Lâm Giác Hiểu một lần nữa dừng xe trước cổng trường, anh xuống xe với Chu Kính Dã, định bụng tiễn cậu đến cổng.
Ngoài cổng trường vẫn có rất nhiều người qua lại, tình nguyện viên ban sáng vẫn ở đây, có cả những học sinh mới tới.
Lâm Giác Hiểu lại bắt đầu thao thao bất tuyệt dặn dò: “Nếu cả toà ký túc xá nam cùng dùng chung một máy giặt thì em đừng dùng nhé, có người cho cả giày vào giặt đấy.”
“Bạn cùng phòng hoặc bạn bè nhờ em giúp đỡ, nếu không quá rắc rối cứ giúp, nhưng kiểu mà suốt ngày nhờ em mang cơm hay gì đó thì từ chối vẫn hơn.”
“Với cả em sắp học quân sự rồi, đen da thì thôi chứ bỏng nắng nguy hiểm lắm, da em lại dễ bị bỏng nữa, anh mua kem chống nắng cho em rồi, để trong va-li ấy, đừng ngại bạn mà không dùng nhé.”
Lâm Giác Hiểu dặn cậu một thôi một hồi, cũng chẳng biết Chu Kính Dã có nghe thủng hay không, anh mới đẩy tay Chu Kính Dã, hỏi: “Kính Dã, nghe rõ chưa?”
Chu Kính Dã nói vâng, không biết nghe thật hay nghe vờ nữa.
Cậu kéo tay Lâm Giác Hiểu đứng bên cổng trường, nhích lại hôn Lâm Giác Hiểu thật nhanh dưới ánh mắt của mọi người, nhả từng câu một: “Em đi đây, anh phải nhớ em, ngày nào cũng phải nhớ em.”
Chu Kính Dã vẫy tay tạm biệt Lâm Giác Hiểu, rầu rĩ nói: “Em đi thật đây, tối nhớ gọi video cho em nhé.”
Đây là chuyện hai người đã hứa với nhau vài ngày trước.
Chu Kính Dã về phòng, ba người còn lại ở cả bên trong, một cậu cao lớn nói giọng Đông Bắc chào hỏi mọi người: “Nào nào nào, các anh em! Bọn mình lập nhóm trên WeChat nhé?”
“Lập nhóm bảo mật nhá! Mật khẩu 1258!”
Chu Kính Dã lấy điện thoại ra, nhập “1258”, cái tên “Xứ xứ văn đề điểu” trông thật lạc lõng.
Cậu bạn cao lớn tên Trương Vỹ tròn mắt chỉ vào tên rồi hỏi: “Cậu này là cậu nào đấy?”
Chu Kính Dã bình tĩnh đáp: “Tôi”.
Chu Kính Dã vừa đổi tên xong đã có mấy người nhắn hỏi thăm, thậm chí Vương Lỗi còn xổ ra chọc quê cậu, tuy rằng kết cục lại bị Chu Kính Dã kéo vào danh sách đen một tiếng đồng hồ.
Thấy Trương Vỹ cứ muốn nói rồi lại thôi, Chu Kính Dã tự giác bổ sung thêm: “Tên cặp đôi.”
“Há?” Trương Vỹ hỏi, “Cậu có bạn gái rồi à?”
Một cậu khác tên Trần Tử Ninh nói đế vào: “Đẹp trai thế này có bạn gái bình thường mà?”
“Không phải bạn gái.” Chu Kính Dã lời ít ý nhiều, bình thản hỏi, “Các cậu có ngại chuyện tôi là gay không?”
Ba người còn lại sững sờ, sau đó lắc đầu quầy quậy: “Không sao không sao, không ngại không ngại, chẳng sao hết chẳng sao hết.”
Ngoại hình của Chu Kính Dã rất đánh lừa cảm giác, trông thì lạnh lùng đấy, ban đầu cả ba người đều cho là vậy, nhưng thực tế thì… Chu Kính Dã lạnh lùng thật.
Nhưng không một ai trong số bọn họ dám tin, Chu Kính Dã là một tên cuồng dứ tình yêu vào mặt người khác.
Bốc bừa thôi mà cũng được một nắm ví dụ, như hôm nay Trương Vỹ thấy Chu Kính Dã bôi kem chống nắng thì thuận miệng hỏi một câu: “Cậu bôi kem chống nắng đấy à?”
