Hai người bọn họ diễn lại đoạn vừa rồi, Chung Xương Minh vẫn hô ngừng, ông vẫn không hài lòng, nhưng không còn hùng hổ như ban nãy nữa.
Chung Xương Minh vừa định mở miệng, khuỷu tay đã bị Hạng Tiến huých cho một cái, ông nhìn lão bạn già của mình: "Lần này tạm được, nhưng trạng thái của Tiểu Tạ vẫn không đúng, khí thế của cậu quá mềm yếu, cảm giác của Bạch Trường An với Bạch Khởi Phong là huynh trưởng như cha, cậu phải uy nghiêm hơn nữa, kiểu cao không thể chạm tới, có chút phong thái thần tiên, có hiểu không?"
Tạ Thời Dã lặng lẽ gật đầu, Chung Xương Minh xoa mặt: "Ngày mai lại tìm cảm giác tiếp rồi thử lại lần nữa, giờ cậu về trước đi."
Tạ Thời Dã lo lắng liếc nhìn Phó Húc, Chung Xương Minh cũng bị chọc cười, điệu bộ này như thể hai đứa học sinh bị phạt ở lại lớp, đứa học dốt Tạ Thời Dã còn đang lo lắng cho học sinh giỏi Phó Húc, đứa học trò bết bát còn nghĩa khí như vậy khiến người làm thầy ông đây có vẻ thật không có tình người.
Phó Húc cảm nhận được ánh mắt của Tạ Thời Dã, nhìn y một cái trấn an, tay để ở sau lưng làm động tác ra hiệu cho y đi trước.
Tạ Thời Dã nghe lời ra ngoài, để lại Phó Húc ở trong lớp, đối mặt với sự tra khảo không ngớt của thầy mình.
Chung Xương Minh cũng đuổi Hạng Tiếng ra, đây là cuộc nói chuyện riêng của thầy trò bọn họ. Chung Xương Minh hỏi Phó Húc: "Anh với Tiểu Tạ xảy ra chuyện gì vậy, tôi bảo hai người bồi dưỡng tình cảm cơ mà, bồi dưỡng vứt đi đâu rồi?"
Phó Húc không biết nên nói thế nào, nói Tạ Thời Dã bận quá nên thời gian luyện tập của bọn họ không trùng với nhau thì chắc chắn Chung Xương Minh sẽ tức giận. Nói Tạ Thời Dã muốn tránh hiềm nghi vì xu hướng tính dục của anh, có khi một người chuyên bao che khuyết điểm cho con mình như Chung Xương Minh sẽ thật sự làm ra việc như đổi diễn viên.
Nghĩ tới nghĩ lui, Phó Húc nói: "Đều là vấn đề của em, thầy à, trạng thái của em không tốt lắm."
Chung Xương Minh im lặng mất mấy giây, không biết ông thấy được điều gì từ vẻ mặt của anh, nhẹ giọng hỏi: "Có phải vẫn chưa xử lý xong chuyện ở nước Mỹ không?"
Phó Húc biến sắc, nở nụ cười khổ, im lặng lắc đầu: "Không có gì để xử lý hết."
Chung Xương Minh: "Đàn ông con trai đã bắt đầu thì phải biết tự mình chấm dứt."
Phó Húc lấy hai tay che, thở một hơi thật dài: "Em biết mà thầy."
Tạ Thời Dã bình tĩnh đứng ở ngoài cửa, chờ một hồi, Hạng Tiến đi ra lại trông thấy y, bị dọa cho giật cả mình, tưởng là y quên thứ gì đó, định gõ cửa giúp y, Tạ Thời Dã ngăn gã lại, nói không cần, lát nữa y sẽ gọi cửa.
Hạng Tiến nhân đây cũng vỗ vai y đầy sâu xa, an ủi y: "Tính tình lão Chung có hơi nóng nảy, nhưng Phó Húc là học trò lão ấy yêu thương nhất, sẽ không có chuyện gì đâu."
