Mộ Dung Tử nhịn không
được mặt hoa thất sắc, xoay người muốn chạy trốn, đáng tiếc đã không còn kịp rồi, Trộm Sói từ phía sau ôm cổ nàng, làm nàng thét lên chói
tai."Buông ra! Ngươi dám…….. người đâu! Mau kéo hắn ra!"
Cái khác quan sai nhìn sớm đã choáng váng, đứng một bên, không biết nên làm thế
nào cho phải, một bên là Mộ Dung cô nương, một bên là quan bộ đầu, phải
giúp bên nào thì tốt? Có lẽ. . . . . . không nên giúp bên nào có vẻ an
toàn.
Trộm Sói chẳng những nhanh như chớp đem nàng ôm lấy, còn trước mặt mọi người hôn nàng.
A………nàng muốn giết hắn! Giết tên nam nhân hạ lưu đê tiện này, thật đáng giận!
Hắn dám ở trước mặt mọi người đối với nàng như vậy, Mộ Dung Tử lại lần nữa
bị hắn chọc giận mất bình tĩnh, lập tức đánh, đá lại hắn nhưng cánh tay
mạnh mẽ rất nhanh đem nàng ôm lại, nàng càng là đánh chửi, hắn càng cười đến vui vẻ, dường như nàng làm như vậy, ngược lại lấy lòng hắn. Tức
giận, đồng thời lòng nàng cũng bị lay động thật sâu, hắn bừa bãi càn rỡ, hắn mạnh mẽ khí phách, còn có nụ hôn nóng bỏng làm trái tim lạnh băng
của nàng rốt cuộc cũng không còn bình tĩnh nữa.
Ngọn lửa triền
miên, mang theo hơi thở cường hãn, muốn chinh phục nàng, làm trong lòng
nàng ương ngạnh chống cự, lặng lẽ rung động.
Đến lúc đủ hài lòng
với cái miệng nhỏ nhắn, hắn buông lỏng tay, nàng liền lập tức nhảy ra,
thở hổn hển, cùng với nhếch nhác trên người hắn, quần áo của nàng đều
dính mùi khai nước tiểu, khéo léo môi nàng cũng bị hắn hôn sưng lên đỏ
tươi vẫn cứng rắn chống đỡ không để mình nhũng chân xuống, vẻ mặt hoảng
sợ trừng mắt nhìn hắn.
"Ngươi vô sỉ. . . . . ."
Hắn cười to."Đa tạ nương tử, chồng nàng quả nhiên có tinh thần hơn, có thể làm việc".
Nàng tức giận đến cả người phát run, thiếu chút nữa đã quên nam nhân này hạ
lưu đê tiện đến cỡ nào, mắng hắn vô sỉ, hắn còn cho là ca ngợi, thật là
giận, nàng không còn dũng khí tiếp cận hắn bởi vì không biết nam nhân
này sẽ làm ra chuyện xấu xa gì.
Trộm Sói cười to bước ra ngoài
cửa, các quan sai khác đều nhường đường, động tác chậm chạp liền không
hay ho bị hắn hỏi đến. "Tìm ta có chuyện gì?"
Đáng thương quan
sai, vẻ mặt khổ sở cười ha ha nói: "Bộ đầu, Tuần,.. tuần phủ đại nhân
lệnh cho ngài mang theo chúng ta, đi Nam Huyện bắt phạm nhân".
"Hả? vậy còn chờ cái gì, ta đang lo không có nơi nào để hoạt động gân cốt,
đi thôi". Hắn quay đầu, nở nụ cười với nàng. "Nương tử, chồng nàng đi
làm việc, chờ sau khi trở về, lại tiếp tục yêu thương nương tử".
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn."Ngươi tốt nhất đi vĩnh viễn không cần trở về!"
Trộm Sói hoàn toàn không thèm để ý đến lời nàng nói, cũng không để ý trên
người mình mùi khai thúi, cười lớn nghênh ngang rời đi, đám quan sai
lúng túng vì được mở mang kiến thức, vội vàng đi theo.
Trộm Sói vừa đi, Mộ Dung Tử dùng sức đem khăn cấp tốc lau mùi khai nước tiểu trên mặt.
A! Nàng thật sự là hận chết hắn !
