Phó Húc nắm ngược lại tay y, ngồi xổm xuống, anh dùng tư thế ngước mắt lên nhìn Tạ Thời Dã. Phó Húc im lặng như vậy, đôi môi hơi mím, ấn đường nhăn chặt, vẻ buồn khổ hiện ra rõ rệt.
Tạ Thời Dã không muốn Phó Húc phiền não như vậy, y đắn đo muốn tiếp tục xin lỗi, nhưng lại không dám nói, sợ nói nhiều sai càng nhiều, chi bằng cứ im lặng đi.
Phó Húc thở dài, đối mặt với sự tự ti và sợ sệt của Tạ Thời Dã, anh khẽ nói: "Tiểu Dã, em nghĩ vì sao hôm nay anh lại tới đây."
Rõ ràng chỉ có thể ở nơi này mấy tiếng, chẳng mấy chốc sẽ phải đi, nhưng vẫn muốn tới. Phó Húc hỏi y: "Vì sao em lại muốn đi tìm anh?"
Câu này Tạ Thời Dã trả lời rất nhanh: "Em không trả lời tin nhắn của anh nên sợ anh giận, cái này là lỗi của em." Đây là lần thứ ba y nhận lỗi, giọng điệu suy sụp, lui lại từng bước, đẩy vị trí của mình xuống mức thấp nhất.
Phó Húc: "Anh hỏi là vì sao em muốn đi tìm anh, ngày hôm sau em cũng sẽ về đoàn làm phim mà, tại sao lại muốn đến chỗ anh ngay đêm nay?"
"Em muốn gặp anh." Cuối cùng Tạ Thời Dã cũng lấy được dũng khí, y nhìn thẳng vào hai mắt Phó Húc: "Bởi vì em yêu anh."
Dù thái độ nhát gan một cách bất thường, nhưng chữ yêu này, lại thể hiện ra một loại tự tin mãnh liệt từ Tạ Thời Dã, vì chữ yêu này của y sẽ không dễ dàng thay đổi. Dù Tạ Thời Dã có không còn gì để đánh cược, y vẫn luôn sẵn lòng moi chân tình ra, một lần rồi lại một lần thể hiện cho Phó Húc thấy.
Y không nắm chắc rất nhiều chuyện, nhưng với chuyện này, y lại có lòng tin tuyệt đối.
Phó Húc dùng sức nắm lấy tay Tạ Thời Dã: "Vậy em cảm thấy vì sao anh lại ở bên em?"
Câu hỏi lại này khiến Tạ Thời Dã lộ vẻ chần chừ, như thể chính y cũng không có đáp án, càng không có dũng khí để hỏi Phó Húc, nó giống như một bí mật mà y không muốn chạm vào, vì sợ chạm vào rồi sẽ tạo thành hậu quả mà ngay cả bản thân Tạ Thời Dã cũng khó có thể chịu nổi.
Mỗi một câu hỏi của Phó Húc đều khiến y như một đứa học trò kém cỏi đọc đề bài không hiểu gì, có vắt hết óc cũng chỉ cho ra được đáp án mà thầy Phó cực kì không hài lòng.
Quả nhiên, Tạ Thời Dã lí nhí trả lời, thành công khiến sắc mặt thầy Phó chìm xuống tận đáy.
Y nói: "Bởi vì em quá thích anh, nên anh mới đồng ý để em theo đuổi anh, cho em ở bên anh."
Phó Húc nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Thời Dã, vẻ mặt âm u không thể xác định được: "Em nghĩ chuyện yêu đương là làm từ thiện à? Em thích anh nên anh phải hẹn hò với em?"
Anh không còn vẻ dịu dàng nữa, có lẽ là vì tâm trạng quá tồi tệ, bàn tay đang nắm chặt tay Tạ Thời Dã ấy, lực nắm mạnh đến mức khiến y cảm thấy đau đớn.
Tạ Thời Dã chịu đựng cơn đau kia, lại nói xin lỗi: "Em xin lỗi."
Phó Húc chưa từng muốn nghe câu xin lỗi của y, anh vươn người tới ôm lấy mặt y, cắn lên môi Tạ Thời Dã, nụ hôn này không còn mềm mại triền miên như trước, thậm chí còn có phần tàn nhẫn.
