Câu thiên đạo thù cần* không phải không có đạo lý, liều sống liều chết cố gắng gần hai tháng, tối thiểu thành tích của Lục Dư cũng tăng lên, có mấy lần kết quả kiểm tra của Lục Dư đã lọt vào top mười người đứng đầu của lớp, đại diện hóa học không thể không cảm thán Quý Tinh quả đúng là một thầy giáo tài năng. (*Người cần cù chịu khó sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng)
Lục Dư cũng hiểu, Quý Tinh đã rất dụng tâm, lúc giảng bài cho hắn đều cố gắng nói vô cùng cặn kẽ, cho dù cứ lặp đi lặp lại một chỗ nhiều lần cũng không mất kiên nhẫn, còn sợ hắn nghe đến phát chán nên đổi cách khác giải thích cho hắn, vừa là phương pháp này, vừa là kỹ xảo kia, dốc hết cả vốn liếng, không giữ lại một chút nào.
Mắt Lục Dư không rời khỏi cậu một giây một phút, lỗ tai hắn cũng không thể dời khỏi cậu dù chỉ một chút, có đôi khi rảnh rỗi liền vô thức nhớ lại cách giải đề mà cậu từng nói, nhớ xem cậu làm thế nào, dạy thế nào, tuy không thể nói là giải quyết tất cả câu hỏi một cách dễ dàng nhưng cũng đã thông hiểu vài phần.
Quý Tinh thực sự là một bài thuốc hay, trị dứt cả những chứng bệnh khó chữa.
Lục Dư muốn làm chút gì đó để báo đáp lại, nhưng dường như không có cớ; muốn tặng thứ gì cũng không có lý do phù hợp, quan trọng nhất là hắn không muốn làm chuyện này quá khách sáo. Cho đến khi tuần trước QQ Lục Dư đăng ký trên điện thoại đột nhiên xuất hiện một lời nhắc nhở:
Chào bạn, năm ngày nữa chính là sinh nhật của Ngày Và Đêm…
Năm ngày sau, ngày hai mươi lăm tháng mười hai, lễ giáng sinh, sinh nhật Quý Tinh. Được rồi, đã có lý do.
Đêm giáng sinh đó có rất nhiều người tặng táo*, Lục Dư nhận được táo do hai cô bạn cùng lớp tặng, đương nhiên hắn sẽ không từ chối khiến đối phương xấu hổ. Lúc tan học Quý Tinh nhìn thấy cặp Lục Dư căng lên liền hỏi một câu, Lục Dư liền kể cho cậu nghe. (*quả táo [píngguǒ] hài âm với bình an [píngān])
Quý Tinh hỏi, “Cậu rất được con gái yêu mến nhỉ!?”
Lục Dư lấy mấy quả táo trong cặp ném cho Quý Tinh, “Không có đâu. Cho cậu một quả.”
Quý Tinh cầm quả táo đỏ vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, “Con gái tặng cậu, cậu lại đưa cho tớ?”
Lục Dư không để ý chút nào, “Chỉ là quà tặng giáng sinh mà thôi, không thì vô duyên vô cớ người khác tặng tớ cái này làm gì.”
Quý Tinh có chút hài lòng gật đầu, “Rất tốt, cậu không phải là kẻ trọng sắc khinh bạn.”
Lục Dư bật cười, “Chỉ là mấy quả táo, vậy mà cậu còn có thể liên tưởng đến chuyện đó, thật là lợi hại.”
“Đúng thế, không thể kết luận quá sớm được,” Quý Tinh suy nghĩ một chút, “Nói không chừng hai cô gái đó không phải kiểu người cậu thích, lỡ như gặp đúng người, không thể đảm bảo là không trọng sắc khinh bạn nữa.”
Lục Dư bất đắc dĩ, “Chưa chắc có chuyện đó, tớ có thể đảm bảo là sẽ không làm, rất cảm ơn cậu, tớ là người thế nào cậu còn không hiểu hay sao?”
Thật ra Quý Tinh đã sớm biết, cũng không thật sự muốn nhất quyết phải thảo luận về kết quả của vấn đề này, cậu cười hì hì một tiếng, “Là cậu tự nói đó, lỡ như sau này cậu có người yêu cũng không được cáu gắt với tớ.”