Xem dáng vẻ nhếch nhác của nàng, kêu nàng làm sao đi ra ngoài gặp người?
Vừa liếc mắt, nàng ngây ngẩn cả người bởi vì ngoài cửa còn ló ra một cái đầu đang nhìn nàng, là chưởng quầy của quán rượu.
"Nhìn cái gì!"
Cái đầu kia lập tức lui lại phía sau cửa. "Vâng, vâng, tiểu nhân không dám".
"Đứng lại".
Nàng tức giận ra lệnh, gã chưởng quầy vốn muốn chuồn mất nhưng lại sợ tới
mức đứng yên bất động. "Cô. . . . . . Cô nương có gì phân phó."
"Đem nước đến trong phòng, ta muốn tắm rửa, còn có, chuẩn bị cho ta một bộ quần áo sạch sẽ".
"Vâng, vâng, tiểu nhân lập tức đi phân phó". Chưởng quầy vội vàng rời đi, để
lại một mình Mộ Dung Tử trong phòng tức giận đến khuôn mặt đều vặn vẹo.
Nàng chịu đựng đủ rồi!
Nam nhân này căn bản lấy việc làm nhục nàng làm thú vui, còn ở trước mặt
mọi người hôn môi nàng, làm nàng mất hết mặt mũi, về sau ở trước mặt các quan sai khác, nàng sao gặp người?
Nàng cắn răng, không cho phép chính mình rơi xuống một giọt nước mắt nào, bình tĩnh, nàng nhất định
phải bình tĩnh, cũng thề trong lòng, nàng không bao giờ muốn gặp lại hắn nữa, chỉ cần có thể rời xa nam nhân này, kêu nàng làm gì nàng đều
nguyện ý.
Nàng không cần gặp lại hắn, không cần. . . . . .
"Ngươi muốn từ bỏ nhiệm vụ này?" Trên sảnh đường, Tuần phủ đại nhân đang ngồi, con ngươi mở ra, có chút kinh ngạc nhìn Mộ Dung Tử.
"Đúng vậy, đại nhân". Mộ Dung Tử cuối đầu, đứng trước mặt đại nhân, từ trước đến nay khuôn mặt trầm tĩnh đã có một chút tối tăm.
Hạng Thiếu Hoài buông công văn trên tay, mặt xuất hiện vẻ ngoài ý muốn, hắn
nhớ không sai, trước kia bất kể hắn giao nhiệm vụ khó khăn gì, Tử nhi
chưa từng từ chối.
Lúc này quay về, nàng lại đến xin từ bỏ nhiệm vụ này.
"Vì sao?" Hắn muốn nghe xem nguyên nhân.
"Bởi vì thuộc hạ thật sự lấy làm thẹn với sự kỳ vọng của đại nhân, không thể nào thuần phục Trộm Sói, bản thân không thể đảm nhiệm, xin đại nhân
trách phạt".
Tuần phủ đại nhân đứng lên, hai tay chấp phía sau
người đi đến phía trước cửa sổ, giống như đang tự hỏi. Mộ Dung Tử đối
với nhiệm vụ hắn giao phó, luôn hết sức hoàn thành, cũng không làm cho
hắn thất vọng, hôm nay đặc biệt đến chào từ giả, nhất định có nguyên
nhân.
"Ngươi là vì chuyện Trộm Sói cường hôn ngươi ở Tửu quán cho nên muốn từ bỏ?" Hắn sớm đã nghe chuyện Trộm Sói và Tử nhi lúc đó, nhìn Tử nhi, hắn muốn từ trên khuôn mặt trước sau vẫn im lặng kia, nhìn ra
một ít manh mối.
"Thuộc hạ là vì biết không thể đảm nhiệm, mới đưa ra".
"À?"
Tuần phủ đại nhân chậm rãi đi tới bên nàng, vươn tay nâng khuôn mặt kia lên
nhìn vào mắt mình. Theo thần sắc căng thẳng này, quả nhiên nhìn thấy có
chút áp lực, dường như nàng cố gắng kiềm chế tức giận. Mày kiếm nhướng
lên, khó được nha, gương mặt trầm tĩnh trong trẻo, lạnh lùng cũng có lúc trở nên thú vị.
