Trộm Nhìn Ánh Sáng

Chương 97: Ngoại Truyện 7





Edit: Ry
Tin nhắn mới gõ được một nửa, Tạ Thời Dã đã giật mất điện thoại của Dương Dương, y nói: "Không được phép mật báo cho Trần Phong."
"Dù anh có muốn đi thật thì cũng cần phải biết địa chỉ chứ." Dương Dương vùng vẫy giãy chết, mưu toan để Trần Phong nhận ra ý định của Tạ Thời Dã, báo lại với Phó Húc, để thầy Phó ngăn cản Tạ siêu sao hay tùy hứng làm bậy này.
Tạ Thời Dã nhướng mày: "Đúng nhỉ, tôi quên mất đấy." Vừa dứt lời, Tạ Thời Dã trực tiếp dùng điện thoại của Dương Dương nhắn cho Trần Phong, toàn bộ quá trình chỉ cho trợ lý đứng nhìn chứ không được phép động tay động chân.
Dương Dương chỉ có thể nhìn Tạ Thời Dã khách sáo với Trần Phong, trong lòng thầm sốt ruột, cảm thấy Trần Phong quá không đáng tin, sao Tạ Thời Dã mới hỏi có vài câu đã khai hết thế, chẳng có ý thức an toàn gì hết.
Nếu Trần Phong có nghe được những lời trong lòng Dương Dương thì chắc chắn sẽ cảm thấy oan uổng vô cùng, vấn đề chuyện này đâu có nằm ở việc có ý thức an toàn hay không, trợ lý của bạn trai ông chủ hỏi ông chủ đang ở chỗ nào, có khác gì chính cung hỏi chuyện đâu, ai dám không nghe chứ.
Huống hồ lỡ Trần Phong trả lời muộn, hắn sợ đến lúc đó trợ lý Dương Dương sẽ lại khóc lóc kể lể đủ loại chuyện uất ức với hắn.
Tạ Thời Dã nhắn tin xong thì tịch thu điện thoại của Dương Dương, cho đến khi hai người lên máy bay rồi, không còn đường quay lại nữa mới chịu trả điện thoại cho cậu.
Dương Dương mang vẻ mặt đau khổ, Tạ Thời Dã thì đeo bịt tai bịt mắt, an tâm nghỉ ngơi.
Bên trong trường quay, Trần Phong đợi một hồi thì thấy xe thức ăn Tạ Thời Dã đặt đã tới.

Phó Húc đang ngồi trước máy giám thị, Trần Phong bưng một ít đồ ăn thức uống tới, nói nhỏ bên tai anh: "Anh Tạ đặt chút đồ ăn cho anh."
Sau đó hắn thấy Phó Húc gần như đã lạnh mặt cả buổi sáng, cuối cùng cũng nở nụ cười có phần ấm áp.


Anh cầm đồ ăn đứng dậy, cho tất cả mọi người nghỉ ngơi một chút, đi ăn gì đó.
Nhân viên trong trường quay đồng loạt nhẹ nhàng thở ra, làm vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Phó Húc cầm ly cà phê đi ra góc gọi điện cho Tạ Thời Dã, lại không gọi được, thuê bao hiện đang tắt máy, chuyện này cũng không quá kì lạ vì Tạ Thời Dã rất bận, thường xuyên phải bay tới chỗ này chỗ kia, nên Phó Húc cũng không nghĩ nhiều.
Đến đêm trở lại khách sạn, lúc mở cửa phòng, anh nhạy bén cảm nhận được trong không khí có gì đó khang kháng, một mùi hương thoang thoảng vừa thân thuộc vừa yêu thích.
Rõ ràng chuyện này không thể nào xảy ra, Tạ Thời Dã không hề nói với anh rằng sẽ ghé qua, tối hôm qua lúc gọi điện y còn nói sẽ bận nguyên ngày hôm nay.
Anh không ngừng nói với bản thân rằng không thể nào, nhưng chân vẫn bước nhanh hơn, gần như là chạy.

