Trộm Tâm

Chương 26: Ai mà chưa từng trêu chọc



Đôi mắt to tròn của Cam Niệm đối diện với ánh mắt Hứa Hoài Thâm, trái tim thì đập thình thịch như nai con chạy loạn, “Vậy ý của cậu là cậu không thấy tớ phiền toái???”

Cam Niệm kéo dài âm cuối, giọng nói thanh thúy trong vắt như tiếng chuông gió kêu leng keng.

Hứa Hoài Thâm lộ vẻ bất đắc dĩ, cô nàng này lắm lúc cứ muốn cậu phải nói thẳng ra thì mới chịu ngoan: “Nếu thấy cậu phiền toái thì cậu nghĩ mỗi ngày tôi sẽ giúp cậu bổ túc, cùng cậu ăn cơm, để cậu đến gặp Gạo Nếp… rồi cho cậu đến gần tôi như vậy sao?”

Cam Niệm không nhịn được cười, độ cong bên khóe môi không thu lại được:

“Nhưng mà cô chủ nhiệm nói…”

“Cô chủ nhiệm chưa nói cái gì hết, cô cũng chỉ hỏi vài câu mà thôi. Tôi nói tôi đang trợ giúp cậu trong học tập, cô giáo cũng không nghi ngờ gì. Cậu cả ngày chỉ biết nghĩ linh tinh cái gì vậy?”

Tảng đá trong lòng Cam Niệm rốt cuộc cũng rơi xuống, “Thì ra mấy ngày nay tớ đã suy nghĩ nhiều.”

Ánh mắt cậu lưu luyến nhìn Cam Niệm, giọng nói mang theo dịu dàng:

“Yên tâm, những chuyện cậu đoán đều không bao giờ xảy ra.” Cậu cũng sẽ không để xảy ra.

Giờ Cam Niệm mới hiểu hết thảy chỉ là hiểu lầm, cô sờ sờ tóc rồi khẽ lẩm bẩm: “Thực xin lỗi, mấy ngày hôm trước không phải tớ cố ý trốn tránh cậu, về sau tớ sẽ không như vậy nữa.” Cảm xúc cùng thái độ của cô đột nhiên thay đổi có khả năng cũng ảnh hưởng đến tâm tình của cậu.

“Ừm… yên tâm học tập.”

Trong nháy mắt Cam Niệm đã hiểu rõ ý tứ của Hứa Hoài Thâm, cô mím môi cười, ngón tay duỗi ra nhẹ nhàng cầm lấy ngón trỏ của cậu, biểu tình giảo hoạt nói: “Chắc chắn rồi, tớ không quên điều kiện giữa chúng ta đâu.”

Quả nhiên mọi chuyện qua đi, Cam Niệm lập tức lộ ra bộ mặt hồ ly. Ngón tay mềm mại không xương cùng mùi hương ngọt mát trên người cô khiến toàn thân Hứa Hoài Thâm khô nóng, cậu chỉ có thể hơi lui về sau một bước.

Cam Niệm nhận ra người trước mặt đang khẩn trương, vì thế cô buông lỏng tay cậu ra, cười đến mắt ngọc mày ngài.

Thấy Cam Niệm đã vui vẻ, cậu cũng yên tâm: “Đi thôi.”

“Ừm.”

Hai người đi ra khỏi ngõ nhỏ, Cam Niệm liền nói: “Lần thi giữa kỳ này, tớ cảm thấy mình thi khá tốt, nhất định có tiến bộ hơn so với trước.”

“Thật vậy sao?”

“Đương nhiên rồi, còn không phải là nhờ ai đó phụ đạo cho tớ sao?!! Dù sao cậu cũng chờ đến lúc đó mà thực hiện lời hứa đi.” Vẻ mặt kiêu ngạo của Cam Niệm chọc cho Hứa Hoài Thâm phải nở nụ cười.

Đến trạm xe bus, Cam Niệm ngửa đầu trông mong nhìn Hứa Hoài Thâm, ngữ khí cũng đứng đắn hơn vài phần: “Cậu biết không, mấy ngày nay tớ rất là khổ sở… không dám nói chuyện với cậu, không dám ở cùng cậu chung một chỗ. Tớ thề sau này sẽ không bao giờ tra tấn chính mình như vậy. Cho dù cậu có đuổi tớ đi thì tớ cũng không đi.”

