Trộm Nhìn Ánh Sáng

Chương 33



Bạch Trường An và Kim Lan càng ngày càng thân thiết hơn, cùng trong quãng thời gian đó, Bạch Khởi Phong cũng càng ngày càng ít trở về đạo quán.

Bạch Trường An rất lo lắng, nhưng y không có cách nào để giữ lại người sư đệ này.

Ngày ấy rốt cuộc cũng đến, sư phụ bị bệnh nằm trên giường đã lâu, cũng không biết Bạch Khởi Phong đã nói gì với sư phụ mà khiến ông giận tím mặt, ngay cả chén thuốc cũng rơi xuống vỡ tan tành.

Bạch Trường An ở ngoài cửa không nhịn được, cuối cùng vẫn xông vào.

Bầu trời trở nên âm u, mây mưa sấm chớp như ẩn như hiện, cuồng phong cuốn đống lá rụng lại, trong phòng chập chờn ánh nến mờ tối, đập vào ánh mắt y là cảnh Bạch Khởi Phong quỳ thẳng người và đống mảnh vỡ bên chân hắn.

Trái tim Bạch Trường An treo lên, y đi đến bên người Bạch Khởi Phong quỳ xuống, đập đầu: "Sư phụ đừng nóng giận, Khởi Phong không cố ý, tất cả đều là lỗi của người làm sư huynh là con."

Sư phụ tựa ở đầu giường, khàn giọng nói: "Con có biết hắn nói gì không mà đã muốn ôm lên người mình."

Bạch Trường An ngẩng lên, quay sang nhìn sư đệ một chút. Trên đầu sư đệ chảy xuống một dòng máu, khuôn mặt quật cường, khi thấy y nhìn hắn, ánh mắt hắn lại lảng tránh.

Hai tay Bạch Trường An siết chặt, túm lấy quần áo, y nói: "Không cần biết đệ đã nói gì, mau nhận lỗi với sư phụ đi, đời này không được nhắc lại chuyện ngày hôm nay với sư phụ nữa."

Bạch Khởi Phong nhìn y, nhìn bờ môi run rẩy của y, nhìn ánh mắt van xin của y, trên mặt mơ hồ có vẻ dao động, nhưng chỉ trong chớp mắt, chút dao động ấy đã bị dã tâm lớn lao đè xuống.

Bạch Khởi Phong nặng nề dập đầu ba cái: "Xin sư phụ hãy thành toàn, đệ tử muốn rời núi."

Sư phụ bỗng ho khan, Bạch Trường An mờ mịt nhìn Bạch Khởi Phong, lại không thể đổi lấy một ánh mắt của đối phương.

Người sư đệ vẫn luôn ngoan ngoãn trước mặt y, vào thời khắc này, lại không nhìn y lấy một cái.

Sư phụ che ngực, nói với thanh âm đục ngầu: "Người trong phái ta, chưa từng tham dự chính sự, huống hồ kẻ ngươi muốn đến cậy nhờ chính là những tên quân phiệt giết người không chớp mắt. Ta dạy võ công cho ngươi, không phải là để ngươi mang đi giết người!"

Nói xong sư phụ lại ho đến rũ rượu, một tiếng sấm đùng đùng vang lên, giữa đất trời lóe lên ánh sáng trắng. Cảnh vật trong mắt đi từ sáng choang đến tối om, Bạch Trường An nghe thấy sư phụ nói: "Trường An, thu hồi võ công của hắn."

Trong những tiếng sấm đì đùng không ngớt, Bạch Khởi Phong chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài. Hắn không quay đầu lại, đưa lưng về phía Bạch Trường An mà nói: "Làm đi."

Bạch Trường An đi theo hắn ra ngoài, đóng cửa lại. Bạch Khởi Phong đứng trong sân nhỏ, lá rụng xào xạc bên chân hắn, trời đã hoàn toàn sập xuống, trên mặt đất chỉ còn một mảng lờ mờ.

Bạch Khởi Phong nói: "Sư huynh, xin lỗi."

Hai tay hắn đặt ra sau lưng, để lộ phần lưng trắng yếu ớt trước mặt Bạch Trường An. Hắn để Bạch Trường An phế đi võ công của mình, dùng dáng vẻ dịu ngoan ấy biểu thị rằng hắn sẽ không phản kháng.

