Trộm Một Ngôi Sao

Chương 38



Có lẽ một người không may sẽ liên tục gặp vận rủi. Lúc Quý Tinh ngồi xe đến nội thành thì sắc trời đã hơi tối, cậu đi một con đường nhỏ mà bình thường không hay đi để trở về nhà, sau đó gặp phải cướp.

Nếu là thời điểm bình thường nhất định cậu sẽ ngoan ngoãn móc bóp ra, nhưng cố tình hiện tại trong lòng cậu đang vô cùng nặng nề, muốn tìm người đánh một trận, hơn nữa trên xe lắc lư cả buổi nên đầu óc không tỉnh táo lắm, vì vậy cậu liền anh dũng đánh nhau với kẻ cướp, một đánh hai, cánh tay chảy máu.

Nghe thấy tiếng, người qua đường liền báo cảnh sát, cuối cùng chẳng qua chỉ bị cướp tiền mặt, thẻ vẫn còn, bây giờ cậu phải vào đồn cảnh sát ghi khẩu cung.

Cảnh sát mặc đồng phục màu lam ngồi đối diện cậu hỏi một loạt vấn đề liên quan đến những việc đã xảy ra, lúc này điện thoại của cậu vang lên, Quý Tinh nhìn cuộc gọi hiện tên Lục Dư, do dự một lúc rồi cười xin lỗi với cảnh sát, vẫn nhận điện thoại, “Alo.”

“Quý Tinh, buổi tối có rảnh đi ăn với tớ không? Lý Bình Tùng vừa chuyển nhà mời ăn một bữa.”

“… Có thể tớ không đến được, cậu thay tớ nói với anh Lý một tiếng, giúp tớ tặng quà được không?” Quý Tinh nói.

“Được.” Lục Dư lại hỏi, “Bây giờ cậu đang ở đâu? Vẫn chưa quay về nội thành sao?” Quý Tinh đã từng nói chuyện Đồng Hoán với Lục Dư, anh cũng biết hôm nay Quý Tinh ra ngoài chơi với hắn.

Quý Tinh mặt không đổi sắc nói, “Ừ, tớ còn đang ở nông trường, có lẽ không thể về sớm.”

Bên kia điện thoại Lục Dư muốn nói thêm gì nữa, vừa đúng lúc một người cảnh sát đẩy cửa vào hỏi, “Lấy khẩu cung xong chưa?”

Phòng thẩm vấn yên lặng tĩnh mịch, vị cảnh sát kia phát âm đọc nhấn từng chữ cũng rất rõ ràng.

...

Quý Tinh thầm trợn trắng mắt

Chỉ cần đầu bên kia không phải kẻ điếc thì có lẽ đều nghe được câu này, Lục Dư nghe vô cùng rõ ràng, thanh âm của anh lập tức thay đổi, gấp gáp truy hỏi, “Cuối cùng cậu đang ở đâu?!”

Quý Tinh bất đắc dĩ, đành phải nói rõ, “Tớ ở đồn công an, cậu đừng lo, chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi.”

Lục Dư căn bản không để ý lời giải thích của cậu, “Gửi địa chỉ của cậu qua đây, tớ tới ngay.”

Thái độ của Lục Dư rất cương quyết, Quý Tinh đành phải gửi. Cậu hơi buồn cười nghĩ, rất nhiều năm trước cậu cũng từng tới đồn công an, lần đó là đi thăm người khác, lần này là bị người khác tới thăm, nhưng đều rất chật vật, đều nói quá tam ba bận, không biết cậu còn có cơ hội đến đồn lần thứ ba hay không.

Lục Dư tới rất nhanh, có thể là cả đường đi vượt đèn đỏ, lúc chạy vào đầu toát cả mồ hôi. Khi anh tới Quý Tinh đã ghi xong khẩu cung rồi, cánh tay được băng bó đơn giản, ngồi trên ghế ở đại sảnh chờ.

Thấy Lục Dư tới Quý Tinh còn nở nụ cười, “Đến nhanh thật đấy.”

Lục Dư mím môi, dáng vẻ vừa nghiêm túc lại vừa lo lắng, mắt nhìn thẳng vào chỗ bị bó trắng trên cánh tay cậu, “Cậu bị thương à?! Đã xảy ra chuyện gì?”

Quý Tinh ngược lại không để ý đứng dậy ý bảo anh ra ngoài, “Việc nhỏ thôi, lúc quay về đụng phải cướp, không cẩn thận bị rạch một nhát.”

Trong giọng nói của Lục Dư tràn đầy tức giận bị đè nén, anh cứng rắn nói, “Cậu đánh nhau với mấy người kia?! Chút tiền đó còn quan trọng hơn mạng cậu hay sao?!”

Quý Tinh cảm nhận được cơn giận của Lục Dư, cũng hiểu Lục Dư lo lắng, nhưng cậu không biết nên giải thích thế nào, hơn nữa giờ khắc này người cậu muốn cãi nhau nhất đang ở trước mắt, cậu cũng hơi không nhịn được nói lớn, “Cậu đang chuẩn bị dạy dỗ tớ đấy à?!”

