Sinh nhật của ông Lục là vào tháng mười một, trước sinh nhật một tuần Lục Dư báo trước cho Quý Tinh biết, cậu nghe xong sau đó luôn đuổi theo Lục Dư hỏi ông Lục thích thứ gì, nói muốn mua một món quà, Lục Dư bảo để hắn mua hộ cho.
Hôm sinh nhật ông Lục đúng thứ Bảy, Quý Tinh trốn tiết học bổ túc buổi chiều, gần ba giờ chiều lập tức đến tiệm net chờ Lục Dư hôm nay tan ca sớm, ban đầu hắn không muốn để cậu trốn tiết, nhưng không thể từ chối sự nhiệt tình giúp đỡ của Quý Tinh.
Quý Tinh vẫn là đạp xe đến tìm Lục Dư, Lục Dư đạp xe chở cậu về nhà mình.
Xe đạp chạy vào một con hẻm nhỏ, xuyên qua ngõ nhỏ là mấy căn nhà lầu nhỏ, không cao, áng chừng năm sáu tầng, Lục Dư dừng lại trước cửa căn thứ hai, khóa xe đạp trong hành lang, dẫn Quý Tinh lên lầu ba.
Đây là lần đầu tiên Quý Tinh đến nhà Lục Dư, cũng là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với gia đình hắn gần như vậy.
“Vào đi.” Giọng của ông Lục từ bên trong truyền ra, đầu tiên là mở cửa sắt, khuôn mặt cười híp mắt của ông Lục lộ ra sau cửa chống trộm chạm rỗng, “Mau vào mau vào.”
Lục Dư nghiêng người để Quý Tinh vào trước, cậu xoay người móc một gói quà nhỏ từ trong cặp, bên ngoài hộp quà dùng kiểu chữ bắt mắt viết “Hồng trà Kỳ Môn”, cậu cười kiểu được hời, “Chào ông Lục, cháu cũng không biết ngài thích gì nên mang theo một chút lá trà, tặng ngài uống dưỡng dạ dày.”
Lục Dư nói với cậu, “Không phải đã nói với cậu là không cần tặng quà gì hay sao.”
Quý Tinh cười hề hề gian xảo, “Cậu nói thì nói, tớ cũng không đồng ý mà.”
Lục Dư cười vò tóc cậu một trận.
Quý Tinh nói là đến giúp đỡ nhưng cũng không làm chuyện gì nhiều, ông Lục đang chuẩn bị cơm tối, Quý Tinh liền ở bên cạnh nhặt rau và tán gẫu, tính tình cậu hoạt bát, có thể trò chuyện với ông Lục một lúc lâu, chọc cho ông Lục rất vui vẻ, luôn miệng kêu “Tinh Tinh, Tinh Tinh”, Lục Dư đứng bên cạnh bồn nước rửa rau, lặng lẽ nghe hai người bọn họ tán dóc lung tung.
Ông Lục rất thích văn học, đặc biệt là thơ ca, mà Quý Tinh cũng đọc sách rất nhiều, hai người liền có đề tài chung để nói. Lục Dư nghe thấy không tự chủ im lặng cười, hắn cười hôm nay dường như ông cụ cực kỳ vui vẻ, hắn cười Quý Tinh lại thật sự có thể trò chuyện với ông cụ nhà hắn, hắn còn cười bản thân đứng cạnh nghe hồi lâu cũng không hiểu hai người bọn họ đang nói chuyện gì.
Cái gì luật, cái gì tuyệt cú, cái gì thể văn.
Nhưng vẫn muốn cười.
Hàn huyên một lúc lâu, Lục Dư bảo ông cụ nhà mình đi nghỉ ngơi một chút, vì vậy chỉ còn lại Lục Dư và Quý Tinh trong gian bếp nhỏ hẹp. Quý Tinh nhích tới cạnh Lục Dư cười nói, “Ông đúng là một trí thức, hiểu biết thật nhiều.”
Lục Dư xắt thịt cũng không ngẩng đầu lên, “Nói từ lúc tớ còn nhỏ cho đến lớn, tớ hoài nghi ngữ văn của tớ kém vậy có một nửa công lao là do ông.”
Quý Tinh cầm bó rau hẹ trong tay vẫy hắn một cái, “Tiêu đời rồi! Cậu đó, coi chừng tớ cáo trạng với ông.”
Lục Dư cười, “Tớ đoán chừng ông ấy còn thưởng cho tớ một đống hạt dẻ rang đường.”
“Hả?” Quý Tinh cảm thấy kỳ quái,
Lục Dư cong ngón trỏ không nặng không nhẹ gõ một cái lên đầu Quý Tinh.
