Địa điểm phỏng vấn vẫn là một phòng trong khách sạn, đơn giản sắp xếp lại một chút. Khi hai người bọn họ đến, đúng lúc Tưởng Thắng cầm điện thoại đi ra gọi điện cho Phó Húc.
Phó Húc lấy cái điện thoại đang rung từ trong túi quần âu phục ra, giơ tay vẫy Tưởng Thắng đang đứng ở cửa.
Tưởng Thắng vẫn còn áp điện thoại lên mặt, quay đầu thấy hai người bọn họ chậm rãi đi về phía mình, không kịp khép miệng, có vẻ hơi giật mình.
Không đợi Phó Húc hỏi, Tưởng Thắng đã khen ngợi: "Tiểu Phó, chú đúng là cho anh mặt mũi đấy, ăn mặc đẹp trai thế này."
Tưởng Thắng cho rằng Phó Húc rất coi trọng lần phỏng vấn này, nên mới ăn mặc trang trọng như vậy.
Hắn lại đánh giá Tạ Thời Dã một chút, gật đầu: "Tiểu Tạ cũng đẹp lắm, một đen một trắng, rất phù hợp với nhân vật trong kịch bản."
Bạch Trường An thích mặc áo trắng, Bạch Khởi Phong lại hoàn toàn ngược lại, nhà tạo mẫu thiết kế hình tượng của hắn đều là mặc trang phục tối màu, vừa hay rất phù hợp với trang phục ngày hôm nay.
Nói xong, hắn dựa lưng vào cửa, đẩy ra: "Mau vào đi, người ta đang chờ đấy."
Có Tưởng Thắng dẫn dắt nên câu hỏi phỏng vấn cũng sẽ không quá gay gắt, chủ yếu là vây quanh vài chuyện thú vị hài hước trong quá trình đóng phim, cái nhìn với nhân vật và sự tương tác giữa các nhân vật chính ở trường quay.
Tạ Thời Dã am hiểu đối phó với mấy cái này, mi-crô gần như luôn nằm trong tay y, thỉnh thoảng lại đưa cho Phó Húc nói mấy câu.
Y không chỉ giỏi nói chuyện, mà còn rất chu đáo, biết lúc nào nên chuyển đề tài cho Phó Húc, không đến mức để Phó Húc ngồi im cả buổi.
Một buổi phỏng vấn cứ tiếp tục như vậy, không khiến cho người ta cảm thấy Phó Húc kiệm lời ít nói, cũng không cảm thấy Tạ Thời Dã quá lấn áp.
Nắm chắc tiết tấu, rất thoải mái dễ chịu, cho dù là người ít nhận phỏng vấn như Phó Húc cũng cảm giác được là lần này khác với mọi khi, bởi vì Tạ Thời Dã thực sự rất săn sóc anh.
Thế là lúc nói đến vài chuyện xảy ra giữa hai người ở trường quay, Tạ Thời Dã quay sang cười với anh một cười, Phó Húc cũng cười theo, nụ cười có đến mấy phần thật lòng. Lại thấy khoảnh khắc ánh mắt Tạ Thời Dã rơi trên mặt anh, thoáng có chút ngơ ngẩn, sau đó y nhanh chóng dời mắt, quay trở lại nhìn phóng viên.
Khi phỏng vấn đến hồi cuối, phóng viên đột ngột hỏi một câu không có trên kịch bản.
Loại phỏng vấn này thường sẽ cho sẵn kịch bản câu hỏi để nghệ sĩ xem trước, bỏ bớt những câu không muốn trả lời. Dưới tình huống bình thường, nhất là khi trong số người phỏng vấn có nghệ sĩ hàng đầu, buổi phóng vấn còn do bên phía tư nhân giật dây thì sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng giờ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bởi vì phóng viên hỏi tới chuyện tình cảm của Phó Húc.
Thật ra những chuyện này cũng rất bình thường, phỏng vấn độc quyền đều muốn có chủ đề nóng, nếu như chỉ hỏi vài câu thường thường không nóng không lạnh thì sao mà thu hút người đọc được.
