Trộm Tâm

Chương 16: Trêu chọc cậu



Hứa Hoài Thâm nhìn chằm chằm trong chốc lát, sau đó cậu mất tự nhiên rời mắt đi chỗ khác, đáy lòng đột nhiên dâng lên xúc cảm khô nóng không thể nói thành lời, cổ họng khô khốc khiến cậu có chút miệng đắng lưỡi khô.

Cam Niệm nhảy ở trong phòng tập, tiếng nhạc vừa kết thúc thì Cam Niệm mới nghe được tiếng động sau lưng, cô quay đầu thấy có mấy nam sinh đứng ở cửa sổ thì hơi hoảng sợ.

Cam Niệm vội vàng mở cửa đi ra ngoài, ánh mắt cô dừng lại ở người đứng phía sau cùng, nhất thời liền ngây người, “… Hứa Hoài Thâm?”

Những nam sinh khác bị phản ứng của Cam Niệm làm cho khiếp sợ, bọn họ liếc mắt nhìn nhau… chẳng lẽ em gái nhỏ này lại… lại… lại là một trong số muôn vàn những bông hoa đào mê muội Hứa Hoài Thâm sao???

Lâm Thịnh là người phản ứng đầu tiên, nhìn biểu hiện kinh ngạc của mấy tên kia mà cậu nhịn cười đau cả bụng, “Cam Niệm, không ngờ cậu nhảy lợi hại như vậy!”

Mấy nam sinh khác: Hả???? Cả Lâm Thịnh cũng quen cô ấy sao?!!!

Cam Niệm ngượng ngùng cười cười: “Không đâu, tớ chỉ đang luyện tập tiết mục cho đêm văn nghệ của trường thôi.” Sau khi kết thúc hoạt động của xã đoàn, Cam Niệm một mình ở lại để luyện tập. Mấy ngày hôm trước cô đã được chọn trong buổi tuyển chọn cuối cùng, vừa rồi tập xong điệu múa dân tộc, cô mới nổi hứng nhảy street dance(*).

Cam Niệm nói xong, ánh mắt lập tức dừng lại ở trên người Hứa Hoài Thâm. Hôm nay cậu mặc bộ quần áo bóng rổ, nhìn vừa khoẻ khoắn lại quyến rũ.

Lâm Thịnh nhìn ra tâm tư nhỏ của Cam Niệm, cậu bèn vỗ bả vai Hứa Hoài Thâm:

“Đại ca, vừa rồi không phải cậu nói không muốn ăn khuya hay sao? Vậy chúng tớ tự đi ăn đây…”

Hứa Hoài Thâm ghét bỏ nhìn Lâm Thịnh đang cười tươi như hoa, tuy nhiên cậu cũng không nói gì.

Lâm Thịnh vội vàng lôi kéo đám huynh đệ rời đi, vẻ mặt Chu Minh mờ mịt:

“Chuyện này là sao… tôi chẳng hiểu gì cả. Nữ sinh kia là ai? Cô ấy quen hai cậu à?” Hơn nữa vừa rồi Hứa Hoài Thâm tại sao lại không phản đối???

“Các cậu không được tơ tưởng đến người của anh Thâm…”

“???!!!!” Mấy người này đều nhảy dựng lên giống như nghe được bí mật động trời, “Lâm Thịnh, ý cậu là sao?!”

“Không… không có gì, cô ấy chính là người ngồi đằng trước tôi.”

“Bảo sao tớ thấy cô ấy quen mắt, có phải chính là người bị người ta viết trên diễn đàn của trường không? Hình như tên Cam Niệm?! Hai người bọn họ sẽ không…”

Lâm Thịnh “Suỵttt” một tiếng, “Đừng để lộ, chuyện này không phải còn đang trong giai đoạn phát triển hay sao…”

Cam Niệm ở phía này, nhìn thấy mấy nam sinh vội vội vàng vàng rời đi để cho hai người bọn cô một không gian riêng thì cô không nhịn được mà mỉm cười.

Cam Niệm ngẩng đầu, đôi mắt to đen láy nhìn Hứa Hoài Thâm:

“Tối nay cậu đi đánh bóng rổ sao?”