Thế là Chu Kính Dã gật đầu, không biểu cảm đáp: “Bạn trai tôi mua cho tôi đấy, anh ấy lo tôi bỏng nắng.”
Lại như Trần Tử Ninh cầm quần áo hỏi Chu Kính Dã: “Cậu cần máy giặt không, tôi giành được hai máy.”
Chu Kính Dã ngẩng lên nhìn cậu ấy: “Cảm ơn, nhưng bạn trai tôi bảo tôi nên tự giặt.”
Hay là một bạn cùng phòng khác đang lướt video, lướt trúng một bé mèo đáng yêu vô cùng thì đưa điện thoại cho Chu Kính Dã xem: “Mèo đáng yêu ghê á! Sau này tôi nhất định phải nuôi một con, Kính Dã, cậu muốn nuôi mèo không?”
Chu Kính Dã nhíu mày suy tư một hồi rồi đáp: “Tôi khá là thích mèo, nhưng bạn trai tôi đã nuôi hai con ở nhà rồi, không nuôi thêm được nữa.”
Mãi rồi ba người họ mới có dịp được gặp anh bạn trai trong truyền thuyết của Chu Kính Dã.
Ngày ấy bọn họ vừa kết thúc tuần đầu quân sự, xếp hàng theo đại đội tốt nên giảng viên cho cả lớp giải tán, bọn họ đang định hẹn nhau đi ăn.
Đi được nửa đường, điện thoại Chu Kính Dã đổ chuông, cậu hớn hở bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Chu Kính Dã nhận điện thoại, vừa mở miệng đã gọi: “Anh.”
Chu Kính Dã từng nấu cháo điện thoại rất nhiều lần trong phòng, cứ kêu “anh” là y như rằng đang gọi cho bạn trai.
“Kính Dã?” Lâm Giác Hiểu tủm tỉm, “Em đang ở đâu? Học quân sự xong chưa?”
Tự nhiên Chu Kính Dã cũng cười híp mắt: “Vừa mới xong ạ, em định đi ăn với bạn cùng phòng.”
Tiếng cười của Lâm Giác Hiểu vang vọng khiến tai cậu ngưa ngứa, cậu nghe Lâm Giác Hiểu nói: “Thêm anh nữa được không, anh đang ở trước cổng trường em.”
Chu Kính Dã dừng bước: “Anh đến ạ!?”
“Ừ.” Lâm Giác Hiểu nói, “Tính khiến em kinh ngạc, chắc không biến thành kinh hãi đâu nhỉ?”
Giọng Chu Kính Dã trở nên gấp gáp: “Anh đợi em một lát! Em ra ngay!”
Cậu định cứ thế chạy thẳng ra cổng trường, nhưng rồi lại nhớ ra gì đó, quay lại bảo: “Bạn trai tôi tới, tôi ra đó trước.”
Không chờ ai gọi lại, Chu Kính Dã đã chạy mất hút.
Chu Kính Dã dùng tốc độ chạy trăm mét phi ra cổng trường, cậu đang mặc quần áo rằn ri, tôn lên đôi chân dài, dưới chân đi đôi giày quân sự.
Cậu chạy tới gần hơn, nhìn thấy Lâm Giác Hiểu đang đứng cạnh xe.
Lâm Giác Hiểu đã cầm sẵn giấy ướt thấm mồ hôi cho cậu. Anh quan sát Chu Kính Dã tỉ mỉ một hồi, không kiềm được mà khen: “Đẹp trai ghê.”
Anh lại hỏi: “Bạn cùng phòng em đâu?”
“Phải cho bọn họ đi cùng à?” Chu Kính Dã lầu bầu, “Chỉ hai đứa mình không được sao?”
Lâm Giác Hiểu phì cười: “Bốn đứa bọn em đi ăn mà, anh chỉ là người nhà thôi, bạn em không ngại chứ?”
Chu Kính Dã lắc đầu: “Mấy cậu ấy không ngại đâu.”
Rất nhanh sau đó bạn cùng phòng của Chu Kính Dã cũng đã tới, vừa thấy Lâm Giác Hiểu đã biết anh là ai, khỏi phải nói, hai người đứng cạnh nhau thật sự rất xứng đôi.
