Văn Dao đã ngồi xổm bên ngoài phòng đến tê cả chân, trông nhấp nhổm như thể đánh được 300 hiệp rồi, cô nàng đập đập bắp chân, đứng dậy thò đầu nhìn vào trong qua ô kính trên cửa.
Cô nhìn thấy Tạ Thời Dã đưa lưng về phía cửa, nhổm tới sát gần Phó Húc, từ góc độ của cô nàng thì hình như hai người đó đang hôn nhau. Văn Dao vô thức dùng tay che miệng lại, đôi mắt trợn tròn.
Lúc này sau lưng bỗng truyền đến tiếng bước chân, Văn Dao nghĩ mình đúng là thần hồn nát thần tính, ở trong KTV ầm ĩ như vậy mà lại nghe được tiếng bước chân.
Cô lập tức quay người, muốn dùng cơ thể mình chặn cửa. Dương Dương và Lưu Nghệ Niên cầm hộp thuốc giải rượu trở về, Dương Dương bị Lưu Nghệ Niên lừa đi cùng, đàn ông mà rủ nhau đi vệ sinh chung thì chỉ có hút thuốc, hút thuốc xong Lưu Nghệ Niên lại lôi cậu đi mua thuốc, nói là Tạ Thời Dã và Phó Húc uống nhiều rồi, lo trước khỏi hoạ.
Dương Dương cảm thấy rất có lí, bèn đi theo, một lượt như vậy lăn lộn gần nửa tiếng, về đến nơi lại thấy Văn Dao đang đứng chặn ở cửa, Dương Dương nói: "Sao cô không vào?"
Văn Dao giang hai tay che cho cánh cửa: "Giờ đừng đi vào."
Dương Dương: "Hả?"
Con ngươi đảo một vòng, Văn Dao đột nhiên ôm bụng dưới kêu lên đầy đau đớn: "Hình như tôi đến kì rồi... Thôi xong, tôi không nhúc nhích được nữa, hai người đi mua một bịch băng vệ sinh giúp tôi được không?"
Dương Dương: "..."
Lưu Nghệ Niên nhìn tư thế của cô: "Là do vừa rồi uống nhiều bia lạnh quá à?"
Văn Dao mãnh liệt gật đầu, không đợi cô nàng đẩy cả hai người đi, cánh cửa sau lưng đã bị mở ra, Văn Dao suýt chút nữa ngã ngửa ra sau.
Cô va vào lồng ngực Tạ Thời Dã, khi sắp ngã xuống thì một tay Tạ Thời Dã đặt sau lưng cô, rất ga lăng đỡ lấy Văn Dao: "Sao đứng hết ở cửa làm gì vậy?"
Văn Dao mượn lực đứng vững, đi mấy bước rồi quay đầu nhìn Tạ Thời Dã, thấy trên mặt y chỉ thoáng ửng đỏ vì hơi men, nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo, cô nói: "Không có gì đâu, bọn em đang chuẩn bị vào này."
Dương Dương lấy thuốc giải rượu ra: "Anh Tạ, thấy sao rồi, ổn không? Em mua thuốc này."
Tạ Thời Dã nhìn thuốc: "Không phải cho tôi, để anh ấy uống đi." Nói rồi y nghiêng người sang, để lộ cửa phòng, cả ba người ở bên ngoài nhìn vào trong đều thấy Phó Húc ngả vào ghế sô pha, đã ngủ say rồi, trên người còn đắp áo khoác của Tạ Thời Dã.
Văn Dao: "Thầy Phó say rồi, hay chúng ta cũng giải tán thôi."
Tạ Thời Dã đồng ý, Dương Dương đương nhiên cũng về theo, hai người họ cùng đỡ Phó Húc từ ghế dậy, đi ra cửa. Văn Dao đi sau lưng bọn họ, một nhóm năm người đều đã uống rượu, không được lái xe, chỉ có thể bắt xe về.
Lưu Nghệ Niên chủ động chia làm hai nhóm, cậu và Văn Dao đi cùng nhau, còn ba người kia chung một xe.
Đợi đỡ được người lên xe xong, Văn Dao lấy di động ra: "Cậu không có xe đón à?"
Lưu Nghệ Niên lắc đầu, sau đó thấy đôi chân lộ ra ngoài làn váy của Văn Dao, đột nhiên cởi áo khoác xuống, vòng lên hông cô, còn hơi dùng sức, dùng áo bọc cô gái này lại, hơi kéo cô về phía mình.