Đi qua phòng khách, bước vào phòng ngủ, Phó Húc lập tức bị một cơ thể nhào tới ngập đầy cõi lòng, mái tóc dài xõa tung dính trên một bên má, mang tới một mùi hương dễ chịu, Tạ Thời Dã giống như một món quà khổng lồ, cứ thế từ trên trời rơi xuống lòng anh.
Tạ Thời Dã ôm người, dùng sức làm nũng, dùng sức cọ, làm bung cả cổ áo của Phó Húc mới thỏa mãn thở dài: "Em nhớ anh muốn chết."
Y làm nũng nửa ngày cũng không thấy người yêu có động tĩnh gì, thầm nghĩ đừng bảo là đúng như lời Dương Dương nói nhé, Phó Húc không vui khi thấy y tới đây, mà biết được việc y cưỡng chế dồn lịch trình thì sẽ còn tức giận.
Tạ Thời Dã biết nếu Phó Húc có giận thì chắc chắn cũng là vì đau lòng cho y, nhưng nếu như Phó Húc giận thật thì y cũng biết cách để dỗ anh, Phó Húc dễ dỗ lắm.
Con người đại khái là như vậy đấy, càng được yêu thương, càng được cưng chiều thì sẽ càng ngang ngược muốn gì làm nấy, cứ thích làm theo ý mình.

Nếu là mấy năm về trước, khi y vừa mới gặp lại Phó Húc, Tạ Thời Dã thật sự không dám tưởng tượng là mình bây giờ lại có dáng vẻ thế này.
Là Phó Húc tự tay nuông chiều y thành ra như vậy, dùng những yêu thương vô tận cho y dũng khí để làm càn, nâng y từ trong nước lên tận trời cao, cho từng tia sáng chỉ bao phủ lấy mình y.
Tạ Thời Dã vừa định ngẩng đầu, mặt đã bị Phó Húc dùng hai tay ôm lấy, một nụ hôn ngậm đầy nhớ thương đặt lên môi Tạ Thời Dã, hung hăng vô cùng, mạnh mẽ đến nỗi như thể muốn nuốt chửng Tạ Thời Dã vào bụng vậy.
Rất nhanh, những chiếc hôn nồng nhiệt đã dẫn dắt ra vài phản ứng sinh lý.

Hai tay Phó Húc nắm mông Tạ Thời Dã, dùng sức bế y lên, để Tạ Thời Dã vòng chân quanh eo mình, cứ thế bế người đi tới giường, vừa đi vừa hỏi y có mệt không.
Ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, sao Tạ Thời Dã lại không biết Phó Húc muốn làm gì, dù y có không biết Phó Húc muốn làm gì thì cái thứ đang chọc lên mông y kia đã cứng đến như thế rồi, quá rõ mà.
Cách âm của khách sạn không được tốt lắm, Tạ Thời Dã dùng tay che miệng lại, tay kia vịn đầu giường, những lời nghẹn ngào đứt quãng truyền ra từ kẽ tay: "Anh nhẹ thôi, em sắp bị anh đâm cho nát rồi."
Bờ môi Phó Húc rời khỏi cổ y, lan xuống dưới, vừa khát vọng vừa kịch liệt mà đòi lấy từ y: "Không nhẹ được, anh nhớ em đến mức tim cũng sắp nát rồi."
Một câu tâm tình đáp trả cho lời thô tục của y, Tạ Thời Dã thua trắng, chỉ có thể mở to đôi mắt sắp tràn lệ, duỗi tay ôm Phó Húc, thả lỏng cơ thể, dịu dàng ngoan ngoãn để cho người yêu thỏa sức mà làm, làm gì cũng được.
Giữa chừng hai người đi tắm, Tạ Thời Dã ra ngoài trước, mặc áo choàng tắm cầm tách trà, nhưng trong tách lại là sữa.

Phó Húc không cho y uống trà vào ban đêm, nói là không tốt cho sức khỏe, cũng dặn y trừ lúc đang quay phim ra thì uống ít cà phê thôi.

Đang uống sữa thì Tạ Thời Dã nghe có tiếng gõ cửa, y không trả lời, loáng thoáng nghe được người bên ngoài nói: "Đạo diễn Phó, em biết anh đang ở trong phòng, em muốn nói chuyện này với anh."
Tạ Thời Dã từ mắt mèo nhìn ra, người ở bên ngoài, dù lúc trước y không biết, nhưng trên đường tới đây thì biết rồi, chính là tay diễn viên đóng nam ba kia, cái thứ nam ba không đẹp bằng một phần ba y cũng đòi làm người thứ ba.
Tạ Thời Dã cười lạnh một tiếng, ngẫm nghĩ một lát rồi mở cửa, thản nhiên nhìn gã, nở nụ cười chuyên nghiệp tự nhận là hoàn mỹ nhất: "Chào cậu, có chuyện gì không?"
Nam ba Từ Đạo vẫn còn chưa hết hi vọng với Phó Húc, dù sao thì đã gã dây dưa đến như thế rồi mà ngày thường Phó Húc cũng không trừng mắt lạnh lùng nhìn gã, thế là gã cho rằng mình còn có hi vọng.