Anh biết Chu Kính Dã đã công khai mối quan hệ của hai người ngay từ khi cậu gọi cho anh, lúc ấy anh có quở mấy câu chỉnh đốn sự xốc nổi của cậu.
Anh cười chào bạn của Chu Kính Dã: “Chào các em, anh là người yêu của Chu Kính Dã.”
“Các em có thấy ngại nếu anh đi cùng không?” Lâm Giác Hiểu hỏi, “Nếu không ngại thì anh lái xe đến, bọn mình cùng ăn một bữa?”
Trương Vỹ là người đầu tiên đồng ý: “Được ạ! Bạn trai của Kính Dã cũng là bạn tụi em!”
Lâm Giác Hiểu rất biết nói chuyện, bầu không khí trong xe không hề gượng gạo, chỉ có mình Chu Kính Dã thấy hơi ghen.
Sinh viên tụ tập với nhau thích nhất là đi ăn lẩu hoặc xiên nướng, lần này bọn họ quyết định đi quán Hadilao gần trường.
Nhân viên của Hadilao vẫn nhiệt tình như mọi ngày, trước năm giờ bọn họ đã gọi món xong, Lâm Giác Hiểu pha trò: “Không ngờ anh vẫn ăn ké được suất giảm giá của sinh viên đấy.”
Trương Vỹ tò mò hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi rồi anh Giác Hiểu? Sao trông không lớn hơn tụi em là bao?”
“Anh hai mươi tư.” Lâm Giác Hiểu giơ tay hình số sáu, nói tiếp, “Anh lớn hơn các em sáu tuổi.”
Trương Vỹ: “Anh Giác Hiểu làm nghề gì vậy?”
“Anh hả?” Lâm Giác Hiểu cười đáp, “Anh là bác sĩ thú y.”
Rất có thể nghề nghiệp ấy đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của mấy cậu sinh viên, bọn họ không ngừng quấn lấy Lâm Giác Hiểu hỏi này hỏi nọ, Lâm Giác Hiểu rất kiên nhẫn trả lời.
Bọn họ hỏi gì anh đáp thế ấy.
Ăn cơm xong, Lâm Giác Hiểu đưa họ về trường như thường lệ, lúc này Chu Kính Dã đã ấm ức lắm rồi, ba người kia thức thời vọt lẹ.
Lâm Giác Hiểu nín cười hỏi: “Em sao vậy Kính Dã?”
Chu Kính Dã không nói không rằng nhìn anh chăm chú. Cả người cậu toàn mùi lẩu, đã vậy còn sáp lại gần Lâm Giác Hiểu, cũng may anh không chê.
Lâm Giác Hiểu nhẹ nhàng hỏi: “Ghen hả? Mấy cậu ấy là bạn em mà?”
Chu Kính Dã vẫn rất không vui, cậu bặm môi, thẳng thắn trả lời: “Em không thích.”
Cậu đã lớn rồi, chẳng qua vì khi yêu nhau, Lâm Giác Hiểu luôn là người nhường nhịn cậu, chăm sóc cậu, nên cậu mới trở nên hơi trẻ con như thế.
“Rõ ràng anh đến thăm em cơ mà.” Chu Kính Dã không vui, “Cả buổi anh toàn nói chuyện với tụi nó.”
“Kính Dã.” Lâm Giác Hiểu mỉm cười gọi tên cậu, “Sao lại dễ cưng thế này?”
Trong xe chỉ còn hai người, Chu Kính Dã cúi xuống hôn anh.
Ăn xong hai người đều ăn kẹo bạc hà của Haidilao, lúc hôn môi vị bạc hà lan ra trên đầu lưỡi.
Cằm Lâm Giác Hiểu hướng lên tự nhiên, yết hầu nhô ra có cảm giác gợi cảm lạ thường.
Chu Kính Dã không kiềm được lòng mình, cúi xuống liếm yết hầu của Lâm Giác Hiểu, Lâm Giác Hiểu túm tóc cậu theo phản xạ, nhưng không dùng quá nhiều lực.
Giọng anh hơi khàn: “Đừng nghịch.”
Lâm Giác Hiểu cảm thấy thật may mắn khi mình dừng xe ở góc khuất không người qua lại.
Anh vò tóc Chu Kính Dã, ghé tai cậu thì thầm: “Ngoan đi em.”