Hứa Hoài Thâm chăm chú nhìn Cam Niệm, sau đó cậu vươn tay nhẹ lau giọt nước mắt trên khóe mắt cô, động tác của cậu dịu dàng đến nỗi như đụng vào viên trân châu quý giá.

Vĩnh viễn không có một ngày như vậy…

Cậu cũng sẽ không bao giờ tự tra tấn chính mình.

**

Tiết đầu tiên của sáng thứ ba là tiết mỹ thuật, học sinh trong lớp cùng nhau đến lớp mỹ thuật ở tòa nhà chung. Đáng lẽ mọi người sẽ học ở phòng số một, nhưng giáo viên nói hôm nay sẽ học thư pháp, vì thế tất cả di chuyển đến phòng đặc biệt của lớp mỹ thuật.

Mãi đến lúc sắp đi thực hành, Cam Niệm mới nhớ ra mình quên mang theo dụng cụ dùng cho thư pháp, “Thôi xong rồi…”

Huệ Hân Nhi nói: “Không sao đâu, tớ và cậu thay nhau dùng là được.”

“Vậy được, tớ cảm ơn nha~~” Cô kéo Huệ Hân Nhi đến gần rồi nhỏ giọng nói, “Tớ đi cùng với lớp trưởng, các cậu đi trước đi.”

Huệ Hân Nhi vừa cười vừa trừng mắt với bạn mình: “Đúng là trọng sắc khinh bạn.”

“He he…” Cam Niệm quay xuống nói với người đằng sau còn đang bận bịu thu dọn đồ, “Hứa Hoài Thâm, tớ chờ cậu nha.”

Hứa Hoài Thâm ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục cầm bút lông cùng dụng cụ. Lâm Thịnh nhìn thấy bộ dáng cam chịu của người bên cạnh thì cũng toét miệng cười hệt như Cam Niệm.

Cậu còn nói với Hứa Hoài Thâm, “Đại ca, tớ đi trước đây, không ở đây làm bóng đèn nữa.”

Hứa Hoài Thâm thu dọn xong đồ, lúc ngẩng đầu lên nhìn Cam Niệm thì chỉ thấy trong tay cô có mỗi một cây bút lông, cậu nhướng mày hỏi:

“Dụng cụ của cậu đâu?”

“Tớ quên mang rồi, nhưng không sao đâu, tớ dùng chung với Hân Nhi là được.”

Cậu nhàn nhạt nhìn cô một cái rồi nói, “Đi thôi.”

Cam Niệm đi theo cậu ra ngoài cửa, Lưu Y cùng mấy người ở trong lớp đều ngây cả người.

“Lớp trưởng và lớp phó làm lành rồi sao?”

“Đúng vậy, thật là kỳ quái nha… mấy ngày nay tớ cũng thấy bọn họ lại lui tới giống như bình thường rồi.”

Lưu Y cả giận nói: “Hai người này đúng là coi lời cô giáo nói như gió thoảng bên tai!”

Bạn bè thấy Lưu Y tức giận mà chỉ có thể cắn răng chịu đựng thì cũng buồn cười: “Thôi nào Lưu Y, cậu có tức cũng vô dụng, dù sao lớp trưởng cũng không có hứng thú với cậu không phải sao?”

“Cậu!”

Cam Niệm đi cùng Hứa Hoài Thâm đến lớp mỹ thuật, mọi người trong lớp đã đến hơn phân nửa, giáo viên mỹ thuật đang ở trên bục giảng bật máy chiếu.

Vào giờ học, giáo viên bắt đầu giảng các phương pháp cơ bản khi viết thư pháp, ông chỉ lên máy chiếu, “Bước đầu tiên các em phải chú ý cách cầm bút… khi viết cổ tay phải thả lỏng…”

Cam Niệm ngồi ở phía dưới viết được mấy chữ, trước kia cô chưa từng viết qua nhưng cảm giác cũng không khó lắm, lúc quay đầu nhìn Hứa Hoài Thâm thì cô thấy cậu ấy không phải dùng bút nước để viết mà là dùng trực tiếp bút lông viết chữ lên giấy tuyên thành.

Nét chữ cứng cáp, ngừng ngắt có lực khiến cô không nhịn được mà tán thưởng:

“Hứa Hoài Thâm, không ngờ cậu còn biết viết chữ thư pháp?” Quả nhiên chữ cô vừa viết không thể so với cậu.

Hứa Hoài Thâm ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu thong dong tiếp tục viết chữ: “Trước kia tôi từng luyện qua.”