“Ngay cả chút ý thức bảo vệ bản thân cũng không có, tớ không nên nói cậu sao?” Thay vì nói là anh tức giận, chẳng bằng nói là cuồn cuộn lo lắng và sợ hãi.

Quý Tinh dừng lại hơi hất cằm nhìn thẳng Lục Dư, “Cậu có quan hệ gì với tớ chứ? Cậu có tư cách gì đứng đây thuyết giáo tớ?”

Lời này vừa ra khỏi miệng Quý Tinh đã hối hận, dường như cậu đã không khống chế được cảm xúc của bản thân, rõ ràng thừa biết loại lời này vừa nói ra sẽ chỉ càng làm bầu không khí thêm giương cung bạt kiếm không thể vãn hồi, nhưng cậu đang tức giận, cần một người để trút.

“… Tớ không phải là bạn của cậu ư.” Lục Dư đột nhiên mất đi khí thế lúc nãy, vẻ mặt trở nên suy sụp, “Đừng giận, đừng giận, là tớ không phải, tớ không nên nạt cậu, đừng trách tớ, chỉ là tớ… quá lo lắng.”

Quý Tinh sững sờ, tình cảm mãnh liệt trong lòng trong giây phút này không kiềm nén được cuộn trào, cậu lập tức xoay đầu đi, “Thật xin lỗi… tớ…”

Tớ cái gì?

Tớ ăn nói bậy bạ?

Lục Dư lấy tay sờ vào chỗ quấn băng của cậu một cái, nói, “Tớ đến nhà thuốc đối diện mua cho cậu chút thuốc, cậu chờ tớ một lát.”

Quý Tinh gật đầu không nói chuyện, ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng lưng băng qua đường của Lục Dư.

Quý Tinh biết suy nghĩ hiện giờ của cậu không đúng cũng không nên, lúc đối mặt với Lục Dư cậu sẽ vô thức dựng đứng lớp gai trên người, gai này có lẽ là oán hận từ tình cảm không được đáp lại, thậm chí là trả thù. Thế nhưng Lục Dư chẳng làm sai gì cả, anh dựa vào đâu phải thừa nhận lòng thù địch khó hiểu này, căn bản không thể nào giải thích được.

Cậu đúng là một kẻ xấu xa.

Đáng đời không được người ta thích.

Hai người cùng trở về nhà của Quý Tinh, Lục Dư kiên quyết muốn bôi thuốc cho cậu, Quý Tinh cũng không từ chối.

Vì mấy ngày trước Đồng Hoán đã chuyển về nên Quý Tinh lại đem tấm hình trong phòng ngủ ra, sau khi vào nhà Quý Tinh bảo Lục Dư ngồi trên sô pha một chút rồi tiến vào phòng ngủ, cất tấm hình đó vào.

Động tác bôi thuốc của Lục Dư cẩn thận từng li từng tí, nhẹ nhàng như thể sợ cánh tay của Quý Tinh sẽ đứt lìa, “Tớ chỉ xử lý chỗ này đơn giản một chút, ngày mai hết giờ làm cậu phải đến bệnh viện.” Sau khi xong Lục Dư theo bản năng dặn dò một câu, nhưng nhớ đến chuyện lúc nãy anh lại nói thêm, “Tớ chỉ nhắc cậu một câu, thân thể của mình phải bảo vệ thật cẩn thận.”

“Tớ biết rồi, mai tan ca tớ sẽ đi.” Quý Tinh cảm thấy trong lòng có cảm giác không giải thích được, rõ ràng Lục Dư có ý tốt, lại bị cậu nói đến biến thành bộ dạng lo trước lo sau, “Tớ biết cậu lo cho tớ, thấy tớ bị thương còn vào đồn cảnh sát lại càng lo hơn, là lỗi của tớ, tớ còn quát cậu, hồi nãy tớ quá xúc động, tớ ——” không biết điều.

“Không,” Lục Dư dùng bàn tay không dính thuốc xoa đầu cậu một cái, “Lúc đấy nhất định là tâm trạng cậu không tốt, tớ đã quá nặng lời rồi, tớ có chút hồ đồ, tớ sợ cậu không coi trọng chuyện này, lo lắng, nên cũng hơi không lựa lời mà nói, cậu đừng trách tớ mới đúng.”

Quý Tinh cảm thấy da đầu tê dại một trận, cả người không cách nào nhúc nhích, “Đương nhiên tớ sẽ không trách cậu, tớ… cậu là người quan trọng nhất của tớ, cậu hoàn toàn không có gì sai cả.”

Lục Dư dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Quý Tinh, khóe môi cong lên, “Tớ biết rồi, với tớ mà nói thì cậu cũng thế, vậy nên không cần xin lỗi.”

Thình thịch thình thịch.

Binh binh binh.

Bang bang bang.

Nhịp tim của Quý Tinh có thể mở được buổi hòa nhạc rồi, trống ghita các thứ đều đủ cả.

Luôn luôn có những khoảnh khắc khó nói thế này, lại khiến cậu trăm phương nghìn kế không khỏi nghĩ: Nếu như từ đầu đến chân của Lục Dư đều thuộc về một mình cậu, nhất định trong mơ cậu cũng sẽ cười đến ngất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.