Trộm Nhìn Ánh Sáng

Chương 37



Edit: Ry

Trần Phong sạc pin cho điện thoại rồi đi tắm. Khi cơ thể được nước nóng cọ rửa, hắn suy nghĩ, càng nghĩ lại càng cảm thấy chị Mỹ Thịnh lo thái quá rồi.

Đây có lẽ là cái người ta gọi một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Dù chỉ là chút xíu bất thường thôi, Lục Mỹ Thịnh cũng sẽ kéo còi báo động, phóng đại mọi chuyện lên gấp nhiều lần.

Năm đó đúng là hành động của Phó Húc quá nông nổi, nói đi là đi không để ý đến hậu quả, để rồi kết thúc trong bi kịch là ly hôn.

Mà bên Lục Mỹ Thịnh, sau khi cúp điện thoại của Trần Phong xong, chị lập tức tìm số điện thoại của người quen cũ, Chung Xương Minh.

Với sự hiểu biết của chị về Chung Xương Minh, lúc này chắc chắn ông còn đang bận việc quay phim, chưa ngủ được, bởi vậy chị không hề ngần ngại bấm gọi.

Lục Mỹ Thịnh là người kỹ tính, năm đó chị cũng là người đầu tiên nhìn ra Phó Húc và Tư Nam có điều bất thường. Đương nhiên là chỉ với vài ba câu của Trần Phong, chị cũng không thể xác định được, cũng không ngốc đến mức gọi cho Phó Húc đối chất.

Dù chị lo rằng Phó Húc lại gây chuyện, nhưng nếu Phó Húc thật sự muốn yêu đương, chị có muốn ngăn cũng không được, chỉ có thể cố gắng giấu diếm, giấu diếm cho tới khi Phó Húc và đối tượng yêu đương của anh chia tay thì thôi.

Lại nói, trong khoảng thời gian tới, chắc chắn Phó Húc sẽ không lại phát rồ làm trò kết hôn giải nghệ lần nữa.

Vấn đề là bên phía Tạ Thời Dã không dễ giải quyết chút nào, tìm diễn viên nhỏ cũng được, đây lại là idol đang hot, xung quanh là cả trăm ngàn con mắt nhìn chằm chằm từng giây, lỡ có gì thật, có dùng bao nhiêu tiền cũng không mua hết được tin từ chó săn.

Nghĩ đã thấy nhức đầu, Lục Mỹ Thịnh phiền muộn đến mức lấy thuốc lá ra ngậm lên miệng. Người mẫu nam nằm trên giường sau lưng chị vươn tay, giúp chị châm thuốc.

Nhả ra ngụm khói đầu tiên, cuộc gọi cũng được thông, Lục Mỹ Thịnh luôn đánh Thái Cực với Chung Xương Minh, cho đến khi nào ông mất kiên nhẫn thì chị ta mới đi vào vấn đề chính: "Phó Húc nhà em không gây phiền phức cho anh chứ."

Chung Xương Minh ở đầu kia mở lon bia, uống một hớp: "Vấn đề gì?"

Lục Mỹ Thịnh: "Chuyện tình cảm ấy."

Chung Xương Minh: "Nam hay nữ?"

Lục Mỹ Thịnh suýt chút nữa không thở nổi, thì ra không chỉ có nam mà còn có nữ?

Đúng là trước kia Phó Húc cũng từng hẹn hò với phụ nữ.

Ngành giải trí mà, trừ khi là có bạn gái từ trước lúc debut, còn đâu thì hầu như đều là tìm người trong giới mà hẹn hò. Chẳng ai quan tâm chân tình hay giả ý, tất cả mọi người đều phải sinh tồn trong cái giới này, những người ngoài giới mà họ có thể tiếp xúc cũng không nhiều.

Huống hồ minh tinh đã thấy biết bao kiểu người nên vô cùng kén chọn, trừ khi chỉ là bạn giường đơn thuần, không nói chuyện yêu đương.

Phó Húc vẫn luôn khiến chị rất yên tâm, nào ngờ người gây chuyện lớn nhất cũng là Phó Húc.

Chung Xương Minh nói: "Nam là Tạ Thời Dã, cô yên tâm đi, không có chuyện gì hết."

"Nữ ấy à, là Văn Dao, một cô nhỏ rất xinh đẹp, nhưng tôi thấy Phó Húc cũng chỉ coi con bé là em gái thôi."

Chung Xương Minh hỏi chị: "Sao, có ai bép xép gì với cô à?"