Văn Dao bị ép bước tới vài bước, mặc dù hơi giật mình, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: "Cậu làm gì đấy?"
Lưu Nghệ Niên: "Em tưởng chị đang đến kì mà?"
Áo khoác của cậu rất dài, che phủ phần lớn đôi chân của Văn Dao. Lưu Nghệ Niên giương mắt, thấy mặt Văn Dao đỏ lên, cô cự nự: "Váy chị đâu có bẩn."
Lưu Nghệ Niên chậm rãi dùng tay áo thắt thành một cái nút trên eo Văn Dao, eo quá nhỏ, tay áo bị kéo tới tận vai rồi mà vẫn hơi lỏng: "Em biết, trời lạnh, em sợ chị bị lạnh."
Buộc áo che chân cho cô nàng xong, Lưu Nghệ Niên mới lấy di động ra gọi xe, lúc này Văn Dao lại cố ý hỏi cậu: "Vậy sao cậu còn chưa đi mua băng vệ sinh cho chị."
Lưu Nghệ Niên quan sát sắc mặt cô nàng: "Thật sự muốn mua?"
Văn Dao hơi nghẹn họng: "Chị..."
"Tháng trước hình như chị đến kì vào cuối tháng." Lưu Nghệ Niên bổ sung.
Mặt Văn Dao lập tức đỏ bừng: "Thằng nhóc kia, cậu nhớ mấy chuyện này để làm gì hả!"
Lưu Nghệ Niên như đang cười sự xấu hổ của cô nàng, không nhanh không chậm nói: "Bởi vì có cô nàng nào đó thèm trà sữa đá đến mức phát khóc. Chị gái em nói với em, con gái vào quãng thời gian đó cảm xúc sẽ cực kì thất thường, ấn tượng quá sâu nên em mới nhớ kĩ như vậy."
Nói xong cậu thấy Văn Dao vẫn có bộ mặt xấu hổ lẫn lộn, biết mình đã chọc thủng lời nói dối của đối phương, khiến người ta dỗi, thế là mềm giọng nói: "Đừng giận, em nấu trà sữa nóng cho chị nhé, cho cả trân châu nữa."
Bên này Dương Dương và Tạ Thời Dã đưa Phó Húc về phòng 808 của anh. Tạ Thời Dã bỗng lấy cái túi trên cổ tay Dương Dương xuống: "Để tôi làm nốt cho."
Dương Dương nói: "Không cần em giúp ạ?"
"Hồi học đại học tôi đã thường xuyên phải chăm sóc anh ấy lúc say, cậu cứ về nghỉ trước đi, muộn rồi." Tạ Thời Dã cố ý nói như vậy, thật ra y nói dối, cũng chỉ có một lần đó thôi.
Sau khi tiễn Dương Dương đi, quay đầu nhìn Phó Húc trên giường, Tạ Thời Dã thở ra một hơi thật dài.
Thay dép lê, thay quần áo, lấy khăn nóng lau mặt, nấu nước. Làm hết những việc đó rồi mà Phó Húc vẫn không có vẻ gì là sắp tỉnh, hẳn là sẽ giống như ngày đó, đến nửa đêm sẽ dậy nôn thốc nôn tháo.
Thế là Tạ Thời Dã không đi nữa, vì y muốn đợi Phó Húc tỉnh rượu rồi nói với anh vài lời.
Đi ra ban công xem xét bồn ngọc bích, Tạ Thời Dã ngạc nhiên phát hiện nó đã chớm nụ, chắc là sắp tới mùa nở hoa rồi. Nhưng bồn ngọc bích này y mua từ cửa hàng đi mới chỉ hai ba tuổi thôi, chẳng phải người ta nói ngọc bích mất vài chục năm mới đơm hoa sao, giờ đã có rồi?
Y chọc chọc lá cây ngọc bích, rồi nói với cái đèn sinh trưởng ở bên cạnh: "Đúng thời điểm thật, nhờ có mày chăm sóc nó đấy."
Giữa chừng y có về phòng mình lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân, mang tới phòng Phó Húc tắm rửa.
Thật ra bình thường y không như vậy, cũng chưa từng dám làm như thế, chỉ là y sợ trong lúc mình đang tắm ở trong phòng mình thì Phó Húc sẽ tỉnh.