“…. Ừm.” Ánh mắt cậu nặng nề, trong mắt hoàn toàn là hình ảnh ngược của khuôn mặt Cam Niệm.

Còn Cam Niệm không ngờ rằng tối nay lại được gặp cậu, giờ phút này trong lòng cô vừa ngọt ngào vừa vui sướng, cô lấy hết can đảm để nói:

“Cậu có vội về luôn không?”

“Làm sao vậy?”

“Nếu cậu không vội thì có thể đợi tớ một lúc được không? Tớ nhảy xong nhanh thôi, sau đó chúng ta cùng về nhé.”

Cam Niệm nhìn Hứa Hoài Thâm suy nghĩ vài giây rồi cuối cùng cũng gật đầu, cô vui vẻ kéo tay cậu vào trong phòng tập luyện, sau đó đóng cửa lại.

“Cậu ngồi ở đây nha, tớ tập khoảng mười phút nữa là xong.”

Hứa Hoài Thâm ngồi xuống ghế dựa trong góc, một tay cầm áo khoác mỏng, một tay lấy điện thoại ra nghịch.

Cam Niệm thấy Hứa Hoài Thâm nghịch điện thoại, chắc là cậu cũng sẽ không chú ý đến cô, cho nên Cam Niệm không thẹn thùng nữa mà bật nhạc lên, một lần nữa hoà theo tiếng nhạc.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Hứa Hoài Thâm lại ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mặt đang nhảy múa. Thời điểm cô nhảy giống như một viên kim cương sáng lấp lánh, vô cùng lộng lẫy bắt mắt.

Cậu vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng cảm giác khác thường ở trong lòng lại không thể lừa được chính cậu…

Âm nhạc kết thúc, Cam Niệm thở hổn hển mấy hơi rồi nói, “Tớ nhảy xong rồi.”

Cô cầm cốc nước đi đến bên cạnh Hứa Hoài Thâm, rồi vô tình nhìn về phía cửa sổ, “A??? Hình như mưa rồi???”

Cam Niệm mở cửa sổ ra nhìn, quả nhiên trời đang mưa to cùng với tiếng sấm chớp ầm ầm truyền đến từ phía xa. Cô nhìn hai tay trống trơn của Hứa Hoài Thâm, “… Cậu không mang ô à?”

Hứa Hoài Thâm đứng dậy nhìn mưa rơi bên ngoài, “Tôi quên mang theo.”

Cam Niệm rối rắm gãi đầu, “Biết vậy tớ không rủ cậu ở lại cùng tớ…” Cô lấy một chiếc ô màu hồng nhạt trong ba lô, giọng điệu bối rối: “Nếu cậu không ngại… thì chúng ta có thể che chung một chiếc ô?!”

Hứa Hoài Thâm nhìn chiếc ô nhỏ trong tay Cam Niệm, cuối cùng gật đầu một cái.

Cam Niệm bèn nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Sau khi đóng cửa phòng cẩn thận, hai người đứng ở hành lang. Cam Niệm đang định bật ô thì trước mặt xuất hiện một chiếc áo khoác gió.

“Cậu khoác vào đi.” Ánh mắt cậu rời khỏi vòng eo nhỏ nhắn, vững vàng mở miệng nói một tiếng.

“Không sao đâu, tớ không…” Cam Niệm từ chối nhưng bên tai lại truyền đến giọng nói càng thêm trầm thấp: “Người cậu mới ra mồ hôi, tý nữa chẳng may bị mưa bắn vào người, cậu nghĩ sao?” 

“Vậy cảm ơn cậu nha~~” Hứa Hoài Thâm bất thình lình kiên quyết như vậy, Cam Niệm không những không cảm thấy khó chịu, ngược lại trong lòng càng thêm ấm áp.

Cô nhận áo gió từ tay Hứa Hoài Thâm rồi khoác lên người, mùi hương quen thuộc trên người cậu quẩn quanh chóp mũi cô.

Cam Niệm bật ô, tiếp đó quay sang nhìn người bên cạnh cao hơn mình ba mươi mấy centimet, cô đang nghĩ làm thế nào để che được cho cậu thì ngay sau đó Hứa Hoài Thâm tự nhiên cầm lấy ô trong tay cô, cậu liếc mắt về phía cô, ý bảo cô đứng vào dưới ô.

