Sáng sớm hôm sau, đúng giờ bắt đầu quay, Tạ Thời Dã như thường lệ hóa trang xong trước Phó Húc khoảng nửa tiếng. Hóa trang xong, y không đi ngay mà ngồi chờ Dương Dương mua bữa sáng mang đến, khách khí đưa cho Phó Húc một phần.
Không chỉ có Phó Húc, mà toàn bộ người trong đoàn làm phim đều có, Tạ Thời Dã một lần nữa hào phóng mời khách, thực tế chỉ vì có thể quang minh chính đại tự tay cầm lấy phần bữa sáng kia, đặt vào lòng bàn tay Phó Húc.
Phó Húc nhận lấy, khách khí nói với y: "Cảm ơn sư ca."
Tạ Thời Dã ừ một tiếng, đứng cạnh Phó Húc một hồi, cho đến khi đối phương nghi hoặc nhìn về phía mình, Tạ Thời Dã mới khẽ nói: "Cảm ơn thuốc anh tặng tôi, tôi dùng rồi, rất dễ chịu."
Phó Húc nói: "Vậy là tốt rồi."
Cứ đứng tiếp cũng không còn gì để nói, mà còn để lộ sự kỳ quái của y. Tạ Thời Dã bèn ra khỏi phòng hóa trang, tinh thần phấn chấn đi tới trường quay.
Vị đạo diễn muôn đời ngồi sau máy giám sát, hôm nay lại đội mũ, cầm máy tính bảng ngồi ở chỗ nghỉ viết gì đó, nhìn thấy Tạ Thời Dã thì gọi y qua.
Tạ Thời Dã thong thả chạy qua, cung kính nói: "Đạo diễn Chung, buổi sáng tốt lành."
Chung Xương Minh thấy tinh thần y không tệ, cười tủm tỉm hỏi: "Có phải cảm thấy khá hơn rồi không."
Tạ Thời Dã gật đầu, Chung Xương Minh nói: "Sắp tới không có nhiều cảnh diễn yêu cầu vận động đâu, không cần phải lo lắng." Ông bổ sung một câu đùa giỡn: "Có đánh thì cũng là cậu đánh Phó Húc."
Trên mặt Tạ Thời Dã nở nụ cười khó xử: "Đạo diễn Chung, tuyệt đối đừng để tôi đánh thật nữa, cứ đánh thế thì nói không chừng lần sau Phó Húc sẽ không muốn hợp tác với tôi nữa đâu."
Chung Xương Minh cười ha ha, nói nó dám à. Lúc này đạo diễn Chung không còn lạnh lùng trợn mắt với Tạ Thời Dã nữa, đại khái là vì mấy ngày qua trạng thái quay phim của Tạ Thời Dã đã dần vào guồng, Chung Xương Minh cũng ít nhiều thu hồi thành kiến với y.
Tạ Thời Dã tiện tay lấy kịch bản ra, muốn thảo luận với Chung Xương Minh một chút về ý tưởng tối hôm qua y nghĩ ra lúc đọc kịch bản.
Trợ lý của Chung Xương Minh kéo ghế cho y, Tạ Thời Dã nhỏ giọng nói cảm ơn. Y rất lễ độ, đây là ấn tượng của toàn bộ đoàn làm phim với y.
Có rất nhiều minh tinh khi làm việc trong đoàn, bất kể thiết lập hình tượng với người ngoài như thế nào, ở cái nơi vừa mệt vừa khổ như đoàn làm phim, không ai sẽ duy trì nổi hình tượng nữa.
Đóng phim đã đủ mệt rồi, sao có thể từng giờ từng phút diễn kịch với cả đoàn làm phim nữa chứ.
Nhưng Tạ Thời Dã lại không giống, y đối nhân xử thế như gió xuân ấm áp, không ít thành viên của đoàn làm phim đều trở thành fan của y.
Tay Tạ Thời Dã vừa chỉ lên kịch bản, Chung Xương Minh bỗng nói: "Tiểu Phó nhanh như vậy đã đưa cho cậu rồi?"
Tạ Thời Dã sững sờ, không hiểu Chung Xương Minh đang nói gì. Y nhìn về phía Chung Xương Minh thì thấy ánh mắt ông dừng trên cổ tay trái mình, trên sợi chỉ đỏ kia.
Ngay lập tức, y ý thức được điều gì đó, lòng trầm xuống, thậm chí còn hi vọng Chung Xương Minh đừng nói tiếp.
Đương nhiên Chung Xương Minh không nghe được tiếng lòng y, ông tiếp tục nói: "Hôm qua tôi đến phòng Tiểu Phó, đúng lúc nó đang dọn đồ, tôi thấy cái này bèn bảo nó mang sang cho cậu. Sợi chỉ này là lúc tôi với Tiểu Phó đi Thái Lan chơi cùng cầu ở chùa, sợi của tôi đưa cho con gái đeo rồi, năm tuổi của nó trôi qua rất bình yên, cậu vừa mới đổ máu xong, đeo cái này là vừa hay."