Phóng viên nói, có người ở nước ngoài đã nhìn thấy, trong tuần lễ thời trang, Tư Nam hàng đêm đều ra vào căn hộ của người mẫu nam Tân Duệ, Phó Húc lại về nước phát triển sự nghiệp, xin hỏi có phải tình cảm giữa hai người đã xuất hiện vấn đề không?
Mặt Phó Húc không cảm xúc, anh còn chưa mở miệng, sắc mặt Tạ Thời Dã đã thay đổi.
Trước đó Tưởng Thắng vẫn luôn ở trong phòng, hắn vừa mới ra ngoài nhận cuộc gọi, phóng viên đã không thức thời như vậy, hỏi loại vấn đề mạo phạm chỉ có loại tạp chí lá cải thấp kém mới hỏi, thật là khiến người ta bực bội.
Thật ra vấn đề này có thể đổi cách hỏi, ví dụ như hỏi hiện giờ Phó Húc trở về nước, mà Tư Nam vẫn ở nước ngoài, hai người ở bên nhau thì ít xa nhau thì nhiều, làm thế nào để duy trì tình cảm gì gì đó, vẫn tốt hơn là moi ra chuyện người mẫu nam, rồi chuyện đất khách quê người, chỉ thiếu điều sáng loáng hỏi Phó Húc có phải Tư Nam đã ngoại tình không, có phải anh đã ly hôn với cậu ấy.
Việc đầu tiên Tạ Thời Dã làm là nhìn vẻ mặt của Phó Húc, Phó Húc hơi mím môi, đây là động tác bản năng của anh mỗi khi khó xử.
Mọi người đều biết Phó Húc rất tốt tính, còn rời giới giải trí mấy năm, lần này trở về dù là dựa vào Chung Xương Minh, nhưng vẫn có không ít người đang theo dõi, nếu như Phó Húc có thể một hơi đoạt giải thưởng thì còn đỡ, nếu như anh thất bại, sẽ có rất nhiều người bỏ đá xuống giếng.
Anh đã là một nhân vật gây rất nhiều tranh cãi, thế nên tay phóng viên này mới không sợ đắc tội anh.
Phượng Hoàng rụng lông còn không bằng gà, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Phóng viên còn muốn tiếp tục hỏi, đã nghe thấy một tiếng động vang lên, Tạ Thời Dã đặt mi-crô lên bàn trà, tiếng mi-crô va vào mặt kính lạnh lẽo.
Phóng viên nhìn về phía Tạ Thời Dã, lại bị ánh mắt của đối phương đâm cho lạnh xương sống.
Tạ Thời Dã như con rồng hung ác bị người ta động vào đá quý của nó, gần như muốn nhe nanh giương cánh.
Nếu như y có đuôi thì giờ chắc chắn sẽ quấn lấy mắt cá chân Phó Húc, kéo người xuống dưới đôi cánh của mình.
Y không còn bộ dáng khéo đưa đẩy ban đầu, ngả người ra sau, hai tay khoanh trước ngực, còn nhấc chân bắt chéo, cực kỳ hung hăng nạt người: "Chẳng phải chuyện này đã thương lượng kỹ càng rồi sao, giờ tại sao anh ấy phải trả lời?"
Phóng viên có chút khó xử, không biết sao Tạ Thời Dã lại lên cơn, người ta là nhân vật chính còn chưa nói câu nào, tự dưng y lại rảnh rỗi đi quản hộ làm gì.
Nhưng gã không thể oán giận Tạ Thời Dã, ai bảo hiện giờ Tạ Thời Dã đang hot như vậy, y có bản lĩnh để ngông cuồng, trước có fan hâm mộ, sau có công ty, gã chỉ là một phóng viên nho nhỏ, sao đánh thắng được.
Phóng viên gượng cười đổi câu hỏi, vẫn nhằm vào Phó Húc như cũ, chỉ là từ ngữ khách khí hơn trước, vẫn là xoay quanh Tư Nam.