Cam Niệm nhẹ nhàng tiến lại gần, tim đập như nai con chạy loạn, gương mặt cũng bắt đầu nóng lên.

Hai người tiến vào trong màn mưa và đi về hướng ký túc xá.

Mưa thật sự lớn, Cam Niệm sợ cánh tay mình bị ướt mưa, cô bèn đi sát bên cạnh người Hứa Hoài Thâm, nhưng lại không dám đụng vào người cậu.

Hứa Hoài Thâm chú ý tới động tác của Cam Niệm, cậu hơi nghiêng ô về phía cô để che được cho cô nhiều hơn.

Cam Niệm cũng cảm nhận được, cô lặng lẽ ngửa đầu, đập vào mắt cô là chiếc cằm cương nghị cùng làn da trắng sáng, giờ phút này tâm trạng cô giống như được ngâm trong hũ mật. Cam Niệm chưa từng nghĩ đến có một ngày mình có thể thân mật với Hứa Hoài Thâm như vậy, cô đan mười ngón tay với nhau, khóe miệng lơ đãng cong lên.

Nhiều học sinh đi ngược chiều đều chú ý tới hai người bọn họ, thậm chí có người còn nhận ra Hứa Hoài Thâm, bọn họ càng giật mình hơn khi thấy cậu ta che chung một chiếc ô với nữ sinh.

Chiếc ô quả thực quá nhỏ, mới đi được một đoạn mà Hứa Hoài Thâm đã bị ướt mất nửa người, Cam Niệm nhìn thấy thì nhíu mày nói: “Hay là chúng ta tìm một chỗ để tránh mưa đi, người cậu ướt hết cả rồi kìa.”

Thấy phía trước là tòa tháp hai tầng, Cam Niệm chỉ chỉ, “Chúng ta đến đó nha!?”

Trải qua chuyện lần trước, Cam Niệm không dám đến tòa tháp vào buổi tối nữa, nhưng lần này mưa lại quá lớn, bọn họ chỉ có thể đến đó tránh mưa.

Con đường bên cạnh tòa tháp có cột đèn, ánh đèn lờ mờ hắt về phía tòa tháp. Bên trong tòa tháp yên tĩnh không người, chỉ có tiếng mưa tí tách rơi xuống mái hiên.

Hai người tiến vào bên trong, Hứa Hoài Thâm khép ô lại, một bên cánh tay bị mưa bắn cho ướt sũng.

Trong lòng Cam Niệm dâng lên một cỗ áy náy, cô vội vàng lấy khăn giấy trong ba lô đưa cho cậu, giọng điệu sốt ruột: “Cánh tay cậu bị ướt hết rồi kìa, lau nhanh đi này.”

Nam sinh thường không để ý tới những chuyện nhỏ nhặt như vậy, cậu đặt chiếc ô xuống một bên, nhàn nhạt từ chối: “Không cần đâu.” 

Giọng nói của cậu lành lạnh giống như tảng băng, Cam Niệm thấy Hứa Hoài Thâm tỏ ra không sao cả thì càng thêm sốt ruột, cô trực tiếp cầm lấy khăn giấy cẩn thận lau nước mưa trên tay giúp cậu.

Hầu kết Hứa Hoài Thâm khẽ lăn, cánh tay dường như cứng đờ, cậu thấy cô khẽ nhăn mặt, biểu tình tập trung, động tác trên tay cũng mềm nhẹ, thỉnh thoảng đầu ngón tay hơi lạnh của cô còn chạm vào da cậu, khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy.

Mà Cam Niệm nhìn bề ngoài có vẻ trấn định, thực chất nội tâm lại rất ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên cô có hành động thân mật với một nam sinh như vậy, nội tâm thiếu nữ rung động thật sự quá mức rõ ràng.

Lau xong, Cam Niệm rút tay về, cô gãi gãi chóp mũi và nói: “Tớ không muốn cậu vì tớ mà bị cảm.” Tối nay là cô bảo Hứa Hoài Thâm ở lại để cùng nhau về, hơn nữa để cô không bị ướt mưa, cậu đã để chính bản thân mình bị ướt…cô làm sao có thể không lo lắng cho được?!

