Trộm Một Ngôi Sao

Chương 8



Chiều hôm sau tan học, Quý Tinh trở về nhà một chuyến, sau đó liền mang theo canh móng giò đựng nóng trong bình giữ nhiệt đến gặp ông Lục.

Lúc cậu gõ cửa đi vào liền nhìn thấy Lục Dư và ông Lục đang dùng cơm, vẻ mặt Lục Dư kinh ngạc nhìn cậu còn chưa mở miệng, mà ông Lục lại nhận ra Quý Tinh, ôn hòa chào hỏi cậu.

Quý Tinh cười híp mắt mở miệng, “Chào ông Lục, cháu là bạn học của Lục Dư, tên là Quý Tinh.” Vừa nói vừa đưa bình giữ nhiệt trong tay cho Lục Dư, “Cháu mang theo canh móng heo, là do mẹ cháu làm, mùi vị cực kỳ ngon.”

Lục Dư không từ chối, hắn mở nắp ra, mùi thơm lập tức theo hơi nóng mịt mờ tản ra bốn phía. Hắn nhìn Quý Tinh nói, “Cảm ơn, cũng cảm ơn mẹ cậu.”

Quý Tinh cũng cười với hắn, cậu đưa bình giữ nhiệt kèm theo một cái bát, múc một chén canh đưa cho ông Lục, “Ông mau nếm thử xem có ngon không, nếu ông thích cháu có thể thường mang đến cho ông, mẹ cháu cũng thích nấu mấy thứ canh này lắm.”

Lục Dư trầm mặc nhìn Quý Tinh không nói chuyện, ông Lục vui vẻ ăn canh, thấy Quý Tinh liền không nhịn được khen chỗ này chỗ nọ, kéo tay cậu nói chuyện phiếm, dáng vẻ nhìn qua rất vui vẻ.

Quý Tinh lén liếc mắt nhìn Lục Dư, nói thêm, “Nếu ông không chê cháu nói nhiều, ngày nào cháu cũng đến nói chuyện với ông.”

Ông Lục vẫn là dáng vẻ cười ha hả nói chuyện với Quý Tinh, “Chuyện này thì không cần đâu, thanh niên phải ở chung một chỗ với thanh niên, nói chuyện với một ông già như ông nhàm chán lắm.”

Quý Tinh vừa cười vừa tiếp tục tán gẫu với ông Lục, Lục Dư bên cạnh cũng đưa một chén canh tới. Trò chuyện được một lúc thì bình giữ nhiệt cũng đã thấy đấy, Quý Tinh dọn dẹp một chút liền nói mình đi trước, ngày mai trở lại. Lục Quý Tinh sắp ra ngoài thoáng quay đầu liếc mắt nhìn Lục Dư, hắn đứng lên nói một câu, “Cháu đi tiễn cậu ấy.” Hai người cùng ra khỏi phòng bệnh.

Ra khỏi phòng mấy bước Lục Dư liền dừng lại, hắn không cười nói giống như bình thường, “Cảm ơn cậu đến thăm bệnh hôm nay, canh ăn rất ngon, chẳng qua sau này không cần đưa đến nữa, cũng không cần làm phiền cậu.”

Nhưng Quý Tinh lại chăm chú nhìn hắn, “Gánh vác vài chuyện với bạn không phải là phiền phức, huống hồ gì nói chuyện phiếm với ông Lục cũng rất vui. Chỉ cần cậu không thấy phiền, ngày nào tớ cũng có thể tới.”

Lục Dư sững sốt một chút, vẫn tùy ý nói, “Tớ thật sự không khách sáo với cậu, ông tớ không thích người khác tới quan tâm, hơn nữa chưa tới hai ngày sẽ xuất viện rồi.”

Quý Tinh tiên lên trước một bước nắm một tay Lục Dư, “Tớ thấy mấy ngày nay cậu vì chắm sóc ông Lục mà bận tối mặt tối mày, sáng, trưa, chiều, có thể còn khuya, cả ngày cậu phải chạy tới bệnh viện mấy lần? Cậu cũng nói, còn mấy ngày nữa là ông Lục xuất viện rồi, vậy thì không thể để tớ giúp cậu một chút sao? Nhà tớ cách bệnh viện không xa, sau khi tan học tớ có thể chạy đến đưa cơm cho ông Lục, đạp xe cũng chỉ mười lăm phút.”

Lục Dư dõi theo cậu không nói chuyện, không đồng ý, nhưng cũng không phản bác.

“Lục Dư,” giọng Quý Tinh rất trịnh trọng, “Không phải là tớ cố ý tỏ ra tốt bụng, mà vì chúng ta là bạn, cậu gặp phải chuyện khó khăn không dễ giải quyết, mà vừa hay tớ có thể giúp một tay, cậu cậu chịu chấp nhận, là vì không coi tớ là bạn sao?’