Thật ra nếu như ngay từ đầu thái độ của phóng viên tốt một chút, Tạ Thời Dã cũng vui vẻ đánh Thái Cực với gã. Nhưng nếu như phóng viên không hiểu được phải tôn trọng người khác đến như vậy, thì Tạ Thời Dã cũng không ngại cho gã biết cái gì gọi là chơi bài lớn.
Tạ Thời Dã thậm chí không thèm đợi phóng viên hỏi xong đã ngắt lời: "Dừng ở đây đi."
Phóng viên kinh ngạc, nhìn xuống đồng hồ: "Vẫn còn nửa tiếng nữa."
Tạ Thời Dã: "Tôi không muốn tiếp tục nữa."
Y nhấc chân đi ra ngoài, đúng lúc gặp Tưởng Thắng trở lại, hắn thấy bộ dáng này của y thì kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy Tiểu Tạ, nhanh như vậy đã xong rồi à?"
Phóng viên dùng sức nháy mắt với Tưởng Thắng, Tưởng Thắng lập tức cảm nhận được bầu không khí không đúng, kéo y lại: "Đừng nóng nảy, lát nữa phỏng vấn xong, anh Tưởng mời cậu uống rượu nhé?"
Tạ Thời Dã không nhúc nhích, nhưng lại thấy Phó Húc chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sô pha, anh nói với Tưởng Thắng: "Anh à, phỏng vấn kết thúc ở đây thôi, anh để Tiểu Tạ về phòng nghỉ ngơi đi."
Phó Húc cũng đã lên tiếng, Tưởng Thắng có ngốc cũng biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Trong lòng nghiến răng giận bên phía đầu tư không hiểu chuyện, tìm người nào không tìm lại tìm ra cái tên một phát đắc tội cả hai nhân vật chính.
Lần này mặc kệ phóng viên có nháy mắt thế nào, Tưởng Thắng cũng thả Tạ Thời Dã ra, còn vỗ vai y: "Được rồi, Tiểu Tạ mau về đi, nghỉ ngơi cho tốt."
Tạ Thời Dã bước qua người Tưởng Thắng, lại dừng ở cửa, quay đầu nhìn Phó Húc.
Phó Húc vốn đang chậm rãi đi tới, thấy thế thì bước nhanh hơn, đi theo Tạ Thời Dã.
Hai người cùng nhau rời đi.
Tưởng Thắng đóng cửa lại, lúc này mới quay sang ép hỏi phóng viên, cái thằng trẻ ranh này rốt cuộc đã hỏi cái quỷ gì mà khiến cả hai nhân vật chính của bọn họ tức giận bỏ đi rồi!
Ngoài cửa, Phó Húc và Tạ Thời Dã im lặng bước đi, Tạ Thời Dã bỗng nói: "Tôi đói rồi, muốn ăn đồ nướng."
Phó Húc nói được.
Tạ Thời Dã nói: "Vậy chúng ta về phòng thay quần áo nhé?"
Phó Húc gật đầu, từ nãy anh đã không nói mấy, Tạ Thời Dã thấy thế, trong lòng càng bực cái tên phóng viên kia.
Tạ Thời Dã: "Không cần đâu, anh thay đồ ở phòng tôi mà, cứ mặc lại quần áo ban đầu đi, âu phục xử lý cũng phiền phức, anh cứ cởi ra treo lên là được, để tôi bảo Dương Dương xử lý."
Phó Húc cũng không phản đối, vốn dĩ loại trang phục cao cấp này cũng không dễ giặt, chi bằng cứ để trợ lý của Tạ Thời Dã làm.
Tạ Thời Dã còn lâu mới muốn giặt nó, bộ âu phục này được mặc trên người Phó Húc đó, y mang đi thờ còn không kịp, sao có thể tẩy.
Tác giả có lời muốn nói:
Cua Cua*: Dám đụng đến người đàn ông của tôi, trong vòng ba ngày cắn chết cậu
*Con cua 蟹 đọc là [xiè], đồng âm với chữ Tạ 谢[xiè] trong Tạ Thời Dã.