Trộm Một Ngôi Sao

Chương 34



Hôm nay bộ phận sáng tạo mở một cuộc họp nhỏ. Gần đây đang chuẩn bị đàm phán một dự án quảng cáo, khách hàng không có ở tỉnh này, công ty đang chuẩn bị phái một tổ nhỏ qua. Dương Nhất Hách nói người của những bộ phận khác gần như đã xác định xong rồi, chủ yếu vẫn do Lý Bình Tùng dẫn đội, bộ phận sáng tạo phái một người đi là được.

Đi công tác kỳ thật cũng không thoải mái, nhưng khẳng định vẫn có người muốn đi và không muốn đi.

Dương Nhất Hách đặt kế hoạch bố trí sơ bộ và sắp xếp nhân viên lên bàn, nói yêu cầu đại khái của quảng cáo lần này cho người của bộ phận sáng tạo, Quý Tinh ngồi bên cạnh hắn, vừa liếc mắt đã nhìn thấy chỗ bộ phận hình ảnh viết: Lục Dư.

“Tổng thanh tra,” Quý Tinh sợ bản thân biểu hiện quá nóng vội, nhưng cậu lại càng sợ trong đám người đi công tác lần này không có cậu, “Tôi có chút ý tưởng với dự án này, tôi muốn đi.”

Dương Nhất Hách gật gật đầu, hắn luôn tin tưởng năng lực của Quý Tinh, cũng tán thưởng sự tích cực của cậu, “Các vị không có ý kiến gì, vậy thì Quý Tinh đi đi.”

Những nhân viên khác cũng không có phản ứng gì, Dương Nhất Hách nói, “Được, tan họp. Quý Tinh, cậu tới phòng làm việc của tôi, tôi nói rõ công tác cụ thể cho cậu.”

Dương Nhất Hách và Quý Tinh nói chuyện nửa tiếng, lúc gần đi Dương Nhất Hách nói với Quý Tinh, “Thái độ làm việc của cậu rất tốt, tiếp tục duy trì, nhưng cũng không cần ngày nào cũng tăng ca đến tám chín giờ, người không biết còn tưởng là bộ phận sáng tạo của chúng ta rất nghiêm khắc.”

Quý Tinh có chút bất đắc dĩ cười, “Vâng tổng thanh tra, tôi biết rồi.”

Cậu không thích tăng ca mỗi ngày như vậy, cũng không muốn thể hiện quá tích cực.

Tuy rằng cần qua tỉnh khác, nhưng kỳ thật khoảng cách cũng không quá xa, công ty quyết định đi bằng tàu cao tốc.

Trước khi lên đường một ngày Quý Tinh tựa như vô tình hỏi số ghế của Lục Dư, sáng hôm sau cậu dậy thật sớm, mua nhiều bữa sáng, sau đó liền tới nhà ga, trước khi Lục Dư đến thay đổi vị trí ngồi với đồng nghiệp bên cạnh anh. Vị trí của cậu gần cửa sổ, Lục Dư ngồi ngay bên cạnh cậu.

Không bao lâu sau Lục Dư đã tới, anh kéo một va ly màu bạc cỡ vừa, đang cúi đầu nhìn số ghế trên phiếu xe, Lục Dư tìm được chỗ, anh vừa ngẩng đầu đã đối mặt với Quý Tinh ánh mắt cười dịu dàng của Quý Tinh.

“Chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng.” Lục Dư cũng cười với cậu, anh cất kỹ hành lý lên kệ trên đầu rồi ngồi xuống.

Quý Tinh đặt một cái túi thể thao màu đen bên cạnh, cậu hỏi Lục Dư, “Cậu đã ăn sáng chưa?”

Lục Dư gật đầu, “Tùy tiện ăn một chút. Cậu ăn chưa?”

Quý Tinh “Rồi” một tiếng nói, “Nhưng tớ còn mang chút thức ăn,nếu cậu có đói thì nói với tớ.”

Lục Dư cảm thấy tâm trạng rất sáng sủa, “Được.”

Xe chạy ba tiếng, hành khách đều lấy điện thoại và đủ loại thiết bị điện tử ra giết thời gian, hoặc là nói chuyện phiếm, hoặc là ngủ. Quý Tinh không biết nên nói gì, vì vậy cũng bắt đầu cúi đầu lướt weibo.

Lục Dư ngồi bên cạnh hỏi cậu, “Mỗi ngày cậu đều thiết kế đến khuya sao?”

“Hửm?” Quý Tinh nhanh chóng quay đầu trả lời anh, “Đôi khi linh cảm đột nhiên xuất hiện sẽ ngủ muộn một chút, có đôi khi cũng muốn ngủ sớm, nhưng tựa như đã thành thói quen chưa đến mười hai giờ sẽ không ngủ được.”