Vào thời khắc đó, Bạch Trường An rơi lệ, y vươn tay, làm động tác mở đầu của Bát Quái Chưởng, nhưng lại chậm chạp không đánh ra.

Y hỏi: "Không có võ công, đệ vẫn còn muốn rời núi?"

Bạch Khởi Phong không quay đầu: "Muốn."

Bạch Trường An: "Tại sao?"

Bạch Khởi Phong: "Thiên hạ này sớm muộn cũng sẽ loạn, thay vì để mặc cho người chém giết, chi bằng trở nên lớn mạnh."

"Sư huynh, huynh cũng đừng ngây thơ như vậy nữa, trốn mãi ở đây thì làm được gì, không đến mười năm nữa, khắp thế gian này sẽ chẳng còn nơi nào là yên bình."

Một giây sau, lưng hắn đã bị Bạch Trường An nặng nề vỗ một chưởng, cả người bay ra ngoài, hắn nặng nề đập vào tường rồi ngã xuống, phun ra một ngụm máu tươi.

Bạch Trường An theo sát mà lên, muốn đánh thêm một chưởng, lúc này bản năng lại chiếm thượng phong, Bạch Khởi Phong xoay tay lại.

Hai con người thân thiết từ tấm bé, tuy không phải là huynh đệ, nhưng tình nghĩa còn sâu hơn cả huynh đệ, cuối cùng vẫn lao vào đánh nhau.

Thật ra Bạch Khởi Phong có thiên phú hơn Bạch Trường An nhiều, cho dù Bạch Trường An mới là sư huynh.

Tiếc là Bạch Khởi Phong vĩnh viễn không muốn ra tay với sư huynh của hắn, đến cuối rốt cuộc cũng chỉ có thể ép người vào trong góc: "Sư huynh, chúng ta cùng nhau lớn lên, hôm nay huynh thật sự muốn nhẫn tâm như vậy?"

Nước mắt Bạch Trường An vẫn còn đó: "Chỉ cần ngươi thu hồi những suy nghĩ đó, ở lại..." Y hít một hơi, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Được không?"

Con ngươi Bạch Khởi Phong sẫm lại, hai tay hắn đặt bên gò má Bạch Trường An, ngón cái lau đi nước mắt trên mặt y.

Hắn chậm rãi tới gần, chống trán mình lên trán sư huynh, giống như những ngày thơ bé: "Đừng khóc."

"Xin lỗi."

Mưa rơi xuống, Bạch Khởi Phong từng bước rời khỏi sân nhỏ, rời khỏi đạo quán. Trong lúc đó Bạch Trường An có vô số cơ hội để ra tay, phế đi võ công của Bạch Khởi Phong.

Đến cuối y vẫn không làm vậy.

Sau khi Bạch Khởi Phong rời đi, Bạch Trường An đứng dưới mưa cả đêm, bị bệnh nặng một hồi. Trong lúc sốt cao vẫn ráng chống đỡ cơ thể, đi tới nhận lỗi với sư phụ.

Y nghiêm khuôn mặt tái nhợt, đặt trán trên mu bàn tay, cúi xuống thật sâu, quỳ rạp trên mặt đất, không nhúc nhích.

Sư phụ thở ra một tiếng thật dài, nhưng không phạt y, là vì đã hoàn toàn thất vọng với y.

Năm thứ hai sau khi Bạch Khởi Phong rời đi, sư phụ qua đời, năm thứ năm, chiến tranh dấy lên, đạo quán Thanh Phong cũng bị bắn phá đến vỡ nát.

Từ đó, trên đời này không còn đạo quán Thanh Phong.

Chung Xương Minh nhìn hai người trán kề trán trong màn hình, động tác này không có trong kịch bản.

Nhưng khi quay phim ông lại rất thích như vậy, diễn viên có thể tự mình nhập vào nhân vật, dùng sự thấu hiểu của mình với vai diễn mà làm ra những động tác mà bản thân cho rằng hợp lý, thậm chí cho thêm lời thoại cũng được.

Ông nhìn nước mắt không ngừng trượt trên mặt Tạ Thời Dã, giơ tay ra hiệu chuẩn bị xả nước, muốn quay luôn cảnh mưa rơi.