Hồi học tiểu học, mẹ cậu đã đăng ký cho học thư pháp, mặc dù không thích lắm nhưng cậu cũng luyện được hai năm.

Giáo viên xuống dưới đi một vòng, ông phát hiện ra có rất nhiều vấn đề, lúc trở lại bục giảng ông lập tức nói:

“Thầy sẽ mời mấy bạn lên đây viết, những lỗi sai mà thầy chỉ ra có khả năng cũng là lỗi mà các em sẽ phạm phải.”

Thầy giáo bắt đầu đọc tên, học sinh lên bảng viết một chữ và thầy sẽ bình phẩm ngay sau đó, có người viết tốt cũng có người viết xấu, mọi người phía dưới cũng bắt đầu náo nhiệt.

Sau khi gọi khoảng năm sáu người, thầy giáo lại một lần nữa mở sổ điểm danh:

“Thầy sẽ gọi thêm một bạn cuối cùng —— Cam Niệm, em lên bảng viết cho thầy.”

Cam Niệm che mặt, cảm giác bản thân lúc nào cũng luôn xui xẻo. Cô cầm bút lông đi lên trên, thầy giáo nói tùy tiện viết một chữ đơn giản hay phức tạp đều được.

Cam Niệm im lặng suy nghĩ, cô thoáng nhìn xuống dưới và đụng phải ánh mắt của Hứa Hoài Thâm, thì ra cậu ấy cũng đang nhìn cô.

Trong đầu Cam Niệm loé lên một chữ… cô cúi người bắt đầu viết.

Chấm… ngang gập móc… phảy… ngang… ngang… sổ.

Cam Niệm khẽ cắn môi, cô viết cực kỳ nghiêm túc chuyên chú, đến khi viết xong nét cuối cùng và đặt bút xuống thì tất cả bạn học trong lớp, nhất là nam sinh đều ồn ào náo nhiệt, thậm chí có người còn huýt sáo.

Cam Niệm để tay ra sau lưng, cô nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng nhìn về phía Hứa Hoài Thâm.

Thầy giáo không rõ lý do nên lập tức răn đe: “Làm sao mà ồn ào vậy? Nữ sinh nhà người ta chỉ viết chữ thôi mà cũng phải ồn ào. Được rồi, em về chỗ đi.”

Lâm Thịnh nhìn sắc mặt hơi hồng nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh của Hứa Hoài Thâm, cậu cười hề hề nói:

“Cam Niệm cũng quá lớn mật rồi nha! Ai mà không biết chữ kia có nghĩa là gì… đúng không đại ca Thâm?!”

Hứa Hoài Thâm lạnh lùng liếc xéo Lâm Thịnh một cái, nhưng cậu cũng không nói gì.

Cam Niệm về chỗ ngồi, Huệ Hân Nhi vỗ tay tán thưởng: “Chỉ dùng một chữ nói ra hết tâm tư thiếu nữ, tớ thật bội phục dũng khí của cậu.”

Cam Niệm kiêu ngạo cười, cô không hề có một chút thẹn thùng nào mà chỉ quay đầu lại nói:

“Lớp trưởng, tớ muốn thử xem bút lông viết khác với bút nước như thế nào, cậu cho tớ mượn được không?”

Lâm Thịnh nhanh nhảu nói: “Được mà, để tớ đổi chỗ cho cậu.”

“Cám ơn nha.”

Hứa Hoài Thâm bất lực nhìn hai người bọn họ, Cam Niệm cũng không quan tâm mà ngồi trực tiếp xuống bên cạnh cậu. Giờ phút này thầy giáo còn đang bận hướng dẫn cho mọi người nên cũng không rảnh quản chuyện khác.

Cam Niệm chớp chớp đôi mắt to tròn tỏ vẻ dễ thương, Hứa Hoài Thâm bị hạ gục trong chớp mắt, cậu chỉ có thể đưa giấy bút cho cô.

Cam Niệm viết một chữ “Niệm”, sau đó đẩy đến trước mặt cậu, “Cậu thấy sao?”

Hứa Hoài Thâm cụp mắt, cậu nhỏ giọng bình luận: “… Cũng được.”

Cam Niệm bĩu môi, cô biết rõ cậu không nói thẳng là khó coi vì muốn giữ mặt mũi cho mình, “Vậy cậu viết cho tớ xem được không?”

Hứa Hoài Thâm nhận bút, cậu nhẹ nhàng viết một chữ “Niệm” lên giấy tuyên thành, đến khi viết xong đã thấy Cam Niệm ghé sát ở bên cạnh với vẻ mặt si mê, “Cậu viết đẹp quá.”