Lục Mỹ Thịnh nhẹ nhàng thở ra một hơi dài: "Không có gì, em chỉ hỏi một chút vậy thôi. Chẳng phải là lâu lắm rồi em không liên lạc với anh sao, nên hôm nay gọi điện hỏi thăm một chút."

Chung Xương Minh: "Thôi đi cô, cả tỉ năm chẳng thèm gọi lão già này lấy một cú, không có chuyện không lên điện tam bảo, có rảnh thì tới thăm chị gái cô đi."

Vợ Chung Xương Minh là chị kết nghĩa mà Lục Mỹ Thịnh nhận khi mới vào giới, quan hệ thầy trò của Phó Húc với Chung Xương Minh, ngoài thiên phú của chính Phó Húc khiến Chung Xương Minh thưởng thức ra thì Lục Mỹ Thịnh cũng đã mất khá nhiều công sức, nên không thể bỏ qua công lao của chị.

Lục Mỹ Thịnh kết thúc cuộc gọi với Chung Xương Minh, lại bấm gọi cho Trần Phong.

Trần Phong đang tắm, nhưng cũng không quên cầm theo di động, hắn sợ bỏ lỡ điện thoại công việc. Nghe thấy tiếng chuông vang lên, hắn lập tức tắt nước, tay còn ướt đã cầm điện thoại, suýt chút nữa làm rơi xuống.

Lục Mỹ Thịnh nói với hắn: "Chuyện ngày hôm nay không được nói cho Phó Húc."

Trần Phong nói vâng.

Lục Mỹ Thịnh: "Chắc là tôi nghĩ quá nhiều rồi, tôi vừa xác nhận, không sao hêt."

Trần Phong nghĩ thầm, vốn đúng là chị suy nghĩ nhiều quá mà, chẳng phải chỉ là giúp lấy thuốc từ trong hộp ra thôi sao, chút chuyện bé xíu như vậy, sao lại thành vấn đề được.

Mặc dù trước giờ hắn cũng chỉ chia sẵn thuốc cho em gái mình hay người yêu.

Đại khái là Lục Mỹ Thịnh cảm thấy hành động này dù đơn giản, lại để lộ ra một sự thân thiết lặng thầm, có kiểu cảm giác kì vọng là thấy người ấy uống thuốc thì bệnh tình sẽ sớm khá hơn.

Trần Phong cũng coi như là người tương đối tinh tế, có thể get được chút đặc biệt trong đó, nhưng hắn vẫn cảm thấy Lục Mỹ Thịnh lo lắng thái quá rồi, tự tìm phiền não cho mình.

Phó Húc không hề biết trợ lý và người đại diện của mình vừa trải qua một hồi bận bịu, lúc này đang ngủ ngon lành.

Mà Tạ Thời Dã bị Dương Dương càm ràm đến nửa đêm, khó khăn lắm mới dỗ được người về, cũng mệt mỏi ngã ra giường.

Cả hai không hẹn mà cùng có một đêm ngon giấc, khi tỉnh lại, nắng ngoài cửa sổ đã rạng ngời.

Quan hệ của hai diễn viên chính ngày càng thân thiết, việc hợp tác đương nhiên cũng thuận lợi vui vẻ.

Sự biến chuyển này người làm nữ chính là Văn Dao có thể cảm nhận được rõ ràng nhất, lúc ba người bọn họ cùng quay phim, cảm giác và bầu không khí khớp hơn trước kia nhiều, tự nhiên mà hoàn mỹ.

Trước mắt chủ yếu là cảnh của cô với Tạ Thời Dã, nên thời gian hai người làm việc cùng nhau tương đối nhiều.

Thế là lúc nghỉ ngơi, Văn Dao thường sẽ cầm cái quạt điện nhỏ ngồi cạnh Tạ Thời Dã uống nước trái cây, ngó sang nhìn kịch bản trong tay Tạ Thời Dã.

Mặc dù mọi người trong đoàn làm phim đều cảm thấy Phó Húc tốt tính hơn, Tạ Thời Dã trông có vẻ thân thiện, thực tế lại khá xa cách. Nhưng Văn Dao là người gần gũi với hai nam diễn viên nhất, cô lại cảm thấy hoàn toàn ngược lại.

Cũng không phải là chê Phó Húc không tốt, nhưng người như Phó Húc, tốt thì tốt đấy, anh lại cho cô cảm giác như một mặt trăng vậy, mặc dù sáng ngời, nhưng ánh sáng phủ xuống người không hề có nhiệt độ.