Lục Dư nói, “Sẽ không.”
Hôm giáng sinh Quý Tinh mời mấy thằng bạn trong lớp đến nhà cậu dùng cơm, đương nhiên cũng mời cả Lục Dư, nhưng hắn không đi. Đại khái là hai tuần trước quán net có một quản lý nghỉ việc, còn một người thì trong nhà còn có việc bận nên đã sớm xin nghỉ mấy ngày, ông chủ quán net bình thường đối xử với Lục Dư cũng rất tốt, hắn không đi được.
Hôm trước Lục Dư đã báo với Quý Tinh hắn không thể tới, nhưng nhất định sẽ tặng quà, Quý Tinh bảo sẽ chừa cho hắn một phần bánh gato.
Buổi chiều sau khi tan học, Quý Tinh và bạn cùng lớp ở trong phòng cậu chơi game, mấy thằng nhóc đều cầm điện thoại trên tay lướt qua lại, trong miệng còn lầm bầm, chơi được một chốc, Quý Tinh luôn cảm thấy hơi không có hứng, cậu dứt khoát tìm Lục Dư hàn huyên vài câu.
Ngày Và Đêm: đang làm gì đấy?
Một lát sau Lục Dư trả lời lại.
Mãng Đông: Làm việc, bận muốn chết.
Ngày Và Đêm: Lễ giáng sinh mà quán net cũng đông người sao?
Mãng Đông: Ừ, hơn nữa mấy ngày nay còn thiếu hai quản lý, lại càng bận hơn.
Ngày Và Đêm: Bận thế mà cậu còn có thời gian trả lời tớ à?
Mãng Đông: Không phải là do cậu tìm tớ hả? [Nghi hoặc.JPG]
Trong một lúc Quý Tinh không biết trả lời cái gì mới được, chỉ đột nhiên cảm thấy, nếu hôm nay Lục Dư cũng đến thì hay rồi, vậy nhất định cậu sẽ không nhàm chán như hiện tại.
Nói chuyện đùa giỡn với hắn cũng tốt.
“Ai.” Quý Tinh nhỏ giọng thở dài một hơi, cậu lại nhìn màn hình điện thoại.
Lục Dư thấy cậu tạm thời không nói chuyện thì nhắn thêm một câu.
Mãng Đông: Cậu đi chơi đi! Mọi người cứ chơi thật vui, làm xong tớ sẽ qua ngay.
“Quý Tinh,” Trình Thiếu Đồng gọi cậu một tiếng, “Tới đây nhanh lên, năm tay còn thiếu một mình cậu!”
“Tới đây.” Quý Tinh nhanh chóng trả lời Lục Dư một chữ “Được”, liền sang ngồi cạnh Trình Thiếu Đồng.
Trên bàn cơm mẹ Quý còn hỏi Quý Tinh sao Lục Dư không tới, cậu nói với bà Lục Dư có chuyện bận, sẽ đến trễ.
Trình Thiếu Đồng bàn trước có quan hệ với Quý Tinh xem như là tốt nhất trong số mấy bạn nam trong lớp, có mấy lần gặp mặt Lục Dư, cũng nói mấy câu, nghe Quý Tinh nhắc tới Lục Dư một hồi cũng tùy ý chen vào một câu, “Vừa lúc đợi cậu ấy tới cùng nhau chơi game một chút, tớ đoán nhất định là thao tác của cậu ấy xuất sắc khuynh đảo toàn trường.”
Quý Tinh cầm đũa nở nụ cười, “Sai rồi, Lục Dư thực sự không biết chơi game.”
“Hả?” Trình Thiếu Đồng có chút nghi ngờ, “Tớ còn tưởng là người như cậu ấy phải thành thạo tất cả các thể loại a.”
Mẹ Quý nghe đến đó hỏi một câu, “Người như cậu ấy? Tiểu Lục là người thế nào?”
Quý Tinh vốn đang cắn một miếng xương sườn, dừng một chút rồi trả lời chắc chắn, “Đẹp trai, chính là kiểu rất đẹp trai.”