Lục Dư nói, “Đến đó hẳn là chưa nghỉ ngơi đã bắt đầu làm việc, hơn nữa ngồi xe cũng rất mệt, không bằng cậu nhắm mắt ngủ một chút đi.”

“Được thôi.” Quý Tinh lập tức đồng ý, cậu hưởng thụ sự quan tâm của Lục Dư dành cho mình. Cậu lấy tai nghe ra, mình mang một đầu, cầm đầu khác hỏi Lục Dư, “Cậu nghe không?”

Lục Dư nhận lấy đeo lên.

Hai người đều từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói thêm gì nữa. Âm nhạc trong tai nghe phát ra, có bài tiếng Hoa cũng có bài tiếng Anh, giọng nữ nhu hòa, giọng nam trầm thấp, nghe thấy rất thoải mái dễ chịu. Ngay lúc Quý Tinh đang thiêm thiếp, cơn buồn ngủ mơ màng nổi lên, trong tai nghe lại đột nhiên truyền ra một giai điệu du dương vui sướng —— là “Mặt trời đỏ”

Quý Tinh gần như lập tức tỉnh táo, nhưng cậu không dám mở to mắt nhìn phản ứng của Lục Dư, cậu cũng không dám đổi bài khác. Bài hát này cậu thường xuyên nghe, lúc nhớ Lục Dư nghe, không nhớ anh cũng nghe, nghe hoài không chán. Đã từng khi ở nhà một mình cậu còn lấy ghi ta ra đàn, chẳng qua cậu đã không còn nhớ rõ bài hát này phải đàn thế nào, nhưng cậu vẫn không quên cảnh tượng năm đó cậu ở trên gác nhỏ vừa đàn vừa hát, tuy rằng đó không phải là một buổi biểu diễn hoàn mỹ, nhưng thứ cậu để ý nhất chính là người nghe duy nhất kia.

Sau này Quý Tinh nhớ lại, nếu như lúc đó cậu không có một chút tình cảm gì với Lục Dư, cậu sẽ không tốn công tốn sức hát một bài như vậy cho anh.

Lục Dư thận trọng quay đầu nhìn Quý Tinh, đôi mắt cậu khép hờ, hàng mi run rẩy.

Anh cũng nhớ tới buổi chiều trên gác nhỏ ấy, đấy là thanh âm êm tai nhất mà anh từng được nghe trong đời, vì đấy là bài hát dành cho một mình anh, lúc ấy từ đáy lòng dâng trào một cảm giác hạnh phúc mà từ đó về sau rất nhiều năm, trải qua rất nhiều chuyện, sẽ không thể vượt qua cảm giác đó, cũng không có cách nào sánh bằng. Kể từ ngày thích Quý Tinh, cho đến giờ phút này vào chín năm sau, anh chưa từng có một giây hối hận. Lưỡng tình tương duyệt* vô cùng khó khăn, vậy nên anh không quá tham lam. (*đôi bên có tình cảm với nhau)

Sau khi đến khách sạn Lý Bình Tùng đến quầy lễ tân check-in, phòng tiêu chuẩn hai người một gian. Quý Tinh lén lén lút lút tới gần, dùng lý do quen biết với Lục Dư xin cho hai người ở cùng một phòng, Lục Dư tưởng rằng là sắp xếp ngẫu nhiên, cũng không hỏi gì khác.

Hai người kéo valy một trước một sau vào phòng, Lục Dư hỏi, “Cậu ngủ giường nào?”

Quý Tinh chỉ cái bên phải gần cửa sổ, Lục Dư liền tự động đi tới cái giường bên trái, vừa dọn dẹp đại khái vừa nói với Quý Tinh, “Nghỉ ngơi một chút, có lẽ phải lên đường ngay.”

Quý Tinh gật gật đầu, cậu lấy khăn mặt trong túi thể thao ra, mở khóa kéo tùy tiện đặt túi trên giường liền vào nhà vệ sinh, “Tớ đi rửa mặt.”

Từ phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, túi thể thao của Quý Tinh đặt ở mép giường nghiêng nghiêng, cuối cùng “bộp” một tiếng rơi xuống đất, mấy thứ trong túi cũng rơi đầy, Lục Dư nghe thấy tiếng nhanh chóng quay đầu qua.

Một đống đồ ăn tán loạn dưới đất, xúc xích, bánh mì, sữa bò, bánh bao nguội lạnh. Lục Dư nhớ đến lời lúc nãy Quý Tinh nói trên xe, không biết nên phản ứng ra sao, anh trầm mặt nhặt mấy thứ rơi lả tả trên đất rồi đặt lên giường.

Quý Tinh rửa mặt xong nhẹ nhàng khoan khoái bước ra, thấy Lục Dư hình như đang ngồi trên giường ngẩn người, liền hỏi anh, “Đang nghĩ gì vậy?”

Lục Dư quay đầu nhìn cậu, ánh mắt có chút phức tạp, nói, “Không có gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.