Còn Tạ Thời Dã thì khi vừa mới tiếp xúc, sẽ cảm giác y khá lạnh nhạt, nhưng quen lâu, y chính là kẹo nhân rượu, có thể chảy xuống giọt rượu vừa thuần chất vừa ngát hương, hòa với vị kẹo đến là ngọt ngào.

Hôm nay Phó Húc quay ở tổ B, nên tổ A chỉ có hai người là cô và Tạ Thời Dã. Văn Dao với Tạ Thời Dã luyện đối đáp vài câu thoại, không hiểu sao lại kéo sang chuyện khác, lát sau thành đùa giỡn.

Cười đùa một hồi, Văn Dao bỗng hỏi: "Anh Dã, anh với thầy Phó hay đi ăn khuya à?"

Tạ Thời Dã nghe vậy, có chút ngượng ngùng nói: "Cũng không thường xuyên lắm."

Văn Dao: "Thích thật đấy, em hâm mộ ghê."

Tạ Thời Dã nhìn cô: "Hâm mộ cái gì, về sau em còn quay chung với anh ấy nhiều hơn anh."

Hai tay Văn Dao chống cằm: "Anh không cảm thấy là thầy Phó không thích em à?"

Tạ Thời Dã đúng là không cảm thấy, hình như Phó Húc không có đặc biệt ghét ai bao giờ, nhưng cũng không đặc biệt yêu mến một ai.

Tạ Thời Dã: "Em nghĩ nhiều quá đó, anh ấy là người rất dịu dàng, cũng rất biết chăm sóc người khác."

Y không bị cảm nặng hơn chính là nhờ Phó Húc chăm sóc đúng lúc.

Có đôi khi Tạ Thời Dã cũng sẽ nghĩ, nếu như y không thích Phó Húc đến thế, có thể làm một người bạn bình thường với anh, vậy cũng rất tốt.

Văn Dao: "Anh cũng gọi anh ấy là anh à, dạo gần đây quan hệ phát triển không tệ nha."

Biết rất rõ quan hệ mà Văn Dao nói chỉ là tình bạn, nhưng trái tim Tạ Thời Dã vẫn vô thức rộn ràng: "Đâu có, anh với anh ấy là bạn học hồi đại học, quen biết nhau từ hồi đó rồi."

Văn Dao lập tức tò mò, thúc giục Tạ Thời Dã kể lại.

Thật ra Văn Dao vẫn còn rất trẻ, chỉ là cô debut sớm, từ năm mười bốn mười lăm đã bắt đầu đóng phim.

Giờ cô còn chưa tròn hai mươi ba, ở chung lâu, Tạ Thời Dã cũng coi cô như một đứa em gái.

Huống hồ y cũng không thích nữ, nên càng không có cách nào. truyện tiên hiệp hay

Cũng không biết có phải vì y không có suy nghĩ gì với Văn Dao không mà thậm chí có đôi khi y sẽ cảm thấy, Văn Dao cũng chẳng coi y là đàn ông, khiến Tạ Thời Dã thỉnh thoảng cũng chột dạ, nghĩ thầm có phải mình cong quá lộ liễu rồi không.

Văn Dao rất thích làm nũng với y, lúc này cũng dùng vai huých y mấy cái: "Kể đi kể đi mà, em muốn nghe một chút."

Tạ Thời Dã có chút đau đầu, chặn lại hành động của cô: "Nghe cái gì mà nghe, thuộc lời thoại chưa, đừng có để lát nữa làm đạo diễn Chung nổi khùng, em lại trốn đi khóc nhè."

Văn Dao bị y nói cho đỏ bừng mặt. Quan hệ của y với Văn Dao trở nên thân thiết như vậy cũng là vì có một lần Văn Dao quay phim bị áp lực, bị mắng nên lén lút trốn vào góc khóc, bị y phát hiện.

Y thấy cô nhỏ đáng thương quá, bèn an ủi vài câu, từ đó về sau, Văn Dao trở nên khá là thân thiết với y.

Quay xong một cảnh, tổ tạo hình lại bắt đầu bố trí cảnh quay tiếp theo.

Văn Dao quay xong không có việc gì, bèn lấy ra một bình sơn móng tay trong suốt, tự đánh cho mình. Tạ Thời Dã ngồi ở cái ghế bên cạnh dùng tài khoản phụ lướt Weibo, trong trường quay người đi tới đi lui, rất tấp nập.