Tạ Thời Dã lễ phép nói: "Tôi hiểu rồi ạ, Hạng lão sư*, cám ơn anh hôm nay đã vì tôi mà nói chuyện."
*Cách xưng hô lễ phép tôn trọng với những người có địa vị cao, như kiểu cách gọi sensei ở bên Nhật cho bác sĩ, nhà văn,... Chứ không hẳn là mang nghĩa thầy giáo. Phó Húc gọi Chung Xương Minh là thầy xưng em vì hai người họ là thầy trò thật. Sau này các nhân vật cũng sẽ gọi Phó Húc hoặc Chung Xương Minh là lão sư như Phó lão sư, Chung lão sư với hàm ý tôn trọng chứ không hẳn là thầy trò nha.
Hạng Tiến đi rồi, Tạ Thời Dã đứng ở ngoài cửa gần nửa tiếng, đi đi lại lại trên mặt thảm, hơi thèm hút thuốc, lại nhịn xuống.
Cho đến khi cửa phòng Chung Xương Minh được mở ra, Phó Húc xuất hiện với vẻ mặt mệt mỏi, Tạ Thời Dã lập tức giả vờ như mình vừa mới tới, tình cờ gặp phải anh. Phó Húc thấy y thì ôn hòa mỉm cười: "Tại sao quay lại vậy, làm rơi cái gì à?"
"Ừm, hình như bật lửa của tôi rơi ở trong phòng đạo diễn Chung, ông ấy đã ngủ chưa?" Tạ Thời Dã ra vẻ do dự: "Hay thôi để mai tôi đến lấy."
Dường như Phó Húc đang suy nghĩ đến chuyện khác, lúc nói chuyện với y không quá tập trung, thậm chí còn có chút qua loa: "Ừ, muộn rồi, mai cậu bảo trợ lý đến hỏi Tiểu Trần là được." Tiểu Trần là trợ lý của Chung Xương Minh.
Vừa dứt lời Phó Húc đã đi qua Tạ Thời Dã, bước về phía thang máy. Tạ Thời Dã đuổi theo, y nói ra lời thoại đã luyện tập đi luyện tập lại trong đầu: "Anh ở phòng nào thế?"
Phó Húc bấm nút đi lên gọi thang máy: "808."
Tạ Thời Dã vui mừng trong lòng: "Tôi ở 806." Phó Húc thuận miệng đáp lời: "Trùng hợp ghê."
Thang máy đến, hai người một trước một sau bước vào, Tạ Thời Dã giơ tay ấn tầng tám, y nhìn vào bóng mình trên vách tường kim loại, cố gắng điều chỉnh vẻ mặt: "Biểu hiện của tôi tối nay chắc tệ lắm nhỉ."
Phó Húc hoàn hồn, nhìn y một cái, an ủi: "Không sao đâu, hai ngày nữa mới chính thức bấm máy, cậu sẽ dần nhập vai thôi."
Tạ Thời Dã nắm lấy một bên quần, lòng bàn tay y đầy mồ hôi, khiến cho một phần vải cũng ẩm ướt: "Vậy buổi tối tôi có thể đến tìm anh tập lời thoại không?"
Sau khi nói lời ấy ra, một khoảng lặng rất dài, hoặc có lẽ cũng chẳng bao lâu, bởi vì thang máy đã lên đến nơi, nó kêu đinh một tiếng, từ tầng sáu đến tầng tám cũng chỉ vài giây, chỉ mình Tạ Thời Dã cảm thấy lâu mà thôi.
Khi người ta vô cùng chờ mong, hoặc đang cực kì sốt ruột, sẽ luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm. Với y mà nói, gần như đã đợi cả một đời, đối với Phó Húc, lại là chỉ trong nháy mắt, thậm chí anh cũng không suy nghĩ quá nhiều với đề nghị này.