Y muốn nói với anh, muốn nói ngay lập tức.
Một chén nước sôi đặt ở đầu giường đã nguội, tiếng nước vang vọng ra từ phòng tắm, Phó Húc khát quá nên tỉnh, anh mở ra mí mắt đau nhức, chậm rãi chớp vài cái, đầu óc hỗn loạn vô cùng.
Dạ dày như thiêu đốt, buồn nôn, cơn đau đầu nhanh chóng ập tới, đến mức mà anh uống hết cốc nước trên tủ đầu giường rồi, mới nhận ra sự bất thường.
Nước trong tay vẫn còn ấm, mà phòng tắm có người đang tắm.
Phó Húc cầm cốc nước, khó khăn tiêu hóa tin tức này, anh nhìn quanh, là phòng mình, vậy sao lại có người khác ở đây.
Trái tim đang lơ lửng bỗng chốc được thả xuống vào khoảnh khắc anh thấy người bước ra khỏi phòng tắm là Tạ Thời Dã.
Ngay cả chính anh cũng không hiểu, thật ra chẳng có gì tốt để thả lỏng hết, rõ ràng muộn như vậy rồi, Tạ Thời Dã lại tắm ở trong phòng anh, đây không phải chuyện gì có thể thả lỏng được.
Chỉ là sự kháng cự và không vui khi bị người khác xâm phạm, vào giây phút nhìn thấy Tạ Thời Dã, đã tan đi rất nhiều.
Tạ Thời Dã đang đi chân trần, hình như cậu ấy luôn thích đi chân trần, may mà phòng khách sạn luôn có phục vụ tới quét dọn hàng ngày, thảm cũng rất mềm, nên đôi chân trần bước lên còn có thể cảm nhận được sự êm ái của lớp lông. Phó Húc cảm thấy hình như mình vẫn còn say, trong đầu cứ luôn quẩn quanh những ý nghĩ kì lạ.
"Tỉnh chưa?" Tạ Thời Dã mở miệng trước, y dùng khăn mặt lau sạch nước trên cằm, không định giải thích vì sao mình lại tắm trong phòng Phó Húc.
Phó Húc gật đầu, Tạ Thời Dã khom lưng, đưa tới một mùi hương thoang thoảng, là mùi sữa tắm của Phó Húc. Ấn đường Phó Húc khẽ nhíu, Tạ Thời Dã đêm nay... Hình như cực kì có tính công kích.
Tạ Thời Dã bình thường luôn kiềm chế và nhẫn nại, từng giây từng phút tuân thủ giới hạn mà bản thân tự vạch ra. Nếu như không cẩn thận phân biệt thì cách y đối xử với anh cũng chẳng khác mấy với những người khác. Thế nên Phó Húc mới không thể ngờ rằng Tạ Thời Dã lại thích mình.
Nhưng bây giờ, Phó Húc lại có thể nhìn ra rất rõ ràng, sau khi bị anh từ chối, đây là lần đầu tiên Tạ Thời Dã không hề kiêng dè mà tiếp cận anh.
Tạ Thời Dã cầm thuốc giải rượu, thấy nước đã uống hết, bèn rót một chén mới đưa cho Phó Húc: "Thuốc giải rượu."
Y mặc chiếc áo cộc tay rộng rãi, quần dài thể thao, khí chất rất ôn hòa, ngữ điệu cũng bình thường, giống một người bạn chơi chung đã lâu.
Tạ Thời Dã kéo một cái ghế tới, ngồi xuống trước giường Phó Húc, đi thẳng vào vấn đề: "Anh còn nhớ mình đã nói những gì với em ở trong KTV không?"
Động tác uống nước của Phó Húc dừng lại, ban đầu ánh mắt còn mê mang, sau đó nhanh chóng tỉnh lại, lần này anh không quên.
Rồi rất nhanh, trên mặt Phó Húc hiện lên vẻ buồn phiền hối hận, anh không nên uống rượu, cũng không nên nói nhiều thứ không thể nói như vậy.
Tạ Thời Dã nhìn anh chằm chằm, không bỏ sót bất cứ thay đổi nào trong cảm xúc: "Còn nhớ thì tốt, không nhớ thì em cũng có thể nói lại cho nhớ."