Ngay cả như vậy, tiếng Chung Xương Minh gọi Tiểu Phó, vẫn truyền vào trong tai y rõ rệt.

Tạ Thời Dã cầm điện thoại quay đầu lại, đã thấy Phó Húc mặc bộ quân trang, tay cầm mũ. Eo bị thắt lưng tạo ra một đường cong đầy sức mạnh, tóc được vuốt ngược ra sau, áo quân trang màu xanh sẫm cổ đứng được tháo mấy cái cúc trên cùng, thấp thoáng lộ ra lớp áo may ô màu trắng bên trong, chân đi một đôi ủng quân đội ống cao.

Anh đứng bên cạnh Chung Xương Minh, hơi khom lưng, nghiêng người nghe ông nói.

Có lẽ là vì vừa quay xong, trên mặt anh vẫn còn sót lại chút vẻ lạnh lùng, gợi cảm đến mức khiến người ta nhũn chân.

Dù Tạ Thời Dã đã mở cuốn kịch bản ra, đặt lên trên đùi, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, y lấy thêm cái áo khoác bên cạnh, đắp lên chân.

Văn Dao đang cầm lọ sơn móng tay quay đầu nhìn Phó Húc mà ngẩn người, hơn nửa ngày mới hít hà vỗ miệng, quay sang nói: "Anh Tạ, Phó Húc đẹp trai quá đi mất, trời ơi, đàn ông mặc quân trang sẽ cấm dục như vậy sao, em muốn bị anh ấy trói lại quá đi mất."

Tạ Thời Dã nghe mà đỏ cả lỗ tai, tức giận nói: "Em con gái con đứa, suốt ngày trong đầu cứ nghĩ mấy thứ linh tinh bậy bạ gì vậy hả?"

Văn Dao chép miệng, hứ một tiếng, giơ ngón tay đã được sơn bóng loáng, chỉ một vòng quanh phim trường: "Đâu phải chỉ có mình em nghĩ vậy, anh nhìn xung quanh đi."

Tạ Thời Dã thuận theo ngón tay cô nhìn một vòng, cũng đúng như Văn Dao nói, dù là nam hay nữ thẳng hay gay, đều đang trộm nhìn Phó Húc.

Nữ thì ý xuân dập dờn, nam thì ghen ghét nhưng vẫn không nhịn được nhìn theo, gay thì thôi đừng nói nữa, ánh mắt trần trụi gần như muốn nuốt chửng Phó Húc.

Trong lòng Tạ Thời Dã có chút mất hứng, lúc này Văn Dao lại vươn tay với y: "Đưa tay cho em."

Tạ Thời Dã hỏi: "Để làm gì?"

Văn Dao: "Em đánh móng tay cho anh."

Tạ Thời Dã: "Anh là đàn ông đánh móng làm gì."

Văn Dao: "Cái này là để dưỡng móng biết không, em thấy móng tay anh nứt hết cả ra rồi kia kìa, rõ ràng chưa sơn móng tay bao giờ mà móng đã yếu như vậy rồi."

Nói xong Văn Dao bèn chộp lấy tay Tạ Thời Dã, cương quyết đánh một lớp sơn trong suốt lên ngón trỏ của y.

Lúc này một cái bóng phủ lên người bọn họ, giọng điệu rất nhẹ nhàng, anh hỏi: "Hai người đang làm gì vậy?"

Văn Dao ngẩng đầu, thấy khuôn mặt tươi cười của Phó Húc, lại không thể cảm nhận được chút ý cười nào trong mắt anh.

Mà Tạ Thời Dã vốn đã sắp bị Phó Húc mặc quân trang mê cho quên cả hít thở rồi, giờ phút này càng không dám nhìn anh, sợ làm trò cười cho thiên hạ.

Hai người một nam một nữ, không một ai trả lời anh, Phó Húc cũng rất bình tĩnh, không xấu hổ cũng không tức giận: "Tốt nhất Tiểu Dã vẫn không nên sơn móng tay, sẽ có khả năng lọt vào ống kính."

Tạ Thời Dã rụt cái tay trong tay Văn Dao lại: "Đã bảo em đừng có nghịch rồi."

Văn Dao thè lưỡi, đưa cho y tờ khăn ướt dùng để tẩy sơn móng tay.

Tạ Thời Dã dùng khăn ướt bọc lại đầu ngón tay xoa xoa, quay đầu nhìn, Phó Húc đã đi xa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.