại không bị vỡ. Sau đó Lê Khang Thành liền khóa cửa lại, không cho ai vào."


Đồ cổ Cát Hồng mang về? Nam Tinh tựa hồ nhớ tới cái gì, nói: "Tôi có thể nhìn xem không?"


Đừng nói là người hầu, hiện tại ngay cả Thẩm Hân cũng không muốn vào căn phòng đó, nhưng bà ta vẫn gật gật đầu, dẫn bọn họ qua.


Bà ta có một ý niệm, Khâu Từ và Nam Tinh tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài, nhưng có lẽ có thể giúp bà ta tìm chồng mình về.


Thẩm Hân không muốn vào, trực tiếp đưa chìa khóa cho bọn họ, nói: "Cô cậu vào đi thôi, cho dù đồ vật bị đánh nát cũng không sao, dù sao, hắn cũng không trở lại."


Bà ta cười có chút châm chọc, là khinh thường Lê Khang Thành.


Khâu Từ dùng chìa khóa cắm vào ổ, mũi chìa mới vừa đụng tới khoá cửa, ngón tay đã bị chấn đến tê rần, như là có dòng điện. Hắn dùng ngón tay nắm lấy tay nắm cửa, toàn bộ cánh tay đều bị chấn đến chết lặng.


Hắn thu tay, nói: "Khoá cửa đã bị hạ chú, nếu mạnh mẽ phá ra, người thi chú sẽ biết ngay."


"Đừng mở." Nam Tinh nói, "Sẽ rút dây động rừng, không thể để Cát Hồng biết chúng ta tới đây, nếu không Thẩm Hân sẽ gặp nguy hiểm, lão ta cũng sẽ biết chúng ta đã biết lão đoạt xá người khác, một khi trốn mất, trong mênh mang biển người chúng ta rất khó tìm ra lão."


Khâu Từ rũ mi nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười cười: "Nam Tinh, vừa rồi cá có phải đã bơi vào trong hay không?"


Nam Tinh bừng tỉnh.


Đôi mắt cá đen, có thể đi thông dương gian. Gian phòng này cũng thuộc về dương gian, chúng nó có thể đi vào, thì bọn họ cũng có thể, hoàn toàn không cần phá hư trận pháp này.


Như bọn họ sở liệu, đôi mắt cá đen có thể đi vào phòng.


Khâu Từ nắm tay Nam Tinh nhảy khỏi mắt cá, vừa rơi xuống đất, liền cảm thấy một hơi thở kỳ dị.


Phòng rất lớn, ba mặt đều là kệ bày hàng, trong ngăn tủ chất đầy đồ cổ các màu, mỗi một món đồ cổ, đều quanh quẩn mấy loại "hạt" hắn tới giờ vẫn luôn sưu tập.


Trước kia hắn đã nhìn qua vô số bộ sưu tập đồ cổ, trên những món đồ cổ đó, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có "hạt", có thể giúp hắn sưu tập, nhưng không có lần nào nhiều như lần này.


"Khâu Từ." Nam Tinh ngẩng đầu ngây người nhìn đống đồ cổ tràn đầy này, nói, "Mấy thứ này, đều là của Nam gia chúng ta."


Khâu Từ sửng sốt: "Nam gia?"


"Đúng vậy, tổ phụ yêu sâu sắc đồ cổ, cho nên trong nhà cất giữ rất nhiều. Tôi cho rằng chúng nó cũng bị thiêu trụi trong biển lửa, không nghĩ tới là Cát Hồng trộm đi, còn đưa chúng nó đến hiện đại."


Nam Tinh thấy mấy món đồ cổ quen thuộc này, vừa thương, vừa hận, Cát Hồng đại khái là đã đem chúng nó coi như chiến lợi phẩm của việc phá hủy Nam gia, cho nên mấy trăm năm qua, đều mang chúng nó bên người.


Có phải mỗi lần nhìn mấy thứ này, Cát Hồng đều sẽ rất sung sướng?


Có thể từ trên người chúng, tìm được cảm giác sung sướng huyết tinh?


Nam Tinh chỉ cần nghĩ đến biểu tình của Cát Hồng nhìn đống đồ cổ này, liền buồn nôn.


"Nam Tinh......" ngọc bội đỏ tía trong tay Khâu Từ, đang từ từ thu thập đám 'hạt' bay khắp phòng, mỗi một 'hạt' chui vào ngọc bội, màu sắc của nó liền đổi đi một ít, nhuộm dần thành màu đỏ,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.