“Ha ha ha.” Quý Tinh nở nụ cười, “Vậy nên từ nhỏ cậu đã ăn hạt dẻ đến ngơ luôn hả?”
Lục Dư lấy một quả cà chua bi trong rổ ra bỏ vào miệng cậu.
Quý Tinh cười hì hì nhai, “Ngọt lắm.”
Đồ ăn coi như chuẩn bị xong, món canh vịt cũng đã ninh xong, Lục Dư liền nói muốn ra ngoài lấy bánh gato đã đặt trước, tiện thể mua chút đồ uống trở về, ông Lục phất tay bảo hắn nhanh chóng đi đi.
Chờ Lục Dư ra ngoài, ông Lục liền về phòng mình, cầm một quyển sổ nhỏ từ trong ngăn kéo ra, vội lật cho Quý Tinh xem, bên trong đều viết thi từ, hơn nữa còn là do ông Lục tự sáng tác.
“Tinh Tinh, cháu nhìn giúp ông, có chỗ nào cần sửa hay không?”
Quý Tinh kinh ngạc nhận lấy đọc, từng dòng từng dòng, chậm rãi đọc. Không phải cậu cố ý tâng bốc, mà thực sự ông Lục viết rất hay, có thể thấy được cực kỳ dụng tâm, rất nhiều chữ có thể thay thế đều dùng rất đúng chỗ, trong đó còn có vài từ có thể nhận ra đã từng cẩn thận cân nhắc, bên cạnh đều có một chút dấu vết sửa đổi.
Quý Tinh nhỏ giọng đọc, sau đó ngẩng đầu ánh mắt lấp lánh nhìn ông Lục, “Ông, cháu không biết nên khen ngài thế nào nữa, ngài viết thật tốt, thật hay.”
Ông Lục nghe xong cười ha ha, có chút đắc ý rồi lại kiêu ngạo lật qua vài tờ, chỉ vào một bài khác nói, “Tinh Tinh xem bài này đi, là sau này sửa lại, sau đó ông ngẫm lại thấy có mấy chữ dùng không hay lắm nên đổi một chút…”
Dáng vẻ ông Lục nghiêm túc không gì sánh được. Nghiêm túc đối với những thứ do bản thân viết ra, nghiêm túc đối với những thứ mà mình yêu tha thiết. Nội dung bên trong thi từ phần lớn là hồi ức đã qua, hoài niệm quê nhà, từng câu từng chữ mang theo tình cảm nặng trĩu vượt núi băng đèo.
Quý Tinh hỏi ông Lục, “Ông, ngài rất hoài niệm chuyện quá khứ sao?”
Ông Lục vuốt mặt một cái, “Đúng vậy, là nhớ nhà, nhớ về ngày trước, dù sao người đã già rồi, sẽ hay nhớ lại mấy thứ này. Cũng không phải có chỗ nào không hài lòng với hiện tại, chỉ là lòng khó tránh khỏi sẽ nhớ tới.”
“Ông,” Quý Tinh nói, “Hiện tại tuổi cháu vẫn chưa đủ lớn, có lẽ không thể hiểu được những cảm giác mà ông nói, nhưng cháu vẫn cảm thấy vô cùng xúc động.”
Ông Lục xoa đầu Quý Tinh, cười cảm khái, “Tinh Tinh không cần hiểu sớm như vậy, ông chỉ muốn tìm một người trò chuyện, viết vài thứ muốn cháu xem.”
Quý Tinh hỏi, “Ông có cho Lục Dư đọc những thứ này không?”
Ông Lục đã thay đổi thành vẻ mặt ghét bỏ trong nháy mắt, “Cái thằng nhóc kia thì đọc được cái gì, ông không cần nó đọc, nó làm xong chuyện của mình đã là không tệ rồi.”
Lời nói dường như rất không thèm để ý, nhưng Quý Tinh có thể nghe được sự quan tâm về Lục Dư bên trong.
Quý Tinh nói thêm, “Ông, sau này lúc ông muốn tìm người nói chuyện có thể tìm cháu, nhất định cháu sẽ đến ngay.”
Ông Lục rất vui vẻ vỗ vỗ vai cậu.
Lục Dư dùng chìa khóa mở cửa, một tay xách bánh gato, một tay cầm theo một bình sữa tươi, thấy vai hai người kia lần lượt dựa vào ghế, vui vẻ nói chuyện.
Một lớn một nhỏ, dáng vẻ như hai ông cháu.
Lục Dư nghĩ trong đầu nhất định phải cảm ơn Quý Tinh, thuận tiện học hỏi cậu mấy chiêu, làm sao có thể được người khác thích như thế, chọc người khác vui vẻ.