Phó Húc không nói gì, cho đến khi giọng nói ngập tràn giận dữ, long trời lở đất nện thẳng vào mặt anh, gần như mắng cho anh ngu người.
"Phó Húc, anh đùa tôi đấy hả!" Mặt Tạ Thời Dã đỏ lên vì tức, y nói rồi lại nghiến chặt răng, khuôn mặt bạnh ra những đường cong nghiêm nghị mà phẫn nộ.
Không thể kiềm chế được, cả vành mắt y cũng đỏ lên: "Anh bảo tôi đừng thích anh nữa, anh dựa vào cái gì? Tôi có ép anh phải đáp lại tôi à, tình cảm của tôi là chuyện của tôi, anh có quyền gì mà thay tôi quyết định!"
Phó Húc bị mắng cho vô cùng luống cuống, nhìn ánh mắt của y, lại càng không biết làm thế nào mới được, chỉ có thể không ngừng lặp lại lời xin lỗi, thành khẩn nhận sai.
"Tôi không phải là Tư Nam, tôi là Tạ Thời Dã!" Tạ Thời Dã phẫn nộ nói.
Phó Húc rút tờ khăn giấy, lại không dám đưa tới cho y: "Xin lỗi, anh không có ý đó."
Tạ Thời Dã hung hăng giật tờ giấy trong tay anh, thô bạo dụi lên mắt mình: "Tôi sai rồi, đã sai ngần ấy năm."
Nghe thấy câu này, trái tim Phó Húc như thể bị thứ gì mạnh mẽ siết chặt, thật đau, nỗi đau ấy lan xuống dưới, khiến dạ dày anh cũng quặn lại. Vẻ mặt anh trở nên ấp úng, muốn cố gắng nở nụ cười, lại không thể làm được.
Anh muốn nói rằng Tạ Thời Dã có thể nghĩ thông, nhận ra anh chẳng có gì hay mà thích, như vậy thật tốt.
Bản thân Phó Húc đã rối loạn như dòng nước xoáy, tội gì phải kéo người ta chìm xuống cùng.
Anh ừ một tiếng, không tỏ vẻ gì, đó là câu trả lời cho Tạ Thời Dã.
Tạ Thời Dã tức giận trừng anh: "Biết tôi đang nói cái gì không mà ừ?!"
"Cái sai của tôi là, đáng lẽ từ hồi đại học tôi nên tỏ tình với anh, dù anh có chấp nhận hay không thì cũng phải mặt dày quấn lấy anh, cho đến khi anh bằng lòng mới thôi."
Phó Húc khiếp sợ nhìn y, muốn nói lại thôi. Tạ Thời Dã vươn tay, ôm lấy mặt Phó Húc, bỗng vươn người về phía trước.
Y nhìn thấy con ngươi của Phó Húc co lại, vẻ mặt gần như là đờ đẫn, nhưng anh không lùi về sau, cho đến khi cái trán của y hung hăng đập vào trán đối phương. Phó Húc đau đến mức khẽ kêu thành tiếng, mà chính y cũng đau, cái trán nóng cháy, đau dữ dội.
Sau khi đập trán, Tạ Thời Dã lại không rời đi mà giữ nguyên tư thế chống trán đó. Y hơi chớp mắt, những giọt lệ lại rơi trên mặt Phó Húc, rồi lăn dài xuống dưới, giống như đó chính là nước mắt của anh vậy.
Vào thời điểm y không biết, ánh sáng của y bị người ta tàn nhẫn đạp vỡ, bị nghiền xuống vũng bùn, trở thành một người ghét bỏ cả bản thân, đối mặt với lời tỏ tình của y, vậy mà lại nói đừng thích anh, anh sợ sẽ hủy hoại cậu.
Người thật sự bị hủy hoại là người y yêu suốt mười năm đây này.
Ánh sáng của y vỡ nát, lòng y cũng tan nát theo rồi.
Tạ Thời Dã vừa khóc, vừa thầm thì: "Em chưa từng hối hận vì mình đã thích anh. Em yêu anh, nên hãy nhìn em đi, Phó Húc."
Hãy nhìn em đi, em sẽ cố gắng trở thành ánh sáng của anh.
Em sẽ bảo vệ anh, sẽ không để anh phải nhận bất cứ tổn thương nào nữa.
Hãy nhìn em đi, em sẽ yêu anh, sẽ yêu anh thật nhiều.