Lục Dư hít một hơi lại thở ra, tuy nụ cười trên mặt không khác bao nhiêu với thường ngày, nhưng lại có thêm vài phần thật tâm, hắn cười cười nói, “Ôi chao, cậu đang ràng buộc đạo đức với tớ đấy à!?”

Quý Tinh ngầm thở phào nhẹ nhõm, cũng cười, “Ràng buộc cậu đấy, thì sao hả!?”

Cuối cùng Lục Dư cũng đồng ý để Quý Tinh chăm sóc ông Lục với hắn mấy ngày này, hắn cũng nói chuyện mình đến tiệm net để làm thêm chứ không phải lên mạng cho cậu biết, hai người giao hẹn sau này bữa sáng mỗi ngày đều do Quý Tinh đưa,bữa tối cậu cũng kiên trì muốn đưa, miễn cho Lục Dư phải chạy qua chạy lại giữa tiệm net và bệnh viện. Bởi vì chín giờ Lục Dư hết việc ở tiệm net còn phải đến bệnh viện gác đêm, cuối tuần lúc sáu giờ chiều hắn tan việc, Quý tinh đưa cơm cho hắn tiện thể “giao ca” với hắn.

Hai người cứ tôi một chuyến cậu một chuyến cũng rất hài hòa, Quý Tinh cảm thấy rất hài lòng vì có thể giúp Lục Dư, Lục Dư không cần bận rộn như vậy nữa. Buổi trưa Lục Dư không có thời gian ở lại bệnh viện lâu, nhưng mỗi lần tối đến bệnh viện, bệnh nhân nhà hắn ông Lục vốn phải nghỉ ngơi lại luôn tinh thần phấn chấn lải nhải với hắn một lúc lâu, chẳng qua trọng tâm câu chuyện vòng tới vòng lui kiểu gì cũng dính tới Quý Tinh.

Chỉ là Lục Dư ngoài ý muốn không thấy bực mình hoặc chán ghét, thi thoảng hắn còn cảm thấy rất thú vị.

Quý Tinh nói chuyện mình đi giúp ông Lục đang nằm viện với mẹ Quý, cũng vì vậy mà mẹ Quý bắt đầu thay đổi đủ loại canh dinh dưỡng, để lúc Quý Tinh đi đưa cơm mang theo. Vì thế mà Quý Tinh cũng được hưởng ké với ông Lúc, một thời gian sau sắc mặt hồng hào, mỗi ngày đều có vẻ tinh thần phấn chấn.

Người cũng được thơm lây vừa khéo còn có Lục Dư, cuối tuần càng đúng lúc hơn, nhưng Lục Dư nói với Quý Tinh chiều thứ bảy tuần sau hắn bận việc nên đến muộn một chút, Lục Dư không nói là chuyện gì, Quý Tinh cũng không hỏi, nhưng chiều nay cũng đã trễ hai tiếng.

Hôm đó là ngày giỗ của mẹ Lục Dư, sau khi tan việc hắn mua một bó iris vàng óng cách ngĩa trang có chút xa.

Lục Dư chỉnh điện thoại sang chế độ yên lặng, từ từ đi đến trước mộ mẹ. Trên bia khắc rất đơn giản, chỉ có dòng mộ của phu nhân Diệp Thắng Tâm, một dòng lạc khoản người lập bia, còn có một bức ảnh đen trắng.

Lục Dư đặt hoa xuống, quỳ trước mộ nhìn chằm chằm tấm hình kia trầm mặc hồi lâu, không nói một câu một chữ nào. Mỗi năm Lục Dư đều đến đúng giờ, nhưng sau khi tới cũng không nói chuyện, mấy năm trước đều đi cùng ông hắn, ông Lục có thể ngồi trước mộ nói hồi lâu Lục Dư cũng chỉ im lặng đứng một bên không lên tiếng.

Có mấy lời không cần phải nói, có có vài lời lại không thể nói thành câu.

Ngày này mỗi năm đối với Lục Dư không phải để tưởng niệm, mà là dùng để yên tĩnh thả lỏng một chút. Cuộc sống thường ngày không dám nhớ bà quá nhiều, nhưng chỉ có vào ngày này mới thả lỏng một chút, sũy nghĩ về chuyện của hắn nhiều thêm một chút.

Lục Dư ngồi trước mộ hai mươi phút, lúc gần đi hắn cúi người kề sát bia mộ đơn sơ, nhỏ giọng nói, “Con rất nhớ người.”

Hắn xoay người đi về phía con đường có chút chật hẹp, xa xa bên kia đường có một người mặc tây trang chỉnh tề đang đứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.