"Điều kiện Trộm Sói quy hàng là vì ngươi, biểu hiện này chứng tỏ hắn thực để ý ngươi mới đúng".
Mộ Dung Tử thầm cắn chặt răng. "Đại nhân có điều không biết, thật ra tên Trộm Sói kia vẫn chưa chạm vào thuộc hạ".
Lời này làm cho tuần phủ đại nhân kinh ngạc.
"Hắn không chạm vào ngươi?"
"Đúng vậy, hắn chẳng những không chạm vào thuộc hạ, cũng hoàn toàn không nghe theo chỉ thị của thuộc hạ, cố tình làm bậy, mỗi ngày không phải đi sòng bạc, chính là ngâm mình ở quán rượu mua say, thuộc hạ căn bản không thể nắm hắn trong tay".
Nàng áy náy một chân quỳ gối xuống đất. "Đây cũng là nguyên do thuộc hạ đặc biệt đến báo cho đại nhân biết, thuộc hạ không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ đại nhân giao phó, xin đại nhân
tha thứ cho thuộc hạ thất trách".
Tuần phủ đại nhân cau mày, hắn
biết Tử nhi đối hắn trung thành và tận tâm, khăng khăng một mực, sẽ
không lừa gạt hắn, chẳng lẽ sư gia phán đoán sai lầm?
Trầm ngâm trong chốc lát, hắn nói: "Đứng lên đi, đây không phải là lỗi của ngươi, bản quan sẽ không giáng tội cho ngươi”.
"Tạ đại nhân".
Hạng Thiếu Hoài đi qua đi lại, trong lòng tự hỏi, nàng im lặng một bên chờ,
một lát sau, dường như là trong lòng có chủ ý, hắn quay đầu lại nhìn Tử
nhi mở miệng. "Nếu ngươi không thể nắm Trộm Sói trong tay, bản quan sẽ
tìm những người khác trông chừng hắn".
"Vâng, đại nhân".
Hạng Thiếu Hoài xoay người ngồi trở lại trước án thư, vung tay lên. "Không có việc gì nữa, lui ra đi".
"Đại nhân, thuộc hạ còn có một chuyện muốn nhờ".
Hạng Thiếu Hoài nhướng mày. "Nói".
"Xin đại nhân phái thuộc hạ đi bắt Ngân Hồ".
"Ngươi muốn bắt Ngân Hồ?"
"Vâng, thuộc hạ nghe Vinh hộ vệ nói, đã có tin tức Ngân Hồ, thuộc hạ hy vọng
có thể thay Vinh hộ vệ tiếp nhận nhiệm vụ này, để Vinh hộ vệ ở lại trong phủ, bảo hộ đại nhân cho tốt cũng là cho thuộc hạ cơ hội lập công chuộc tội".
Nhiệm vụ đi bắt Ngân Hồ, vốn phân cho Vinh Ứng mà Vinh Ứng ngày mai sẽ xuất phát, Tử nhi vào lúc này đề xuất làm cho hắn hơi do
dự.
"Chuyện này. . . . . ."
Nàng quỳ một gối xuống, thái độ kiên quyết. "Xin đại nhân thành toàn cho thuộc hạ".
Hạng Thiếu Hoài trầm ngâm, ngón tay gõ trên mặt bàn, sau khi suy tính rồi
đồng ý lời thỉnh cầu của nàng."Được rồi, liền giao cho ngươi".
"Tạ đại nhân, bây giờ thuộc hạ đi tìm Vinh hộ vệ, thuộc hạ cáo lui".
Nàng cung kính đi ra ngoài, mãi cho đến khi rời khỏi thư phòng của đại nhân, bốn bề hết sức vắng lặng, gương mặt kia không chút thay đổi, mới nhắm
mắt lại, rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Có thể thoát ly con sói kia là nàng
cầu còn không được. Thật tốt, rốt cục có thể bình tĩnh trở lại, nàng một khắc cũng không thể chịu đựng ở lại bên cạnh hắn.
May mắn, nàng có thể không cần cùng nam kia nhân thực hiện thỏa thuận, thật là may mắn. . .
Trộm Sói đi Nam Huyện truy bắt phạm nhân, một lòng áp giải vào đạo lao quan
phủ, giao nộp xong, chấm dứt nhiệm vụ này, hắn trở phòng.