Cam Niệm kéo ghế ngồi gần vào Hứa Hoài Thâm, hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, sợi tóc phía sau rơi xuống cần cổ trắng nõn, vì cô ngồi sát bên cạnh nên cậu có thể thấy rõ ràng làn da mịn màng của cô.

Cậu rũ mắt và nhỏ giọng nói: “Cậu không sợ thầy giáo phát hiện?”

Cam Niệm nghịch ngợm cười, cô kéo kéo ống tay áo cậu rồi hỏi ngược lại:

“Vừa nãy tớ viết chữ “Hứa” kia… nhìn có được không?”

Cô không những không hề quan tâm ánh mắt của người khác mà còn thoải mái viết một chữ “Hứa” ở ngay trước mặt mọi người, Hứa Hoài Thâm vừa nhìn đã hiểu rõ ý tứ mà cô muốn biểu đạt.

Cậu đảo mắt chăm chú nhìn cô, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng. Cam Niệm không tiếng động mỉm cười, cô cũng hiểu rõ ý tứ của cậu.

Cam Niệm không tiếp tục nghịch ngợm, cô bắt đầu nghiêm túc viết chữ. Dưới chỉ đạo của Hứa Hoài Thâm, Cam Niệm nắm được tư thế và cách cầm bút, vì vậy mà cô khá là hào hứng học.

Trước khi tan học, Hứa Hoài Thâm đứng dậy cầm theo bút lông và nghiên mực đi đến nhà vệ sinh, Cam Niệm cũng lén lút đi cùng.

Trên hành lang không người, Cam Niệm đi cùng Hứa Hoài Thâm đến bồn rửa tay.

“Cậu đưa cho tớ cái nghiên mực để tớ giúp cậu rửa.”

“Không cần.”

Cam Niệm nhíu mày, Hứa Hoài Thâm lập tức bổ sung: “Rất bẩn.”

Hứa Hoài Thâm mở vòi nước, Cam Niệm cong môi cười rồi đột nhiên đi đến bên người cậu.

Hứa Hoài Thâm còn chưa kịp phản ứng cô định làm cái gì thì Cam Niệm đã vươn tay ra giúp cậu xắn tay áo.

Hứa Hoài Thâm nhớ lại cảnh tượng Cam Niệm giúp cậu lau nước mưa trên cánh tay ở tòa tháp… đôi tay cũng nhẹ nhàng mềm mại như thế này, từng đầu ngón tay trắng hồng chạm vào làn da cậu giống như những đốm lửa.

Cậu chăm chú nhìn cô, ánh mắt chậm chạp không muốn dời đi.

Cam Niệm xắn tay áo xong, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Hứa Hoài Thâm vẫn luôn nhìn mình, “Hứa Hoài Thâm, tớ phát hiện cậu nhìn trộm tớ rồi nha.”

Hứa Hoài Thâm lập tức dời ánh mắt, Cam Niệm cười cười, nhỏ giọng nói thầm một câu:

“Nhìn cậu là biết chưa từng trêu chọc ai.”

Cam Niệm rửa tay rồi đứng nhìn cậu rửa xong đồ, “Chúng ta đi thôi.”

Hứa Hoài Thâm bỗng dừng lại rồi cất bước đi đến trước mặt Cam Niệm.

Cam Niệm sờ sờ đầu, ngốc nghếch đứng tại chỗ. Cô còn chưa kịp mở miệng thì cậu đã giơ tay ra lau lau gương mặt cho cô.

Cam Niệm mở to mắt nhìn Hứa Hoài Thâm, cô nghe thấy cậu nói: “Cậu rửa kiểu gì mà mực bắn cả vào trên mặt, sao lại ngốc như vậy, hửm?”

Sắc mặt Cam Niệm đỏ bừng trong nháy mắt, lông mi khẽ run rẩy giống như những tinh linh đang khiêu vũ.

Hứa Hoài Thâm nhìn bộ dáng thẹn thùng của Cam Niệm, khóe miệng khẽ cong.

“Cảm ơn…” Cô lau gương mặt mình rồi nhẹ nhàng nói.

Độ cong trên khóe miệng Hứa Hoài Thâm càng lúc càng rõ ràng, sau đó cậu bất chợt mở miệng trêu cô ——

“Là ai nói tôi chưa từng biết trêu chọc?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.