“Đúng rồi, tớ trả áo khoác lại cho cậu nha!?” Cam Niệm đang định cởi ra thì Hứa Hoài Thâm đã nhanh chóng ngăn cản, “Cậu mặc đi, đừng cởi ra.”

Cam Niệm khẽ cười nhìn ra phía bên ngoài: “Vậy chúng ta ở đây chờ cho mưa tạnh rồi về nhé?” 

“Ừm.” 

Cam Niệm nhìn xung quanh, đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Chúng ta đi lên trên đi!” Cô lôi kéo cánh tay Hứa Hoài Thâm hướng lên trên tầng hai của tòa tháp.

Hứa Hoài Thâm nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô thì cũng mặc cho cô nắm.

Tầng hai của tòa tháp lại càng tối, nhưng tầm nhìn lại đẹp hơn rất nhiều, từ chỗ này có thể nhìn thấy mặt hồ phía đằng xa không ngừng gợn sóng bởi vì mưa lớn, mà cành liễu xung quanh hồ cũng bị mưa xối làm cho đung đưa, rồi cả dãy đèn sáng rực ở khu dạy học càng làm khung cảnh thêm nổi bật.

“Trời mưa nhưng cảnh vật vẫn thật đẹp.” Cam Niệm quay đầu cười nói với Hứa Hoài Thâm.

Hai người đi đến băng ghế đá bên ngoài tòa tháp để ngắm mưa, sau đó Cam Niệm quay người dựa vào cột đá, đối diện với Hứa Hoài Thâm.

Cô túm lấy vạt áo cậu, cười đến câu hồn người: 

“Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chính là ở nơi này không?” 

Khóe miệng Hứa Hoài Thâm dường như nở một nụ cười vô hình, “Ừm, chính cậu là người quấy rầy mộng đẹp của tôi.” 

Cam Niệm bĩu môi, “… Tớ làm sao biết được cậu lại ngủ ở chỗ này, lúc ấy tớ còn nghe bạn học nói cậu sẽ lên diễn thuyết trước toàn trường.” 

“Thật ra là tôi không đi.” 

“Vì sao vậy?” 

“…Không có gì, không muốn đi nên tôi không đi mà thôi.” Cậu rất ghét mấy dạng diễn thuyết kiểu này, toàn là mấy lời cổ vũ mà giáo viên muốn cậu phải nói, cậu thấy một bài diễn thuyết căn bản không thể thay đổi được thái độ học tập của người khác.

Cam Niệm nheo mắt quan sát Hứa Hoài Thâm, cô lẩm bẩm nói: “Tớ cho rằng lớp trưởng sẽ là một học sinh luôn nghe lời thầy cô giáo, xem ra hiện tại không phải như vậy, đôi khi cậu cũng rất hư.”

Cam Niệm phát hiện ra Hứa Hoài Thâm không phải là loại người chỉ biết ngoan ngoãn học tập, đôi khi cậu cũng sẽ lười biếng, cũng sẽ cùng các nam sinh khác trốn đi chơi, hoặc cậu sẽ thẳng thắn biện luận với giáo viên ở trên lớp để bảo vệ lập trường của chính mình.

“Tôi vốn dĩ không phải là một học sinh ngoan.” 

“Xùy…” Cam Niệm phản bác: “Nhưng trước mặt những bạn học khác và trong mắt thầy cô thì cậu chính là một học sinh ngoan ngoãn, cậu học rất giỏi, lại còn giành nhiều phần thưởng trong các cuộc thi, đem lại vẻ vang cho trường chúng ta. Cậu là tấm gương mà rất nhiều người hâm mộ.”

Cam Niệm rũ mắt, giọng nói nhỏ dần: “Còn tớ học thì không tốt, lại còn xếp gần chót. Tớ trong mắt người khác không khác gì bình hoa di động, ngoại trừ đẹp thì không còn ưu điểm gì. Cậu biết không, mấy ngày trước có người nói với tớ là cậu chỉ thích những nữ sinh ngoan ngoãn học giỏi, mà tớ thì học kém như vậy…căn bản không xứng với cậu.” 