Lại không biết rằng thật ra Phó Húc cực kì ghét gã, chỉ là anh không thích trộn lẫn quá nhiều cảm xúc riêng tư trong công việc, cố gắng rạch ròi, đối xử với mọi người như nhau.
Có cho gã cả trăm triệu lần thì Từ Đạo cũng không ngờ được người ra mở cửa là Tạ Thời Dã, là Tạ Thời Dã trong truyền thuyết.
Chuyện Phó Húc và Tạ Thời Dã ở bên nhau chưa từng cố ý giấu diếm mọi người, người trong giới đều biết bọn họ là một đôi.

Chỉ là Từ Đạo cho rằng, trong cái giới giải trí này thì làm gì có cái gọi là tình yêu đích thực, chẳng qua là làm màu vậy thôi, chứ toàn mắt nhắm mắt mở cho ông ăn chả bà ăn nem.
Ban đầu chẳng qua gã chỉ cảm thấy Phó Húc rất đẹp trai, muốn ngủ với đạo diễn, mà nếu ngủ được thì chưa biết chừng lại có thêm cảnh quay.

Nào ngờ đạo diễn lại nghiêm túc từ chối gã, một người đàn ông tuấn tú như vậy còn biết kiềm chế, lại càng thêm có sức hút.
Từ Đạo không cho rằng Phó Húc là kiểu khó có thể đánh chiếm, chỉ cần gã đủ mê người, không có quả trứng nào gã không ăn được.
Đêm nay gã còn cố ý tô điểm cho bản thân, mặc áo sơ mi trắng, tóc đen ngắn, dùng kem nền mịn nhất để lớp trang điểm được tự nhiên hết mức có thể, nhìn vào gương mà cũng phải thấy bản thân tràn trề sức sống tuổi trẻ, trong sáng động lòng người.
Mà Tạ Thời Dã ra mở cửa, áo choàng tắm lỏng lẻo, bộ ngực gần như lõa lồ, trên đó tràn đầy dấu hôn, đủ để thấy cái người giày vò y thành như vậy có dục vọng rất mạnh, mà ham muốn độc chiếm lại càng mạnh hơn.
Tạ Thời Dã vừa mới tắm, da mặt sạch bóng mịn màng, tóc hơi ẩm rũ trên vai, đuôi mắt còn mang theo xuân tình, dáng vẻ tùy ý thoải mái như vậy đã đủ để bỏ xa Từ Đạo mười con phố, tạo hình gã tỉ mỉ bày ra, đứng trước mặt Tạ Thời Dã đúng thật là tự rước nhục vào người.
Từ Đạo biết Tạ Thời Dã rất đẹp, nhưng gã luôn cho rằng các siêu sao nổi tiếng đẹp như vậy đều là nhờ ánh đèn dưới ống kính của thợ chuyên nghiệp nên mới ra được khuôn mặt như thế, nếu không thì là photoshop chỉnh sửa.
Thế nên trong giới mới có nhiều người càng nổi tiếng thì càng xinh, càng hot thì càng tuấn tú như vậy chứ, đều là minh tinh nhân tạo mà thôi.
Gã tự nhận nhan sắc mình không thua ai, lại không ngờ rằng so với người ta thì đúng là thảm thương quá độ.
Lúc này cửa phòng tắm lại mở, Phó Húc cũng khoác áo choàng tắm đi ra, vết tích trên người anh còn nhiều hơn cả Tạ Thời Dã, lít nha lít nhít, không hề kiêng kị chạy lên tới tận cổ, mỗi một dấu hôn đều đang chói lòa tuyên bố hoa đã có chủ, bớt nhớ thương chồng người ta đi.
Phó Húc đang dùng khăn lau mặt, thấy Tạ Thời Dã đứng ở cửa thì hơi thắc mắc: "Trần Phong tới à em?"
Từ Đạo cho là Tạ Thời Dã sẽ đóng cửa ngay lập tức, giả vờ như bên ngoài không có người.
Nhưng Tạ Thời Dã lại quang minh chính đại đứng đó, còn rất thản nhiên quay đầu nói với Phó Húc: "Không phải Trần Phong, có người vừa mới gõ cửa, nói là có việc muốn nói với đạo diễn Phó."
Ba chữ đạo diễn Phó này, Tạ Thời Dã nói đến trầm bổng du dương, còn nhấn nhá dây dưa ở âm tiết cuối cùng, quá tình, trong giọng nói còn có chất khàn chưa tan, đậm mùi ám chỉ, y đang chọc ghẹo Phó Húc.
Phó Húc thấy rõ người đứng ngoài cửa, mặt sầm xuống, nhanh chân đi tới.