Cắn xé và nghiền ép, tấn công và xâm phạm, những xúc cảm kịch liệt ấy buộc Tạ Thời Dã phải lùi về sau, nhưng y vẫn kiềm chế được, mà sự lặng lẽ thuận theo của Tạ Thời Dã lại khiến Phó Húc nhanh chóng dừng nụ hôn này. Tạ Thời Dã nghe được tiếng thở dài của anh, cảm nhận được động tác rút lui của đối phương.
Tạ Thời Dã theo bản năng níu lấy, y vòng tay ôm lấy cổ Phó Húc, áp cơ thể lên người đối phương, nhiệt tình quấn lấy người ấy, không muốn Phó Húc rời khỏi y dù chỉ một chút.
Phó Húc lại ngửa đầu lên, không cho y hôn, động tác tránh né này khiến Tạ Thời Dã hơi tổn thương, nhưng y vẫn dán sát lại gần: "Đừng giận em."
Y nhớ tới những lời của Chu Vụ Hành, gã nói y phải chủ động lên. Y không dám, nhưng vào thời điểm này, ngoài việc mặt dày hơn một chút thì y không còn biện pháp nào khác.
Phó Húc trở tay ôm eo y, gắt gao ấn y vào trong lồng ngực của mình, có phần chán nản nói: "Anh không giận em, anh đang giận bản thân mình."
Tạ Thời Dã ngẩn người: "Tại sao?"
"Tiểu Dã, anh quá thất bại." Phó Húc buồn bã nói.
Người yêu đang trong vòng tay mình cảm xúc lại càng thêm tồi tệ, Phó Húc cực khổ bay đến đây như vậy, còn phải bay về suốt đêm, ngày mai còn lịch quay cả ngày, y lại không để cho anh cảm nhận được chút ngọt ngào, còn khiến cho hành trình lần này trở thành vô nghĩa.
Y không nên nói mấy chuyện này với Phó Húc vào hôm nay, Tạ Thời Dã hối hận.
Phó Húc tiếp tục nói: "Chuyện này là do anh, vì anh vẫn luôn cho rằng, có những việc hành động sẽ tốt hơn là lời nói."
Tạ Thời Dã vuốt tóc Phó Húc: "Đừng nói nữa, không phải là lỗi của anh, em không nên nói mấy chuyện này vào hôm nay, đợi khi nào chúng ta về bên kia rồi nói tiếp được không?"
Không còn nhiều thời gian nữa, y cũng nghĩ đến việc bay về cùng Phó Húc, ngồi chung một chuyến máy bay. Tiếc là hiện thực nói với y rằng y phải ở lại đây, còn Phó Húc phải trở về.
Có lẽ sau này cũng sẽ như vậy, lịch trình của y sẽ luôn bề bộn nhiều việc, sẽ không có nhiều thời gian để ở bên Phó Húc. Sau khi bắt đầu hẹn hò với Phó Húc, y rất ít khi nghĩ tới tương lai, thậm chí còn có phần trốn tránh, không muốn nghĩ quá nhiều.
Chỉ là hiện thực còn tồi tệ hơn những gì y tưởng tượng, thậm chí y không thể gặp Phó Húc khi đang làm việc, vì sau này Phó Húc sẽ không đóng phim.
Phó Húc trong vòng tay y nhẹ nhàng lắc đầu: "Anh không thể cho em đủ cảm giác an toàn, là lỗi của anh."
Lời này khẽ bóp lấy trái tim Tạ Thời Dã, khiến y khó chịu vô cùng. Y nặng nề hít vào, rồi bỗng nhiên, y như hiểu được cảm giác của Phó Húc.
Người mình yêu cứ luôn nói xin lỗi với mình, chuyện đó khó chịu biết mấy. Nó không những khiến người ta mất vui, mà còn kéo toàn bộ tâm trạng xuống, như thể chìm sâu vào đáy biển, chân tay luống cuống, không biết nên làm gì mới có thể khiến đối phương vui trở lại.
"Tương lai của anh có em, Tiểu Dã, anh chưa từng coi em là sự cố trong đời mình, em đừng xem nhẹ bản thân như vậy."