Mười ngày không thấy nàng.
Trong mười ngày đó, trong đầu hắn tất cả đều là bóng dáng của Tử nhi, vừa về tới phủ nha, hắn lập tức đi tìm nàng.
Quan sai huynh đệ nói không nhìn thấy bóng dáng của nàng, hắn đi hỏi bọn
binh lính giữ cửa mới biết được nàng đã rời khỏi phủ nha, không ai biết
nàng đi đâu. Một khi đã như vậy, hắn dứt khoát xông thẳng vào phòng của
nàng, ở nơi đó chờ hắn trở lại. Hắn mở cửa, vào phòng, trong phòng bài
trí đơn giản, sạch sẽ, giường nệm phẳng phiu giống như nàng, cẩn thận tỉ mỉ.
Hắn lắc đầu, trừ chiếc gương đồng, nữ nhân này ngay cả bàn trang điểm đều không có.
Ngồi ở mép giường, bàn tay nắm lấy chiếc chăn đơn, đặt lên mũi, nghe mùi
hương của nàng, gương mặt cứng rắn, lạnh lùng đã nhu hòa không ít.
Đã nhiều ngày không thấy được nàng, trong đầu quanh quẫn hình bóng của
nàng, mặc kệ là lạnh lùng, trừng mắt hoặc là tức giận đến nghiến răng
nghiến lợi, đều làm hắn tưởng nhớ.
Hắn chưa từng muốn nữ nhân
nào, mới gặp nàng bất quá cảm thấy nàng chỉ là nữ nhân xinh đẹp, không
phải là nữ nhân có cá tính, hắn một chút cũng không hứng thú. Nhưng mà
khi phát hiện ra chân tướng, hóa ra là nữ nhân lớn gan lại trầm tĩnh thì trong lòng hắn bị khơi dậy dục vọng chưa bao giờ có.
Hắn có dã
tâm rất lớn, một khi coi trọng nữ nhân nào sẽ không cho phép nàng bỏ qua sự tồn tại của hắn. Hắn muốn nàng để ý, muốn trái tim lạnh lùng của
nàng phải động tình đối với hắn.
Không lập tức muốn nàng là vì
hắn càng có nhiều tham lam, hắn không chỉ muốn thân thể của nàng, còn
muốn lòng của nàng. Môi mỏng cong lên nụ cười, hắn không đợi được khi
nàng nhìn thấy hắn thì vẻ mặt nàng như thế nào. Hắn thích nhìn thấy nàng mất bình tĩnh, chứng tỏ là hắn có khả năng ảnh hưởng nàng, có thể lay
động nàng, bởi vì hắn không cho phép nữ nhân mình coi trọng đối với hắn
làm như không nhìn thấy, cũng bởi vì mệnh lệnh của người khác mà lẩn
tránh hắn.
Hắn muốn gặp nàng, hôn nhẹ vào đôi môi của nàng, để an ủi hắn nhiều ngày tưởng niệm. Lần trước ở tửu quán, hắn cố ý đối mọi
người tuyên cáo, nàng là của hắn, kể từ đó, hắn có thể độc chiếm nàng,
không cho phép nam nhân khác có ý đồ với nàng.
Hắn ở trong phòng chờ, còn ngủ gật, mãi đến khi mặt trời chiều ngã về Tây vẫn không thấy bóng dáng xinh đẹp đâu.
Nàng đi nơi nào?
Trộm Sói đứng dậy, quyết định lại quay về quan phủ đi tìm, có lẽ nàng đã trở lại Nha phủ. Đến Nha phủ, hắn bắt một tên quan sai tới hỏi.
"Mộ Dung Tử đâu?"
"Không biết".
Hắn buông đối phương ra, lại bắt quan sai khác tới hỏi nhưng liên tục hỏi mấy chục người, không ai biết Mộ Dung Tử đi đâu.
"Mộ Dung cô nương có xuất hiện trong phủ lúc mặt trời lặn". Một gã quan sai nói.
Trộm Sói nhíu mày, nhưng lại không ai biết nàng đi nơi nào, nàng hoàn toàn biến mất đã mấy ngày rồi ?