Cam Niệm còn chưa nói xong nhưng sắc mặt Hứa Hoài Thâm đã trầm xuống, cậu đang định nói gì đó thì Cam Niệm lại ngẩng đầu cười sáng lạn với cậu: “Nhưng mà tớ không để ý đến lời cậu ta nói đâu, cậu ta chỉ đang ghen ghét tớ có thể gần gũi với cậu. Với lại làm gì có chuyện tớ tự ti cơ chứ, cậu ta muốn đả kích tớ? Không có cửa đâu, hừ!”

Hứa Hoài Thâm nghe vậy thì khẽ nở nụ cười, Cam Niệm nhìn thấy lập tức nói: “Hứa Hoài Thâm, cậu cười lên trông thật đẹp trai!” Cô rất thích nhìn cậu cười, vì cậu là nam sinh có nụ cười đẹp nhất mà cô từng thấy.

Hứa Hoài Thâm nhanh chóng ngừng cười, Cam Niệm lại nổi lên tâm tư muốn đùa giỡn, cô chớp mắt nhìn cậu, giọng nói mềm mại: “Cậu cười lại một lần nữa đi.” 

Hứa Hoài Thâm: “…”

Cam Niệm giống như một đứa trẻ bám lấy Hứa Hoài Thâm đòi ăn kẹo, đôi mắt cô lóe sáng khi nhìn vào cậu, lông mi không ngừng động.

Mà ở trong mắt Hứa Hoài Thâm, Cam Niệm không khác gì tiểu hồ ly làm tâm cậu ngứa ngáy khó chịu.

Môi đỏ chín mọng cong cong, sợi tóc đen nhánh dài mượt của cô dính vào hai bên má trắng nõn, có vài sợi còn ẩn mình vào trong cổ áo khoác.

Dưới bóng tối mịt mờ, Hứa Hoài Thâm cảm nhận được mùi thơm ngọt ngào toát ra từ người Cam Niệm, chỉ cần hơi cúi đầu là cậu có thể nhìn thấy rõ ràng vòng eo nhỏ nhắn ôm trọn trong vòng tay.

Cậu thấy đáy lòng lại xuất hiện cảm giác khô nóng, toàn thân cũng bắt đầu căng chặt.

Cam Niệm không nhận ra sự khác thường của Hứa Hoài Thâm, thấy cậu không trả lời, cô lại càng tiến tới gần, “Cậu cười một cái đi.” 

Hứa Hoài Thâm cầm cánh tay Cam Niệm, cậu kéo cô ra xa để bảo đảm khoản cách an toàn, giúp tim cậu không bị loạn nhịp.

“Đừng nghịch ngợm.” Giọng nói của cậu như bị hụt hơi.

Cam Niệm nhíu mày, trừng mắt giận cậu, “Tớ nghịch ngợm lúc…” Trong lúc Cam Niệm đang nói, Hứa Hoài Thâm đột nhiên giơ ngón trỏ đặt lên đôi môi mềm mại của Cam Niệm, ý bảo cô im lặng.

Cam Niệm dựa lưng vào cột đá, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Hứa Hoài Thâm, trái tim cô không ngừng đập “thình thịch”, khuôn mặt đỏ bừng chậm rãi lan đến tận vành tai, còn đầu óc dường như quay cuồng.

Ngón tay Hứa Hoài Thâm không cẩn thận chạm vào cánh môi lành lạnh của Cam Niệm, cậu giống như bị điện giật, khiến lửa nóng trong lòng càng lúc càng mạnh.

Ngay sau đó cậu không thể khống chế nổi mà hơi cúi người xuống, đầu ghé sát bên tai Cam Niệm, thân thể hai người lúc này càng thêm gần.

—ooOoo—

(*)Street dance: còn được gọi là vernacular dance, là từ thường được dùng để nói về một thể loại nhảy được phát triển bên ngoài dance studio, ở các không gian như đường phố, sân trường và hộp đêm. Nó thường mang tính tự nhiên và cộng đồng, có ý nghĩa tương tác, khích lệ động viên người xem và các dancer khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.