"Chuyện đổi nghề này, anh không thể nói là nó hoàn toàn không liên quan đến Tư Nam, lí do anh đưa ra quyết định này, đúng là có một phần vì chuyện quá khứ, mà quá khứ của anh có cậu ấy. Đây là sự thật mà anh không thể phủ nhận." Phó Húc dùng một giọng điệu bình thản để giãi bày.
Tạ Thời Dã không cảm thấy là mình không thể tiếp nhận, vì những xúc cảm y không thể tiếp thu kia đã được tiêu hóa hết trong mấy hôm nay rồi, đến mức mà y có thể nhẹ nhàng chấp nhận tất cả những gì Phó Húc nói với mình.
"Chỉ là Tiểu Dã." Phó Húc dừng một chút: "Cũng không phải là anh sẽ không bao giờ đóng phim nữa, về sau nếu có cơ hội anh vẫn sẽ diễn."
Tạ Thời Dã kinh ngạc trong giây lát, miệng y hơi há ra, có phần sững sờ nhìn về phía Phó Húc: "Cái gì?"
Phó Húc: "Anh định trở thành đạo diễn."
Lời này như sấm sét ngang trời, đánh cho Tạ Thời Dã chết sững, y hỏi lại: "Đạo diễn?"
Phó Húc hơi có vẻ ngượng ngùng: "Ừ, đạo diễn. Anh đã để ý một kịch bản, cũng đang nghĩ chuyện lập đoàn làm phim riêng, đợi quay xong « Xuất Thế » là sẽ bắt đầu quay bộ phim thuộc về mình."
"Nếu như anh trở thành đạo diễn thì đương nhiên sẽ không có nhiều thời gian để đi đóng phim nữa rồi, trừ phi là anh tự biên tự diễn." Phó Húc nói rất nhiều về dự định tương lai của mình, bao gồm kịch bản phim đã chọn, kế hoạch thu hút nhà đầu tư, hay làm thế nào để mời diễn viên.
Nói được một nửa, Phó Húc ngừng lại: "Chuyện này mới lên kế hoạch được một nửa, còn chưa kịp kể cho em, lúc đầu anh định sắp xếp ổn thỏa hết rồi mới nói."
"Không ngờ lại bị em biết trước rồi." Phó Húc hoài nghi hỏi: "Là ai nói với em vậy?"
Tạ Thời Dã sững sờ: "Đạo diễn Chung nói, nhưng ông ấy không có nói là anh muốn làm đạo diễn."
Phó Húc nghe tới đây, suýt nửa cười cửa mếu. Anh ngồi xuống thảm vò đầu: "Thầy thật là... Thôi, cũng tại anh không nói rõ với ông ấy."
Tạ Thời Dã: "Đạo diễn Chung có biết là anh muốn làm đạo diễn không?"
Phó Húc lắc đầu: "Việc này mới trong kế hoạch thôi, còn chưa bắt đầu nữa, anh vốn định trước khi bắt tay vào làm thì sẽ đến thỉnh giáo thầy."
"Vậy sao đạo diễn Chung lại nói anh không có ý định đóng phim nữa?" Tạ Thời Dã hỏi.
Phó Húc thở dài: "Bởi vì thầy bảo anh quay bộ phim tiếp theo của ông, nhưng anh từ chối. Thầy hỏi vì sao anh lại không muốn, anh mới nói là sau này có thể sẽ không chú tâm vào việc đóng phim nữa. Có lẽ là thầy hiểu lầm, rồi tự suy diễn lung tung, rốt cuộc thầy đã nói gì với em vậy?"
Tạ Thời Dã hồi tưởng lại những gì Chung Xương Minh nói, thật ra đạo diễn Chung cũng không nói nhiều lắm, là do y hiểu lầm rồi suy diễn đủ thứ. Y và đạo diễn Chung đều tưởng là Phó Húc vì quá khứ nên mới không muốn làm diễn viên nữa, hoàn toàn không ngờ rằng Phó Húc không có ý định giải nghệ, chỉ là đổi nghề thôi.
Trong giới đã có rất nhiều diễn viên chuyển sang làm đạo diễn, cũng có không ít người thành công.
Phó Húc là trò cưng của Chung Xương Minh, nhiều năm như vậy chắc chắn cũng học được không ít nên không cần quá lo cho anh.