Trận mưa to nhanh chóng trút xuống, tưới cho hai diễn viên ướt đẫm.

Cảnh sư đệ rời đi sẽ phải quay riêng, thế là Chung Xương Minh hô cắt, nước mưa ngừng lại, các nhân viên nhanh chóng cầm khăn lông chạy tới vây quanh hai diễn viên ướt dầm dề.

Tạ Thời Dã vẫn chưa thoát khỏi vai diễn, nội tâm y tràn ngập cảm giác bị phản bội, khổ sở, đau đớn tột cùng, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

Thợ trang điểm cũng không dám trang điểm lại cho y, Chung Xương Minh săn sóc bảo mọi người tản đi, để lại chút không gian cho diễn viên. Lại nói rằng Tạ Thời Dã có thể về trước, cảnh quay hôm nay của y chỉ tới đây thôi.

Tạ Thời Dã nghe vậy, đột ngột ngẩng đầu nhìn Phó Húc một chút.

Phó Húc đang dùng khăn mặt lau nước nhỏ xuống cằm, đối mặt với ánh mắt Tạ Thời Dã.

Tạ Thời Dã nhìn Phó Húc, trong lòng càng thêm khó chịu, cảm xúc vừa rồi vẫn chưa tan, lại không nỡ dời ánh mắt, y cứ yên lặng đứng đó nhìn Phó Húc, nước mắt không thể khống chế lại dâng lên.

Dương Dương nắm khăn, có lòng muốn đưa tới cho y, nhưng chưa kịp đưa đã thấy Phó Húc di chuyển. Anh đi về phía này, vươn tay, giống như động tác ban nãy của Bạch Khởi Phong, hai tay ôm lấy mặt Tạ Thời Dã, lau đi nước mắt của y.

Người chung quanh đã tản ra, Dương Dương cũng đứng cách đó một đoạn. Cậu có thấy Phó Húc hơi khom người, nhỏ giọng thầm thì gì đó với Tạ Thời Dã, mắt Tạ Thời Dã hơi mở lớn, mặc dù trong mắt vẫn còn đọng nước, nhưng rõ ràng đã không còn chảy nữa.

Phó Húc cười, lại nói gì đó, sau đó chợt quay đầu lại, vươn tay với Dương Dương, Dương Dương lập tức hiểu được, đưa cái khăn trong tay tới.

Phó Húc nhận lấy, ấn lên mặt Tạ Thời Dã. Dương Dương trông thấy cái tay xuôi ở bên người Tạ Thời Dã nâng lên, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo Phó Húc.

Dương Dương cảm thấy có chút là lạ, bầu không khí giữa hai người này... Hình như hơi quá thân mật.

Nhưng cũng là chuyện thường thôi, dù sao thì họ vừa diễn cảnh cảm xúc kịch liệt như vậy, lại còn là vai diễn sư huynh sư đệ thân thiết.

Huống hồ ở trong đoàn làm phim này, Tạ Thời Dã rõ ràng nhập vai hơn những lần trước nhiều, kỹ thuật diễn cũng tốt hơn nhiều.

Cũng không biết có phải là vì ảnh đế Phó có khả năng dẫn dắt người ta nhập vai cực mạnh, hay là do đạo diễn Chung biết dạy dỗ diễn viên nữa.

Dương Dương đã đi theo Tạ Thời Dã rất lâu, là người có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của Tạ Thời Dã.

Tạ Thời Dã nhắm mắt lại, để Phó Húc lau nước mắt cho y. Thật ra vừa rồi Phó Húc nói với y một câu, cũng chẳng có gì đặc biệt hết, anh chỉ nói là: "Kính sát tròng lại trôi vào trong mắt rồi à, khóc ghê thế."

Phó Húc chỉ dùng một câu đã có thể kéo Tạ Thời Dã còn đang chìm trong vai diễn về lại thực tại, tỉnh táo hơn một chút. Đến lúc y nhận ra, thì mới cảm thấy biểu hiện vừa rồi của mình hơi mất mặt.

Phó Húc đã nhìn ra, chỉ vỗ vai Tạ Thời Dã: "Không sao, cậu diễn tốt lắm."