Từ Đạo rụt cổ, lại cho rằng cơn giận này có quá nửa là dành cho Tạ Thời Dã.
Dù trong giới đồn ầm ĩ chuyện xấu của hai người, người trong cuộc lại chưa từng thừa nhận, vừa nghĩ đã biết là là có người không muốn công khai.
Tạ Thời Dã trắng trợn mở cửa như vậy, chắc chắn người không muốn công khai không phải là y, mà là Phó Húc.

Vậy Tạ Thời Dã không có sự đồng ý của Phó Húc đã tự tiện khoe ra cho gã nhìn thấy, trong lòng đạo diễn Phó chắc chắn sẽ có ý kiến.
Từ Đạo còn đang tìm lí do phủi sạch tội của mình, chợt thấy Phó Húc đi tới bên cạnh Tạ Thời Dã, hai tay kéo lại vạt áo choàng tắm của y, dùng sức khép nó lại, môi hơi mím, ấn đường nhíu chặt, không nói không rằng, khí thế âm u đủ để ép chết người khác.
Một giây sau, ánh mắt lạnh lùng của Phó Húc chán ghét rơi xuống trên người Từ Đạo: "Còn không mau cút đi."
Đây là lần đầu tiên Phó Húc không khách khí với người khác như thế, cũng là lần đầu tiên anh nói những lời sỗ sàng như vậy, Tạ Thời Dã sợ ngây người, mặt Từ Đạo lập tức đỏ bừng, oán hận trừng hai người họ một cái rồi xoay người chạy mất.
Tạ Thời Dã không ngờ chuyến đi này của mình lại giá trị như vậy, thế mà lại được tận mắt chứng kiến hình tượng của Phó Húc "sụp đổ".
Phó Húc mắng người, hình như lại càng thêm gợi cảm, đó là một hương vị hoàn toàn khác, có vẻ ăn rất ngon.
Tạ Thời Dã thèm nhỏ dãi, ngo ngoe muốn động.

Phó Húc dùng sức đóng cửa lại xong, vẻ u ám trên mặt cũng tản đi nhiều, cảm xúc ổn định trở lại, anh cũng không muốn nổi giận với Tạ Thời Dã, chỉ nhẹ nhàng nói: "Lần sau phải mặc quần áo tử tế rồi mới được ra mở cửa, anh không thích em bị tên đó nhìn thấy."
Chuyến này Tạ Thời Dã tới đây vốn là để dạy Tuesday làm người, không ngờ đạo diễn Phó lại tự mình ra trận cho y một liều thuốc mạnh, chỉ vì đối phương nhìn thấy cơ thể của y.

Tạ Thời Dã không nhịn được cười: "Anh đắc tội với cậu ta như vậy, lỡ cậu ta không diễn nữa thì sao?"
Phó Húc chán ghét nhìn xuống, tay vẫn còn đang chăm chỉ hoạt động trên dây lưng áo choàng tắm của Tạ Thời Dã: "Không diễn nữa thì thôi, đằng nào diễn xuất của cậu ta cũng chỉ có vứt đi."
Tạ Thời Dã: "Vậy anh không sợ cậu ta nói chuyện của chúng ta ra ngoài à?"
Lúc này Phó Húc mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn y một hồi, nhìn đến mức khiến Tạ Thời Dã chột dạ, hỏi anh làm sao vậy, Phó Húc mới nói: "Người trong giới đều đã biết bọn mình là một đôi rồi, đến hôm nay em mới phát hiện ra à?"
Tạ Thời Dã: "..." Được rồi, không phải là hôm nay y mới phát hiện ra, y cố tình hỏi vậy đấy.
Phó Húc thắt nút dây lưng cho y: "Em là của anh.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.