Tạ Thời Dã nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, y có cảm giác làm ra lựa chọn tồi tệ nhất rồi, nhưng hiện thực nói rằng nó không tệ đến mức đó, thế là lại có cảm giác thật buồn cười.
Phó Húc chân thành nói: "Anh rất thích phim ảnh, cũng rất thích đóng vai các nhân vật, chỉ là anh muốn thử sức với nhiều thứ hơn, ví dụ như tự mình quay một bộ phim."
"Như vậy cũng tốt mà, em luôn ủng hộ anh." Tạ Thời Dã còn muốn nói tiếp, nhưng cửa phòng đã vang lên tiếng gõ. Trần Phong đi vào nhắc nhở Phó Húc đến giờ rồi, cần phải tới sân bay.
Phó Húc đứng dậy, anh còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không còn thời gian nữa rồi. Anh nhìn Tạ Thời Dã, trên mặt hiện vẻ do dự, không muốn bỏ mặc mọi chuyện như vậy: "Hứa với anh, đừng một mình nghĩ linh tinh."
Anh nhận ra rốt cuộc mấy ngày qua Tạ Thời Dã đã một mình miên man nghĩ những chuyện gì, rồi làm thế nào để xây dựng tâm lý sao cho bản thân không để ý chuyện này, cố gắng khiến mình hào phóng, muốn chấp nhận toàn bộ những điểm tốt và không tốt của anh.
Người có thể điều chỉnh tâm trạng được như vậy, là người yêu không sâu đậm, hoặc là một trường hợp cực đoan khác, chính vì yêu, quá yêu đến mức không màng đến cảm nhận của bản thân, chỉ quan tâm lo lắng cho đối phương, mình có thế nào cũng không sao, chỉ một lòng muốn đối phương được hạnh phúc.
Rõ ràng rất khó chịu khổ sở, lại vẫn không dám hỏi anh, lấy lần đi công tác này để né tránh, mà chuyện quá đáng nhất y có thể làm, cũng chỉ là vài tiếng không liên lạc với anh.
Tính cách rõ ràng rất nóng nảy, nhưng lại sợ anh giận, lúc nào cũng cho rằng bản thân mình sai, lần nào cũng xin lỗi và hối hận.
Trần Phong lấy thẻ phòng từ chỗ Dương Dương, sau khi đi vào còn cảnh giác đóng cửa lại. Hắn cũng không muốn vào nhắc nhở, nhưng đã mười phút rồi mà Phó Húc vẫn chưa có ý định ra.
Hắn trông thấy đôi tình nhân trong phòng đang đứng đối diện nhau, bầu không khí xung quanh không có kiểu dính ngấy của tình yêu cuồng nhiệt, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng hai đôi tay nắm lấy nhau thật chặt, mà nếu quan sát kĩ thì ánh mắt, cũng chưa từng rời khỏi nhau.
Trần Phong chỉ có thể nhắc lại: "Nếu anh không đi thì chúng ta sẽ lỡ chuyến."
Phó Húc ừ, vẫn đứng nhìn Tạ Thời Dã. Trần Phong cúi đầu nhìn đồng hồ, lúc giương mắt lên đã thấy Phó Húc cúi xuống hôn Tạ Thời Dã.
Phó Húc không phải là một người dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình, cũng rất chú trọng riêng tư, Trần Phong chưa từng nghĩ rằng người này lúc yêu đương sẽ như thế. Hắn giật nảy mình, lùi lại một bước, hận không thể tàng hình tại chỗ, thầm nghĩ biết vậy nhờ Dương Dương vào nhắc hộ cho rồi, hắn hoàn toàn không muốn nhìn thấy cái cảnh này.
Tạ Thời Dã cực kì phối hợp hôn trả, bờ môi y sưng lên, mí mắt cũng đỏ, sau khi răng môi tách rời, Tạ Thời Dã bỗng nói: "Thầy Phó, em biết vì sao anh lại tới đây rồi." Y còn có một đáp án khác.
Đáp án kia khiến lòng y tê dại rã rời, hốc mắt cũng nong nóng: "Bởi vì anh cũng thích em."
Rốt cuộc y vẫn giao ra phần đáp án đã được điền vô số lần, nhưng vì thấp thỏm, vì không có tự tin mà không ngừng xóa đi, nhưng vẫn bướng bỉnh xóa rồi lại viết lại.