Dương Dương mang kính và nước tới cho Tạ Thời Dã, đứng ngăn giữa hai người, tách bọn họ ra một chút.

Phó Húc lùi lại mấy bước, trở lại khoảng cách an toàn, không biết là vô tình hay cố ý mà anh thoáng liếc Dương Dương một cái.

Dương Dương chỉ cảm thấy ánh mắt Phó Húc có gì đó kỳ kỳ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Tạ Thời Dã vừa nói lời thoại vừa khóc khiến cổ họng khô khốc, Dương Dương mang nước cho y là vừa đẹp. Y vặn nắp uống mấy ngụm, lúc này mới thở ra một hơi, cảm giác mình sống lại.

Xúc cảm vừa trở lại, y lập tức cảm nhận được cả người mình ướt nhẹp lạnh lẽo vô cùng, không khỏi rùng mình.

Trần Phong lại mang khăn tắm lớn tới, đưa cho Phó Húc. Phó Húc lại không dùng mà đưa cho Tạ Thời Dã: "Cậu về trước đi."

Lát nữa Phó Húc còn phải quay tiếp mấy cảnh Bạch Khởi Phong rời khỏi đạo quán Thanh Phong trong mưa.

Tạ Thời Dã nhận khăn, ấn lên gò mà, nhẹ giọng nói cảm ơn.

Mặc dù Chung Xương Minh đã nói Tạ Thời Dã có thể về, Dương Dương cũng nói y nên về. Y vừa mắc mưa xong, Dương Dương bèn làm một ít trà gừng cho y, bỏ trong bình giữ nhiệt. Tạ Thời Dã cầm ở trong tay, nhưng lại không uống.

Y thay quần áo, sấy khô tóc, tẩy trang xong lại trở lại trường quay.

Chung Xương Minh đang nhìn màn hình giám thị, lại thấy Tạ Thời Dã mặc áo hoodie mềm mại và quần jean trở về, trong tay còn cầm một cái bình giữ nhiệt màu bạc.

Trợ lý của Chung Xương Minh rất thức thời, kéo một chiếc ghế tới cho Tạ Thời Dã ngồi.

Chung Xương Minh nói: "Ổn không, sao cậu không về nghỉ ngơi đi?"

Tạ Thời Dã nói: "Không sao, tôi tới xem một chút."

Chung Xương Minh nhìn y thật sâu, sau đó quay trở lại nhìn màn hình: "Cũng được, xem Phó Húc diễn nhiều cũng có lợi cho cậu."

Tạ Thời Dã gật đầu tán đồng, cùng Chung Xương Minh nhìn màn hình giám thị.

Phó Húc quay xong, vác cả người ướt sũng đi sang đây xem lại cảnh quay, lại thấy Tạ Thời Dã ngồi sau máy giám thị, hơi sửng sốt một chút: "Sao cậu lại ở đây?"

Tạ Thời Dã đứng dậy: "Quay lại học tập tiền bối."

Phó Húc cười: "Làm gì có chuyện đó, cậu cũng rất giỏi."

Lúc này Tạ Thời Dã đưa cái bình giữ nhiệt trong tay cho anh.

Phó Húc nhận lấy, vặn ra thì mùi gừng đậm đặc bay lên, Phó Húc nhìn trà gừng, không nói gì.

Tạ Thời Dã vội nói: "Cái này uống vào để xua lạnh, chẳng phải vừa rồi anh tắm mưa à." Nói xong y hơi dừng lại, bổ sung: "Tôi chưa đụng vào cái bình này đâu, anh cứ yên tâm mà uống."

Phó Húc cầm cái bình, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn hơi mỉm cười nói cảm ơn, uống hơn nửa bình.

Lúc này Trần Phong bưng trà nóng tới, ngửi thấy mùi gừng thì kinh ngạc nhìn cái bình trong tay Phó Húc: "Anh Phó, anh uống gì vậy?"

Phó Húc còn chưa kịp trả lời Tạ Thời Dã đã nói: "Trà gừng, dùng để xua lạnh."

Phó Húc nhíu mày, vừa định giơ tay ra hiệu cho Trần Phong, Trần Phong đã nói: "Anh Phó, chẳng phải anh ghét nhất là gừng à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.