Chung Xương Minh nói một đống lại cũng không thấy Tạ Thời Dã đáp lời, trong lòng có chút kinh ngạc, đứa bé này không phải rất lễ độ à, như bình thường hẳn là nó đã sớm nói cảm ơn rồi mới đúng, hay là Tạ Thời Dã không tin mấy thứ này? Vậy sao còn đeo?
Ông nghi hoặc nhìn về phía Tạ Thời Dã, đúng lúc đối diện với ánh mắt của y.
Ánh mắt kia có phần thảm thương, tựa như một chùm sáng vừa bị chôn vùi, lại như một đốm lửa vừa bị dập tắt.
Trông vừa đáng thương vừa mù mịt, chỉ thoáng qua đã biến mất.
Khi tập trung nhìn lại thì tưởng như đó chỉ là ảo giác, vì cái gì cũng không thấy nữa rồi.
Tạ Thời Dã vẫn là bộ dáng ôn hòa, y rũ mắt, che đi tất cả xúc cảm. Y nói cảm ơn đạo diễn Chung, y không biết đây là ý tốt của ông.
Trong lòng Chung Xương Minh có chút bồn chồn, gượng cười hai tiếng, nói đừng khách khí.
Lúc này Phó Húc đã hóa trang xong, cầm một cốc cà phê đi tới, thấy bọn họ ngồi cùng nhau bèn hỏi: "Đang thảo luận kịch bản à?"
Tạ Thời Dã vốn đang ngồi bỗng đứng dậy, thậm chí không nhìn Phó Húc lấy một cái, cũng không ngoảnh đầu lại, cứ thế đi thẳng. Phó Húc không biết đã xảy ra chuyện gì, đành phải nhìn về phía ông thầy của mình: "Thầy lại cãi nhau với cậu ấy à?"
Chung Xương Minh dựng râu trợn mắt: "Trước khi anh đến tôi với thằng bé vẫn tốt đẹp mà, lại nói tôi lớn tuổi như vậy rồi, ai đời lại suốt ngày gây khó dễ cho đám thanh niên không."
Phó Húc ngồi xuống ghế Tạ Thời Dã vừa ngồi: "Vậy sao cậu ấy lại giận rồi?"
Phó Húc hút một ngụm cà phê: "Cậu ấy giận lên là sẽ cắn môi, vừa rồi có cắn mà."
Chung Xương Minh: "Vậy thì chắc chắn cũng là giận anh."
Phó Húc oan chết đi được, anh vừa mới tới, lúc nãy ở phòng hóa trang bầu không khí vẫn rất hài hòa, Tạ Thời Dã thậm chí còn cố ý cảm ơn anh đã tặng thuốc xịt, sao có thể là giận anh được.
Chắc chắn là thầy lại vô tình chọc Tạ Thời Dã rồi, khiến người ta giận đến nỗi không thèm chào anh đã đi.
Tạ Thời Dã trở lại vị trí của mình, giở qua giở lại kịch bản, đọc phần trích đoạn phải diễn không dưới mười lần, nhưng một chữ cũng không vào được đầu.
Cứ như thể công sức y vất vả học thuộc đêm qua đều là vô ích, lời thoại không thể khống chế cứ biến mất khỏi đầu y.
Mười ngón tay đan vào nhau, ngón cái gắt gao ấn lên hổ khẩu*, y tự nhủ, không sao, không phải Phó Húc tặng cũng không sao.
*Phần giữa ngón tay cái và ngón trỏ
Đừng thất vọng, đừng khổ sở cũng đừng tức giận, sẽ chỉ chứng tỏ bản thân còn quá trẻ con, rất không chín chắn.
Cho nên mới phải lặp đi lặp lại khuyên nhủ bản thân, đừng có đắc ý hí hửng.
Y luôn ngu xuẩn quên đi rất nhiều chuyện, trốn tránh rất nhiều hiện thực, mới khiến cho bản thân rơi vào cảnh khốn cùng như vậy.
Trái tim nóng bỏng đêm qua như một mồi lửa đốt tới cổ họng, bỏng đến cả hốc mắt.
Y khổ sở vô cùng.
Thật ra cũng không phải chuyện gì đáng giá để khổ sở, rõ ràng nhiều năm như vậy rồi, những chuyện khiến y đau khổ hơn cũng có.
Thế nhưng trong chốc lát y vẫn không thể khống chế cảm xúc, tủi thân, tức giận, mãnh liệt nhất lại là sự chán ghét với bản thân.
Y nhìn sợi dây đỏ kia, chính vì nó mà y sinh ra rất nhiều suy nghĩ xằng bậy không thiết thực, cho nên mới uất ức đến như vậy, giống như một đứa trẻ, chỉ hận không thể òa khóc.
Đêm qua trước khi ngủ, y một lần rồi lại một lần tra tìm ý nghĩa của chỉ đỏ trên mạng, đối phương tặng bạn chỉ đỏ mang hàm nghĩa gì.
Là trưởng bối thân thiết, là bạn thân, hay là người đó thích bạn.
Thật ra trường hợp cuối cùng không thể xảy ra.
Nhưng không có khoảnh khắc nào khiến y rõ ràng hơn hiện tại, điều đó là không thể nào.