Phó Húc ra khỏi thang máy, hơi thả chậm bước chân, đợi đến lúc Tạ Thời Dã đi đến bên cạnh anh mới ôn hòa nói: "Thật ra cậu ở trường quay tập diễn với tôi sẽ tiện hơn."
Nói xong, anh lại như sợ Tạ Thời Dã hiểu lầm, bèn bổ sung: "Ở trường quay có sẵn cảnh dựng với âm nhạc, còn có trang phục tạo hình, tập ở đó sẽ tốt hơn."
Phó Húc còn định giơ tay vỗ vai Tạ Thời Dã, nhưng vươn ra một nửa lại khắc chế thu về: "Đây là lần đầu cậu hợp tác với thầy nên còn chưa rõ, một cảnh quay thầy có thể bắt cậu quay đi quay lại mấy chục lần, rất mệt, sau khi quay xong cậu vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe."
Thật ra Phó Húc cũng không nói gì sai, thậm chí đứng ở góc độ người ngoài nhìn vào, lời này của anh còn có chút chỉ bảo tận tình, là sự săn sóc của tiền bối với hậu bối, anh nói cho y biết tính nết của đạo diễn, để y chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, lại dặn dò y nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe.
Tiếc rằng, với Tạ Thời Dã, những lời này đều chỉ truyền đạt lại một thông tin.
Phó Húc từ chối y, và có lẽ... Từ tận đáy lòng, Phó Húc cũng không muốn qua lại quá nhiều với y.
Thật ra nghĩ lại cũng hiểu thôi, lần trước y đã đắc tội Phó Húc như vậy.
Nếu như y có thể đóng giả làm một đàn em ngoan ngoãn, có khi bây giờ y có thể dễ dàng đến gần Phó Húc hơn một chút.
Người này sẽ giống như hồi đại học, coi y như một người em trai mà chăm sóc.
Nhưng đó không phải là điều y muốn.
Vốn đã không muốn bị coi như em trai, bây giờ... Không được làm em trai cũng tốt.
Tạ Thời Dã chớp chớp mắt, trên mặt khôi phục lại sự xa cách khéo léo trước đó, y nói: "Cũng được, vậy tôi về phòng trước."
Phó Húc nhạy bén cảm nhận được thái độ của y đã trở về như cũ, mặc dù có hơi thất vọng, nhưng cũng không mấy để ý.
Suy cho cùng, hiện giờ bọn họ cũng chẳng thân thiết gì.
Phó Húc về phòng, tắm rửa rồi đi ngủ.
Nghi thức khởi động máy ngày thứ hai là phải thắp hương. Chung Xương Minh vác bộ mặt mỏi mệt, ngáp một cái, vừa thấy Phó Húc đã vẫy tay gọi anh tới.
Phó Húc đi đến bên cạnh ông, giọng nói nhẹ nhàng thoải mái: "Thầy, buổi sáng tốt lành."
Phó Húc sờ lên mũi: "Thì em cũng ngoài ba mươi rồi, nếu không ngủ đủ giấc thì thể lực sao theo kịp với mấy người trẻ tuổi được."
Chung Xương Minh lại dặn dò anh: "Sắp bắt đầu bấm máy rồi, những gì tôi nói anh có nhớ không, đừng có giở trò với tôi đấy."
Để khiến Chung Xương Minh an tâm, Phó Húc không thể làm gì khác ngoài nói: "Thầy à, thầy đừng nghĩ nhiều quá, Tạ Thời Dã là trai thẳng, cậu ấy không có hứng thú với em đâu."
Chung Xương Minh kì quái liếc nhìn anh một cái.
Phó Húc sửng sốt, do dự hỏi: "Em lại nói gì sai rồi?"
Chung Xương Minh: "Thằng bé đó không phải là dị tính, nó có bạn trai."
Phó Húc hơi mở to mắt, kinh ngạc nói: "Thật ạ?"
Chung Xương Minh: "Tôi cũng vừa mới biết mấy hôm trước sau, tên là gì ấy nhỉ... Chu Dung à?"